03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Soobin đưa Yeonjun về nhà, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, tạo ra một bầu không khí ấm áp. Ngôi nhà của Soobin tràn ngập màu sắc tươi sáng, khác biệt hoàn toàn với những ký ức buồn bã của Yeonjun.

"Chào mừng đến với nhà của anh, Yeonjun," Soobin mỉm cười, đặt tay nhẹ lên vai cậu bé.

Yeonjun chỉ mỉm cười đáp lại, mặc dù cậu cảm thấy lòng mình dâng trào những cảm xúc lạ lùng. Soobin chỉ cho Yeonjun căn phòng mới của mình, trang trí bằng những màu sắc ấm áp và những món đồ chơi.

"Cảm ơn anh, Soobin," Yeonjun nói, ánh mắt lấp lánh sự biết ơn.

"Không cần phải cảm ơn đâu" Soobin trả lời, "Đây là nhà của em bây giờ. Em có thể làm gì mình muốn."

-----------------------------------------------------------------

Ngày qua ngày, sự chăm sóc tận tình của Soobin khiến Yeonjun cảm thấy ngày càng thoải mái. Cậu bé thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài và tưởng tượng về một cuộc sống hạnh phúc.

Một buổi tối, khi hai người ngồi cùng nhau xem TV, Yeonjun lén lút nhìn Soobin. "Anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau không?" cậu bé hỏi, giọng có phần lạc quan nhưng cũng đầy lo lắng.

Soobin quay sang, nhìn Yeonjun với ánh mắt nhẹ nhàng. "Tất nhiên rồi. Anh sẽ luôn ở đây để chăm sóc em."

"Anh hứa với Junie nha...."

"Rồi anh hứa với Jun mà"

Thời gian trôi qua, Yeonjun nhận ra mình đã có tình cảm đặc biệt với Soobin. Cảm giác ấy ngày càng rõ ràng và mạnh mẽ hơn. Cậu thường mơ về những khoảnh khắc hạnh phúc bên Soobin, nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ.

---------------------------------------------------------------

Một ngày nọ, khi Yeonjun về nhà từ trường, cậu thấy Soobin đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt trong phòng khách. Soobin giới thiệu: "Yeonjun, đây là Jiweong. Anh ấy là bạn của anh."

Yeonjun cảm thấy một cơn sóng dữ cuộn lên trong lòng. Jiweong mỉm cười và bắt tay Yeonjun. "Chào em, Yeonjun. Anh nghe Soobin nói nhiều về em."

Yeonjun chỉ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Soobin và Jiweong bắt đầu trò chuyện vui vẻ, trong khi Yeonjun ngồi yên lặng, cảm giác như mình đang bị bỏ rơi. Những ngày tiếp theo, Soobin và Jiweong dành nhiều thời gian bên nhau, và Yeonjun cảm thấy như mình trở thành người thừa.

Một buổi tối, Yeonjun ngồi một mình trên chiếc sofa , ôm chặt con gấu bông của mình. "Tại sao mọi thứ lại phải như vậy?" cậu tự hỏi, mắt đẫm lệ. "Tại sao anh ấy không thể yêu mình như cách mình yêu anh ấy?"

Năm tháng trôi qua, tình cảm của Yeonjun vẫn không thay đổi. Cậu giờ đã trưởng thành, nhưng nỗi đau và tình yêu đơn phương vẫn còn nguyên. Một buổi chiều, khi Soobin và Jiweong cùng nhau đi dạo, Yeonjun đứng từ xa nhìn họ, cảm giác đau lòng khi thấy họ hạnh phúc bên nhau.

"Yeonjun," Soobin gọi khi thấy cậu đứng lặng lẽ. "Em có muốn đi cùng không?"

Yeonjun mỉm cười yếu ớt. "Không, em ổn mà. Anh hãy tận hưởng thời gian với Jiweong nhé."

Khi Soobin và Jiweong rời đi, Yeonjun quay lại căn phòng của mình, ôm chặt những kỷ niệm về Soobin. Cảm xúc của cậu vẫn nguyên vẹn, dù thời gian đã trôi qua. "Anh vẫn luôn là người mà em yêu thương," Yeonjun thì thầm, trái tim cậu vẫn giữ vững những cảm xúc chưa bao giờ phai nhạt.

--------------------

Suy quá dcm !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro