「 diên vĩ 」

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tích tắc... tích... tắc...

Âm thanh từ cỗ máy nhỏ vang lên nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất.

Em thấy mình đang trôi giữa khoảng không vô tận, giữa ngàn vì tinh tú, dải ngân hà kì vĩ hay dòng sữa ngọt ngào của Hera. Giọt nước mắt chảy ngược, rơi vào nền trời đầy sao, từng mảng kí ức như thước phim cũ rời rạc. Và em thấy.

Thấy nụ cười rực rỡ trước cái nắng cuối ngày, nụ cười mang màu nắng, mang cả tâm tình ai. Là khoảnh khắc em nhận ra tim mình chẳng còn như lúc xưa.

Thấy bàn tay ai xoa nhẹ mái tóc em, làm em thổn thức, làm em hoài mong. Người nào biết rằng chút dịu dàng người trao lại có thể kiến em ngẩn ngơ cả ngày dài.

Thấy đôi mắt người, dù là nắng buông nơi hàng mi hay giọt long lanh đọng nơi khóe mắt thì đôi mắt ấy đều hiện nên nét cười, đôi mắt ấy là cả thế giới của em.

Thấy bóng lưng trong chiều thu, lá phong rơi đầy trời, mang theo một nỗi buồn nhẹ tênh, tim em theo đó khắc khoải nát bấy. Em muốn một lần, chỉ một lần thôi được dựa dẫm vào tấm lưng người, nhưng rồi em lại nghĩ, có lẽ cả đời này ở phía sau mà lặng lẽ thương người thôi cũng an.

Thấy bàn chân người vội vã trong chiều mưa, mặc kệ vai áo ướt đẫm, mặc kệ đôi giày lấm lem, vì người nào đó vĩnh viễn chẳng phải em. Ấy vậy mà một thoáng dịu dàng của người thôi kiến em lầm tưởng đến những điều thật xa vời.

Thấy dáng người cô độc dưới ánh đèn vàng leo lét, bóng người đổ xuống mặt đất kéo dài, xa mãi rồi biến mất. Chỉ còn em lặng nhìn từ xa. Gió đông lạnh lùng lướt qua, lay những cánh hoa hồng đỏ tươi rơi rụng trên mặt đất. Đây có phải cơ hội cho em chăng, một kẻ nhỏ nhen đáng ghét.

Và em thấy em, thấy người, triền đồi một chiều lộng gió, nắng cuối ngày hấp hối ngả nghiêng chuẩn bị vụt tắt, nắng chẳng còn ấm áp như ngày nào.

Lời yêu ngập ngừng buông đầu môi.

Thật xin lỗi.

Rồi người lướt qua, mối tình đơn phương nát tan. Cổ họng đắng ngắt, những cánh hoa tím biếc hòa với màu của máu.

Anh ơi, em đã thích anh nhiều như vậy mà...

Từng mảng kí ức vụn vỡ, tan tành hóa thành cánh hạc giấy mang đi cả một khoảng trời nhớ, sự nhạt nhòa mơ hồ dần bủa vây.

Khóm hoa từng rực rỡ nay héo úa.

Tâm ai an nhiên đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro