📼

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật mưa phùn khắp nẻo Ordos, không còn những ngày vắng và giòn giã nữa, không còn những ngày kê đầu dưới lòng đất mẹ rồi gác chân lên trời. Ngày hôm nay là chủ nhật, ẩm ướt, âm u và nhạt nhòa. Vẫn chưa hay tin Yeonjun tỉnh dậy, anh cứ nằm mãi như thế, im ru như mộng. Cả một đêm qua Soobin chỉ biết tì người vào chiếc giường đơn và đặt cơ thể trên nền đất lạnh lẽo, màn đêm khi đó kéo dài như một thế kỉ cùng với chứng mất ngủ không tài nào nhắm mắt nổi. Soobin có chút suy sụp, gương mặt sớm trở nên rầu rĩ và cằn cỗi một cách nhanh chóng.

"Soobin, cháu không ăn sao?" Bà Eva cất giọng thiều thào.

"Cháu không đói, cháu đợi anh ấy ngủ dậy"

"Nó sẽ không tỉnh dậy đâu" cụ David lên tiếng.

"Cụ thì biết gì?" Soobin liền tức giận.

"Nếu nó không chết thì đã tỉnh lại với số thuốc ngày hôm qua rồi"

David quát lớn, cụ chỉ muốn kéo Soobin về trước những hy vọng mong manh của của cậu, bởi vì cụ từng chữa cho Yeonjun rất nhiều lần và cụ biết anh đang như thế nào. Vị mục đồng vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền với hơi thở mỏng manh đứt đoạn, và rồi bên ngoài có mưa - khi bầu trời như bật khóc cho mối tình người thì gọi người thì nằm. Trong Soobin bây giờ cũng âm u như những ngày mưa bão khi không còn những ngày ôm vị mục đồng giữa thảo nguyên rộng, cũng không còn những cái hôn môi khi mặt trời lặn sâu xuống đằng sau dãy núi. Soobin lại thiều thào:

"Anh nghe gì chưa, ai cũng bảo anh không tỉnh dậy, nhưng em thì tin mà..."

"Em nhớ anh, thật sự rất nhớ..."

"Trả lời đi chứ, đến tiếng mưa ngoài kia cũng biết rả rích mà?"

"Ngủ đến chiều nay thôi có được không..."

Vẫn chẳng có tiếng trả lời, không gian ảm đạm và trống vắng đến mức Soobin nghĩ mình đang lạc vào những vùng kí ức màu trắng, nó vô định mà không biết điểm dừng lại là khi nào. Soobin nhẹ nhàng đan mấy ngón tay vào anh, cảm nhận làn da đang bắt đầu nhợt nhạt lạnh buốt, nhưng đến những giây phút này cậu vẫn thấy Yeonjun thật đẹp, vẫn giống hệt ngày đầu tiên cậu trở về Ordos sau chuỗi ngày tẻ nhạt ở thành phố.

"Hôm qua cháu đánh nhau với lão Louis sao?" Bà Eva bật hỏi.

"Vâng, cháu xin lỗi..."

"Những lời lão nói thật khó lường đấy Soobin ạ!"

Bà Eva thở dài, Louis là một người điên, lão ta điên nhưng ai cũng dè chừng trước những điềm báo của lão. Chẳng biết từ bao giờ Louis lại trở nên dị bợm như vậy, cũng chẳng biết từ đâu mà lão luôn ngửi được mùi chết chóc bủa vây những căn nhà, bởi vì lão điên ư? Ngày chủ nhật ấy mới u uất làm sao, mưa thì cứ rả rích bên ngoài từ sáng tới trưa, nhà nhiếp ảnh chẳng còn thích mưa nữa vì chúng cứ tầm tã trong lòng cậu một sự day dứt tột cùng. Soobin nhìn anh, một Yeonjun yên bình như mùa thu nhón bước đến và nghỉ ngơi trên cành lá phong đỏ, những hỡi ôi sao càng nhìn lại càng muốn rạch lấy lồng ngực trái để mà đưa trái tim chắp vá này cho vị mục đồng vẫn say giấc nồng.

Chiều tàn bên vách núi cao vời vợi, bìa rừng heo hút vì cả ngày chẳng lấy được một miếng nắng nào rọi xuống. Bốn giờ ba mươi, anh ho một cơn như muốn xé toang cả bầu trời, và rồi chân tay anh gồng cứng cho một cơn co giật bất thình lình ập đến. Mồ hôi bên thái dương bắt đầu túa ra và lạnh toát, chiếc khăn mỏng Soobin gấp áp đưa lên thấm chẳng ăn thua gì, cậu thắt lòng nhìn người mình yêu trong bộ dạng của những kẻ đang nằm giữa sự sống và cái chết, ngay bên cạnh, bà Eva hoảng sợ buông vạt áo, trái tim bà như muốn vỡ tan ra từng mảnh, bà nhìn cụ David ra sức cứu anh nhưng chỉ năm phút sau cụ run rẩy:

"Không cứu được nữa rồi!"

"Làm ơn đi mà" Soobin nức nở. Tay chân cậu chắp lại như nài nỉ, ôi trái tim chắp vá bấy lâu nay chưa đủ hay sao mà còn phải chứng kiến thêm nỗi đau này nữa? Nào, cậu già rồi, có ai trả hạnh phúc lại cho cậu chưa? Bốn giờ bốn mươi lăm phút, chỉ còn những tiếc khóc âm ỉ trong căn nhà nằm cạnh bìa rừng...

"Yeonjun dậy đi, sao lại đi theo cha vậy con ơi?"

Và năm giờ chiều là lúc Soobin thả hai dòng nước mắt mặn chát xuống gò má gầy guộc. Yeonjun không còn ho nữa, anh chỉ còn vật vã với cơn co giật một cách yếu ớt và nhu mì, và anh thua, anh không chống lại được nữa. Anh hết co giật, mồ hôi cũng chẳng túa ra nữa, tay chân cũng chẳng gồng cứng lại, ừ thì anh ngừng thở rồi... Khi nãy còn đang là một sinh linh của Ordos, thế mà giờ đã trở nên đứa con thơ của Chúa trời.

"Nó đi rồi bà ơi..." cụ David bật khóc, lần đầu tiên cụ gục xuống nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của một người con hiền giữa đất thảo nguyên. Cụ cảm thấy dằn vặt vô cùng, bao nhiêu lần cụ cứu sống anh khỏi lưỡi hái thế mà giờ phải chịu thua.

Yeonjun ra đi và để lại những ước mơ dang dở nhất, chưa một lần trở thành kẻ du mục thực thụ, chưa một lần du hành đến những miền đất khác, đau đớn hơn là để lại cho Soobin một vườn hoa chưa nở đã tàn. Phải làm sao khi mà cả hai chỉ mới yêu nhau vỏn vẹn được vài tháng, mới chăm sóc đàn cừu cùng nhau trong một thời gian ngắn ngủi. Rồi ước mơ của cả hai khi về già với những đứa con nuôi xinh xắn còn đâu, bỏ dở dang đấy à?

Và rồi chỉ thấy bà Eva quỳ gối xuống chống tay lên mặt đất đau lòng nhìn đứa con nuôi từng ấy năm vừa rời đi trong một tíc tắc, người anh trai hay vắt vẻo trên ghế gỗ cũng trở về sau một ngày vào rừng quần quật giờ đây toàn thân nhem nhuốc đứng ở cửa và chỉ biết vuốt mặt ngậm ngùi chua xót nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Yeonjun còn ở đó không con ơi?"

"Eva, quý bà của tôi xin đừng khóc, hãy để tôi tắm rửa cho thằng bé..."

David nghẹn ngào, cụ đưa đôi bàn tay nhăn nhúm của mình vuốt lên gương mặt Yeonjun. Mắt cụ đỏ hoe vì tiếc nuối cùng nỗi bất lực khi không thể cứu sống vị mục đồng, hình hài anh cứ bình lặng khiến David dằn vặt mãi. Cụ cứ sụt sùi khi nghe Soobin nặn từng câu chữ:

"Cụ ơi, cháu còn chưa yêu anh ấy nhiều hơn cơ mà..."

"Anh ấy đi rồi, chừng nào anh ấy về với cháu vậy cụ ơi?

Soobin vô hồn ngồi dưới đất, lần thứ hai cậu khóc tức tưởi cho một kiếp người, sao Ordos cứ bắt cậu phải chịu những cuộc chia lìa vĩnh viễn này chứ? Soobin nào có sai, cậu cũng chỉ muốn được yêu thôi mà, thế sao giờ đây cả tâm hồn đau đớn và tuyệt vọng như muốn sụp xuống thành một đống vụn nát? Nhà nhiếp ảnh bắt đầu đấm lồng ngực, cậu không còn thích sự sống này nữa, ước gì nó có thể san sẻ cho bất cứ ai, cái tuổi xế chiều đã cô đơn lại còn phải ngồi se chỉ khâu đi khâu lại trái tim đang dần mục ruỗng, và cậu chỉ biết khóc, ấm ức cho sự mất mát ở độ tuổi này...

"Nào, hãy lo cho chuyến đi cuối cùng của thằng bé..." cụ David vỗ vai nhà nhiếp ảnh.

"Để cháu hôn anh ấy một lần cuối, để cháu yêu anh ấy thêm một chút nữa..."

Soobin nài nỉ, chất giọng nặng nề vì nỗi đau tinh thần dường như khiến cậu nghẹn đắng lại, cậu không thể nói mà không gồng người lên. Bây giờ đứng trước sự mất mát vĩnh viễn cậu mới chợt nhận ra, cậu thương anh nhiều quá! Và nhà nhiếp ảnh bắt đầu vực cơ thể nặng nhọc dậy, vụng về đi tới trong làn nước mắt lập loà, cậu ôm lấy hình hài của anh, ghì chặt nó vào người và cảm nhận tình yêu này đã tan ra thành ngàn mảnh, cậu hôn anh, từ vầng trán đến gò má gầy, từ chóp mũi gọn gàng đến cánh môi chỉ còn một chút hồng hào êm ái. Soobin ghì chặt Yeonjun mặc cho anh đã lạnh đi và cứng đờ lại. Cậu gục xuống mái tóc của anh, níu lại những mùi hương đó một lần cuối. Còn đâu gọi là nơi dừng chân vĩnh viễn cho số phận của cậu khi mà khung cảnh này vừa trở thành nỗi ám ảnh đến cuối đời cho nhà nhiếp ảnh?

"Ta yêu người, mãi mãi yêu người, hãy ngủ một giấc thật ngon nhé mục đồng nhỏ!"

Và Soobin thề rằng sẽ giữ mãi hình hài này cho đến chết, thề rằng sẽ ôm mối tình này cho đến khi gặp được Chúa trời, sẽ đem ra hỏi Người vì sao lại chia cắt khi họ vừa mới biết mùi vị của tình yêu. Hỡi ôi, còn đâu những bình minh rơi xuống gò má của vị mục đồng, còn đâu những lần dong duổi và nghe những bản nhạc cất lên từ chiếc đàn cũ, còn đâu những cái hôn môi ngọt ngào, những cái ôm ấp ủ một ngàn dự định cho tương lai mới, cũng chẳng còn những buổi chiều tà ngả mình giữa đất thảo nguyên mà hát với đất với trời...

Cụ David nghẹn ngào che tấm vải trắng lên và lủi thủi tắm xác cho anh, một tay cụ chuẩn bị tất cả vì ngay lúc này bà Eva và Soobin dường như chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi đó nhìn anh với dòng lệ lập lòa, nào đâu anh bỏ đi như thế, anh ơi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro