Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng mày chia tay rồi?"

"Hả?...Bọn em từ đầu có phải hẹn hò đâu mà chia tay cái gì."

"Mày phản ứng mẹ nó thái quá nhỉ?"

Lee Nan im miệng, lúc trước cậu không vướng vào tình huống này, hiện tại mỗi ngày đều có một con cẩu lớn luôn rình mò hòng đe dọa mọi thứ quanh cậu, cậu phải miễn cưỡng thôi.

Đã một tuần qua đi, Jeong Yi Yeon không liên lạc với Lee Nan một lần.

"...Chắc là bọn em không còn gặp lại nhau nữa đâu."

"Chắc? Tao nghe nói tên đó tốt lắm mà."

Lee Nan ngẩng đầu nhìn Lee On, bối rối không biết tại sao anh trai lại cho rằng Jeong Yi Yeon là người tốt. Cậu dù sao cũng là đàn ông, phụ nữ quen qua vài lần, nghe như thể anh trai đang khuyên cậu lấy người đồng giới vậy.

Lee On không để ý tới biểu cảm choáng váng của Lee Nan, anh uống một chén rượu rồi nói, "Chủ tịch công ty đầu tư của tao, ông già đó rất nhiều tiền nên cũng biết rõ giới Chaebol có những ai, tao nhớ ông ta rất thèm muốn gả con gái út cho tên đó đấy."

"Giám đốc là người đồng tính."

"Ừ, cho nên ông ta đã từ bỏ. Nhưng tao thắc mắc thế hệ thứ 2 và thứ 3 có tính cách tồi tệ đến mức nào mà các nhà tài phiệt lại chửi rủa cái lão già muốn tên đó làm con rể mình."

Lee Nan nuốt nước miếng, tính cách của Jeong Yi Yeon cậu hiểu được vài phần, căn cứ theo lời của ngài chủ tịch kia thì đúng là long trời lở đất.

"À, vậy ra đó chính là một kinh hỉ chết tiệt."

"Gì?"

"Tao biết mày đang bị tên khốn đó theo đuổi, nhưng mày có nghĩ muốn dây dưa với tên đó về tận nhà không?"

Lee Nan giật mình, đột nhiên hét lên, "Huynh điên à?!"

Lee On chỉ cười khẽ một tiếng.

Khuôn mặt xấu hổ khiến Lee Nan chỉ muốn uống rượu say quắc đi luôn, mẹ, sao cậu lại đi dò hỏi Lee On về vấn đề này cơ chứ, sao cậu lại có suy nghĩ anh trai sẽ hào phóng mở bức tường giới hạn cho cậu cơ chứ.

Cậu rót thêm rượu, đầy chiếc ly và dốc vào miệng, vẻ mặt Lee On thì thờ ơ, bưng bát mì lạnh ăn cực kỳ tự nhiên.

"...Huynh, em đang cùng với một người đàn ông...cái đó..."

"Làm sao? Dù thế nào thì mày cũng chỉ sống một lần trong đời, cứ sống theo cách mày muốn thôi."

"Thật là ngoài dự liệu đó huynh."

Lee On không trả lời, húp một ngụm mì lạnh, dùng đũa quét sạch lượt thịt nướng trên vỉ, Lee Nan đợi anh ăn xong mới nói.

"Huynh."

"Sao?"

"Anh có gặp gỡ ai không?"

"Có."

Ờ...Có?! Lee Nan đột nhiên ngẩn người, anh trai cậu chưa từng có phụ nữ, hơn nữa lại cởi mở với chuyện đồng tính luyến ái như vậy. Không lẽ, người anh trai cậu đang quen là....??

"Ai, là ai thế? Bao nhiêu tuổi? Hai người quen nhau lâu chưa?"

"Lâu rồi, có lẽ chưa đầy ba năm nhỉ? Trẻ hơn tao nhiều lắm."

Nghe cách Lee On nói chuyện bình tĩnh như vậy, Lee Nan ngược lại là người ngại ngùng, cậu không tưởng tượng được một người như bình thuốc nổ Lee On có thể hẹn hò với ai, là kiểu người như thế nào.

"Vậy...anh có nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn không?"

"Hôn nhân gắn với lợi ích địa vị. Nếu người đó nói thích, tao sẽ làm như vậy."

Lee Nan có chút xấu hổ, gãi đầu, "...Ảo thật đấy, huynh."

Lee On chép miệng, "Tao chỉ nói vậy thôi, thực ra tao muốn mày kết hôn trước."

"..."

"Giờ thì mày biết phải làm gì rồi đấy, ăn xong rồi thì đi thôi."

Lee On đứng dậy để lại Lee Nan ngồi bối rối một mình, cậu đột nhiên cảm thấy mình đã sai khi gặng hỏi về chuyện kết hôn. Anh trai cậu cũng đã có đối tượng rồi, lại còn 3 năm...

Lee Nan đứng dậy với vẻ mặt hoang mang, sau khi thanh toán, cậu cùng Lee On rời khỏi nhà hàng. Mặt trời đã lặn, làn gió trên đường cũng mát mẻ hơn, ban ngày trời nóng nhưng sớm muộn gì lá cây cũng rụng và mùa đông rất nhanh sẽ đến.

Lee Nan bước vào nhà, bữa ăn hôm nay làm cậu đủ sốc nhưng có men rượu chống đỡ nên cậu vẫn thấy chấp nhận được.

Đánh răng rửa mặt xong, Lee Nan tựa người vào giường nhỏ và bật ti vi lên, cậu không ngủ sớm được vào buổi tối, chuyển kênh một lúc, cậu vẫn không cảm thấy có gì thú vị cả.

Lee On tắm rửa xong đi ra, giống như sắp ra ngoài.

Lee Nan thấy vậy hỏi, "Anh chuẩn bị ra ngoài à?"

"Ừ, sáng mai tao về."

"Sáng mai?"

Lee On phớt lờ Lee Nan như thể không muốn trả lời, cậu cũng đứng dậy ra ngoài tiễn anh, chỉ thấy anh vừa đi giày vừa liếc cậu, "Hôm nay ngủ sớm đi."

"Dạ?"

"Đừng có mãi thức đêm nữa, đi ngủ sớm đi."

Lee Nan hơi ngạc nhiên vì sự cằn nhằn bất ngờ của Lee On, "Chuyện việc làm mày không cần quá lo lắng, cứ nghỉ ngơi tùy thích, đến lúc muốn làm việc thì tìm việc, đừng tốn sức vào mấy chuyện không cần thiết."

"..."

"Tắt TV và đi ngủ đi thằng khốn này, nếu mày không ngủ lúc tao trở lại thì liệu hồn."

Lee Nan cảm nhận được từng lời Lee On nói đều là chân thành, cậu tắt TV và đèn nhà, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối và im lặng. Mới có 9h tối, cậu chưa ngủ được, TV cũng không có chương trình nào cậu muốn xem.

Cậu với điện thoại ở chỗ ổ sạc, có một cuộc gọi nhỡ của Lee On, biểu tượng tin nhắn cũng có thông báo. Lee Nan bấm vào, giữa những điều vô nghĩa thì là một số tin nhắn của Lee On.

"Buổi tối muốn ăn gì?"

"Mày có ăn gì ở nhà chưa?"

"Ăn ngoài à?"

"Mày đang ngủ à?"

Lee Nan đột nhiên nhận ra bản thân mình là người vô tâm đến mức nào, và anh trai cậu nữa...

Cậu đột nhiên nhớ lại dáng vẻ Lee On sửa soạn trước khi ra ngoài, thật khó tưởng tượng được một người nóng nảy và cay nghiệt như anh cậu sẽ đối xử với bạn gái mình thế nào.

Thay vì xấu hổ, việc biết anh trai đang hẹn hò khiến Lee Nan cảm thấy cứ lâng lâng, giữa rất nhiều băn khoăn, cậu bắt đầu mở mắt và cảm thấy chán nản.

"....Haiz..."

Cậu thở dài một tiếng, khung chat của cậu và Jeong Yi Yeon trống rỗng đã một tuần, cậu nghĩ có lẽ anh đã từ bỏ cậu rồi, sau khi cậu từ chối tình cảm và buông những lời tổn thương như vậy.

Nhưng điều kỳ lạ lại xuất hiện, cậu cảm thấy tự do khi không còn phải nhận tin nhắn của Jeong Yi Yeon nữa, vậy mà không biết tại sao lại luôn cảm giác vô cùng tuyệt vọng.

Suốt một tuần, có đôi lúc cậu sẽ nghĩ đến Jeong Yi Yeon, nếu như ban đêm cậu không ngủ được, cậu sẽ không ngừng nghĩ về anh ta. Cho dù cậu đã ép bản thân không được nghĩ nữa, nhưng đoạn tình cảm trong quá khứ cậu dành cho Jeong Yi Yeon thực sự quá lớn.

Cậu đã rất sốc khi mọi việc giữa Jeong Yi Yeon và Min Seo Won được sáng tỏ, cậu đã luôn bị dằn vặt bởi sự đố kị và tuyệt vọng tưởng chừng như muốn phát điên, và khi nghĩ đến tất cả cảm xúc đau đớn đó chỉ là hiểu lầm, cậu đã như gục ngã.

Sẽ còn đau hơn nữa nếu cậu hỏi Jeong Yi Yeon còn ngủ với ai khác nữa không. Nhưng cậu đã không làm như vậy, anh khi đó biết cách khiến cậu phát ghen.

Giờ thì mọi thứ đảo ngược rồi, Jeong Yi Yeon nói mình hối hận rồi, nói thích cậu, yêu cậu, nhưng Lee Nan lại chỉ cảm thấy khó chịu hơn.

Jae Oh cũng vậy, thời gian cậu ở cùng Jae Oh và tình cảm cậu nhận được từ cậu nhóc là rất lớn, nhưng Lee Nan không phủ nhận rằng, bản thân cậu không thể không nghĩ về Jeong Yi Yeon.

Nếu thời gian cứ trôi qua như vậy, nếu cậu cứ sống như chưa từng có gì xảy ra, liệu có thấy nhẹ nhõm hơn không? Nếu cả đời này không gặp lại, không còn liên lạc, có phải sẽ dần dần quên đi được không?

Lee Nan suy nghĩ mông lung, cuối cùng vứt điện thoại sang một bên.

Có lẽ đây là dấu chấm hết cho cậu và Jeong Yi Yeon.

***

Nhưng người tính không bằng trời tình, ai nói chuyện của hai người sẽ kết thúc.

[ Hẹn gặp cậu vào lúc 5:00 chiều nay.]

Thứ bảy, khoảng mười ngày sau lần gặp trước đó, Jeong Yi Yeon đã gửi tin nhắn cho cậu, đúng 5h đến đón dưới sân.

Lee Nan nhìn điện thoại, cảm thấy nên ghi công cho sự kiên trì này của Jeong Yi Yeon.

[ Ra ngoài đi.] Tin nhắn được gửi đến và Lee Nan đi xuống tầng một, nhìn thấy xe của anh, cậu ngồi vào ghế phó lái và nhìn anh một lúc, Jeong Yi Yeon mặc đồ bình thường, chắc là vì thứ bảy anh không đến công ty làm việc.

Quần tây màu xám và áo sơ mi đen, mái tóc vuốt chỉnh tề, đúng là người coi trọng diện mạo, dù thế nào cũng phải đẹp trai, bên má trái không còn dấu tay Lee Nan tát mười ngày trước nữa, khuôn mặt anh bây giờ hoàn mỹ không chút sứt mẻ.

Lee Nan có chút không hiểu nổi, vì cái gì mà một người giàu có đẹp trai như Jeong Yi Yeon lại cứ bám lấy cậu không chịu buông tay.

Cả Jeong Yi Yeon và Seo Jae Oh đều là người có gia thế, may mắn, tiền tài.

Lee Nan đột nhiên cười nhẹ một tiếng, nghe như phũ phàng lại đau đớn, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu, không đời nào cậu lại hối hận về những gì mình đã cố tình nói ra.

Khác với những lo lắng trái ngược của cậu, Jeong Yi Yeon chỉ thản nhiên bình tĩnh, "Lee Nan."

Tuy không giấu được khuôn mặt có chút phờ phạc và sự mệt mỏi trong đôi mắt, nhưng anh vẫn giả vờ như không có gì, "Có điều này tôi muốn nói trước."

"Nói." Lee Nan vẫn cộc cằn, chỉ là không cáu kỉnh và tức giận như mười ngày trước nữa.

Jeong Yi Yeon hít một hơi sâu, "...Tôi rất rõ ràng việc chúng ta sẽ kết thúc sau mười lần làm tình mà tôi ép cậu, tôi không quên."

Vẻ mặt anh nghiêm túc, "Tôi sẽ giữ đúng lời hứa...sẽ làm mà, trừ khi cậu đổi ý."

"..."

"Tôi cũng biết rất rõ, có lẽ trái tim cậu sẽ không dao động nữa." Nói đến đây, biểu cảm của anh cứng lại, vừa thở dài vừa nói tiếp, "Nhưng tôi cũng mệt mỏi, tôi hiểu tại sao cậu lại tức giận với tôi, nhưng cứ giằng co và làm tổn thương cảm xúc của nhau thật sự nhàm chán."

Lee Nan sau một hồi im lặng cũng lên tiếng, "Vậy giờ chúng ta làm gì?"

"Vô luận thế nào, chúng ta đều đã quyết định làm, không cần đặt nặng bản thân quá nhiều."

"Ha..."

Lee Nan không hiểu tại sao Jeong Yi Yeon có thể không biết xấu hổ như vậy, nếu anh không muốn cậu nổi giận thì ngay từ đầu không nên chọc cậu mới phải.

Mười ngày đã khiến cậu phải bình tĩnh lại, cậu không còn muốn hao tốn cảm xúc cho việc làm dâm những lời nói sắc bén nhằm tổn thương Jeong Yi Yeon nữa.

Chỉ còn 3 lần nữa và mọi thứ sẽ kết thúc, nếu đó đã là lời Jeong Yi Yeon hứa, vậy cậu không có lí do gì phải gây sự.

"Bớt nói lời nhảm nhí đi."

Jeong Yi Yeon dường như cảm nhận được Lee Nan đã chấp nhận điều kiện, anh mỉm cười như thể hài lòng, "Như cậu muốn."

Lee Nan quay đầu đi chỗ khác, Jeong Yi Yeon bắt đầu khởi động xe và lái đi.

Đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự quen thuộc, Lee Nan mới nhớ ra Jeong Yi Yeon là đồ vô liêm sỉ.

Jeong Yi Yeon vẫn giữ nụ cười trên môi, âm thanh bình tĩnh, "Chúng ta qua đêm tại nơi này nhé."

-----

Nhà tù hình trái tym "debut" rồi đây.

Tiện thể thì ... Lee On yêu và sau này kết hôn với con gái nhà chủ tịch đoạn đầu chap nhé mọi người.

Chúc mọi người năm mới zui zẻ, nay tốt ngày tôi mới mở máy làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro