🌕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn giờ ba mươi sáng, hừng đông ửng hồng trước vách núi già và nhà nhiếp ảnh đã ngồi bó gối dưới cái lạnh tỉ tê, cậu ta đưa ánh mắt nhìn bầu trời như cái bếp lửa vừa được nhóm từ những đốm than hồng. Soobin hôm nay mang trong mình một chút hiếu kì, cậu muốn vươn tay hái mặt trời sau đó pha vào tách trà đang đun dở trong bếp, muốn tự tay dệt thảm cỏ dại thành chiếc áo cho những vách đá vẫn đang đứng trần trụi. Bao lâu rồi cậu vẫn là một tay mơ mộng với những suy nghĩ viển vông, những khát khao khác thường, những suy nghĩ sâu hoắm như một cái hố đen không có điểm dừng:

"Ngày nào cũng thế này thì có chết cũng chẳng hối tiếc điều gì"

"Làm sao đây? Ta yêu Ordos quá, ta sẽ không thể rời nơi này mất"

Soobin giờ đây đã biết tình cảm mình dành cho Ordos là vô tận, không thể buông bỏ cũng không thể đánh mất. Một lần nữa cậu gạt bỏ những bóng đen quá khứ để ôm về một Orods hằng nguyên vẹn như trong mộng. Từ giờ cậu sẽ ở đây, chôn vùi linh hồn vào hương đồng cỏ nội, nhuốm mình xuống dòng suối róc rách qua từng kẽ đá. Ordos trở thành nhà - một chiếc nôi mềm êm ái, một thảo nguyên xanh nuôi dưỡng những tâm hồn khô cằn.

Rồi mặt trời lại lên như mọi ngày, không khí ảm đạm vừa lùi đi và để lại là những nhánh cây vẫn còn ủ dột. Ngày hôm nay - một ngày cuối tuần nhàn rỗi với những công việc lặt vặt. Yeonjun cũng vì thế mà dậy trễ hơn mọi khi và bắt đầu công việc chậm hơn mọi ngày, anh mang theo một chiếc gậy dài rồi chống đi như một lão già lụ khụ chân yếu tay run. Anh huýt sáo và ngân nga mấy giai điệu học từ mẹ.

"Người ở kia rồi!"

Soobin cảm thấy vui sướng và rạo rực, người cậu như được tiếp thêm những luồng sức sống mới mẻ, cậu đứng dậy và cất từng bước chân lên mặt cỏ xanh thẫm, đạp vỡ những hạt sương đêm và ngang nhiên như một gã khổng lồ. Điều đầu tiên khi Soobin ghé đến là nhè nhẹ gửi một cái thơm trìu mến lên một con cừu cùng với lời nói:

"Chào buổi sáng"

Yeonjun từ xa đã thấy cậu và sớm đã thong thả cúi đầu một cái thay cho lời chào, anh nhướn mày như muốn thăm dò điều gì đó nhưng rồi lại giấu kín vào trong, anh chỉ để lộ một nụ cười dịu dàng cùng cái dáng vẻ như đang trông ngóng. Nắng ngày hôm nay cứ trong veo một màu vàng nhàn nhạt, làm Soobin cứ ngỡ mình đang đứng ở một khu vườn hoa mặt trời, chói chang, thơ mộng và cuốn hút vô cùng. Soobin nghiêng mái đầu rồi đưa tay kéo Yeonjun lại, cậu bảo:

"Ngồi xuống đây, người chăn dắt của tôi"

"À Soobin này, ngày hôm qua sau khi ủ pho mát, mẹ tôi đã ngỏ lời mời cậu đến dùng bữa vào tối nay, có vẻ sữa và bánh mì cũng làm cậu ngán rồi phải không? Chúng ta sẽ nướng thịt khi bầu trời nhám nhem tối, những lúc đó rất tuyệt vời đấy, chúng ta có thể nhóm bếp than hồng mà trên trời vẫn còn những áng mây cuối ngày"

"Ồ, thật sao? Tôi sẽ không từ chối đâu"

Soobin hài lòng trước lời đề nghị, xem nào, lần cuối cùng cậu được ăn thịt cũng phải hơn hai tháng rồi, đó là một bữa tiệc nhỏ vào đêm phục sinh - khi này mới vào đầu hạ. Lần cuối cùng cậu được ăn uống như một vị thương gia, với thịt bò và những chai sâm panh đắt đỏ. Soobin thấy một chút buồn tủi chảy dọc tâm hồn vốn nhạy cảm, cậu thở hắt ra một hơi và bất chợt ôm lấy người bên cạnh:

"Một chút thôi, tôi không làm gì quá mức đâu"

"..."

Và anh cứ để bản thân mình nằm trọn trong lồng ngực người đối diện. Cảm giác rằng nếu anh chỉ cần đứng đó thì Soobin cũng cảm nhận đang có một liều thuốc chữa lành vô hình. Anh rung động, phải rồi, không còn là những nhịp đập tầm thường nữa, dù tim có chết một nửa thì vẫn không thể lẫn đi đâu cái cảm xúc biết thương nhớ thế này. Nếu như đêm nay nhà nhiếp ảnh có thổ lộ những lời yêu đầu môi thì Ordos sẽ vỗ về họ thành một đôi chứ?

"Yeonjun này, hôm nay cũng là một ngày cuối tuần, chúng ta có khá nhiều thời gian để rong ruổi, bây giờ anh bồng con cừu còn tôi sẽ đàn cho anh nghe!"

Soobin luồn bàn tay vào mái tóc Yeonjun, giọng điệu như đang cưng chiều một đứa trẻ. Mặc kệ nắng chiếu sượt đôi mắt, gió thổi như được mùa và cây cỏ làm ướt chân thì Soobin vẫn một mực đứng đó ôm chặt người trong lòng, như một giao ước được kí kết bằng hai trái tim đẫm màu đỏ lựu, rằng tình cảm vẫn là thứ tồn tại mãi mãi, không chìm nổi như mặt trời, không thất hứa như nàng gió và cũng chẳng khô khan như áng mây trời. Ở đây - trái tim này chỉ trôi chảy những tinh hoa của mối tình đầu mà thôi!

"Mình đi nào!"

Soobin dứt khỏi cái ôm và để những giây phút vừa rồi lưu luyến trên vạt áo. Cậu bắt lấy đôi bàn tay của người nhỏ hơn, đợi khi anh vừa ôm lấy một con cừu liền kéo về ngôi nhà gỗ mộc mạc bên rìa Ordos. Yeonjun nhất thời im lặng, anh ngước mắt lên trời và trong lòng chợt bối rối, anh muốn hỏi rằng thảo nguyên đã đem đến cho anh thứ cảm giác gì đây, nó khác biệt quá, khác hẳn tình yêu anh dành cho đàn cừu.

"Yeonjun, anh vào đây đi, tôi đã lau sạch chiếc ghê này rồi, nó chỉ ọp ẹp một chút thôi nhưng vẫn ngồi tốt"

"Chu đáo thế sao?" Yeonjun bật cười.

"Phải, khi một người nghe ta đàn, tức là họ đã mở cửa trái tim để đón nhận những âm hưởng mà người chơi đàn đem đến, nếu tâm hồn họ sẵn sàng đến thế thì ta không thể để họ bận lòng thêm điều gì"

"Chà, cậu giống một ông già thật đó"

Yeonjun nói rồi ngồi xuống cạnh cây đàn đã cũ, nhìn những bản nhạc sỉn màu cùng chiếc kẹp giấy gỉ sét lâu đời. Anh nhấn vu vơ những phím đàn khô khốc, âm thanh nó không còn mượt như những cây đàn hiện đại, nó khò khè như một lão già nghiện rượu. Anh ngắm nghía một lúc rồi hỏi:

"Cậu biết chơi đàn sao?"

"Phải, cha tôi đã dạy tôi chơi nó, ông ấy mua tặng tôi cây đàn này vào sinh nhật năm mười hai tuổi"

"Ông ấy đâu rồi?"

"Cha mẹ tôi cùng mất rồi..."

Nói xong không gian im lặng kéo đến như mây đen ùn ùn trên bầu trời, Yeonjun có thể nhận ra ánh mắt trùng xuống của nhà nhiếp ảnh - một cơn bão u uất với những tia sấm đang gầm gừ với số phận. Trong thâm tâm anh bỗng chốc dâng lên cảm giác tội lỗi ngập trong đáy mắt, làm sao đây khi anh lại vô tình động đến vết nứt nẻ trong trái tim cậu? Yeonjun cúi đầu xuống và cảm nhận sự ngượng ngùng bao trùm cơ thể:

"Này...tôi không cố ý"

"Ơ kìa, anh đừng như thế, chẳng phải anh đang ở đây cùng tôi rồi sao? Cảm giác thật giống một gia đình, tuyệt vời lắm đấy!"

Soobin dấu nhẹm ánh nhìn buồn bã của mình vào nơi sâu nhất của con ngươi, không để nó lộ ra ngoài mà thay bằng một tiếng cười như chưa có gì xảy ra cả. Cậu đặt mình xuống trước cây đàn, chỉnh lại tư thế một chút rồi phất cho bản dạo đầu thuần thục như từng làm nó hàng trăm lần.

Bây giờ đây, Soobin như hóa thành một nhạc sĩ thực thụ, một tay chơi nhạc xứng đáng đứng ở những buổi hoà nhạc lớn trong thành phố. Một bản nhạc êm ru và dạt dào, nó đem lại từng khung bậc cảm xúc khác nhau từ những nốt nhạc đầu tiên cho đến đoạn điệp khúc cao trào.

Anh ngồi đó, không rời mắt khỏi người chơi đàn lỗi lạc trên đất thảo nguyên. Một nghệ sĩ bên ô cửa sổ, khác hẳn hình ảnh cậu vô tư chạy theo đàn cừu. Yeonjun hài lòng để hình bóng nhà nhiếp ảnh đánh động đến tâm can của mình. Anh cảm nhận mọi thứ bằng tất cả trái tim, từ những thảm cỏ trải dài đến những đám mây bị mặt trời xé toạc hai nửa, vạn vật cứ như ngưng đọng lại để chìm vào dòng nhạc cứ trôi chảy như một dòng suối.

Rồi Soobin cất tiếng hát như một lời thú tội:

"Người ơi

Người đến và để lại một hình bóng hằn sâu trong trái tim ta

Làm những vết thương chằng chịt cứ từ từ lành lặn

Rằng ta yêu người, tựa sao trời yêu lấy vầng trăng

Tựa cây cỏ yêu lấy vệt sương đêm nào

Như sa mạc yêu lấy từng cơn mưa rả rích

Chẳng đủ để nói hết, người ơi..."

Soobin thở dài một hơi, tay vẫn chạy nhảy trên cây đàn cũ, cậu để những cơn gió mỏng tốc vào gương mặt đang kìm nén những cảm xúc cuộn trào lên tới đỉnh của sự hy vọng, cậu thầm cảm ơn vì Yeonjun vẫn ngồi đó, vẫn đóng vai một người khách đang thưởng thức âm nhạc tại một nhà hát đơn độc giữa thảo nguyên rộng. Rồi Soobin đưa bản nhạc đến hồi kết bằng một giai điệu day dứt lòng người, đợi đến khi nó thật sự kết thúc thì cậu liền quay sang hỏi:

"Bản nhạc ổn chứ?"

"Rất cảm xúc đó nhà nhiếp ảnh!"

"Anh biết không, tôi đã sáng tác nó từ rất lâu rồi, tiếc là tôi chưa chơi nó cho cha tôi nghe thấy. Khi còn nhỏ, cha hay nói yêu mẹ bằng những lời so sánh ví von ngọt ngào đó, tôi đã lén ghi vào quyển sổ tay và phổ nó thành nhạc, anh xem đấy, bài hát là một vài lời tỏ tình mà tôi cho rằng thật ngầu lúc bấy giờ, nhưng giờ đây tôi nghĩ rằng, để yêu một ai đó thì ngoài những câu nói ong bướm thì cần cả một tấm lòng chân thành cần được mài dũa thật cẩn thận"

"Vậy tôi vừa là người đầu tiên nghe nó sao?"

"Phải, tôi tặng nó cho anh đó, xem như một món quà tinh thần"

Yeonjun thoáng ngạc nhiên, có nghĩa anh vừa được nghe những lời thổ lộ gián tiếp đó mà trong lòng lại ngờ vực một chút. Nhưng nếu những lời ca đó dành cho anh thì quả thật nó quá đỗi dịu dàng và lắng đọng khôn xiết.

Thoáng một lúc cũng đến đầu giờ chiều, khi cả hai đang yên vị trên thảm cỏ dài thì Soobin có một chút buồn ngủ, cậu ngả lưng xuống bóng của ngọn núi cao lừng lẫy mà không một sợi nắng nào có thể lọt qua nổi. Cậu tận hưởng làn gió chiều của Ordos, nhớ về những khi chưa biết yêu là gì, khi mà vẫn còn là một kẻ nhút nhát gầy như que củi, giọng nói lắp bắp như run. Cậu nghĩ rằng mình cần vực dậy khỏi những cái bóng của quá khứ dĩ vãng, hứa sẽ thổ lộ tình yêu đầu đời vào đêm này. Khi mà trăng treo lửng lơ trên đỉnh núi và bầu trời vẫn còn áng hồng loang lổ.

Soobin lại thở dài, cậu bâng khuâng về những gì đang diễn ra, về khát vọng một nơi dừng chân vĩnh viễn cho nửa đời còn lại, về những đồng bạc lẻ tích góp cả đời vẫn chưa đủ sống dư dả, về những đôi giày và những bộ quần áo cũ nát, và nhất là về tình yêu với vị mục đồng có mái tóc đen huyền - với từng nếp xoăn gọn gàng như xếp vào cẩn thận, nếu bây giờ nhà nhiếp ảnh có hướng đi cho tất cả thì những ngày tháng sau này sẽ chẳng còn vô vị nữa.

"Soobin cậu đang ngủ sao, đến lúc phải đi về rồi"

Yeonjun đứng trước đàn cừu, anh làm nốt công việc gọi chúng về mặc cho Soobin vẫn nằm nghỉ một cách nhàn nhạ. Sau tiếng gọi là gương mặt ngờ nghệch của Soobin, cậu mơ hồ một cách khó tả, hình như là vừa nghe thấy tiếng gọi của cha, quen thuộc vô cùng nhưng lại thoáng qua một cách nóng vội. Soobin biết cha đang ở đây, ngay chỗ này - nơi người con trai cằn cỗi vẫn nằm vắt chân lên trời.

"Về sớm thế sao?"

Soobin xoay người hỏi, cậu chậm rãi ngồi dậy sau đó nặng nhọc đứng lên, cậu vẫn chưa quen với cảm giác nặng trịch này thay vì khi nãy còn nhẹ tênh trên cỏ. Soobin với lấy cây gậy của Yeonjun và chống đi một cách siêu vẹo, con người khi thức dậy cũng say ư? Chẳng phải điều đó là của những con sâu rượu be bét ở những quán lề đường à?

"Soobin cậu chưa tỉnh sao?"

"Ồ không, tôi chỉ thấy mình có vẻ già đi nhiều sau giấc ngủ, ôi cái lưng của tôi thật là phản chủ"

"Nào, lên đường thôi" Yeonjun cười khúc khích, anh nhường cây gậy cho Soobin và cả hai tiến về ngôi nhà có hàng rào màu trắng ở gần một con suối. Căn nhà nổi bật giữa màu xanh với những cây anh túc đỏ, một chiếc giỏ mây đặt trên bàn, người đàn bà trên chiếc ghế bọc da với bàn tay thoăn thoắt chuẩn bị một ít thịt cừu, năm quả táo, một ít lá hương thảo. Phía trên có hoa hồng leo rợp mái, một cái chuông đồng chóc mảng, mấy ngọn đèn dầu, tuy lỗi thời nhưng lại dễ chịu vô cùng.

"Đó là mẹ tôi, cậu hãy ra đó bắt chuyện với bà ấy, tôi sẽ đưa đàn cừu vào trong rồi ra ngay" Yeonjun dặn dò.

"Được thôi, đừng lo cho tôi nhé!"

Soobin có chút run sợ cùng nét bồi hồi khó thấy nhưng dễ cảm nhận được. Cậu nhìn người goá phụ đang bày những món ăn đã được chuẩn sẵn lên chiếc bàn được trải một tấm vải. Soobin chợt mang một chút xúc động, đã từ rất lâu cậu chưa được nếm lại cái cảm giác trở về nhà và có mẹ đang tất bật cho bữa ăn. Người goá phụ kia, giống mẹ cậu khi xưa quá, cũng mặc những chiếc váy kéo tận đến mắt cá chân, với một chiếc khăn trắng thắt ở eo, một mảnh vải thêu hoa cột trên mái tóc và một chiếc tạp dề quen thuộc.

"Chào bà, bình an sẽ đến với bà"

"Soobin? Người căn cừu cùng Yeonjun phải không?"

"Vâng là cháu"

"Thật tuyệt quá, hãy gọi ta là Eva, ngồi xuống đây, nào ta đã nghe Yeonjun nói cháu chăn cừu vì cần lương thực sao?"

"Thật ngại quá, cháu chẳng còn nhiều tiền..."

Nghe đến đây khuôn mặt của bà khẽ mỉm cười:

"Đó chỉ là vấn đề đơn giản thôi, nhưng có điều làm ta suy nghĩ khá nhiều, thằng bé chưa bao giờ đồng ý cho ai làm việc cùng, kể cả con bé Marie bên kia thung lũng, chúng là một đôi bạn thân thiết mà ai ở đây cũng rõ cả. Cháu là người đầu tiên đấy, chà, nó hiểu chuyện từ khi còn rất nhỏ đấy, vậy mà nó lại mắc bệnh là chết nửa trái tim, ôi nó hay bảo như thế!"

Soobin im lặng nghe ngóng, nhận thấy sự buồn bã trong lời nói của bà, cậu vội vàng xua tay rồi đưa ánh mắt ra phía xa:

"Cháu sẽ không để anh ấy ốm đâu"

Soobin đưa hai ngón tay lên trời thề thốt làm bà Eva mỉm cười, bầu không khí cũng từ đó mà trở nên vui vẻ, vừa vặn lúc Yeonjun bước ra cũng với những món đồ phục vụ cho bữa tối: một ít bánh mì que, bốn lát pho mát, hai chai rượu nho. Đây hẳn là một bữa ăn Soobin cho là tuyệt vời nhất từ khi trở về.

Cả ba người dùng bữa theo phong cách của những người phương tây, chỉ thiếu người anh trai vẫn đang chăm chỉ tán tỉnh nàng thơ Juliet về phía lưng đồi. Bếp than rực hồng, sưởi ấm những bàn tay lạnh giá, những trái tim cô quạnh. Họ uống và nói chuyện một cách thỏa mái cho đến khi trăng đã treo mình lơ lửng trên đỉnh núi và bên cạnh là tiếng dế đang nhả vào không khí những đợt kêu oang oáng ồn ào.

Họ không mất quá nhiều thời gian cho bữa ăn, chỉ một tiếng sau mọi thứ đã được dọn dẹp xong tất cả. Soobin đứng dậy, đưa đôi bàn tay chắp lại và gửi một lời cám ơn chân thành nhất - từ tận đáy lòng với người goá phụ trước mặt. Trước khi trở về nhà nhiếp ảnh còn nhận thêm chút bánh mì que còn dư và hai chai sữa vì Yeonjun lo lắng cậu sẽ đói lúc nửa đêm:

"Nào, cầm lấy, tôi sẽ tiễn cậu một đoạn"

Soobin ậm ừ, đút tay vào túi áo và cùng anh bước trên thảm cỏ non nớt. Sương mù dần buông xuống nơi mênh mông đầy hứa hẹn. Soobin thở hắt, dùng hết can đảm nắm lấy bàn tay anh, khẽ đan chúng vào năm ngón tay to lớn của mình sau đó đứng lại. Dưới ánh trăng sóng sánh như một ly rượu, Soobin không còn gì muốn giấu kín nữa, cậu quay sang anh và dùng ánh mắt chân thành nhất:

"Yeonjun này, mỗi khi tôi trở về nhà, tôi thường nghe thấy tiếng của cha tôi, ngày còn nhỏ ông ấy vẫn luôn bảo 'halleluja, con là một thiên thần giống như mẹ của con, mừng con đã trở về, đây là nhà của con'"

"Thật sao?"

"Tôi gọi cha là Matthew, cái tên như một vị tông đồ, ông ấy vẫn luôn dang tay với tôi và tôi biết ông ấy đang ở thiên đường cùng với mẹ"

"..."

"Và anh biết không, ngay lúc này tôi nghĩ rằng mình không còn nỗi ưu phiền nào nữa...Matthew là cha tôi và tôi muốn nói với anh điều này..." tới đây Soobin im lặng một lúc.

"Cậu muốn nói gì sao?"

"Tôi yêu anh. Halleluja, anh là nhà của tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro