mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khi Sohyun đang lưỡng lự, Xinyu đã đứng dậy, quay sang nở một nụ cười nhẹ nhàng với cô. "Sohyun, cậu có muốn đi uống nước với tớ sau giờ học không?" Câu hỏi bất ngờ khiến Sohyun không kịp phản ứng, nhưng tim cô như lỡ một nhịp

Cô gật đầu, cảm thấy hơi bối rối nhưng đầy vui mừng. "Ừ, tớ sẽ đi cùng cậu"

Và với lời hứa đó, cả hai bước ra khỏi lớp, để lại đằng sau những ánh mắt tò mò và những câu chuyện chưa được nói rõ. Trong khoảnh khắc đó, trái tim của Sohyun dường như đã tìm được lý do cho những cảm xúc hỗn loạn bấy lâu nay

Khi bước ra khỏi lớp, ánh mặt trời buổi chiều nhẹ nhàng trải dài trên hành lang, ánh sáng dịu dàng len lỏi qua từng khe cửa sổ, nhuộm cả không gian một màu vàng ấm áp. Sohyun đi cạnh Xinyu, khoảng cách giữa hai người vừa đủ gần để cảm nhận sự hiện diện của nhau, nhưng không đủ để chạm vào. Nhịp tim của Sohyun vẫn còn đập nhanh hơn bình thường, mỗi bước đi đều mang theo một chút hồi hộp

Hai người không nói gì, chỉ có âm thanh của bước chân trên sàn gỗ vang vọng trong không gian yên ắng. Sohyun thoáng liếc nhìn sang Xinyu, đôi mắt cô nàng chăm chú nhìn về phía trước, khuôn mặt trầm lặng nhưng toát lên vẻ thanh thoát, nhẹ nhàng. Những tia nắng nhẹ nhàng đổ lên mái tóc đen dài của nàng, khiến nó sáng lên một cách lấp lánh. Sohyun cảm thấy như mình đang lạc vào một giấc mơ, nơi mọi thứ quá đẹp đẽ để có thể tin rằng chúng đang thực sự diễn ra

Khi cả hai bước ra khỏi tòa nhà, không khí mát lành của buổi chiều đón lấy họ. Cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của cây cỏ, và tiếng xào xạc của lá cây trên con đường nhỏ dẫn ra cổng trường. Xinyu vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt cô lại chứa đựng một sự bình yên đến lạ thường

"Cậu muốn đi đâu uống nước?" Xinyu nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của nàng trong trẻo và dịu dàng, như hòa vào không gian thanh tịnh xung quanh

Sohyun ngẩn ra một lúc trước khi trả lời. "Tớ nghĩ... có một quán café nhỏ gần trường, tớ hay đến đó với mấy bạn" cô đáp, giọng hơi lúng túng. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình vụng về đến thế khi nói chuyện với ai

Xinyu gật đầu, đôi mắt nàng dường như sáng lên một chút khi nghe câu trả lời của Sohyun. "Nghe hay đấy. Vậy mình đi thôi"

Hai người cùng bước đi trên con đường trải đầy lá vàng rơi, không gian xung quanh tĩnh lặng và yên bình, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua. Mỗi bước chân của họ như được đồng bộ, nhẹ nhàng và chậm rãi, không ai vội vã, cũng không ai cảm thấy gượng ép. Sohyun cảm nhận được một sự bình yên kỳ lạ khi đi cạnh Xinyu, như thể mọi lo lắng trong lòng cô đã tan biến đi theo từng cơn gió

Quán café nằm khuất sau một con hẻm nhỏ, không quá lớn nhưng mang một không gian ấm cúng. Khi hai người bước vào, tiếng chuông gió trên cửa vang lên khẽ khàng, chào đón họ bằng âm thanh dễ chịu. Quán được trang trí bằng những món đồ gỗ mộc mạc, với những giỏ cây xanh treo lơ lửng, mang lại cảm giác gần gũi và ấm áp. Ánh sáng vàng dịu tỏa ra từ những chiếc đèn treo trần tạo nên bầu không khí thư thái, khiến Sohyun cảm thấy như mình đã lạc vào một thế giới khác, nơi thời gian dường như trôi chậm lại

Xinyu chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con đường nhỏ bên ngoài, và cả hai cùng ngồi xuống. Sohyun lướt nhìn thực đơn, nhưng đầu óc cô lại không thể tập trung vào những dòng chữ trước mắt. Cô cảm thấy bồn chồn, nhưng đồng thời cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh dễ chịu này

"Cậu hay đến đây à?" Xinyu hỏi, ánh mắt nàng dõi theo khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vàng đang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đường

"Ừ, tớ và mấy bạn thỉnh thoảng ghé qua đây sau giờ học. Quán này không đông người lắm, nên lúc nào cũng yên tĩnh" Sohyun đáp, giọng cô có chút ngại ngùng

Xinyu mỉm cười nhẹ, đôi mắt nàng ánh lên một tia sáng ấm áp. "Tớ thích những nơi như thế này. Cảm giác thật yên bình"

Câu nói của Xinyu khiến Sohyun cảm thấy nhẹ lòng. Cô cũng rất thích cái cảm giác bình yên này, nhưng giờ đây, sự hiện diện của Xinyu lại khiến cho mọi thứ trở nên đặc biệt hơn

Khi đồ uống được mang đến, Sohyun nhận lấy ly cà phê ấm nóng, hơi nước bốc lên từ ly khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô nhìn Xinyu, người đang nhẹ nhàng khuấy cốc trà của mình. Đôi mắt nàng vẫn bình thản, nhưng có một sự sâu lắng trong đó, như thể nàng đang suy nghĩ điều gì đó rất xa xăm

"Xinyu" Sohyun bất chợt lên tiếng, hơi ngập ngừng, "tớ có điều này muốn hỏi"

Xinyu đặt thìa xuống, nhìn thẳng vào Sohyun, đôi mắt trong veo như mặt nước hồ thu. "Cậu muốn hỏi gì?"

Sohyun cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không biết tại sao, nhưng có một điều gì đó trong lòng thôi thúc cô phải hỏi. "Cậu... có thích trường mới không?"

Xinyu im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Tớ thích. Mọi người ở đây đều rất tốt với tớ"

"Vậy còn nhóm của tớ thì sao?" Sohyun hỏi tiếp, ánh mắt cô không rời khỏi Xinyu. Cô muốn biết, thực sự muốn biết, Xinyu cảm thấy thế nào về cô và nhóm bạn của mình

Xinyu nhìn thẳng vào mắt Sohyun, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi nàng. "Tớ rất quý nhóm của cậu. Mọi người đều rất vui vẻ và ấm áp"

Lời nói của Xinyu khiến Sohyun cảm thấy một niềm vui nho nhỏ tràn ngập trong lòng. Cô gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng. "Tớ cũng thấy vậy. Cậu thật sự rất đặc biệt, Xinyu"

Xinyu khẽ cười, nhưng không đáp lại. Thay vào đó, nàng nâng cốc trà lên nhấp một ngụm, đôi mắt nàng lặng lẽ hướng ra phía cửa sổ, như thể đang đắm mình trong khung cảnh bên ngoài

Sohyun cảm thấy tim mình đập chậm lại, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng mình có thể ngồi ở đây cả ngày, chỉ để nhìn thấy nụ cười của Xinyu, để cảm nhận sự hiện diện yên bình của nàng. Không cần phải nói gì thêm, không cần phải làm gì khác. Chỉ cần như thế này, Sohyun đã cảm thấy trọn vẹn

Cô không chắc điều này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng ít nhất, vào giây phút này, cô biết rằng mình đã tìm thấy điều gì đó quý giá

Không khí trong quán café vẫn giữ nguyên sự bình yên, như một dòng nước lặng lẽ chảy qua từng khoảnh khắc. Ánh sáng từ cửa sổ dần trở nên dịu hơn khi mặt trời hạ xuống thấp, tạo nên một bầu không gian ấm áp, yên tĩnh. Trong lúc Sohyun lặng lẽ nhìn ngắm Xinyu, lòng cô tràn ngập một cảm giác khó tả một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc

Xinyu tiếp tục nhấp từng ngụm trà của mình, đôi mắt nàng dõi theo khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Sohyun thoáng thấy một tia thoáng buồn hiện lên trong mắt Xinyu. Nó khiến cô bỗng nhiên muốn hỏi rất nhiều điều về cuộc sống của Xinyu về lý do tại sao cô chuyển trường, về gia đình của nàng, về những suy nghĩ mà nàng đang giấu kín trong lòng. Nhưng cô chần chừ, không biết phải bắt đầu từ đâu

"Cậu... đã quen với cuộc sống ở đây chưa?" Sohyun hỏi, giọng cô nhẹ nhàng và dè dặt, như sợ sẽ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Xinyu

Xinyu quay lại, đôi mắt nàng thoáng hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng rồi nàng gật đầu chậm rãi. "Tớ nghĩ là cũng dần quen rồi. Dù mọi thứ vẫn còn mới mẻ, nhưng tớ cảm thấy ổn"

"Thật không?" Sohyun hỏi tiếp, ánh mắt cô dò xét biểu cảm của Xinyu. Cô có cảm giác Xinyu đang giấu đi một điều gì đó, như thể nàng không muốn để lộ ra cảm xúc thật của mình

Xinyu im lặng một lúc, rồi đặt cốc trà xuống bàn, đôi mắt nàng hướng về phía xa xăm. "Tớ... vẫn còn nhiều điều phải thích nghi" nàng nói, giọng có chút trầm buồn. "Chuyển đến một nơi mới, gặp những người mới, đôi khi khiến tớ cảm thấy lạc lõng"

Sohyun cảm thấy tim mình nhói lên một chút khi nghe những lời đó. "Nhưng cậu không cô đơn, đúng không? Tớ... nhóm của tớ luôn ở đây mà. Chúng tớ đều quý cậu"

Xinyu quay sang nhìn Sohyun, đôi mắt nàng lóe lên một tia cảm động. Nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt nàng, nhưng nụ cười đó có chút gì đó mong manh, như thể nó có thể tan biến bất cứ lúc nào. "Cảm ơn cậu, Sohyun. Thật may vì có những người như cậu"

Trong khoảnh khắc ấy, Sohyun cảm thấy mình muốn nói gì đó nhiều hơn, muốn trấn an Xinyu, muốn kéo nàng ra khỏi nỗi buồn mà nàng đang cố giấu. Nhưng cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Những lời muốn nói nghẹn lại trong lòng, chỉ có ánh mắt cô là dõi theo Xinyu một cách chăm chú

"Bọn mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu" cuối cùng, Sohyun nói, giọng cô chắc chắn hơn. "Cậu không phải lo lắng điều gì cả"

Xinyu khẽ cười, và lần này nụ cười của nàng có vẻ thật hơn, như thể lời nói của Sohyun đã mang đến cho nàng một chút an ủi. "Tớ biết mà. Cảm ơn cậu"

Sohyun gật đầu, cảm thấy một sự nhẹ nhõm len lỏi trong lòng. Cô chưa bao giờ thấy mình muốn bảo vệ ai đó đến vậy, như thể Xinyu là một người cần được che chở, dù nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ và bình thản

Cả hai lại chìm vào sự im lặng dễ chịu. Thời gian trôi qua chậm rãi, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm vàng cả con đường nhỏ bên ngoài. Khung cảnh trở nên mờ ảo, như một bức tranh vẽ bằng gam màu ấm áp của buổi chiều muộn. Sohyun lặng lẽ uống cà phê, cảm nhận vị đắng nhẹ trên đầu lưỡi hòa quyện với vị ngọt dịu nơi đáy cốc. Cô cảm thấy khoảnh khắc này thật hoàn hảo, một sự hoàn hảo giản dị mà không cần thêm bất kỳ lời nói hay hành động nào

Một lúc sau, Xinyu lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Sohyun này" nàng nói, giọng có chút ngập ngừng, "cậu đã bao giờ cảm thấy lạc lối chưa?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Sohyun hơi ngỡ ngàng. Cô ngước lên nhìn Xinyu, thấy đôi mắt nàng đang ánh lên một sự nghiêm túc mà trước giờ cô chưa từng thấy. Sohyun suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi trả lời. "Có, tớ cũng đã từng. Có lúc tớ không biết mình nên làm gì, hay mình thuộc về đâu"

"Vậy cậu đã làm gì để vượt qua cảm giác đó?" Xinyu hỏi tiếp, đôi mắt nàng dán chặt vào Sohyun như thể đang chờ đợi một câu trả lời quan trọng

Sohyun hít một hơi sâu, cảm nhận từng từ ngữ dần định hình trong tâm trí. "Tớ nghĩ... đôi khi không cần phải tìm ra câu trả lời ngay lập tức. Chỉ cần có những người ở bên cạnh, những người quan tâm đến mình, là đủ để tớ cảm thấy không còn lạc lõng nữa. Dần dần, tớ sẽ tìm ra hướng đi của mình"

Xinyu im lặng lắng nghe, đôi mắt nàng lấp lánh một sự suy tư sâu sắc. Sau một lúc, nàng khẽ gật đầu, như thể lời nói của Sohyun đã chạm vào một góc khuất nào đó trong lòng nàng. "Cậu nói đúng," nàng thì thầm. "Cảm giác lạc lõng không nhất thiết phải biến mất ngay. Chỉ cần có người ở bên cạnh, nó sẽ dần nhẹ nhàng hơn"

Sohyun mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp. "Đúng vậy. Cậu có bọn tớ mà, Xinyu. Cậu không bao giờ cô đơn đâu"

Xinyu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu, nhưng đôi môi nàng đã nở một nụ cười nhỏ, dịu dàng và chân thật. Trong giây phút đó, Sohyun biết rằng giữa họ đã có một sự gắn kết mới mẻ, một sự hiểu biết lẫn nhau mà không cần phải nói thêm lời nào

Thời gian trôi qua nhanh hơn họ nghĩ. Khi cả hai rời khỏi quán café, bầu trời đã chuyển sang màu tím nhạt của buổi hoàng hôn. Đôi bạn bước đi cạnh nhau trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tàn, không cần thêm bất kỳ lời nói nào. Những bước chân họ đều đặn, chậm rãi, như hòa quyện vào nhịp đập của trái tim

Và Sohyun biết, từ giờ phút này, cuộc sống của cô đã không còn như trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro