end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi..."

Đó là tiếng gọi đứt quãng cuối cùng mà Soobin có thể cất lên được, cậu bất lực cúi đầu nghẹn ngào cho người nằm xuống. Nhà nhiếp ảnh đứng nép người vào tường và không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt, cậu buông thõng cánh, mắt ngước lên trời và đau lòng như thể có hàng ngàn mũi dao xuyên thủng. Soobin chẳng biết làm gì ngoài việc lau đi hai hàng nước mắt và ngậm ngùi nhìn hình hài người cậu thương được phủ lên một tấm voan dài màu trắng đục.

"Yeonjun à..."

Soobin lại sụp xuống khi cụ David vừa rời đi, cậu thầm trách Ordos - vốn là cái nơi cậu yêu vô ngần. Trách rằng tại sao Ordos đẹp nhưng lại gai góc đến vậy, trách rằng thảo nguyên xanh nhưng tại sao lại gieo cho cậu một màu xám tro cốt. Sao cứ phải cứa vào tâm hồn của một kẻ chưa từng có hạnh phúc trong tay? Lần thứ hai rồi, lần thứ hai thắt lòng cho một chuyến đi xa mãi mãi của những kẻ mà cậu yêu thương.

Và từ đâu đó lão Louis chạy qua và bắt đầu cười hả hê trước sự mất mát của bà Eva, lão lại thổi kèn - tiếng harmonica cất lên như tiễn đưa những linh hồn trên chuyến xe cuối cùng. Nhà nhiếp ảnh đưa đôi mắt đỏ ửng của mình ngoái đầu lại, cậu giận lắm nhưng chẳng còn sức mà đấm cho lão một cú đau ngất trời như hôm nọ. Cậu thủ thỉ:

"Anh đuổi lão ta đi đi, mồm miệng lão như một con rắn độc"

Sau đó nhà nhiếp ảnh lại quỳ xuống cạnh chiếc giường, bàn tay run rẩy chạm vào cơ thể sớm nguội lạnh với da chuyển màu nhợt nhạt và không còn sức sống, mục đồng của Soobin - anh đã lạnh lắm rồi... Tiếng khóc cậu cứ nức nở như vừa bị một trận đòn đau thấu trời xanh, nó cứ rấm rứt và nghẹn đắng ở cổ họng chứ không phải gào thét lên như một đứa trẻ, rồi hình hài anh cứ vậy mà dày xéo trái tim của nhà nhiếp ảnh, cứ vậy mà đập nát niềm tin thành những viên sỏi dị dạng. Soobin đau lắm, thật sự rất đau.

Cậu ngồi ở một góc để tránh đường cho những người dân từ thung lũng đến, họ cầm những bó hoa màu trắng, những nhành hoa còn tươi rói và mới mẻ. Nhà nhiếp ảnh chỉ biết ngồi ở đó nhìn dòng người đến rồi đi, rồi cậu như muốn bật cười - người ta có tặng anh đâu, người ta đến viếng anh mà...

Nào ngờ Yeonjun lại về với lòng đất mẹ vào một ngày mưa phùn như thế - chủ nhật tang thương in sâu trong đầu nhà nhiếp ảnh. Soobin thề rằng cậu chưa từng nghĩ sẽ có một kết thúc đau đớn như thế này, nó còn tệ hơn những lần cậu khóc trong nhà hát vì những vở kịch day dứt lòng người. Giờ đây Soobin mới hiểu sâu sắc nỗi mất mát khi người cậu thương rời bỏ Ordos này, không một ngòi bút nào có thể lột tả được những tổn thương mà nhà nhiếp ảnh đang phải gánh cả.

Yeonjun hôm nay đẹp lắm, anh được cụ David mặc giúp bộ đồ màu trắng của những kẻ du mục, giờ thì anh đã thực hiện lời ước được rồi đấy, riêng Soobin thì vẫn ở lại ôm những mối dày xéo mà có lẽ cả đời nãy cũng chẳng quên được. Cậu lại gọi:

"Mục đồng à, anh hãy dậy đi..."

Soobin không còn thấy rõ Yeonjun nữa, người ta gài hoa cho anh, đặt ở chân anh những bó to tướng màu trắng ngà, họ chồng chất lên và cậu không thể thấy rõ anh nữa. Rồi từng gia đình đến thăm anh lần cuối, đông lắm, giống hệt cái hôm lễ hội nhưng chẳng còn tiếng cười đùa nào, thay vào đó là những tiếng khóc nghẹn ngào của những người nuối tiếc cho quãng đời ngắn ngủi ấy.

Anh mất rồi.

Cả một đêm dài trôi qua với tiếng dế kêu ngoài cửa, tiếng gió hú như muốn xé nửa màn đêm, tiếng thì thầm của những người phụ nữ đang an ủi bà Eva. Mười một rưỡi đêm, Soobin vẫn ngồi đó túc trực bên cạnh hình hài của vị mục đồng. Cậu sẽ chẳng đi đâu cả, sẽ không bởi vì Yeonjun đang ở đây, tình yêu của Soobin đang ở đây và nó khiến cậu chỉ muốn chôn chân tại nơi này.

"Dấu yêu ơi anh ngủ thật ngoan"

"Sẽ không đi đâu cả, chỉ ở nơi nào có anh thôi..."

Soobin giờ đây chẳng còn khóc nữa vì dường như tất cả nước mắt của cậu đã cạn kiệt. Cậu tiều tụy nhanh đến mức gò má đã nhô cao, đôi mắt sưng vù vì khóc cùng với hai bàn tay co rúm luôn vuốt lên gương mặt ê chề. Soobin sợ rằng mỗi khi cậu rời đi sẽ khiến thời gian trôi nhanh như con thuyền đưa anh về miền đất hứa, và cậu thể sẽ phải ở đây để níu giữ những gì còn có thể.

Một đêm dài vô hồn cứ thế trôi qua mà mưa phùn bên ngoài cũng chẳng có dấu hiệu ngừng lại. Giờ đây bà Eva chỉ biết tựa đầu vào những người phụ nữ tốt bụng, bà cũng chẳng còn sức mà kêu gào cho đứa con bà yêu thương hết mực nữa, bà chỉ ngồi lặng lẽ nhìn Soobin cứ gục xuống như một cái xác mục ruỗng vô hồn, cậu không rời đi nửa bước mà chỉ quỳ gối hết rưng rức ôm mặt khóc đến gọi tên Yeonjun với chất giọng khàn đặc.

Tình yêu mà cậu dành cho anh có lẽ nhét lên bầu trời cũng không thể chứa hết, nó níu Soobin ở lại và trói chặt cậu bên trái tim đã ngừng đập của người đang say giấc ngủ. Nhưng hỡi ôi tình yêu là một kẻ ngang ngược, nó chẳng bao giờ ngưng hoài bão về những chuỗi ngày dài hạnh phúc của cả hai.

Cụ David từ bên ngoài đi vào và nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, đôi mắt cụ trùng xuống và cảm thấy những kí ức xưa ùa về. Cụ phủi mái đầu ướt vì cơn mưa phùn, thầm trách Ordos tại sao lại gửi thứ buồn tẻ này từ trên trời xuống vào những ngày như thế này chứ? Cụ tiến lại gần Soobin sau đó đưa bàn tay nhăn nhúm vỗ lên bờ vai đang mỏi nhừ của cậu:

"Cháu theo ta ra ngoài một chút..."

Soobin từ từ quay đầu lại, đôi mắt sưng ửng đỏ chẳng có dấu hiệu dịu xuống. Cậu nhìn cụ mà chẳng nói điều gì, bờ vai cậu bắt đầu đau nhức và cả cơ thể như đang gánh những viên đá nặng trĩu hai vai, mới chỉ có một đêm nhưng hình như Soobin đã già đi mười tuổi...

"Soobin, theo ta ra ngoài nào"

"Nhưng ai sẽ ở cạnh anh ấy khi cháu đi?"

"Chỉ một chút thôi, Yeonjun nó sẽ bình an mà..."

Soobin liền nhấc cơ thể lên khỏi mặt đất, điệu bộ như muốn ngã xuống vì đôi chân tê buốt vô cùng, cậu lê từng bước nặng nhọc ra bên ngoài cửa. Bầu trời âm u màu xám cô quạnh và Soobin đã nghĩ rằng mặt trời sẽ chẳng bao giờ mọc lại nữa. Cậu thở dài như muốn rũ bỏ những gánh nặng vốn đè nén tấm lưng gầy gò lúc bấy giờ.

"Soobin, ta bảo này..."

"..."

"Chúng ta sẽ chôn cất Yeonjun vào sáng mai, liệu cháu có muốn ở lại đây luôn không?"

"Cháu không biết nữa, làm sao cháu chịu nổi khi những ngày tháng sau này Ordos sẽ dày vò cháu chứ..."

"Đừng quá đau lòng Soobin à, ta biết cháu đang nghĩ gì..."

Và hãy nhìn xem, Ordos - một cái tên thật đẹp và cũng thật xấu xí. Nhà nhiếp ảnh một lòng chọn Ordos làm nơi lui về khi tuổi đời ngả bóng, làm một chốn dừng chân vĩnh viễn mà cậu vẫn hay mong mỏi, thế rồi giờ đây chính nơi này khiến cậu phải chứng kiến một tấm bi kịch mà cả đời này cũng không dám nghĩ đến.

Rồi sáng ngày thứ ba ẩm ướt, không còn mưa phùn, không có nắng, bầu trời u uất và núi đồi lặng im đứng nhìn. Người ta mang anh đi với chiếc quan tài gỗ đơn giản, họ cũng chỉ mới đặt hình hài anh vào đó cách đây lưng chừng ba mươi phút thôi. Nhưng trông kìa, nhà nhiếp ảnh lại nức nở ôm mặt không dám nhìn, cậu khóc đến mức muốn mờ đi cả đôi mắt và trái tim thì vỡ tan tành xuống nền đất lạnh, miệng thì lẩm bẩm như người mất trí, còn gì nữa đâu, giờ đây đang ngự trên đỉnh của sự sợ hãi tột độ. Anh rời xa cậu đấy à? Cậu nghẹn đắng nặn từng chữ một:

"Yeonjun ơi, anh bỏ đi như thế sao...anh ơi là anh, người ta đem anh đi rồi..."

"Yeonjun đi chơi mãi không chịu về vậy anh..."

"Người ta bỏ anh vào lòng đất, rồi còn ai sẽ ở trong lòng em?"

Và Soobin quỳ gối nhìn người ta đặt Yeonjun xuống dưới lòng đất đã được đào lên sẵn, nhìn dòng người hối hả lấp lại bằng những cái xẻng to vì sợ trở trời. Những tiếng khóc hoà vẫn với tiếng kèn, tiếng người đàn ông hô hào nhau đến tiếng gió hú qua cánh rừng u ám. Và chỉ còn thế - những bó hoa được họ ném xuống nắm đất nhô cao vừa mới hoàn thành, từng chút, từng chút một rồi phủ kín cả màu đất vừa được đào xới lên.

"Chào mục đồng nhỏ, mong cháu sẽ luôn hạnh phúc dù ở bất cứ đâu"

"Con trai bà Eva, ta sẽ nhớ cháu thật nhiều"

"Yeonjun đã trở thành một người cha nhân ái và phúc hậu, đám cừu sẽ nhớ cháu lắm đấy"

"Không còn đau nữa đâu con ơi, cụ sẽ không quên con và những ước nguyện mà con hằng mong chờ"

"Yeonjun, con mãi là con của mẹ"

Đó là những lời nhắn nhủ cuối cùng mà họ dành cho Yeonjun, không phải những câu từ chúc phúc như bao lần mà chỉ còn lại vài lời chào tiễn rước, rồi từng nhóm người rời đi, đi mãi về phía xa mà không ngoảnh đầu lại. Cuối cùng chỉ còn một mình Soobin với mảnh tình vỡ nát một nửa, cậu vẫn quỳ gối, nước mắt vẫn chảy và tay thì xếp lại từng đoá hoa mà người ta ném xuống, xong xuôi cậu bó mình lại và gục đầu nhớ về những ngày rong ruổi trên đất thảo nguyên xanh rì.

"Anh có nhìn thấy em không, còn em chẳng nhìn thấy anh nữa..."

"Em đã bảo ngày mai anh tỉnh lại mà người ta cứ đem anh đi..."

"Chúng mình khổ quá anh nhỉ? Đã ở đây, cạnh nhau như này mà nhìn nhau thật khó..."

"Em thương anh lắm, thương vô cùng..."

Soobin bó gối ở đó hết cả buổi chiều, cậu chẳng làm gì ngoài khóc và nhớ về khoảng thời gian ngắn ngủi mà cả hai từng chạm đến. Tình đầu là anh, tình cuối cũng là anh, một Yeonjun duy nhất và duy nhất.

"Anh nằm ở đây đợi em một lát nhé!" Soobin như nói với người còn sống, cậu vỗ vỗ lên nắm mồ còn mới toanh rồi chạy một mạch về nhà, lôi ra một chút sữa nguội và vài mẩu bánh mì khô khốc rời rạc. Cậu bỏ tất cả những thứ đó vào giỏ rồi chạy một mạch ra chỗ anh vừa ngả xuống. Soobin tiều tuỵ thấy rõ, cậu đặt cơ thể xuống và dùng bữa như một kẻ khù khờ, cậu bảo:

"Anh dùng bữa với em đi, đã mấy ngày rồi anh chẳng ăn gì..."

Rồi Soobin bẻ lấy một mẩu bánh mì, nhìn nó rơi những mảnh vụn xuống mặt cỏ và nhẹ nhàng khóc. Sẽ còn ai chuẩn bị những bữa ăn như thế này cho Soobin đây? Dùng bữa đi, để nhớ rằng đã từng có người vì cậu mà thức dậy thật sớm chỉ để chuẩn bị một giỏ thức ăn đầy. Nằm xuống đi, để nhớ rằng đã từng có người vì Soobin mà về trễ khi cậu cứ nằng nặc ôm lấy chẳng muốn rời. Chôn chặt nó vào cõi lòng đi, để biết rằng cả hai từng yêu nhiều đến nhường nào.

Một buổi sáng đầy sương mù sau ba ngày Yeonjun mất, Soobin vẫn dậy sớm như mọi khi, cậu ghé đến nhà của Yeonjun để đảm bảo rằng bà Eva vẫn ổn, sau đó dừng chân tại căn nhà ọp ẹp chứa những con cừu non nớt, cậu ôm lấy một con và hôn nên chóp mũi của nó, âu yếm nó như cách Yeonjun từng làm. Soobin đặt nó vào lòng và sụt sịt cánh mũi:

"Ta nhớ người!"

Sau đó nhà nhiếp anh cố tỏ ra bình thản đưa con cừu về căn nhà gỗ, đặt nó lên chiếc ghế mà Yeonjun từng ngồi khi cả hai mới quen nhau. Khuôn mặt cậu giờ đây hốc hác đến quặn lòng, bàn tay gầy guộc với lớp da đã nhăn lại. Nhà nhiếp ảnh đặt cơ thể xuống chiếc đàn cũ, nhẹ nhàng hôn lên bản nhạc mà cậu từng đàn cho anh nghe, chậm rãi đánh lên khúc ca đó một lần cuối kéo theo là những tâm tư chưa thể thốt ra bằng lời, những nỗi đau vẫn nghẹn đắng ở cổ họng chưa có dịp tuôn ra...

"Chúng con từng rung động với nhau một cách thật đẹp cha nhỉ?"

Từ giờ sẽ chẳng còn ai nghe Soobin đàn nữa, cậu nợ cha những bản nhạc chưa thể cất khi còn trẻ, cậu cũng nợ Yeonjun một khúc nhạc cho ngày đám cưới của cả hai. Soobin hứa rằng bản thân chỉ khóc thêm một lần này nữa - trên những phím đàn cổ sỉn màu. Vừa khóc vừa đánh lên bản nhạc cuối để nhớ rằng nỗi đau này sẽ hằn một vết sâu mà se chỉ cả đời cũng chẳng thể khâu nổi.

Kết thúc bản nhạc, nhà nhiếp ảnh lau đi hai hàng nước mắt đang chảy dài xuống gò má. Cậu lặng lẽ mặc lại bộ đồ giống hệt ngày trở Ordos - chiếc áo măng tô dài với chiếc ba-lô chứa vài bộ đồ đơn giản. Nhà nhiếp ảnh ôm lấy con cừu và hôn nó lần cuối trước khi trả sinh linh bé nhỏ này về với thảm cỏ xanh rì:

"Mau lớn nhé!"

Rồi đưa những bước chân nặng nhọc ra ngoài, Soobin nhẹ nhàng đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn ngắm một Ordos lẳng lặng trong đáy mắt, đưa tai nghe tiếng chim kêu vang từ vách núi già, đưa mũi ngửi lấy hương thảo mộc trong gió và tâm hồn thì lặng thinh đến lạ. Rồi khẽ quay người lại, Soobin âu yếm nhìn lại căn nhà gỗ mà cậu từng cho là vô giá nhất, nhìn nó một cách thân thương và trân trọng:

"Chỉ lần này nữa thôi!"

Và Soobin thắt lòng đóng cánh cửa lại, cậu cúi đầu chào và đau đớn khi phải nói lời chia xa. Nhưng rồi cũng dùng những ngón tay to lớn mà khóa nó lại một cách cẩn thận, căn nhà lại nguyên vẹn hệt những ngày cậu trở về.

Soobin nắm chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, run rẩy hôn lên nó rồi dùng một lực ném đi trước sự chứng kiến của đất trời, ném đi để không bao giờ tìm thấy nó nữa, để không bao giờ có thể đụng vào sự nguyên vẹn của kí ức nữa, cậu hứa sẽ trả lại căn nhà yên tĩnh với biết bao kỷ niệm từ những ngày còn trẻ...

Việc cuối cùng mà Soobin làm đó là đến thăm Yeonjun, đứng trước nắm đất nhô cao ấy lòng cậu một lần nữa nhức nhối khi gọi tên vị mục đồng. Soobin thề sẽ không khóc nữa nhưng trong lòng cậu tầm tã những cơn mưa nặng hạt, Ordos ngày hôm nay vẫn âm u và hiu quạnh, nhưng nắng sẽ đến và sưởi ấm lòng cậu sớm thôi, cậu tin là như thế.

"Dấu yêu này..."

"Người sẽ mãi mãi là một báu vật trong lòng ta, ta yêu người, vô cùng yêu người..."

"Chào nhé, mục đồng nhỏ!"

Rồi Soobin gửi lại bản nhạc mà cậu từng đàn cho Yeonjun nghe, để nó nằm chơ vơ giữa đám hoa thơm và mùi đất nồng. Cậu cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên tấm bia lần cuối, đó cái hôn cho lần giã biệt mãi mãi này...

Và Soobin quay lưng rời đi trước khi những nhung nhớ lại ồ ạt chảy về níu chân lại. Lòng Ordos hôm nay chứa một dáng người cao cao, vừa đi vừa ôm những nỗi đau thấu trời. Ngày hôm nay - ngày cậu không còn ở Ordos nữa, nhà nhiếp ảnh vừa nhắm mắt thở dài trên chiếc xe cọt kẹt của người đàn ông trung niên hôm nọ, mong muốn của cậu về thảo nguyên xanh còn lại một đống tàn tro...

Chào Ordos nhé - nơi mà nhà nhiếp ảnh từng cho là trạm dừng chân vĩnh viễn của cuộc đời, ngày hôm nay sẽ trở thành nơi vĩnh viễn không trở về nữa. Vì giờ đây ôm một nỗi ám ảnh quá lớn mà khó lòng có đủ dũng cảm quay trở về, chỉ biết điều có thể làm ngay lúc này là chôn hết mọi kỷ niệm vào vũng kí ức mà thôi.

Người ở đây, ta ở đó nhưng mãi mãi là của nhau.
Gửi lại một chuyện tình dang dở
Gửi những yêu thương chưa thốt thành lời
Gửi những phím đàn đã cũ, ánh trăng bạc đầu
Cho anh - sức sống của một con người.

____________________

💭: Cuối cùng thì tác phẩm cũng đã kết thúc rồi, mình biết rằng về sau Mục Đồng không được hay nhưng mình rất biết ơn và muốn gửi lời cám ơn chân thành đến mọi người vì vẫn đón nhận nó.

Có lẽ kết thúc này sẽ không hay và còn nhiều thiếu sót đối với bạn đọc nhưng mình thật sự muốn viết nên một câu chuyện mà tình yêu không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp.

Mình muốn gửi lời cảm ơn đến mọi người, tất cả những comment mình đều ghi nhớ hết. Những lời nói vô giá đó thật có ý nghĩa đối với mình khi chúng ta đều là những kẻ lang thang gặp nhau qua những mẩu chuyện.

Và mình cũng muốn gửi một lời cảm ơn đến chị Ler, mặc dù với vốn từ hạn hẹp của mình và câu cú thì lủng củng trong tác phẩm nhưng chị vẫn theo dõi và đọc nó. Điều đó thật sự rất vui đối với mình.

Lời cuối cùng mình xin khép lại Mục Đồng ở đây nhé, nếu có thể hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở những tác phẩm sau này!

love soojun, love everyone.

191020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro