Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người là vị mục đồng mạnh mẽ nhất, ta thề có đức thánh nhân!"

Kẻ đem lòng yêu dùng hết sự an đảm để ôm lấy kẻ được yêu. Rơi vào một buổi chiều chạng vạng, nhà nhiếp ảnh sử dụng hết toàn bộ sự dũng cảm để kéo anh vào trong lòng, cậu vươn cánh tay mình để anh có thể nằm lên, tay còn lại kéo anh lại và rồi nhẹ nhàng gục xuống mái đầu còn đang yên vị trên cánh tay mình. Soobin hài lòng vì không có sự từ chối nào diễn ra cả, cậu hỏi:

"Anh đang khóc à?"

"Không có"

"Tôi bảo này, ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai và sau này anh vẫn là một vị mục đồng tốt. Anh vẫn thật kiêu hãnh trong mắt tôi, anh xứng đáng nhận được sự ưu ái trên mảnh đất này, tôi thề sẽ cho anh điều đó"

Soobin ngước mắt lên trời và dùng chất giọng trầm ấm để nói, ngay bây giờ cậu chỉ muốn gạt bỏ đi những thứ đang ngày một khắc thêm sự tiều tụy lên khuôn mặt của vị mục đồng trẻ, cậu muốn để gió thổi chúng bay lên trời rồi vỡ vụn trước những vách đá cao vút, để chúng ngày càng mai một và biến mất đi như một nhành hoa dại. Soobin lại càng yêu thêm nét cười trong trẻo đó, làm sao cậu đành lòng để anh phải thút thít những câu nói về sự sống trôi nổi?

"C-cậu..."

"Tôi sẽ nói với anh sớm thôi!" Soobin khẽ cười.

"Điều gì chứ?"

"Yeonjun này, anh đã bao giờ nghe câu nói 'nước mắt đến từ trái tim chứ không phải từ não' chưa?"

"Tôi chưa..."

"Ngả xuống đây, một ngày nào đó anh sẽ hiểu"

Soobin mỉm cười, nếu anh thật sự khóc và vỡ oà ra cho cậu biết thì điều đó hẳn sẽ đến từ con tim mà không phải từ bất cứ điều gì. Soobin lại thở dài, cậu chỉ ước rằng khoảnh khắc này ngừng lại mãi mãi và không trôi qua thêm một giây phút nào. Bao
lâu rồi mới có một ngày nằm vắt chân lên trời và ngắm cảnh hoàng hôn ngả mình xuống? Bao lâu rồi mới không cảm thấy cô đơn giữa bộn bề? Nửa đời người chưa một lần thấy lòng nhẹ tênh như thế này. Chao ôi một buổi chiều tà, không mây đen kéo đến, không tiếng hú hét ồn ào. Chỉ còn một bóng tà dương chiếu ngang gương mặt của những kẻ đang mơ hồ khôn xiết. Cậu bảo:

"Thật nhớ những ngày còn trẻ, lúc đó tôi còn trốn cha ở vách núi kia mỗi khi làm bẩn quần áo"

"Nếu tôi không rời nơi này khi còn nhỏ, có lẽ bây giờ tôi đã trở thành một thợ làm bánh mì!"

"Yeonjun anh nhìn đi, nơi này thật êm ái!"

Soobin cảm nhận mình đang ngả lưng trên một chiếc nệm êm ái nhất trên đời, không quá xa xỉ nhưng đủ để cậu nhớ lại những ngày cậu lớn lên cùng Ordos, làm gợi lại những ngày cậu còn nô đùa với cây cỏ, không phải lo âu về ngày mai ăn gì, mặc gì. Cuối ngày rồi nhưng Soobin lại thấy mình vừa được tiếp thêm sức sống mới giữa lòng đất mẹ, điều đó có lẽ xuất phát từ trái tim mà cậu cho là đã đóng bụi mà nay đập trở lại.

"Yeonjun, anh trông kìa, bầu trời thật đẹp khi chúng trở về chiều"

"Phải, rất đẹp nhưng chúng ta phải đưa đàn cừu về thôi!" Yeonjun cong chuôi mắt.

"Không, chúng ta nằm đây một lúc nữa đi, mấy khi trời không mưa và lặng gió như lúc này"

"Chà, cậu thật sự muốn nằm ở đây sao?"

Yeonjun bĩu môi và ngồi dậy, anh nhìn mấy con cừu vẫn tản ra mỗi chỗ một nơi và điệu bộ có một chút nản lòng. Sẽ phải lùa chúng về rồi đếm từng chút một sao cho không bị thiếu con nào. Chẳng hiểu sao ngày hôm nay anh mới dâng lên cái cảm giác lười nhác nhiều đến vậy, chỉ muốn ngồi ở đây cho đến khi trời tối sầm lại rồi tắm mình trong ánh trăng non nớt.

Soobin từng ước rằng mình sẽ trở thành một tay nhiếp ảnh chuyên nghiệp, sẽ kiếm bộn tiền và có hàng trăm cơ hội bước vào những buổi đấu giá đắt đỏ. Nhưng giờ đây, khi cậu vừa gỡ bỏ những nút thắt trong tâm hồn cằn cỗi, những khúc mắc vừa được giải toả thì mới nhận ra sâu thẳm trong cậu chính là khao khát được gắn liền với Ordos và nghề làm bánh mì:

"Giá mà tôi được quay trở về những năm trước, chắc hẳn tôi sẽ không bỏ lỡ những cơ hội để trở về đây nhiều hơn"

Yeonjun chỉ ậm ừ, anh cảm thấy có một chút tiếc nuối và trống trải. Cả anh và cậu đều có những nỗi bận lòng riêng, những quãng đường gồ ghề mà chưa thể đắp phẳng. Rồi Yeonjun đứng dậy, anh đi ra xa và rút chiếc tù và quen thuộc sau đó thổi một hơi thật đầy và đám cừu lại ùa về như mọi lúc. Chỉ mình Soobin là để những bước chân ấy in sâu vào mắt, in sâu vào trái tim như ngọn lửa thiêu lúc bấy giờ.

"Yeonjun, tôi ôm anh có được không, đây cũng là một lời cảm ơn khi tôi ở thành phố đấy!"

"Lạ thế sao?"

"Phải, một cái thôi"

Và Soobin ôm lấy dáng người nhỏ nhắn ấy khi hòn lửa của bầu trời cũng vừa ẩn mình sau dãy núi già - cũng là lúc cả hai phải nói lời tạm biệt đầy lưu luyến. Soobin đứng đó nhìn anh bằng đôi mắt của kẻ si tình, cảm nhận khung cảnh như một ly rượu vang đang được tâm hồn cậu nhấm nháp.

"Lần sau nếu mệt thì cứ ngả đầu vào cánh tay của tôi này, được chứ?"

"Như vậy liệu có ổn không?"

"Anh lo lắng sẽ có ai bàn tán sao? Họ không thể làm phiền đâu vì tôi sẽ hoá thành một kỵ sĩ không kiêng nể điều gì!"

Và điều này khiến Yeonjun bật cười thành tiếng, anh khịt mũi sau đó nghiêng đầu tạm biệt nhà nhiếp ảnh. Anh vẫy tay rồi rời đi giữa đàn cừu trắng muốt, để lại một Soobin đứng chôn chân dưới thảm cỏ, đáy mắt cậu hằn một bóng người nhỏ nhắn đang nhón bước về nhà. Cậu đành ngước mắt lên trời cho vơi đi sự lưu luyến, thật khó để dứt khỏi mớ cảm xúc cứ hầm hập như lò lửa này. Soobin thở dài, cậu thay bóng dáng anh bằng những áng mây cuối ngày cứ trôi vô định trên bầu trời, một mình nhỏ bé đứng giữa thảo nguyên, tay sau vạt áo, mắt hướng lên trời và tâm hồn vắt vẻo lên cao.

"Hẹn gặp lại vào sáng mai, mục đồng nhỏ!"

Rồi Soobin trở về nhà, tay cầm chiếc giỏ mây với hai cái bánh mì đã nguội. Bên ngoài dế đã kêu vang cả một vùng, gió cũng nổi lên và một cơn mưa lâm râm cũng kéo đến. Soobin lười nhác đóng cánh cửa sổ lại và ngồi xuống chiếc ghế gỗ ọp ẹp như muốn gãy, cậu mở chiếc máy ảnh ra và chăm chú từng chút một:

"Ồ, không thể nào"

Soobin có chút bất ngờ, ngoài những tấm hình bình dị thảo nguyên, về đàn cừu, về mái nhà gỗ mộc mạc thì Yeonjun còn chụp cả Soobin vào trong đó nữa. Anh lưu lại khoảnh khắc cậu chống một tay ngồi vuốt ve những con cừu nhỏ, chụp cả lúc cậu thản nhiên ngồi bó gối trên mấy nhúm đồi thấp với khóm hoa dại trắng ngà. Kẻ si tình chầm chậm vuốt ve những tấm hình chưa được chỉnh sửa ấy, nhìn cách nó khắc hoạ lại Ordos trông yêu kiều trong bộ váy xanh ngọc ngà, trông đơn sơ mà khiêu gợi lòng người vô cùng, cậu bảo:

"Ordos rất hoàn hảo trong mắt ta, nhưng có lẽ anh ấy lại còn nổi bật hơn tất cả, thật xinh đẹp trong mái tóc mềm như lụa đó, cũng thật ưa nhìn trong bộ áo của những tay du mục, và giọng nói thì lại quá đỗi dịu dàng..."

Nhà nhiếp ảnh dụi mắt một lượt, cảm giác như cậu vừa chìm trong cảnh phồn vinh thuở nào, từ những cái chạm nhẹ nhàng đến chiếc ôm vẫn còn vương trên vạt áo mỏng. Cậu nhớ về giọng nói du dương như cung đàn của thiên sứ, như bị mê mẩn vào âm điệu ngọt ngào như thứ mật ong rừng.

Và Soobin biết mình đã yêu anh thật nhiều, không đơn giản là thích nữa, không còn là những rung cảm non dại như lứa tuổi bồng bột. Soobin thật sự chỉ nghĩ về một cái kết trọn vẹn và dài lâu, nhất là giờ đây khi tuổi đời xế chiều mà vẫn phải bận rộn tìm những chốn dừng chân cho quãng đời còn lại. Cậu đành thu mình vào chiếc giường đơn, đắp chiếc chăn mỏng và nhớ về thành phố không tuổi ngày trước. Liệu có nên bán căn nhà sát công viên đó để trở về Ordos hay không?

Nhà nhiếp ảnh lại bối rối trước hàng trăm câu hỏi và chẳng thể nào chợp mắt được, nhưng cậu nào biết rằng trái tim mình sẽ chẳng chịu rời Ordos nữa. Cảm giác bây giờ nó đã hòa vào vẻ đẹp của nơi này, hòa lẫn vào trong cái gió chiều rồi thẫm đẫm vào tâm hồn nghệ sĩ khi độ tuổi đã ngả sang cái sườn bên kia của đời người.

"Ta sẽ về đây sống, bán căn nhà ngày trước vẫn ở và trở về làm một thợ bánh mì"

Soobin chẹp miệng sau đó từ từ đi vào giấc ngủ, cậu muốn đêm nay trôi qua thật nhanh như cách con chiến mã vẫn lao vun vút, cậu chỉ mong bình minh sẽ đến gõ cửa nhà, để cậu lại ngồi dưới mái hiên với ánh sáng tờ mờ mà lòng lại bâng khuâng. Ngày mai cậu sẽ nói yêu người nhiều hơn một chút, sẽ đàn cho người nghe về những bản tình ca của năm tháng cũ sờn. Vài giai điệu xa xưa nhưng tâm tình còn mới, rằng người có biết không, mục đồng ơi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro