Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 19 tháng 6 năm 20xa,

Hôm nay là sinh nhật của cá thu. Ta sẽ chúc mừng hắn phải đón tuổi mới, hắn không vui, nhưng ta vui là được. Ai thèm quan tâm tên đó nghĩ gì!

Mà... Sao ta lại ngồi đây viết viết vẽ vẽ? Sao ta lại phải mua cuốn sổ giẻ rách này nhỉ?

Ta cũng không biết nữa, nhưng dù sao đã mua rồi thì cũng nên viết vài dòng. Cũng chả được mấy hôm, sớm muộn gì ta cũng sẽ vứt vào sọt.

---------------------------------------------------
Yokohama im ắng hơi mọi khi, trăng núp bóng mây mà ngủ, cái mờ mịt của sương hè cứ thế tràn vô bao trùm cả thành phố cảng.

Chuuya về nhà trễ hơn mọi khi, nhìn vào khoảng không gian tối đen như mực, lòng cậu có chút nhói. Đặt giày lên kệ, cậu cứ thế bước vào. Cả người, từ chiếc mũ cũ cho tới đôi giày đen, tất cả đều thoảng cái mùi mặn mặn, tanh tanh biển cả, có vẻ cậu đã dành cả buổi chiều ngoài đó.

Một lát sau, cậu bước ra từ phòng tắm, chút ánh sáng mờ mịt phát ra từ đó in lên cánh tay đầy sẹo của cậu. Người ta thường hay nói đùa, nói rằng cái gì nhiều quá cũng sẽ hóa không. Có lẽ đúng, sẹo nhiều quá thì sẽ không còn thấy đau, một vết dao thì sẽ thấy rất ngứa mắt, chứ còn nhiều vết, chỉ cảm thấy nó bình thường. Dần dà như thế, thứ tình cảm giản đơn như tự thương yêu bản thân mình cũng dần mờ phai. Nhưng thực ra, không phải là không thấy đau, chỉ là không nói ra. Cũng không phải là hết cảm xúc, chỉ là không muốn bộc lộ nó ra lần nữa, chính mình giam cầm bản thân.

Chuuya tự tin nói rằng bản thân không tới mức đấy, ít ra cậu còn biết xuống hầm lấy vài chai rượu ngon để dỗ dành tâm tình. Ngồi trước tivi đang bật, cậu trông rất cô độc. Rõ là âm lượng rất lớn, vậy mà lại như kịch câm. Bên tai cậu giờ đây không còn tiếng động gì nữa cả. Im ắng đến đáng sợ.

Cậu thử nghĩ, sao cậu lại biết đau nhỉ ? Rõ là cậu đâu phải con người...

Rồi đột nhiên, cậu cảm nhận lại cái nắng nửa chừng của bốn giờ chiều, thật êm ái, làm người ta hoài niệm về những ký ức gần như muốn cắn rách tâm hồn .

Chiều nay, cậu đã quyết định tặng quà cho Dazai theo cách rất đặc biệt, treo quà lơ lửng trên đầu hắn, chờ thời cơ thích hợp thì liền thả bộp xuống. Mặc dù đấy là một ý tưởng dở tệ, thế nhưng cậu lại khúc khích cười khi nghĩ về cái bản mặt ngơ ngác đó. "Sẽ rất vui !", cậu thầm hớn hở.

Đúng bốn giờ, cá thu chết tiệt chắn chắn sẽ ra khỏi căn phòng dành cho quản lý, bạn nhỏ của cậu đã nói vậy. Mà nói cũng lạ, người bạn này là một cô nhóc chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ hơn cậu bốn tuổi lận, vậy mà như bà cụ non, cái gì cũng giỏi. Mà giỏi nhất vẫn là mấy chuyện dựa vào linh cảm, cậu từng đoán rằng đây là siêu năng lực của nhóc ấy, nhưng lại nhận một câu phủ định chắc nịch. Tuy nhiên cậu vẫn tin nhóc này có siêu năng lực, vì bao giờ cậu nhắc tới vấn đề này cũng cô nhóc cũng né tránh, chắc là rất bí mật.

A! Tên khốn chết tiệt đó ra rồi kìa!

Vừa nhìn thấy hắn, cậu liền cẩn thận sử dụng siêu năng lực để đặt món quà trên đầu hắn khoảng... thôi năm mét đi. "Những người xung quanh mà thấy được thì phiền phức lắm", cậu thầm nghĩ. Mà nhiệm vụ của cậu tới đây thì chưa hết, còn phải đi theo hắn để thả quà xuống nữa chứ. Đột nhiên cậu có chút hối hận, trò này có phải là phiền phức quá rồi không, cậu nhớ cái đấu trường rồi đó!

Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn phải theo bám đuôi hắn. Đầu tiên, hắn ghé cửa tiệm bên đường mua chút băng gạc.

Chặc, một ngày xài một cuộn hay gì mà ôm lắm thế.

Sau đó, hắn lại ghé qua siêu thị, mua toàn là bột ngọt cùng với cua đóng hộp.

Ngươi cả ngày chỉ ăn cua với bột ngọt à, bảo sao người toàn xương.

Lúc đi qua một con hẻm nhỏ, cậu thấy hắn giật bắn lên chỉ vì nghe thấy một con chó sủa.

Há há há!! Biết rồi nhá! Hóa ra ngươi sợ CHÓ!!! Há há há!

Rồi, cậu thấy hắn đi tới cuối con đường, lúc mà hắn rẽ vào con hẻm nhỏ khác, cậu đã định thời cơ, chắc chắn là lúc này.

Nhưng rồi hộp quà không rơi.

Cậu cứng nhắc đứng lặng ở đó, dường như đã quên luôn "nhiệm vụ" do chính mình giao.

Cậu thấy hắn cười nói với một người đàn ông tóc đỏ sậm, cách ăn bận quần áo khá đơn giản. Tuy vậy anh ta thực chất không hề kém cỏi, vết chai sạn trên tay tuy đã mờ đi nhưng mà vẫn nhìn ra được đây là cao thủ dùng súng, còn dùng thuận cả hai tay.

Cậu thử thả ra chút sát ý. Đúng ngay lúc đó, một ánh mắt sắt bén liền lia tới chỗ này.

Người này đúng là không tầm thường.

Cậu vừa trốn vừa kết luận.

Hóa ra tên Dazai đó lại thích kiểu người như thế này...

Nhưng mà không gì có thể chắc chắn, lỡ cậu nhìn nhầm thì sao? Cảm xúc ấy sao lại xuất hiện trong đôi mắt kia?

"Món quà này vẫn có thể tặng mà đúng không?"

Trong vô thức, Chuuya đã tiếp cận hai người, cậu vẫn luôn khuyên nhủ bản thân rằng mình còn cơ hội. Nhưng có vẻ, những lời giả dối vụng về đó gần như vỡ tan rồi.

Chuuya không nhìn nhầm, trong đôi mắt ấy là tình ý. Tình ý...

Cảm giác nhoi nhói dâng lên tròn tim. Đây... là xúc giảm gì vậy ? Lạ quá.

Hai người bên kia tiếp tục cuộc trò chuyện:

- Dazai, hôm nay là sinh nhật của cậu nên tôi và Ango có chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ cho cậu, mau đi thôi!

- Tôi rất mong chờ đó! - Dazai trông rất vui vẻ.

- Mà sáng giờ cậu đã nhận được món quà nào chưa ?

- À, có thì có đấy.

- Sao trông mất hứng vậy ? Cộng sự kia của cậu không tặng à ?

- Hừ, không có, mà tôi cũng không cần. Mặc kệ cậu ta, chúng ta đi thôi.

Cùng lúc đó Chuuya cũng xoay người bỏ đi. Lòng cậu trầm xuống một quãng dài, cậu không biết bây giờ mình nên nghĩ những gì, nên làm sao.

Dazai, ta rất ghét ăn sô cô la. Nó vừa ngọt vừa đắng, cùng với nó, ta chán ghét luôn thứ tình cảm đang cháy bỏng trong ta lúc này. Chính nó làm ta hạnh phúc, vậy mà cũng chính nó làm ta đau. Ta vui vì nó cho ta biết ta dần trở thành một con người, biết yêu, biết thương, cũng biết tương tư. Thế nhưng, có lẽ ta không có cơ hội rồi ! Ngươi đã thích người khác rồi, ta có thể làm ngươi quay sang thích ta sao. Không thể, không thể thích, cũng chả thể yêu, ngươi sao có thể có loại cảm xúc đó với ta. Ta dù sao, cũng chỉ là quái vật giả làm con người.

Nhưng cậu vẫn không thể dứt khoát. Đôi mắt lam vòng lại, nhìn hắn cùng anh ta bước vào quán bar bên hẻm nhỏ tối tăm, rồi mới thật sự biến mất. Có vẻ như, không thể tặng món quà sinh nhật này rồi.

Chuuya bỏ đi. Lái chiếc moto cũ, đích đến là đâu, cậu không biết nữa, nhưng chắc là xa đấy. Hoàng hôn buông xuống cả thành phố, Chuuya đứng dựa vào xe, tay cầm một điếu thuốc, đôi mắt mờ mịt theo thói quen nhìn thẳng về phía trước, nhìn về biển cả mênh mông, hướng về phía đường chân trời đứt đoạn. Trên mặt nước nổi lềnh bềnh một chiếc hộp quà nhỏ, xanh xanh, trông thật hợp với ai đó, ít ra thì cậu nghĩ thế. Mái tóc đỏ của Chuuya hòa vào ánh nắng cuối ngày, gần đó chính là mấy tờ giấy được gấp lại một cách vụng về đang dần dần biến mất vào biển sâu. Giờ chỉ còn một vỏ lá thư mỏng trôi theo từng cơn sóng, trông bề ngoài vừa màu mè vừa lộng lẫy, kim sa lóa mắt, thật giống bức thư tình của mấy thiếu nữ mới lớn. Trên đó là dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo ghi 'i love you' trông như sắp gãy tới nơi. Nếu đây thật sự là thư tình, vậy thì kẻ đồng ý nó đúng là không có mắt.

Nhìn vào thành phẩm của mình vào mấy ngày vừa qua, cậu tự giễu:

Đúng là thứ hàng rẻ tiền trong hiệu sách. Chuuya à, ngươi định làm tên khốn đó chú ý bằng cái thứ này sao? Ngu ngốc! Sao có thể coi đây là một món quà để tặng.

Nhưng cũng đau thật đấy, hóa ra chính ta cũng muốn giữ cái đẹp của tình đơn phương. Này sự ích kỉ trong ta - rào chắn bất tận được sinh ra chỉ vì muốn ta không nhận thêm bất kỳ vết sẹo nào nữa, suy nghĩ của ngươi, ta hiểu, ngươi muốn ta vứt hết đi, không chỉ tình yêu, đó là tất cả cảm xúc. Nhưng có lẽ, phải phụ ngươi rồi, ta ạ! Ta muốn làm một con người. Nếu lỡ thất bại, vậy thì ta chắc sẽ không còn yêu bất cứ ai, hẳn sẽ không còn tình cảm, trở thành một kẻ phi nhân loại.

Thế nhưng, thứ tình cảm nhỏ bé trong tim này, chắc chắn không thể làm hắn rung động. Ta có thể thành công sao?

Ta không biết bản thân phải lựa chọn điều gì nữa! Là giữ nguyên những rung động này, hay tàn nhẫn vứt bỏ nó đi?

Có rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu cậu, và có vẻ não của Chuuya sắp quá tải rồi. Thật sự, với chiếc não phẳng của cậu thì việc tự mình thoát khỏi mớ bòng bong này là không thể nào. Vậy nên chỉ đành nhờ người khác vậy.

Tuy đã chọn được đích đến tiếp theo, cậu vẫn mang trong mình chút lưu luyến với cảnh sắc trước mặt. Sắc đỏ héo hắt rơi rớt lên mặt sóng, trong mắt cậu, hai thứ đó như có gì ngăn cách, có lẽ là khoảng không vô tận. Cam cháy bỏng không thể hòa vào xanh trầm lặng, mãi mãi là như thế.

Có lẽ, trong một giây khoảnh khắc đó, không ai muốn Dazai là của Chuuya, cũng không ai muốn Chuuya thuộc về Dazai, không ai muốn cả hai hòa vào nhau, như tất cả màu sắc trong bức tranh cuối ngày ấy, cùng tồn tại nhưng lại chả hề có mảng loang.

Mọi thứ đều như thế, ít nhất là trong giấc mơ ngày hôm ấy của Chuuya.

---------------------------------------------------

Ui trời! Lần đầu viết truyện mà tui lại lỡ chọn chiếc plot khó kể quá, nhưng tui vẫn sẽ ráng hoàn thành. Với lại sao tui lại ngược bias dữ vậy hmu hmu T^T , bias là để thương yêu cơ mà!!??

Và, cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!

P/s: Tui cần tìm cre ảnh nền ở đầu, mong mọi người giúp sức!

Thực ra khi tiếp tục viết fanfic này, tui định xóa hết mấy cái lời xàm xàm ở trên. Nhưng thôi để vui cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro