Prologue 1: Cái kết dang dở và khởi đầu vẹn toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôi tin rằng cái chết không phải là sự kết thúc, mà là mở đầu cho một cuộc sống mới tốt đẹp hơn."

Jean Henry Fabre

Ở giữa một khoảng không tối om, có một cậu thanh niên nằm sõng soài. Khẽ rùng mình bởi bầu không khí lạnh lẽo, cậu từ từ ngồi dậy và nhìn quanh. Xung quanh là cả một khoảng không dường như vô tận, bóng tối cắt sâu hun hút, tạo cảm giác lạnh lẽo và cô quạnh. Cậu từ từ cất bước, run cầm cập bởi sự lạnh lẽo của môi trường xung quanh. Cậu đi mãi đi mãi, cho đến khi cậu nhìn thấy một điểm trắng nhỏ li ti. Dường như có một thứ ánh sáng kì lạ tỏa ra từ đốm trắng đó...và cậu chạy tói chỗ của nó...

                                                         ------------------------------------------

Tôi lao tới chỗ đốm sáng như một con thú hoang nhìn thấy mồi. Khoảng không như kéo dài tới mức vô tận với mỗi bước chân của tôi. Cố lên! Chắc chỗ đó có gì đó ấm lắm mới có thể tỏa sáng như vậy được! Huỵch, huỵch, huỵch, đốm trắng kéo dài thành một đoạn thẳng. Huỵch, huỵch, huỵch, trông nó như một con thú đang nằm vậy...Huỵch, huỵch, huỵch... Và sau vài bước chân, tôi dừng lại, thở dốc sau lần chạy đó và trước mặt tôi là... Một con mèo mặc váy? Tôi tiến lại gần hơn nữa và ngồi xổm xuống. Đó là một cô bé người lai mèo! Hoặc khả năng của cô là biến thành mèo như con bé Lily Ellis, em gái của bà cô Anne Ellis, người cho tôi và Gin ở trọ. Không, cô bé nhất định là người thú. Khuôn mặt trái xoan, mi mắt dài, đôi môi nhỏ bé khe khẽ thở ra những hơi thở đều đều, trên mái tóc màu tro là cặp tai của mèo. Đúng rồi! Check xem cô bé có đuôi không chứ! Và cô bé có đuôi thật. Đây đích thị là người lai mèo bởi khả năng của Lily là biến thành một con mèo thật, chứ không phải kiểu nửa vời. Đang miên man suy nghĩ, tôi không để ý được một chuyển động trong không gian. Vút! Tiếng gió rít qua tai tôi và nửa giây sau, tôi bị vật ngã xuống bởi cô bé mèo, tay cô bé cầm con dao nhỏ chĩa thẳng vào mặt tôi và gằn từng tiếng:

- Anh..  Ai.

Tôi như bị choáng trước việc vừa xảy ra mấy giây trước. Khá đấy, kết hợp lực bật để vật ngã đối thủ, sau đó rút dao ra và khống chế. Khá lắm cô bé ạ nhưng trò này tôi quen rồi... Tôi vừa nghĩ vừa vẩy tay bạt ngang qua một cái và "Keng!", tiếng kim loài sắc lạnh vang lên, con dao bay vào khoảng không tối om, cô bé sững lại, nhìn lại bàn tay mình và nhìn lại hướng con dao vừa bay mất. Xin lỗi nhé, tôi không để cô phản công đâu, vừa nghĩ như vậy tôi vừa hất cô ta ra và lần này, túm lấy cổ cô rồi vật xuống. Bạn có thể nghĩ rằng tôi khá phũ,  bạn có thể nghĩ rằng tôi khá đê tiện nhưng làm ơn đấy, khi bạn bị tấn công bất ngờ rồi đè xuống và sắp được nếm mùi sắt thì đó là cách xử lí nhẹ nhàng và tinh tế nhất tôi nghĩ ra. Bỗng một giọng nói vang lên, vừa xa lạ mà vùa thân quen, nó để lại trong bầu không khí một dư âm kì lạ:

- Dừng tay.

Tôi quay ra và thấy được một người đàn ông, bộ râu dài, thiết kế trang phục kì lạ, cùng với đó là đôi mắt sáng ngời đầy trí thức. Cả khoản không bừng sáng trước sự hiện diện của ông và tôi thấy trong ông một thứ gì đó kì lạ... Một... chút rung động từ không khí? Hay là tôi có vấn đề về mắt?

- Thả cô bé ra và đứng lên nhìn thẳng vào mắt ta.

Ông ra lệnh đầy quyền uy nhưng xin lỗi nhé (tôi bắt đầu thấy quen với việc xin lỗi rồi đấy) tôi không thả cô ta ra đâu.

- Tại sao tôi phải thả cô bé ra?

- Vì ta nói thế.

Và tôi cảm thấy từ ông ta phát ra một luồng khí? Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì một luồng hào quang sáng chói phát ra và tôi thấy mình bị ném bay lên rồi "hạ cánh" xuống đất bằng một cúa ngã sấp mặt.

- Khỉ thật! Ông làm cái gì đấy!?

- Ta không thích bạo lực.

- Ồ! "Ta không thích bạo lực"! Vậy mà ông sẵn sàng hất tôi bay 2 mét và ngã sấp mặt ở chỗ này à!?

- Đúng vậy.

Hai từ đơn giản trên khiến tôi lạnh toát người từ đầu đến chân. Ông ta quả là có quyền lực gì đó ở nơi đây.

- Link Varidis, 23 tuổi, sinh ngày 20/10, con của một gia đình trung lưu lương thiện, bố là người vùng Dalkrek, mẹ là người vùng Imbur. Cả hai đều là giáo viên và đã qua đời trong một vụ tai nạn. Còn cậu thì được tụi lính đánh thuê ở khu Lowa nhặt về nuôi, sau đó, tất cả bọn chúng đều chết trong một đợt càn của nhà vua còn cậu, sau khi giết được một trung úy và 3 binh bét, liền lưu lạc rồi sau đó, nghĩa là 5 năm trước, kết bạn với kẻ phản bội nhà Vua - Gin, hành nghề môi giới thông tin. Ta nói đúng chứ?

Tôi há hốc mồm, cạn lời. Rốt cuộc ông ta là cái quái gì mà tinh thông vậy? 

- Cậu đã mất soul rồi nhỉ?

- Vâng.

- Vậy là xong. Còn cô, cô bé, cô tên là Emily-

- Làm ơn đừng nói gì hết về tôi.

Cô bé ngắt lời. Ông ta lộ rõ vẻ kinh ngạc, rồi mỉm cười :

- Cũng được, còn anh bạn Link của chúng ta đã nổi tiếng toàn bộ khu Lindsar 1 rồi nên giới thiệu cũng chẳng sao.

- Vâng... Mà khoan! Ông là cái gì vậy?

- Ta là GOD.

- Hả!?

- Ta đã nói rồi, taGOD.

Tôi phì cười :

- GOD chỉ có trong truyện cổ tích thôi chứ làm gì lại có thật được? Hay là tôi đang mơ?

- Ồ không... Ta hoàn toàn là có thật! Chỉ là bọn ta cao cấp hơn các ngươi thôi!

- Vậy à...

Tôi để mẩu thông tin đó lắng xuống tâm trí mình rồi hỏi tiếp :

- Thế ông tồn tại để làm gì?

- Để điều hành các Lindsar.

- Xin lỗi Lin gì cơ?

- Lindsar.

-Lindsar là cái gì vậy?

- Lindsar là tập hợp của nhiều green zone (nghĩa là vùng có chứa nhiều cộng đồng dân cư đông đúc) kết hợp lại với nhau, tạo thành một tổ hợp đa dạng và phong phú về chủng tộc. Hãy tưởng tượng, mỗi Lindsar là một đất nước, và mỗi đất nước đều cần lãnh đạo đúng không? Đều cần một người duy trì trật tự tự nhiên của nó đúng không? Và GOD được sinh ra để làm điều đó.

- Ơ, thế chả mỗi Lindsar là một đất nước rồi còn gì?

- Ồ không... Mỗi green zone mới là một đất nước! Và mỗi Lindsar là một thế giới.

- Vậy thì... Ông nói đến mấy cái thứ đấy để làm gì?

- Đó mới là vấn đề! Ta hỏi nhé, cậu có muốn trở về không?

"Trở về" ư? Câu trả lời dĩ nhiên là có. Lần lượt hiện ra trước mặt tôi là khuôn mặt nhăn nhở của Gin lúc thắng ván cờ, khuôn mặt nhõng nhẽo của Lily Ellis và hình ảnh bà cô Anne Ellis thở dài thườn thượt. Có, tôi muốn trở về lắm chứ.

- Tất nhiên là có rồi. Vậy ông muốn gì từ tôi?

- Năng lực của cậu.

- Hả? 

- Ta đã nói rồi, năng lực của cậu.

- Nhưng tôi mất so-

- Ồ không! Ý ta không phải cái đó! Mà là kĩ năng và sức mạnh của cậu cơ. Còn vào khoảnh khắc cậu lập giao kèo với tôi, tôi sẽ khôi phục lại năng lực của cậu và tất nhiên là ngoại trừ soul.

- Vậy giao kèo của ông là gì?

- Cậu thấy đấy, các Lindsar đều có trật tự riêng nhưng chúng vẫn tồn tại yên bình. Tuy nhiên-

- Dài dòng quá! Vào thẳng vấn đề đi ông ơi!

- Thôi được rồi. Có một số kẻ đã đảo lộn trật tự, hay nói cách khác là gây nhiễu một số các Lindsar, và ta cần cậu tiêu diệt chúng.

- Và đổi lại là tôi được trở lại?

- Đúng! Và tất nhiên với mọi thứ được reset sau thời điểm cậu phạm tội! Cậu thấy thế nào?

- ... Tôi chấp thuận.

- Ok! Thỏa thuận đã được lập! Và đồng thời Emily sẽ đi cùng cậu, vì cô bé đã lập giao kèo với ta sớm hơn cậu một lúc.

- Hơ... Vậy nghĩa là lúc đó cô bé đang...?

- Vâng, tôi đang ngủ.

Emily lên tiếng. Chà, gắt đấy cô bé. Giọng của GOD lại được cất lên:

- Vậy là đã nói chuyện được với nhau rồi đấy nhỉ! Giờ ta sẽ gửi cậu và Emily đến Lindsar 2 cùng với tiền nhé. Cậu còn ước nguyện gì cuối không?

Đắn đo một lúc, tôi lắc đầu.

- Tốt! Vậy thì chúc may mắn! 

Và mọi thứ tối lại. Tỉnh dậy thì tôi thấy cả một bầu trời đầy sao cùng với đó là giọng nói của Emily:

- Chào mừng đến Lindsar 8...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro