|2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu buớc vào một căn nhà nhỏ nghèo hèn, bàn tay bực tức ném chiếc cặp lên ghế sopha đã cũ mèm.
Hình dáng nhỏ bé ấy lại đi ra. Khuôn mặt không hề vui vẻ mà nghiêm nghị lại.

_Jung Hoseok, con có biết mình đã làm gì không?

_Tôi chẳng bao giờ làm điều gì sai cả.

_Xấc xược! Có biết rằng giáo viên của con đã gọi điện cho ta để mắng vốn vì con đã vô lễ trước mặt mọi người không? Hiệu trưởng đã đình chỉ học con 3 tuần. Baba sẽ phải ở nhà dạy dỗ con lại.

Anh vốn là con người dịu dàng nhưng vô cùng nghiêm khắc. Biết là lòng mình yêu thương cậu như con ruột, nhưng không thể chiều hư Hoseok được.
Dù gia thế anh nghèo hèn, chỉ là một thằng sửa ô tô thấp kém, đâm đầu với công việc cả ngày, lương tháng cũng chỉ đủ ăn và đóng học phí cho cậu. Năm cậu lên cấp ba, tiền học thật sự không phải là một vấn đề nhỏ, anh đã phải xin đi làm thêm đủ nơi để kiếm tiền, phụ bếp, tiếp tân, giúp việc... Miễn có tiền thì anh sẽ làm.
Vì thế, con người chừng hai lăm thanh xuân như anh trở nên già khọm đi mất mười tuổi.

_Nói ra từ baba với tôi? Bộ anh không thấy ngượng mồm à?

Hoseok nắm lấy đôi tay nhỏ bé kia, ghì chặt lấy con người thấp hơn anh cả nửa đầu vào một góc tường.
Yoongi sợ hãi, trợn mắt nhìn cậu.

_Hoseok... Ý con là gì...?

_Nhìn nhận lại bản thân mình đi nào. Anh chỉ lớn hơn tôi có vài tuổi thôi. Baba à, nực cười thế? Tôi không phải con của anh, tôi là một đứa con hoang không cha không mẹ.

Ánh mắt sắc sảo nhìn anh. Nhịp tim anh loạn lên, vì quá sợ hãi chăng? Từng lời nói như phả từng đợt hơi thở ấm nóng nam tính của cậu vào vành tai nhạy cảm của anh khiến nó run lên đỏ ửng.

_Hoseok... Không như con nghĩ đâu, con nghe baba giải thích...

Yoongi cố gắng bình tĩnh hết sức có thể.

_NGẬM MIỆNG LẠI ĐI. tôi chỉ là đứa trẻ bị vứt ngoài đường được anh lượm về để thương hại thôi. Tôi không cần, không cần được thương hại! Anh không phải baba của tôi. Vô dụng! Hoặc chỉ có thể là người nằm dưới thân tôi mà phát tiết thôi. Min YoonGi.

Cậu nâng cằm anh lên, ngắm nhìn gương mặt trắng sữa kia. Ngón tay nhẹ miết đôi môi anh đào đầy ma mị.

_Bốp_

Cái bạt tai từ bàn tay nhỏ bé mềm mại kia khiến Hoseok choáng váng.

_Hỗn láo! Jung Hoseok! Con dám hỗn với baba! Bỏ tay ta ra!

Anh vùng vẫy điên cuồng. nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù.
Cậu xoa bên má đỏ ửng nhếch miệng cười.

_Anh dám tát tôi? Chó má, tôi thích anh rồi đấy.

Hoseok bế bổng Yoongi lên, bàn tay ghì chặt lấy thân thể anh trong khi anh cố giẫy giụa thoát ra.
Ném thân hình nhỏ bé kia lên chiếc ghế salong dài, hành động mạnh bạo dứt khoát.

_Hoseok... Con tính làm gì?

Khuôn mặt anh sợ đến tái mét đi. Nhìn cậu đầy van xin.

_Sao hả? Anh sợ ư? Đừng cố tỏ ra vẻ đáng thương giả tạo. Tôi không kìm nén đâu... Yoongi...

Cậu nhanh chóng mở từng cúc áo ra để lộ thân thể săn chắc đến khinh ngạc.

_Không... Đừng mà Hoseok...

Tiếng gào thét khàn khàn trong vô vọng như lạc hẳn đi.
Hay tay Yoongi bị khoá trái từ đằng sau. Bờ môi khô khốc bị cậu mạnh mẽ xâm chiếm cắn mút. Bàn tay không yên vị lần mò trong chiếc áo thun, điêu luyện nắm lấy núm vú mà dày vò, xoa nắn.
Anh cố vùng vằng thoát ra, nhưng sức lực của chàng trai nhỏ bé non nớt địch không lại với cậu trai 17 khoẻ mạnh. Chiếc lưỡi hư hỏng của cậu luồn lách trong khoang miệng anh, thỉnh thoảng tạo ra vài tiếng nút lưỡi "lách chách" đầy kiêu khích. Đôi mắt anh đã bắt đầu đỏ hoe sũng nước, nụ hôn tưởng chừng như lấy hết oxi trong thân thể anh, khuôn mặt anh đỏ ửng quến rũ. Như đã chán chê, cậu cầm lòng tha mạng cho đôi môi của anh, ngẩng mặt lên dịu dàng nhìn anh, bàn tay nhẹ nhàng hất vài lọn tóc con vướng víu trên trán anh.
Hai bàn tay Hoseok xé toạc chiếc áo trên người Yoongi ra để lộ thân thể trắng nõn nà phơi bày trước mắt. Anh mím môi lắc đầu van xin nhưng cậu chẳng thèm để ý. Như con hổ bị bỏ đói lâu năm, cậu thèm khát lao tới thưởng thức anh. Rúc mái đầu nâu nâu vào hõm cổ anh, mùi da thịt non thơm mùi sữa êm dịu khiến cậu càng thèm khát. Hoseok hôn khắp cổ anh rồi trượt từ từ xuống vùng xương quai xanh hấp dẫn, cắn nút mạnh bạo như muốn đánh dấu chủ quyền.
Từng giọt lệ nóng hổi như kim cương pha lê chảy xuống đôi má trắng mịn, anh cắn môi đến bật máu, cố không cho những tiếng rên hoan ái đầy xúc phạm lao ra khỏi miệng.

_Hoseok... Hức hức...baba xin con...đừng mà....dừng lại đi Hoseok...

Nước mắt? Cậu từ xưa đến giờ chẳng ưa gì thứ chất lỏng giả tạo ấy. Giết người trước mặt cậu cũng được, nhưng cấm tuyệt đối đừng bao giờ khóc trước mặt cậu.
Hoseok bực tức dừng lại, cậu đứng dậy mặc lại chiếc áo sơmi chỉnh tề rồi đi ra ngoài một mạch, miệng thét chửi.

_Con mẹ nó mất cả hứng. Chó chết!

Trước khi ra cửa cũng không quên trút giận vào cánh cửa khiến nó trở nên méo mó.

Anh ngồi nép vào một góc ghế. Đôi vai gầy run lên bần bật đầy sợ hãi.

Hoseok ngày xưa của anh...giờ không còn là một đứa trẻ mít ướt đáng yêu nữa...

________________
Buổi tối

_Hoseok à, con mau ăn cơm đi. Hôm nay baba ở nhà nên đặc biệt nấu nhiều món ngon mà con thích này: kim chi, canh đậu tương, sườn nướng galbi, còn có mỳ lạnh và bánh Tteokbokki nữa này. Con mau ăn đi.

Yoongi niềm nở bới cho cậu chén cơm nóng. Hoseok ngồi thụp xuống chiếc ghế, vẻ mặt đanh lại không chút biểu cảm.
YoonGi dịu dàng gắp miếng sườn vào chén cậu.

_Ăn đi Hoseok.

          _LOẢNG XOẢNG_

Mọi thứ trên bàn ăn đáp xuống đất nghe chói tai. Thức ăn văng tùm lum xuốn sàn nhà, mọi thứ bể nát tan tành. Anh sửng sốt nhìn cậu đầy bàng hoàng.

_Hoseok....?

_Im đi! Cái sự nghèo hèn đáng khinh bỉ này, tôi đã chán lắm rồi.

Cậu đứng bật dậy thét lên làm chiếc ghế như văng xa nửa mét.

_bốp_

Năm ngón tay thon nhỏ in đậm vào mặt cậu đau xót. Nước mắt tự nhiên chảy trên gương mặt đớn đau của cậu.

_Hoseok! Quá lắm rồi! Con dừng lại đi!

Cậu ngạc nhiên trợn mắt nhìn anh.

_Cái gì chứ? Anh tát tôi sao? Khốn khiếp.

Hoseok đùng đùng bước ra khỏi cửa, Yoongi giờ mới kịp nhận ra hành động vừa rồi của mình liền chạy theo níu lấy áo cậu.

_Baba xin lỗi.... Hoseok à...là baba sai rồi.

Cậu gạt phắt tay anh ra khiến Yoongi mất đà ngã xuống đất.

_Chó má nhà anh, Yoongi! Tôi cút cho anh vừa lòng.

Nói rồi cậu lao thẳng ra ngoài màn đêm mịt mù.
Bàn tay anh bất lực lau nước mắt tèm nhem trên mặt.

_Hoseok... Baba xin lỗi con...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro