mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua những kẽ lá, chiếu xuống những con đường mát rượi của khuôn viên trường. Trời trong xanh không một gợn mây, mọi thứ như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ, khiến lòng người trở nên thư thái. Sohyun đứng đợi ở cổng trường, tay mân mê dây quai balo, lòng cô hồi hộp không thôi. Cô đã dậy từ rất sớm, kiểm tra gương đi gương lại đến ba, bốn lần để chắc chắn mọi thứ hoàn hảo nhất trước khi gặp Xinyu

"Có gì mà căng thẳng đến thế chứ..." Sohyun tự nhủ, cố trấn tĩnh bản thân. Nhưng sự thật là, lòng cô như có hàng trăm con bướm đang bay loạn xạ, mỗi phút giây trôi qua khiến cảm giác chờ đợi càng trở nên khó chịu hơn. Trong đầu cô không ngừng vang lên những viễn cảnh về cuộc dạo chơi hôm nay, về những khoảnh khắc nhỏ mà cô và Xinyu có thể chia sẻ cùng nhau. Cô tưởng tượng ra những nụ cười, những câu chuyện, và có lẽ... một cái nắm tay bất ngờ

Bất chợt, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng Sohyun. Cô quay đầu lại, và trái tim cô như dừng lại khi nhìn thấy Xinyu đang tiến đến gần. Xinyu hôm nay vẫn giữ phong thái bình thường của mình, nhưng có gì đó thật đặc biệt ở nàng ta có lẽ là cách ánh nắng chiếu nhẹ lên mái tóc đen mềm mại, hay có lẽ là nụ cười nhỏ trên môi khi nhìn thấy Sohyun

"Chờ lâu chưa?" Giọng nói của Xinyu dịu dàng vang lên, nhẹ nhàng như chính con người cô vậy. Câu nói ấy kéo Sohyun ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, khiến lòng cô bỗng trở nên bình yên lạ thường

"Không lâu đâu, tớ vừa mới đến thôi" Sohyun đáp, mỉm cười nhẹ. Cô không muốn thừa nhận rằng mình đã đứng đây từ khá lâu, chỉ vì không thể chờ thêm để được gặp Xinyu

Hai cô gái bắt đầu bước đi dọc theo con đường mòn trải đá cuội dẫn vào một khu rừng nhỏ nằm gần trường. Không gian quanh họ đầy những tiếng xào xạc của lá cây khi gió thổi qua, xen lẫn tiếng chim hót líu lo từ trên những tán cây cao. Ánh nắng xuyên qua từng lớp lá, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt đất, giống như một bức tranh thiên nhiên rực rỡ

"Cậu có hay đi dạo ở đây không?" Xinyu hỏi, mắt hướng về phía trước, nhưng Sohyun có thể cảm nhận được sự quan tâm trong câu hỏi ấy

"Thỉnh thoảng thôi. Đây là nơi tớ thích đến mỗi khi cần suy nghĩ về điều gì đó," Sohyun đáp, cố giữ cho giọng mình bình thường, dù thực sự cô đang muốn nói rằng, hôm nay cô chỉ muốn đi cùng Xinyu, chỉ cần có Xinyu thôi

"Tớ hiểu. Ở đây yên bình thật" Xinyu nhẹ nhàng gật đầu, và rồi im lặng. Sohyun cảm thấy không khí giữa họ thật êm đềm, không có sự gượng ép nào, chỉ là hai con người cùng nhau bước đi trong một thế giới riêng, nơi mọi thứ đều dường như trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng hơn

Thời gian trôi qua trong im lặng, nhưng không có gì khó xử. Cả hai như chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình, nhưng cùng một nhịp bước. Sohyun cảm thấy điều này thật đặc biệt cái cách mà chỉ cần ở bên Xinyu thôi, cô đã cảm thấy bình yên và an toàn

Bất ngờ, Xinyu dừng bước, và Sohyun cũng theo đó mà dừng lại. Xinyu khẽ quay sang cô, đôi mắt ánh lên sự tò mò. "Cậu có bao giờ nghĩ rằng... đôi khi, chúng ta gặp ai đó và ngay từ giây phút đầu tiên đã biết người ấy sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mình không?"

Sohyun lặng người trước câu hỏi ấy. Trái tim cô như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Cô chưa từng nghĩ Xinyu sẽ nói ra điều gì đó như vậy, và cô cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân lại cảm thấy câu nói đó đúng đến thế. Sohyun nhìn vào đôi mắt của Xinyu, đôi mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu cả tâm can người đối diện

"Tớ nghĩ là có" Sohyun đáp, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng chân thành. "Tớ nghĩ... có những người chúng ta không bao giờ nghĩ đến, nhưng khi gặp rồi, họ lại ở trong đầu chúng ta mãi mãi"

Xinyu khẽ mỉm cười trước câu trả lời của Sohyun, và trong khoảnh khắc đó, cả hai như đang chia sẻ một bí mật nào đó, chỉ có họ mới hiểu. Không cần nói thêm lời nào, cả hai tiếp tục bước đi, nhưng Sohyun cảm thấy khoảng cách giữa họ dường như đã gần hơn trước. Cảm giác như một sợi dây vô hình đang kết nối hai người, ngày càng chặt hơn, mạnh mẽ hơn

Họ dừng chân ở một bãi cỏ rộng, nơi ánh nắng chiếu rọi rực rỡ qua những kẽ lá. Xinyu ngồi xuống, kéo nhẹ tay Sohyun ngồi bên cạnh. Cả hai cùng ngắm nhìn khung cảnh trước mặt, cảm nhận sự bình yên tràn ngập tâm hồn. Những lời nói không cần thiết nữa, bởi sự hiện diện của nhau đã đủ để lấp đầy tất cả

Và ở đó, giữa ánh nắng vàng rực rỡ và làn gió nhẹ, Sohyun biết rằng cảm xúc của mình dành cho Xinyu không còn là một sự mơ hồ. Nó đã trở nên rõ ràng, mạnh mẽ, và không thể phủ nhận

Gió nhẹ lướt qua, làm lay động những sợi tóc của Xinyu, khiến chúng phất phơ trước mặt Sohyun. Ngồi bên cạnh nhau trên bãi cỏ xanh mướt, dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, cả hai đều chìm trong thế giới riêng, nhưng có một sự kết nối vô hình nào đó mà không ai dám nói ra

Sohyun khẽ liếc nhìn Xinyu, đôi mắt nàng như một khoảng trời xa xăm, đầy sâu lắng. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Dưới ánh nắng, làn da của Xinyu như tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng, khiến cho cô ấy trông như một nàng tiên giữa thiên nhiên tươi đẹp. Cảm giác trong lòng Sohyun ngày càng rõ rệt hơn, không chỉ là sự ngưỡng mộ mà là một cảm xúc phức tạp hơn, sâu sắc hơn và không thể dễ dàng định nghĩa

"Cậu có thích ngồi thế này không?" Xinyu bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng như những lần trước, nhưng lại mang một chút gì đó gần gũi hơn, khiến Sohyun cảm thấy trái tim mình bị lay động

"Ừm, tớ thích... ngồi như thế này với cậu," Sohyun khẽ đáp, mắt nhìn xuống cỏ như để giấu đi sự bối rối trong lòng. Cô không biết tại sao mình lại nói ra câu ấy, nhưng nó quá đỗi chân thật. Mỗi phút giây bên cạnh Xinyu đều khiến cô cảm thấy yên bình và thoải mái một cách lạ thường

Xinyu không trả lời ngay, chỉ khẽ cười, nhưng đó là một nụ cười mà Sohyun nhận ra. Nụ cười đó không đơn thuần chỉ là một sự phản ứng xã giao, mà có gì đó thật dịu dàng và... ấm áp

"Cậu có biết, kể từ ngày tớ chuyển đến đây, mọi thứ đều cảm thấy rất xa lạ..." Xinyu nhẹ nhàng bắt đầu, mắt vẫn dõi theo những đám mây trôi chậm trên bầu trời. "Nhưng kể từ khi gặp cậu, Sohyun à, mọi thứ dường như dễ dàng hơn"

Sohyun lặng người. Lời nói của Xinyu, dù không trực tiếp, nhưng cũng như một tia nắng chạm vào tâm hồn cô, khiến trái tim Sohyun rung động mãnh liệt. "Thật sao?" cô khẽ hỏi, dù trong lòng đã biết câu trả lời. Cô cảm thấy như mình vừa nhận được một điều gì đó rất quý giá sự công nhận từ người mà cô luôn để tâm

"Thật" Xinyu đáp, giọng nàng khẽ khàng nhưng chân thành. "Cậu có làm tớ cảm thấy dễ chịu, không giống như những người khác. Cậu... khiến tớ cảm thấy như mình thuộc về nơi này"

Sohyun không biết nói gì thêm. Cô cảm thấy như có hàng trăm điều muốn thốt ra, nhưng không từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc của cô lúc này. Thay vào đó, cô chỉ im lặng, ngồi cạnh Xinyu và cảm nhận sự gần gũi giữa cả hai. Từng hơi thở của Xinyu, từng cái cử động nhỏ nhặt, tất cả đều như khắc sâu vào tâm trí Sohyun

Một làn gió mạnh hơn bất chợt thổi qua, khiến vài chiếc lá khẽ bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống xung quanh họ. Xinyu ngửa đầu ra sau, mắt nhắm lại, như thể nàng đang tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ bé này. Sohyun nhìn theo nàng, cảm thấy như cả thế giới này chỉ còn lại hai người. Không gian xung quanh như ngừng lại, và chỉ có âm thanh của thiên nhiên, hòa lẫn với nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực cô

"Xinyu..." Sohyun khẽ gọi tên nàng, dù chính cô cũng không biết mình muốn nói gì tiếp theo. Tên của Xinyu bật ra tự nhiên, như thể nó đã ở trên môi cô từ lâu

Xinyu mở mắt, quay đầu lại nhìn Sohyun. Đôi mắt nàng ánh lên sự ngạc nhiên, nhưng cũng có chút dịu dàng như đang chờ đợi. Khoảnh khắc đó dài ra vô tận, như thể cả hai đang chia sẻ một bí mật chỉ thuộc về riêng mình

"Ừm?" Xinyu khẽ đáp lại, đôi mắt nàng dán chặt vào Sohyun, khiến trái tim cô đập thình thịch

Sohyun muốn nói điều gì đó, nhưng tất cả những gì cô có thể làm là im lặng. Cô cảm thấy nghẹn ngào, như thể mọi cảm xúc đã tràn đầy trong lòng cô, nhưng không thể nào diễn tả thành lời. Cô chỉ muốn tiếp tục nhìn vào đôi mắt của Xinyu, nơi mà cô có thể tìm thấy sự yên bình và cảm giác được chấp nhận mà cô chưa từng có với ai khác

Một vài giây trôi qua, và rồi Xinyu bất ngờ cầm lấy tay Sohyun, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến Sohyun cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của nàng. "Cậu ổn chứ?" Xinyu hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như muốn xoa dịu mọi cảm xúc đang dâng trào trong lòng Sohyun

Sohyun khẽ gật đầu, nhưng không thể giấu được cảm xúc trên khuôn mặt mình. Cô chỉ nhìn xuống bàn tay đang được Xinyu nắm, cảm nhận từng chút nhiệt độ truyền qua từ người bên cạnh. Tay Xinyu mềm mại, ấm áp, và cảm giác đó khiến Sohyun càng cảm thấy mình bị cuốn vào thế giới của nàng hơn bao giờ hết

"Ừ... Tớ ổn mà..." Sohyun khẽ thì thầm, không biết làm gì ngoài việc để yên cho Xinyu nắm lấy tay mình. Thế giới xung quanh dường như mờ nhạt dần, và chỉ còn lại cảm giác ấm áp, ngọt ngào đang len lỏi khắp cơ thể cô

Cả hai ngồi đó, tay trong tay, dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng. Không ai nói thêm lời nào, nhưng sự im lặng ấy không hề gượng gạo, mà ngược lại, nó chứa đựng rất nhiều điều mà cả hai đều ngầm hiểu. Trong khoảnh khắc ấy, Sohyun biết rằng cô không còn một mình nữa. Xinyu đã bước vào cuộc sống của cô, và có lẽ, nàng sẽ ở đó mãi mãi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro