Xoa đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng không có ghế mini bar, Nhật Linh căng người quỳ trực tiếp trên bàn làm việc dài trong góc. Lần này anh không lót gối cho cô, hai đầu gối đành phải cứ thế thẳng thắn thừa nhận bề mặt gỗ cứng, chưa qua chục phút đã nhức nhối đến run rẩy.

- Em vừa nhận ra, hôm nay anh không phải đi làm à? - Nhật Linh không dám quay đầu ra phía sau, vu vơ ứng tiếng hỏi, như cũng nhằm phân tán sự tập trung của mình.

- Im lặng - Huy khoác tay trên thành ghế sofa, tầm mắt phóng thẳng về phía trước. Phòng không lớn, khoảng cách từ đầu này đến đầu kia cũng không dài, cứ thế thân hình không ngừng lung lay cùng những biểu cảm vụn vặt của cô gái phía bên kia liền chẳng thể thoát khỏi quan sát của anh.

Nhật Linh hơi nhăn mũi, tâm tình có chút giãy dụa. Đau đớn theo con đường này, cô không hề tận hưởng chút xíu nào, không có hơi ấm, cũng chẳng có hơi người, chỉ có mình cô với góc phòng lạnh và sự tĩnh lặng chán ghét. Ngón trỏ và ngón cái khẽ miết vào nhau, cuối cùng lại thở hắt ra. Bước chân vào cuộc chơi, cô nên học cách quy thuận đi thôi. Anh đã mang đến cho cô những gì cô muốn, giờ cô cũng nên đáp lại những gì anh muốn, theo một cách hòa hợp nhất. Làm đôi bên cùng thỏa mãn, đây mới là ý nghĩa thật sự của cuộc chơi. Vậy thì, quỳ thêm một chút có vấn đề gì chứ?

Nhật Linh lần nữa buông lỏng hai tay, mắt khép lại, tinh thần được đưa về trạng thái chịu đựng. Lòng kiên định, thân hình cũng chậm rãi bình ổn hơn, không còn lắc lư xiêu vẹo như khi nãy. Từ cổ, sống lưng, mông, đùi, toàn thân đều chậm rãi giãn ra.

Vẫn luôn ngồi phía sau chăm chú thu mọi thay đổi vào tầm mắt, Huy có chút sửng sốt kinh ngạc. Vẫn biết cô nhóc trước mặt thông minh, nhưng cũng đã lường trước hôm nay sẽ khiến cô ấm ức, không ngờ cô lại có thể vượt qua phần tâm tình kia nhanh đến như vậy? Xem ra anh lại đánh giá thấp cô rồi?

Mày hơi nhíu, khóe miệng lại không nhịn được khẽ bật cười, anh dường như có chút hiểu cô đang nghĩ gì. Chỉ là không ngờ được, sau bao lâu anh còn có thể tìm được kee chỉ bằng vài hành động ngây thơ non nớt mà khiến mình vui vẻ.

Nhật Linh vẫn đang nhắm mắt, hít thở sâu. Trong lòng không uất ức đến khó chịu, nhưng chung quy vẫn là vài phần không phục. Phía sau mông lại chợt được bao phủ bởi bàn tay ấm áp. Phần lưng trần cũng cảm nhận rõ chất vải sơ-mi khi có khi không lướt chạm vào. Cô theo phản xạ mở to mắt, quay người ra sau, lại vì chân có chút tê mà hơi nghiêng ngả.

Anh dịch tay, đỡ cô lùi ra mép bàn, cuối cùng dứt khoát bế ngang cô lên mang về phía giường lớn.

- Anh đã luôn muốn làm thế này từ nãy - Huy mỉm cười, vẫn không quên quan sát biểu cảm của Nhật Linh.

Cô mím môi, vài phần thảng thốt không biết nên phản ứng thế nào, chưa kịp cảm thấy có gì không đúng lại đã được đặt trên mặt đệm. Mông rất đau, nhưng ngồi nhẹ nhàng trên nơi mềm mại lại là cảm giác ê ẩm cô ưa thích. Vẫn chưa biết tiếp theo phải làm sao, Huy đã đứng trước mặt cô, một cốc nước quen thuộc.

Cổ họng khô, nhưng trong lòng là tầng tầng sóng ngầm phản kháng, cô lắc đầu.

- Em cám ơn, nhưng em không khát lắm.

Huy cũng không cưỡng ép, để cốc nước sang một bên, bàn tay dài đặt lên đầu cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vuốt.

- Vừa rồi, em làm tốt lắm, anh rất vui. Anh vốn không cho rằng cô gái nhỏ như em có thể hiểu nhanh và có được những suy nghĩ đúng mực đến như vậy. Em quả thực rất tinh tế.

Bắt gặp cái ngẩng đầu mạnh và ánh mắt ngạc nhiên từ cô, Huy mỉm cười, ánh cười lan cả vào khóe mắt, bàn tay xoa đầu cô cũng hoạt động với biên độ lớn hơn.

Nhật Linh hơi nhíu mi, ánh mắt cũng chuyển dần từ ngạc nhiên sang sắc nhọn, quay về suy tư, cuối cùng dừng lại ở thấu hiểu vỡ lẽ.

- Nhưng đó không phải là dự định của anh từ đầu?

- Ừ, ban đầu chỉ là muốn bắt nạt em. Cũng không ai nói rằng ker không thể có lúc vô lý? - Huy nhếch môi, khóe miệng giương lên mang theo vài phần tùy hứng trẻ con hiếm thấy.

- Và thái độ của em hẳn đã mang đến cho anh bất ngờ thú vị.

- Phải - Huy gật đầu. Là thực sự thú vị. Thậm chí thú vị hơn là khi cô nhóc đương mang theo ánh mắt như giương nanh múa vuốt trước mặt, lại không hề gặp vấn đề với việc bàn tay anh vẫn đang đặt trên đầu. Và bản thân Nhật Linh dường như cũng thật sự không nhận ra, khi vẫn còn mải miết suy nghĩ và chạy theo cảm giác chủ động không dễ có được.

- Vậy thì... em cũng nên được thưởng chứ nhỉ? - Nhật Linh ngước nhìn lên, khóe mắt khẽ nheo lại, không có chút nào ý định buông tha cho anh dễ dàng.

Đến đây thì Huy lại chợt không còn ý định tiếp chuyện cô. Anh lùi về sau một bước, dừng hành động vuốt tóc của mình lại và nghiêng người cầm lên cốc nước khi nãy vừa đặt xuống đưa sang.

- Xoa đầu vừa rồi không phải cũng chính là một phần thưởng sao?

Nhật Linh tiếp nhận cốc nước, không quá vừa lòng với đáp án anh đưa ra. Nhưng ấm áp vừa rồi quả thực như lấp đầy một góc nào đó trong lòng, anh thu tay trái lại khiến bản thân không tránh được vài phần hụt hẫng. Hình như... cũng tính là phần thưởng đi?

Bận rộn vừa nhấp vài ngụm nước, vừa cắn môi suy tư, đến tận khi cô ngửa cổ hẳn về sau vẫn không còn giọt nước nào chảy xuống nữa mới bừng tỉnh. Ngẩng đầu lên, anh đã đứng trước mặt.

- Tự mình cất cốc, chống hai tay vào tường. Hôm nay trải nghiệm tư thế đứng.

Giọng nói vẫn bình thản, ánh mắt lại cười như có như không. Nghĩ đến bản thân vừa rồi chưa kịp giận dỗi xong đã vì một cái xoa đầu của anh mà ngơ ngẩn, Linh choàng đỏ mặt, bối rối quay mặt đứng lên khỏi giường.

Chống hai tay vào tường, đầu gối vẫn chưa thể trong vài phút hồi phục hoàn toàn khoẻ mạnh. Cô mím môi, thời gian tiếp theo đây rõ ràng không dễ qua.

Vũ khí trên tay anh hiện tại là gậy xỏ giày của khách sạn, chiều dài vừa đẹp, độ dày ưng ý, ước lượng trên tay xúc cảm cũng không tồi. Chơi thử một lúc nếu hiệu quả tốt, xem ra bản thân cũng có thể tính toán mua thêm một cái bổ sung vào kho dụng cụ.

Trong lúc cô mải mơ màng, anh đã kịp đem đồ rửa sạch, hiện tại đang dùng khăn bông thấm khô, lại dùng cồn xịt qua sát trùng vài lần, lúc này mới nâng tay thử lực.

Vài tiếng vút ghê rợn vang lên phía sau lưng, cô nhếch môi:

- Em không bị loại tiếng này doạ sợ.

- Ồ, vậy sao?

Gậy hơi dùng lực đè lên phần cuối sống lưng, sau đó di chuyển lướt theo lời anh đến từng bộ phận cơ thể.

- Điều chỉnh tư thế. Tay chống thẳng, lưng thấp xuống, nâng mông cao lên. Hai chân tách. Chọn một góc đứng cho vững vàng.

Nhật Linh loay hoay, nghiêm túc nghiên cứu tình hình. Sau một hồi, vẫn không thể tìm cho mình một góc độ hoàn toàn an toàn và ổn thỏa.

- Tư thế này vốn dĩ không cho phép em vững vàng! - Cô nhỏ giọng phản bác.

- Vậy cố gắng tập làm quen với nó đi - Huy bật cười - Muốn chọn không, mông trái trước, hay mông phải trước?

Nhật Linh không cần suy nghĩ, đơn giản là không lựa chọn.

- Em không có ưu tiên nào, cho anh chọn đấy - Giọng điệu đầy kiêu ngạo về phía cuối, không nghi ngờ khiến Huy ngứa tay hạ thêm lực.

Đầu roi vừa nhấc, một mảnh đỏ lập tức bật lên theo. Huy quan sát, không phải loại gỗ quá nặng, tổn thương dưới cơ không sâu. Cảm giác hẳn sẽ là rát nhiều hơn nhức. Phiến mông vừa trúng đòn phập phồng sưng, dấu vết đè lên những đường roi vẫn còn dọc ngang rõ rệt, sắc đỏ tươi mới đầy kích thích giác quan người đánh.

Nhật Linh nghiến răng, tư thế này, khó để cho cô hưởng thụ. Huy xuống tay không theo thứ tự đặc biệt, phong cách chẳng có nổi đến nửa điểm trùng lặp với lần chơi ban đầu. Rốt cuộc đây là cách anh đánh cho cô không kịp trở tay, hay là hôm nay anh làm sao vậy hả? Suy nghĩ tuôn ra thành câu hỏi, Nhật Linh còn chưa kịp nhận thức, cũng đã truyền đạt thẳng thắn xong bằng lời.

- Rốt cuộc hôm nay anh có làm sao không đấy???

Phía sau, ngoài dự đoán của cô, roi chợt ngừng lại.

***

[Lời tác giả]

Truyện hôm nay không trong trạng thái tốt nhất, bạn tác giả sẽ sửa trong những lần viết tiếp theo nếu thấy nó quá bất ổn. Chỉ là đã lâu không nghịch ngợm với tác phẩm này, hôm nay bạn tác giả lại cần giải tỏa, nên cứ post vậy. Nên nếu bạn đọc nào cảm thấy có điểm muốn tranh luận, cần góp ý, vậy cứ thẳng thắn nha! Bản thân mình cũng thấy nhiều lỗ lắm mà chưa thật sự muốn đầu tư để sửa.

Tuyến nhân vật sau vài chương thì đều đã đi xa so với hình dung ban đầu của bạn tác giả rồi. Huy bây giờ lại chợt trở thành một ker cũng trẻ con, cũng nghiệp dư, cũng tùy hứng. Dù ban đầu bạn tác giả theo đuổi hình tượng cool, ngầu, chuyên nghiệp như trong mơ. Tất cả bay biến hết vì hôm nay bạn cũng đang cực kỳ trẻ con và tùy hứng, nên chẳng thể để nhân vật vượt mặt mình mà chuyên nghiệp cho được. Nhưng rồi thì thấy, ừ vậy cũng có sao? Mối quan hệ không nhất thiết phải có người đúng đắn từ đầu mà đưa đường dẫn lối. Linh có thể ngây ngô, Huy cũng vậy. Linh có thể thử để biết, Huy cũng thế. Hai bên cùng trưởng thành, cùng sửa chữa, cũng là một loại tư vị riêng, nhỉ?

Phần đầu có thể hơi khiên cưỡng. Cái nhan đề cũng có thể hơi khiên cưỡng. Nhưng cũng biết làm sao được, bạn đã viết xong chi tiết đó rồi. Lảm nhảm vậy thôi, hôm nay tác giả chán, nên muốn Linh được xoa đầu chút, cho yêu đời hơn. Cảm ơn tất cả những bạn đọc đã đọc đến đây và chấp nhận khoan dung cho sự khiên cưỡng kia nha!!!

Cuối cùng thì, ai đọc được chap này từ bạn tác giả trước giờ đi ngủ, thì chúc các bạn một buổi tối tốt lành. Ai đọc được vào sáng hôm sau, thì chúc các bạn một ngày mới tươi đẹp.

Hôm nay bạn tác giả thực sự có chút lạc lối, cũng thực sự có chút bánh bèo rồi, mới lải nhải nhiều đến như vậy. Dừng bút ở đây thôi!!!

Cám ơn cả nhà ạ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro