Năm. Mochi bột gạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jihoon nhìn thấy nụ cười trên môi Soonyoung, cảm giác như toả ra một loại hào quang vô hình khó giải thích. Cậu như thể bị thôi miên, không tài nào rời mắt khỏi người con trai trước mặt. Cho đến lúc Jisoo lên tiếng bảo hai đứa ngồi xuống, Jihoon mới giật mình thoát ra khỏi vòng suy nghĩ, lúng túng tìm chỗ ngồi xuống sofa.

Soonyoung trông thấy biểu cảm của Jihoon cảm thấy thú vị, bất giác mỉm cười sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh anh Jisoo.
Soonyoung liếc mắc thấy chỗ băng bó ngay đầu gối của Jihoon thì sựt nhớ.
"Jihoon à, vết thương đã đỡ hơn chưa"

Jihoon vốn dĩ đang thầm nghĩ, không biết khi nào mới có thể gặp lại "người đó", tin rằng cùng trường nhất định sẽ có cơ hội thôi nhưng căn bản không thể ngờ cơ hội đó lại đến nhanh như vậy lại còn trong tình huống như bây giờ.
Soonyoung chưa thấy đối phương có dấu hiệu trả lời câu hỏi của mình thì vội lặp lại. Jihoon nghe thấy thì lập tức đáp lời.
"Dạ đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn anh rất nhiều vì chuyện lần trước."

Jisoo ngồi giữa hai con người "cho là mới quen vài phút trước" thấy hơi khó hiểu, suy nghĩ lại thì ngờ ngợ ra.
"À, Soonyoung là người đã giúp đưa Jihoon đến phòng y tế lần trước sao"
Jisoo quay sang nắm lấy tay Soonyoung, cảm kích vô cùng.

"Anh cảm ơn em nhiều lắm Soonyoung, hôm đó do anh không chú ý để Jihoon không may gặp chuyện, nếu lúc đó không nhờ có em chắc anh cũng không biết Jihoon có làm sao không nữa."

Soonyoung đặt tay lên tay anh Jisoo cười cười đáp lại
"Anh đừng khách sáo với em như thế, anh đã giúp đỡ em nhiều biết bao nhiêu, bây giờ biết ra thì em của anh Jisoo cũng như là em trai của em vậy, em chỉ bỏ công một chút đâu có là gì đâu ạ."

"Jihoon không sao là tốt rồi ạ, em nghĩ không lâu sau sẽ khỏi hẳn thôi"

"Đúng rồi, cũng may không chấn thương bên trong, chỉ xây xát hơi nặng bên ngoài, tuy giờ đi lại sẽ thấy hơi đau nhưng cô y tế có nói chỉ cần vệ sinh vết thương sạch sẽ thường xuyên sẽ mau lành thôi"

Jihoon ngồi đó không nghe lọt tai những lời hai anh em nói với nhau, cậu cũng không để tâm lắm, chỉ có lâu lâu lại nhìn lén Soonyoung, rồi giả bộ quay đi như thể không có chuyện gì. Trái tim của Jihoon không kịp nghỉ ngơi một chút nào kể từ giây phút nhìn thấy Soonyoung, càng lúc càng đập nhanh liên hồi khi được nhìn ngắm Soonyoung ở khoảng cách gần đến thế.

"Soonyoung à, em ở chơi với hai anh em đến chiều tối gì luôn nhé, lát hai đứa muốn ăn gì thì nói anh nấu cho, còn nếu không tin tưởng tài nấu ăn của anh thì cứ gọi đồ ăn về ăn"

"Dạ chắc em dùng bữa trưa chung với mọi người rồi xin phép về sớm ạ, buổi chiều em có công chuyện nên không ở chơi lâu được. Hẹn anh hôm khác nha."

"Vậy từ giờ em phải thường xuyên ghé nhà anh chơi đó nha, em và Jihoon cũng quen nhau rồi, không có gì vướng bận nữa"

Jihoon vốn ít nói, không nói chuyện được gì nhiều với Soonyoung chỉ ngồi đó cười cười nhưng tâm tình thì như có ngàn con bươm bướm bay phấp phới.

Soonyoung hoàn toàn đồng ý với Jisoo, đưa mắt nhìn bạn nhỏ đang đung đưa chân ngồi đối diện, nghĩ tới việc sẽ được tiếp xúc nhiều hơn với Jihoon trong tương lai trong lòng dấy lên cảm giác hứng thú lạ lùng. Hôm nay có cơ hội nhìn ngắm Jihoon kĩ hơn chút, Soonyoung nhận định cậu thực sự dễ thương theo một cách đặc biệt, trắng trẻo mềm mại làm người ta liên tưởng đến chiếc bánh mochi bằng bột gạo.

Đến trưa, Jisoo vào bếp làm vài món đơn giản, sau đó ba người cùng nhau dùng bữa. Soonyoung ăn trưa xong thì xin phép anh Jisoo về và chào tạm biệt Jihoon. Jihoon nhìn theo Soonyoung, vẫy tay chào Soonyoung cho đến khi anh khuất bóng.




_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro