Đớn Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Ngu ngốc!'

'Ngu ngốc! Ngu ngốc!'

Suy nghĩ của Yeonjun dừng lại khi anh vấp phải một tảng đá khiến đầu gối anh bị trầy xước. Anh nhìn chằm chằm vào làn da đang chảy máu.

'Mình xứng đáng với điều này'

Anh nhìn chằm chằm vào vết thương trong vài giây trước khi nhặt viên đá lên. Nước mắt anh trào ra như xé toạc vết thương hơn nữa, anh hít thở sâu.

'Phải...Mình xứng đáng với điều này'

Một cạo!

Hai cạo!

Ba cạo!

"Yah! Anh bị cái gì vậy? Sao lại lấy đá chà vào vết thương như vậy chứ?"

Viên đá bị ném ra xa khi người kia đến, thổi vào đầu gối của anh như một thói quen.

Chờ đã, giọng nói này...

"Băng cá nhân, nước muối nữa, nhớ là để ở túi áo mà nhỉ"

'Soobin'

'Soobin của tôi...'

...

"Anh đang ở đâu? Anh có biết em đợi anh về bao lâu không? Em thức đến hai giờ sáng chỉ để biết rằng anh sẽ không về nhà hôm nay. Và anh nghĩ rằng em sẽ xin lỗi khi đó rõ ràng là lỗi của anh..." Yeonjun thở dài khi người phụ nữ tiếp tục nói ở phía bên kia cuộc gọi.

"Anh chỉ đang ở chỗ của một người bạn, em--"

"Bạn bè? Bạn cái cái gì mà bạn! Rõ ràng là anh đang lừa dối em! Em không thể tin được anh nữa!" Anh nhăn mặt khi gập đầu gối lên ngực, tai vẫn chúi vào thiết bị.

"Cái thằng gay ngu xuẩn kia anh còn chưa ly hôn,mà giờ anh đã có người khác sao? Anh có tôn trọng em không vậy?"

Soobin bước ra khỏi bếp, hai cốc sữa trên tay khi cậu ngồi xuống cạnh Yeonjun trên chiếc ghế sofa dài. Cậu nhìn Yeonjun, phát ra âm thanh 'O' khi anh ra hiệu vào điện thoại. Yeonjun nhìn Soobin nằm trên sofa, mái tóc đen rối bù và nụ cười toe toét trên khuôn mặt khi cậu tập trung vào chương trình hài kịch đang chiếu trên TV.

"Em biết không, Moonji? Ừ. Anh cũng không biết. Mình chia tay đi."

Yeonjun tắt máy sau ngay khi nói lời chia tay qua điện thoại, anh thở dài một hơi.

"Tại sao anh lại chia tay với cô ấy?"

Yeonjun cũng không biết tại sao.

"Anh-- Anh không biết."

"Ý anh là anh không biết sao? Chắc anh rất yêu cô ấy."

Mặt Soobin tối sầm lại một chút, và Yeonjun biết cậu đang nghĩ gì.

"Chắc anh yêu cô ấy lắm."

Yeonjun nhớ lại cái đêm Soobin bỏ đi, chiếc nhẫn cưới để lại trên bàn ăn khi cậu kéo hành lý ra ngoài mà không hề ngoảnh lại.

'Mình đã thực sự yêu cô ấy?'

Anh nhớ lần đầu tiên gặp Moonji, mái tóc nâu dài và đôi mắt to của cô ấy ửng đỏ khi một người đàn ông dồn cô vào góc sau của câu lạc bộ.

Anh nhớ người đàn ông đã rời đi và cô cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím trên má anh khi cô liên tục xin lỗi. Anh nhớ đã hẹn hò với cô ấy vào ngày hôm sau, và tuần sau đó, và nó dần trở thành một thói quen cố định. Nhưng anh có từng yêu cô không?

"Yeonjun, anh yêu cô ấy. Và cô ấy cũng yêu anh. Hãy xin lỗi trước khi anh hối hận" Soobin nhìn anh lo lắng.

Yeonjun nhìn lại.

Soobin học cấp 3 với mái tóc vàng rực rỡ, cặp kính vuông to bản và nụ cười ngốc nghếch.

Soobin hai mươi tuổi với mái vàng nhạt và nụ cười nhăn nhở.

Và giờ Soobin hai ba tuổi với mái tóc đen và nụ cười gượng gạo.

"Anh Yêu Em."

"Cái- cái gì?" Soobin nhìn anh một cách khó hiểu.

"Anh đã nói anh yêu em. Và anh rất hối hận vì đã để em ra đi" Yeonjun tiến lại gần và nắm lấy tay Soobin.

"Không, anh không hề. Anh mất trí rồi" Soobin rụt tay lại, há hốc miệng.

Yeonjun lắc đầu.

"Anh biết mình muốn gì. Và không phải Moonji, mà là em" Đôi mắt của anh giờ đã trực trào nước mắt.

"Câm miệng"

Soobin lúc này đã đứng dậy, lùi lại một bước khi Yeonjun cũng đứng lên.

"Soobin, làm ơn--"

"Chỉ vì anh không muốn cô ấy nữa không có nghĩa là tôi có thể được sử dụng như một sự thay thế"

"Anh không lợi dụng em, anh yêu em là sự thật"

Yeonjun tiến đến gần khi Soobin lùi lại, cho đến khi lưng cậu đập vào tường.

"Không, câm miệng, dừng tay"

Yeonjun ôm chầm lên cổ Soobin, nhốt Soobin trong vòng tay anh, ôm chặt lấy cậu trong tuyệt vọng khi Soobin cố đẩy anh ra.

"Soobin à, làm ơn, em nhớ anh rất nhiều, chúng ta hãy quay lại với nhau. Em sẽ đối xử tốt với anh--"

-------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro