mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sohyun và Xinyu bước chậm rãi trên con đường lát đá nhỏ dẫn về khu trường. Tiếng lá khẽ xào xạc dưới bước chân họ, và bầu không khí như đượm mùi thơm của gỗ và cỏ cây sau cơn gió nhẹ. Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đang dần biến mất, để lại bầu trời một màu xanh xám mơ màng, hòa quyện với những ngọn đèn đường vừa mới thắp lên, tạo ra một thứ ánh sáng ấm áp, lấp lánh như ngọn nến

Cả hai vẫn im lặng, nhưng sự im lặng này không còn cảm giác ngượng ngùng nữa. Thay vào đó, nó mang đến một sự dễ chịu, giống như cả hai đã hiểu và chấp nhận sự hiện diện của nhau mà không cần phải dùng đến lời nói. Sohyun cứ đi cạnh Xinyu, đôi mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn sang, bắt gặp đôi vai nhỏ bé của Xinyu khẽ lay động theo từng bước chân. Đôi vai ấy, dù trông mỏng manh, lại toát lên một vẻ mạnh mẽ thầm lặng mà cô không thể nào rời mắt

"Ngày mai cậu có bận gì không?" Sohyun bỗng lên tiếng, phá vỡ không khí tĩnh lặng nhưng bằng giọng thật nhẹ nhàng, như thể sợ làm rơi vỡ sự yên bình của khoảnh khắc

Xinyu quay sang, đôi mắt nàng long lanh dưới ánh đèn vàng nhạt. "Không, tớ không có kế hoạch gì cả. Sao vậy?"

Sohyun bỗng cảm thấy có chút ngại ngùng. Cô không chắc tại sao mình lại muốn hỏi câu đó, nhưng giờ đã hỏi rồi, cô không thể rút lại. "Tớ chỉ nghĩ... nếu cậu rảnh thì chúng ta có thể đi dạo quanh trường thêm một lúc nữa. Hoặc... làm gì đó khác"

Xinyu cười khẽ, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cũng đủ khiến trái tim Sohyun đập nhanh hơn. "Tớ rất vui nếu cậu muốn dành thêm thời gian với tớ. Tớ thích cảm giác như vậy... nó khiến tớ thấy bớt cô đơn"

Lời nói của Xinyu khiến Sohyun chợt cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui. "Vậy... mai nhé? Tớ sẽ đợi cậu ở cổng trường"

"Được rồi" Xinyu trả lời, giọng nàng dịu dàng nhưng có chút gì đó rụt rè. Có lẽ, trong nàng cũng đang nảy nở một cảm xúc mới mẻ mà nàng chưa hẳn đã hiểu rõ

Cả hai tiếp tục bước đi, khoảng cách giữa họ dường như gần hơn chút nữa. Cảm giác ấm áp từ hơi thở của Xinyu phả vào không khí, hòa quyện với từng nhịp tim của Sohyun. Bàn tay của họ lúc này vẫn còn giữ khoảng cách, nhưng Sohyun có thể cảm nhận rõ ràng rằng chỉ cần một động tác nhỏ thôi, cô có thể chạm vào bàn tay Xinyu một ý nghĩ khiến lòng cô rạo rực

Dần dần, họ đi tới khu trường học, nơi những hàng cây cao che khuất ánh sáng từ đèn đường, tạo nên một không gian tối mờ ảo và tĩnh lặng. Trước mặt họ, tòa nhà ký túc xá hiện ra với những khung cửa sổ rải rác ánh đèn, nơi những sinh viên khác đang dần trở về sau một ngày dài

"Cậu về phòng trước đi" Sohyun nói, giọng cô có chút ngại ngùng. "Tớ... tớ sẽ đứng đây đợi cho đến khi cậu vào trong"

Xinyu mỉm cười, đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. "Cảm ơn cậu, Sohyun. Tớ thực sự rất vui khi ở bên cậu"

Sohyun mỉm cười đáp lại, cố gắng giấu đi sự hồi hộp trong lòng. "Cậu vào đi nhé. Chúc cậu ngủ ngon"

Xinyu khẽ gật đầu, bước chân nàng chậm rãi đi vào khu ký túc xá. Khi đến gần cửa, nàng quay lại nhìn Sohyun lần cuối, đôi môi nàng khẽ mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay chào

Sohyun đứng đó, lặng lẽ dõi theo bóng dáng của Xinyu khuất dần sau cánh cửa kính lớn. Trái tim cô đập thình thịch, như thể mỗi nhịp đập đều khắc sâu thêm một hình ảnh của Xinyu vào tâm trí. Khi Xinyu đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Sohyun mới thở dài một cách nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cô vẫn còn vương vấn cảm giác hạnh phúc khó tả

Cô quay người bước đi, để lại khu ký túc xá phía sau. Từng bước chân trên con đường vắng, Sohyun không thể ngừng nghĩ về Xinyu về nụ cười dịu dàng của nàng, về ánh mắt lấp lánh mỗi khi nàng nhìn cô. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Sohyun, như thể có gì đó đã nảy nở, chầm chậm nhưng chắc chắn, giữa hai trái tim còn nhiều điều chưa nói

Trong khoảnh khắc này, dưới bầu trời đêm tĩnh lặng và ánh đèn mờ ảo, Sohyun biết rằng cuộc sống của cô đã thay đổi. Và người mang đến sự thay đổi đó chính là Xinyu người con gái mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bước vào cuộc đời mình, nhưng giờ đây lại trở thành một phần không thể thiếu

Khi đêm buông xuống hẳn, và mọi âm thanh bên ngoài như bị nhấn chìm bởi sự tĩnh lặng, Sohyun ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lơ đãng nhìn ra những ngọn đèn nhấp nháy nơi xa. Tâm trí cô lạc vào một không gian khác, nơi từng khoảnh khắc với Xinyu hiện lên rõ ràng, từng nụ cười, từng ánh nhìn vẫn còn đọng lại, rõ nét như thể chỉ vừa mới xảy ra vài giây trước

Bên ngoài, trời đã tối đen như mực, những cành cây cao khẽ đung đưa trong cơn gió nhẹ, tạo nên những bóng hình đung đưa trên mặt đất. Ánh trăng le lói từ đỉnh trời cao, dịu dàng nhưng cũng lạnh lẽo, khiến Sohyun không khỏi cảm thấy cô đơn khi phải một mình đối diện với đêm tĩnh mịch này. Trong lòng cô, một cảm giác lạ lẫm cứ lớn dần, giống như có một dòng chảy ngầm đang len lỏi khắp từng ngóc ngách của trái tim, nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt

"Cậu ấy đang làm gì nhỉ?" Sohyun khẽ thở dài, tay vô thức vẽ những hình vẽ ngẫu nhiên lên cửa kính mờ sương. Cô nhớ lại khoảnh khắc Xinyu mỉm cười chào tạm biệt trước khi bước vào ký túc xá, và cảm giác hồi hộp khi ánh mắt của Xinyu dừng lại ở cô, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại thôi. Khoảnh khắc ấy cứ vang vọng trong tâm trí Sohyun, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác

Tiếng tin nhắn điện thoại bỗng vang lên, kéo Sohyun ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cô cầm điện thoại lên, và tim cô bỗng dưng đập nhanh hơn khi thấy tên Xinyu xuất hiện trên màn hình

Xinyu: "Cậu về ký túc xá rồi chứ? Tớ vừa thấy đèn phòng cậu vẫn sáng"

Sohyun nhìn dòng tin nhắn, rồi nụ cười không tự chủ nở trên môi. Xinyu vẫn để ý đến cô, ngay cả khi cả hai đã tạm rời xa nhau. Điều này khiến lòng cô như được an ủi một cách kỳ lạ

Sohyun: "Ừ, tớ về rồi. Cậu ngủ chưa?"

Chỉ vài giây sau, điện thoại của cô lại rung lên với phản hồi của Xinyu

Xinyu: "Chưa đâu. Tớ đang đọc sách nhưng mãi không thể tập trung được. Cậu thì sao?"

Sohyun tự hỏi không biết Xinyu có đang cảm thấy giống cô không một sự rối bời không thể gọi tên, một sự lôi cuốn mãnh liệt mà bản thân không cách nào cưỡng lại được

Sohyun: "Tớ cũng không tập trung được. Tớ cứ nghĩ về hôm nay"

Sohyun gửi tin nhắn đi, rồi bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. Lời nói của cô có quá thẳng thắn không? Cô đã để lộ quá nhiều suy nghĩ của mình chưa? Trái tim cô đập thình thịch khi chờ đợi phản hồi từ Xinyu

Vài giây sau, điện thoại lại sáng lên với dòng tin nhắn của Xinyu, nhưng lần này, chỉ có một dòng ngắn gọn

Xinyu: "Tớ cũng vậy"

Chỉ ba từ đơn giản, nhưng lại khiến lòng Sohyun chộn rộn không yên. Cô đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, cố gắng hiểu rõ hơn cảm giác của Xinyu. Nhưng cũng như những cơn gió đêm kia, cảm xúc của Xinyu vẫn còn bí ẩn, thoảng qua nhưng không thể nắm bắt

Sohyun ngồi lặng im một lúc, rồi đột nhiên, cô đánh liều gửi tiếp một tin nhắn

Sohyun: "Vậy... mai cậu có muốn đi dạo cùng tớ không?"

Trái tim Sohyun thắt lại sau khi gửi tin nhắn. Cô không biết mình đang mong đợi điều gì, nhưng cô biết rằng khoảnh khắc này rất quan trọng, như thể chỉ cần một lời đáp của Xinyu thôi cũng có thể thay đổi tất cả

Điện thoại bỗng rung lên lần nữa, và khi đọc dòng tin nhắn, một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Sohyun

Xinyu: "Tớ rất muốn. Gặp cậu vào sáng mai nhé?"

Sohyun mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp cơ thể. Cô gửi lời chúc ngủ ngon đến Xinyu rồi đặt điện thoại xuống, nhưng trái tim vẫn không ngừng nhảy múa trong lồng ngực

Cô tựa người vào cửa sổ, đôi mắt khép lại nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười hạnh phúc. Cảm giác này, sự phấn khích, sự mong đợi, tất cả đều mới mẻ và khiến cô cảm thấy như mình đang bắt đầu một hành trình mà đích đến vẫn còn xa vời. Nhưng chỉ cần được bên Xinyu, chỉ cần cảm nhận được sự hiện diện của nàng, Sohyun biết rằng cô sẵn sàng bước đi trên con đường ấy, dù nó có khó khăn thế nào

Bên ngoài, ánh đèn đường mờ ảo vẫn chiếu sáng trong màn đêm, như chứng kiến khoảnh khắc yên bình ấy giữa hai tâm hồn đang dần trở nên gần gũi hơn, từng chút một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro