|1|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Ê, thằng mồ côi!

Những đứa trẻ chừng sáu bảy tuổi vây quanh một đứa trẻ cùng tuổi khác.
Một đứa lớn nhất lấy đá chọi vào người đứa trẻ, những đứa còn lại cũng thi nhau bốc đất đát ném lia lịa vào thân thể nhỏ bé kia.
Cậu sợ hãi ngồi thụp xuống đất, lấy tay ôm kín đầu, những cục đá cứ thế số lượng lớn dần lao vào người cậu đau đến ê buốt. Mặc cho miệng cậu vẫng không ngừng khóc thét van xin.
Như đã chơi chán chê, lũ trẻ ngừng tay và bắt đầu nghĩ ra những lời dè bỉu, trêu chọc cậu.

"
_Lêu lêu, cái đồ con hoang! Mày chỉ là một thằng mồ côi!

_Cái thằng không cha không mẹ.

_Con hoang không cha không mẹ.
"
Sự chịu đựng của một đứa trẻ con luôn luôn không thể kiểm soát được. Cậu đứng bật dậy hét ầm lên.

_IM ĐI! Tôi không phải con hoang! Tôi không phải con hoang!

Dường như sự phản kháng của cậu chỉ càng làm lũ trẻ thích thú mà trêu chọc.

_Jung Hoseok, mày chỉ là một đứa con hoang được người ta nhặt về. Mày là đứa xấu xí nên đã bị chính ba mẹ mày ném đi. Ha ha, lêu lêu! Chúng mày, đi thôi, chúng ta không chơi với loại con hoang!

Đứa lớn nhất trong đám ra oai nhạo báng cậu. Lũ trẻ chỉ biết vâng theo lời nó vì nó được cho là "anh lớn" đại ca của cả bọn, trái lời sẽ bị tẩy chay không thương tiếc.

Như cậu, chỉ vì sự thông minh và tháo vát nên được các thầy cô ở lớp mẫu giáo yêu mến hơn những đứa trẻ khác. Đó là lí do cậu bị tẩy chay, ghét bỏ.
.
.
.
_Tôi không phải con hoang...KHÔNG PHẢI CON HOANG...

Hơn 30 cái đầu quay lại nhìn cậu chằm chằm, tiếng hét inh ỏi của cậu như khiến họ giật mình. Giáo viên đang viết trên bảng cũng bất ngờ vì cậu. Cô nhẹ nhàng đặt viên phấn lên bàn, bước tới dãy cuối, nơi bàn học của cậu.
Hoseok ngồi vò đầu bứt tay, xoa xoa gương mặt còn ngái ngủ rồi ngáp ngắn ngáp dài vài cái.

_Jung Hoseok, em đã làm gì vậy?

Cô nhẹ giọng nhưng nghiêm nghị nhìn cậu. Hoseok ngoảnh mặt ra cửa tỏ vẻ không quan tâm.

_Không có gì đâu cô.

_Cô cần em giải thích câu nói ầm ĩ khi nãy.

_Chỉ...là mơ thôi.

Cậu nghiến răng trả lời. Khí nóng trong người như bốc lên vì cơn ác mộng chết tiệt kia.

_Tại sao ngồi học mà em lại mơ được?

_Đã nói là ngủ trong lớp. Vừa lòng cô chưa?

Những lời nói rít qua kẽ răng lạnh buốt. Tiếng cười đùa, tiếng xì xào chỉ trỏ nhìn cậu.

_RẦM_

_Ngậm miệng lại hết chưa? TAO BẢO NGẬM HẾT MIỆNG LẠI. Bọn mày cười cái con mẹ gì? Thích nhìn không? Cút đi lo việc chính của bọn mày đi. Chó má!

Tất cả sách bút trên bàn như đáp xuống đất không hề nhẹ nhàng. Bàn tay cậu co thành nắm đấm, cả người đứng bật dậy, đôi mắt sát nhân quét một lượt quanh lớp học. Sự im lặng đến đáng sợ, những ánh mắt lén lút nhìn nhau không dám ho he nửa lời.
Giáo viên như cũng chết lặng vì hành động của cậu, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

_Hoseok, thái độ của em như vậy là sao? Cô đang còn ở đây đấy.

Giọng cô vẫn nghiêm nghị. Cậu ngồi thụp xuống ghế, khoanh tay trước ngực rồi gác đôi chân lên mặt bàn đầy thánh thức.

_Jung Hoseok. Cô mời em lên phòng ban giám hiệu nói chuyện!

Cậu vẫn lì mặt ra đó, không quan tâm, cho đến khi cô rút điện thoại ra và ấn số.

_Đọc số điện thoại của ba em cho cô.

Ngoài mong đợi, vẫn là sự im lặng đến khinh bỉ.

_Jung Hoseok! Em có nghe tôi nói gì không?!

_RẦM_RẦM_

_Nghe đấy, tôi không bị điếc đâu. Đơn giản là tôi đéo thích.

Cậu bực tức đá bàn ghế tạo nên âm thanh hỗn độn đến ghê rợn. Xách chiếc cặp đeo chéo rồi đùng đùng bước ra khỏi lớp. Đi đến cửa vẫn không quên "tặng" cho mấy đứa bàn trên một cú đá vào bàn uy hiếp.

_Nhìn nhìn cái đéo gì?

Mọi người đều sợ hãi run bần bật cho đến khi bóng lưng cậu khuất sau cánh cửa giáo viên lẫn học sinh vẫn chưa hoàn hồn.

Quả không sai trùm giang hồ nắm đầu cả trường.

______________

Hoseok cầm điếu xì gà còn cháy ngà ngà lên, hút một hơi dài rồi điêu luyện phả ra làm khói mờ ảo.
Không hiểu trong đó có cái quái gì mà luôn làm đầu óc người ta tê dại đi một hồi để cảm nhận sự lâng lâng hưng phấn lạ thường.

_Đại ca, rảnh rỗi gọi bọn em ra đây à?

NamJoon, tên đệ tử nhắng nhít nhưng luôn khéo miệng của Hoseok. Hắn chun mũi nhìn cậu.

_Rảnh cục cứt! Địt mẹ học chán bỏ bà nên tao cúp tiết.

Cả bọn ồ lên kinh ngạc lấy lòng. Thành phần có mặt ở đây đa số là đã bỏ học, một vài tên giang hồ khét tiếng hay vài tên nhãi mới đều xin theo gót cậu.

Lí do để có được như hôm nay?

Chả là việc gì to tát cả, nhưng từ năm lớp hai, cậu đã đánh một đứa trẻ khác lớn hơn phải nhập viện vì nó dám chế giễu cậu. Từ đó cậu không còn là đứa trẻ ngoan ngoãn, hoạt bát. Cậu đã thay đổi để trở thành một con người máu lạnh như hôm nay.
Đánh nhau, chém nhau tất cả đều không thể thiếu mặt cậu. Đương nhiên kẻ thua cuộc sẽ luôn luôn nhận một cái kết có hậu của cậu. Hoặc là đánh đến gãy xương hay cần một nã đạn?
Đến cả giới giang hồ cũng phải sùng bái cậu là hiểu rồi.
Hoseok ghét nhất là cái chuyện đi học tẻ nhạt nhàm chán này. Khi không tự nhiên bắt ngồi rồi chép bài lia lịa, thật là chẳng thú vị cái mẹ gì.
Chẳng qua là con người kia ở nhà cằn nhằn cậu đến điếc lỗ tai thôi.

Hoseok lơ đễnh nhìn vào hư không. Giấc mơ khi nãy lại ùa về, những kí ức đen tối đó cậu không thể nào quên được. Chết tiệt.

When you say that you love me

Nan hanneul wi reul geotne

Yeongwenoneul malhaejwo just one more time

When you say that you love me...

Tiếng rung từ túi quần khiến Hoseok giật mình bực tức. Tay rút chiếc điện thoại trong túi ra, miệng không ngừng rủa xả.

_Con mẹ nó. Thằng chó điên nào lại gọi ngay lúc này.


_Jung Hoseok... về nhà ngay...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro