Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Yi Yeon vừa gọi tên vừa thúc thật sâu vào người Lee Nan khiến đầu óc cậu như rơi vào một mớ hỗn độn, cậu rùng mình vì không chịu nỗi mỗi lần bị đâm vào, nhưng bức tường mềm mại bên dưới vẫn liên tục siết chặt và hút lấy dương vật của anh, cậu không kiểm soát được.

Jeong Yi Yeon thả chân cậu ra để ôm lấy cậu, Lee Nan theo phản xạ quấn hai chân lên eo anh, anh cúi đầu chà nhẹ môi mềm lên môi cậu, đầu lưỡi lướt nhẹ qua cánh môi hé ra vì hổn hển của cậu.

"Nan à..." Khuôn mặt anh nhiễm đầy dục vọng và sức nóng ham muốn, anh gọi tên cậu thật khẽ, ánh mắt có phần trìu mến yêu thương.

Trong lúc nhất thời, lòng Lee Nan như nghẹn lại, nhưng bởi vì bị đâm liên tục nên mọi suy nghĩ và cảm xúc của cậu không kéo dài được bao lâu, chỉ có chóng mặt và hoa mắt.

Đôi mắt đen thâm thúy của Jeong Yi Yeon nhìn xuống Lee Nan, không biết tại sao cậu lại cảm thấy trong đôi mắt đó lại nóng đến vậy. Anh vừa hôn cậu và động eo, cuối cùng như không nhịn được nữa mà nói ra.

"...Tôi..." Anh thì thầm chỉ cho mình Lee Nan nghe được, "Yêu em."

"..."

Đồ điên.

Lee Nan đã định nói ra từ đó nhưng môi Jeong Yi Yeon đã chặn môi cậu lại, nuốt hết những lời chửi rủa của cậu xuống bụng để chôn đi.

"...!!"

Cùng lúc đó, cậu bị đâm vào nơi sâu nhất, vừa nhanh vừa thô bạo.

Đồ chó, tôi đã nói anh không được nói nhảm mà...!

"A...Ha...Ưm..!"

Nhưng cậu không nói được nên lời, cao trào ập đến quá nhanh quá mạnh, thời gian quá ngắn ngủi, cậu không chịu nổi mà đẩy Jeong Yi Yeon ra, cậu vùng vẫy khỏi cánh tay anh, tiếng rên rỉ mờ hồ không thể diễn tả bằng lời.

Jeong Yi Yeon lại ôm lấy người cậu, tiếp tục đẩy dương vật của mình vào người cậu, anh không để Lee Nan nhìn thấy khuôn mặt mình, hay nói cách khác, anh không muốn Lee Nan nhìn thấy được biểu cảm của anh lúc này.

Anh ôm chặt cậu, móng tay Lee Nan đâm vào da thịt sau lưng anh.

Giọng nói trầm thấp của Jeong Yi Yeon vẫn đang văng vẳng bên tai cậu, "Tôi yêu em."

Đó là lời cậu muốn nghe từ chính miệng Jeong Yi Yeon nói từ lâu, nhưng bây giờ, câu nói ngắn gọn ấy lại khiến cậu như bị ù tai.

Hai người đều đang đi đến phía cuối con đường, giống như mối quan hệ này, sẽ được giải quyết nhanh chóng sau vài lần làm tình nữa thôi.

Lee Nan vật lộn trong cơn cao trào của mình, Jeong Yi Yeon vẫn không chịu buông cậu ra, anh cũng không nói "Tôi yêu em" lần thứ hai, anh chỉ ôm chặt lấy cậu, thỉnh thoảng lại thì thầm gọi tên cậu, tựa như thay thế cho ba từ trên.

"Nan à, Lee Nan..."

***

Khi Lee Nan tỉnh trời cũng sáng, mặc dù hai mắt đều mở nhưng tâm trí cậu vẫn chưa hồi phục.

Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, mắt đều sưng húp và đau nhói, toàn thân ê nhức không còn sức lực nào. Lần trước làm tình ở đây cũng không đến mức này, có lẽ cậu già rồi, lần này như muốn lấy mạng cậu vậy.

"Ôi, mẹ kiếp..."

Cậu vừa muốn chửi thề vừa rời khỏi giường, cậu cố gắng bước, xương cốt trong người cậu như đang kêu răng rắc, cậu cảm thấy mình sắp chết đến nơi, còn có cả lưng và hông, thậm chí đầu gối cũng rất đau.

Hôm qua làm tình quá lâu và dai dẳng khiến cậu bị hút cạn năng lượng, giờ cậu chẳng khác gì một cái vỏ rỗng.

Lee Nan đột nhiên nghĩ một chút, có phải hôm qua cậu và Jeong Yi Yeon đã làm tình hai lần không, vậy sẽ tính là hai lần liên tiếp chứ nhỉ.

Lúc cậu lên đỉnh và nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc thì Jeong Yi Yeon vẫn chưa thấy đủ, anh vẫn dày vò cậu mãi khiến cậu không ngủ được, sau đó hai người bước vào hiệp hai.

Lý do khiến đầu gối cậu đau như vậy là vì cậu đã phải quỳ trong thời gian dài, cậu bị ép chống tay và đầu gối lên giường, nhưng cậu không chịu được nữa nên đã bò về phía trước, vậy mà Jeong Yi Yeon cũng di chuyển theo cậu, kết quả là cậu bị kẹt giữ đầu giường và anh.

Cho nên trạng thái của cậu lúc này....Chân run rẩy, Lee Nan lê bước tới nhà tắm, y hệt như xác sống vậy.

"...Đồ chó khốn kiếp..."

Cậu vào nhà tắm, nhìn cơ thể phản chiếu trước gương mà chỉ muốn chửi thề, những dấu hôn lốm đốm đỏ au, sau lưng và giữa chân là một mớ hỗn độn nhìn mà dọa người, hai đầu ngực cậu như sung huyết, đột nhiên Lee Nan chỉ muốn chết quách đi.

Cậu vừa lẩm bẩm chửi Jeong Yi Yeon vừa tắm sạch cơ thể, tắm đến mức hai tay đều run, cậu không có chút sức lực nào cả chứ đừng nói đến chuyện muốn kì cọ.

Đến khi cậu lau khô người và khoác áo choàng tắm xong nhưng đầu vẫn như đang trên mây, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc làm tình quá độ lại có thể phá hoại sức khỏe đến vậy.

Cậu tìm điện thoại trong phòng nhưng không thấy, thậm chí cả quần áo tối qua cũng biến đi đâu mất, Lee Nan không còn cách nào khác ngoài việc mặc áo choàng tắm đi ra phòng.

Nghĩ tới thì, tên đầu sỏ Jeong Yi Yeon đi đâu mất rồi? Hôm qua bọn họ đã làm tận hai hiệp, đáng lẽ cậu phải tỉnh táo để kiến nghị mới đúng.

Từ lúc Jeong Yi Yeon đề nghị muốn cậu ở lại biệt thự qua đêm, cậu đã có sẵn một kế hoạch trong đầu, nhưng không phải làm tận hai lần trong một đêm như hôm qua, Jeong Yi Yeon tuyệt đối sẽ không tính hai lần cho cậu, vậy là cậu phải làm một lần vào ngày hôm nay nữa...

Lee Nan nhìn thể trạng của mình, cậu nghĩ, cho dù đến ngày mai cậu còn không được chứ chưa nói hôm nay, biết vậy cậu phải lăn lộn tới tận chỗ này làm gì nhỉ?

Vừa nghĩ cậu vừa đi xuống tầng một, Jeong Yi Yeon không có ở phòng khách, khi bước vào bếp, Lee Nan ngửi được mùi thức ăn, cái bụng rỗng tuếch của cậu bắt đầu gầm gừ đảo chính.

Cậu không thể tưởng tượng được cảnh Jeong Yi Yeon sẽ nấu ăn, bởi vì khi còn đi làm và khi qua đêm với anh, cậu sẽ luôn tiện đường mua chút gì đó về nhà, ngay cả anh cũng quen với việc ăn gì đó ở cửa hàng tiện lợi hơn.

Đây chính là lý do cậu không mong đợi mùi thức ăn thơm ngon từ phòng bếp là do Jeong Yi Yeon làm.

"Ồ, cậu tỉnh rồi sao?"

Một người phụ nữ trung niên nhìn hiền lành đang nấu ăn trong bếp, nhìn thấy Lee Nan liền nói, "Bữa ăn đã sẵn sàng rồi, tôi sẽ dọn ra ngay cho cậu đây."

"Dì..."

"Giám đốc đã gọi tôi đến, cậu ngồi đi."

Jeong Yi Yeon đã gọi cho quản gia đến? Lee Nan cũng mong có người sẽ đến dọn dẹp ngôi nhà rộng lớn này và tiện thể là dọn phòng luôn, nhưng hôm nay là ngày cuối tuần, ai bị gọi đến thế này cũng đều sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Cậu không thể phớt lờ sự chân thành của quản gia nên cậu lặng lẽ ngồi vào bàn.

Quản gia đặt cơm trắng mới nấu và súp thịt bò trước mặt cậu, cậu cũng giúp dọn bàn nhưng đã bị ngăn lại nên chỉ biết ngơ ngác ngồi đó, thịt bò ướp nướng, vài món ăn kèm và cuối cùng là trứng chiên, một bàn ăn hoàn hảo và ngon mắt.

"Ưm...cảm ơn dì vì những món ăn."

"Vâng, cậu cứ ăn xong rồi để đó nhé, tôi sẽ đến và dọn dẹp sau."

"À vâng...nhưng Jeong,...giám đốc đâu rồi?"

"Cậu ấy ra ngoài bận chút việc nhưng buổi tối sẽ về ăn cơm với cậu. Nếu cậu đói thì cứ hâm nóng những thứ trong tủ lạnh rồi ăn nhé."

Dì quản gia rất lịch sự nói với Lee Nan rồi rời đi.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình giúp Lee Nan thấy bớt gánh nặng hơn, cậu nâng thìa và ăn cơm, hương vị không có gì để chê cả, sau khi ăn xong cậu thu dọn bát đũa trên bàn để vào chậu rửa bát.

Sau đó Lee Nan mơ tủ lạnh để lấy nước uống, bên trong là những hộp thức ăn đã được chuẩn bị sẵn cho hôm nay, còn có một số hộp đựng chứa đầy nguyên liệu và món phụ ăn kèm. Giống như được sắp xếp để người ở lại căn nhà này lâu dài vậy, Lee Nan không nghĩ nhiều, nghiêng đầu uống nước.

Lên tầng hai, cậu về phòng ngủ của mình, cậu nhớ lúc trước Jeong Yi Yeon lấy quần áo của mình từ tủ quần áo, cho nên cậu cũng mở thử, nhưng bên trong khiến cậu ngạc nhiên, từ quần áo vest cho tới trang phục thường ngày...có nhiều quần áo hơn cậu nghĩ.

...?

Lần này Lee Nan cũng không nghĩ nhiều, cậu lấy đồ lót mới chưa dùng, một chiếc áo sơ mi và quần dài mặc vào.

Thế nhưng cậu không thể tìm thấy điện thoại của mình, không có trong phòng ngủ, phòng tắm cũng không có, cậu kiểm tra dưới gầm giường nhưng vẫn không thấy.

Để chắc chắn, Lee Nan đã sang cả những phòng khác để tìm nhưng đều không mở, ngoại trừ phòng tắm có bể sục và hai phòng ngủ thì đều bị khóa cả.

Lee Nan nghĩ có thể là bị rơi trong xe của Jeong Yi Yeon cũng nên, nếu không cậu có để quên ở nhà hàng hôm qua không nhỉ?

Cậu không nhớ lần cuối mình chạm vào điện thoại là khi nào nữa.

Đến đây, cậu nghĩ đến việc đi ra ngoài, vì vậy cậu xuống tầng một và tìm giày của mình, nhưng khi cậu nắm lấy tay nắm cửa và xoay nó, cậu nhận ra một điều.

Không mở được.

Cái quái gì vậy?

Cậu vặn mấy lần nhưng tay cầm vẫn không nhúc nhích, tại sao cửa lại không mở được? Cái đầu trống rỗng của Lee Nan bây giờ vẫn chưa nghĩ ra lý do nào phù hợp cả.

Chẳng lẽ có chuyện gì? Lee Nan thử lại lần nữa nhưng vẫn không mở được.

Cậu nhìn quanh căn nhà rộng lớn một vòng, chắc không chỉ có một cái cửa đâu, cậu tìm ở tầng một và tìm thấy một cánh cửa khác, cậu cũng vặn mở nhưng kết quả vẫn như cũ, đều không thể mở. Cậu lại tìm được một cánh cửa dẫn ra bên ngoài thông với bếp, nhưng cánh cửa đó cũng bị khóa chặt, thế nào cũng không thể mở ra.

Cả cửa ra vào và cửa sổ đều không mở, cảm giác máu chảy đến đầu ngón tay càng lúc càng nhanh, cậu quay trở lại cửa trước, sau khi lắc nhẹ vài lần vẫn không chịu di chuyển, cậu tìm thấy được một khối màu đen vô hình được gắn ở tay nắm. Trông giống như một ổ khóa thông minh, khi Lee Nan đặt tay vào cũng không có phản ứng.

....Đây có thể là một ổ khóa được khóa từ bên trong và chỉ có thể được mở khi dùng thẻ?

Giam nhốt.

Trong đầu Lee Nan hiện lên hai chữ này, cậu vừa tức giận vừa thấy xấu hổ. Giam cầm cậu sao?

Lee Nan đi lên phòng tầng hai rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy được vị trí của khu vườn dẫn đến lối ra ngoài cổng lớn.

Trước cổng có bóng người, đó không phải là Jeong Yi Yeon, cậu dụi mắt và nhìn lại lần nữa, chắc chắn đó không phải là Jeong Yi Yeon. Đứng canh cổng là hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen.

Khoảnh khắc cậu thừa nhận rằng đó không phải ảo ảnh trong mắt mình, cậu không thể không nhận ra một việc.

Cậu bị nhốt trong căn nhà này rồi.

Lee Nan vẫn cố chấp tìm hết các cửa trong căn nhà, nhưng không thể mở được ngay cả cửa sổ, của phòng tắm tuy hở khoảng 10cm nhưng cậu không thể ra ngoài.

Cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu, Lee Nan muốn kéo một chiếc ghế ở bàn để cố gắng đập vỡ cửa sổ, nếu kính được làm bằng chất liệu chống đạn thì cậu mới chịu bó tay.

Nhưng cậu lại phát hiện ra rằng không chỉ có hai người đàn ông đứng bảo vệ ở cổng, mà bên ngoài, dọc các bức tường đều có người canh gác.

Ngay cả khi cậu có ra được khỏi căn nhà thì cậu cũng không thể vượt qua được bức tường cao bảo vệ, với sức lực hiện tại của mình, cậu ngay cả nhấc ghế cũng không nổi.

Lee Nan trở lại phòng ngủ, cảm xúc đầu tiên trong người cậu là tức giận, nhưng bây giờ thứ lấp đầy sự tức giận thoát ra là sự vô lý.

Một người đàn ông sống gần 30 năm bị giam trong một căn nhà sao? Cậu từng gặp vô số người, đã phạm sai lầm và tích đầy nghiệp chướng, nhưng cậu thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình bị giam cầm.

Cậu nổi da gà, Jeong Yi Yeon thực tế còn điên hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.

Sau khi cơn giận tan ra một chút, trong người cậu không còn sức lực để tìm cách trốn khỏi đây nữa, cậu nằm xuống giường nhưng không thấy thoải mái, ngược lại như bị ngâm trong dòng nước lạnh buốt, đầu ngón tay run rẩy không phải vì sự mệt mỏi do làm tình đêm hôm qua.

Mà cậu giận, cậu tức giận, tiếp đó là tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

Jeong Yi Yeon đang làm cái quái gì với cậu thế này? Cậu còn phải mắc kẹt ở đây bao lâu nữa?

Trong sự im lặng đến mức không thể nghe được bất cứ tạp âm nào, trái tim cậu bắt đầu thắt lại.

Nhà quá rộng, phòng cũng quá rộng, tất cả những gì Lee Nan nghe thấy là tiếng tim đập cũng khiến cậu kinh hãi.

***

Khoảng tám giờ tối, Jeong Yi Yeon trở về.

Lee Nan đang nằm trên sô pha phòng khách tầng một vì không muốn ở lại trong căn phòng đã làm tình với tên điên đã giam cầm cậu thêm nữa. Cậu không thích sự im lặng, vì vậy cậu mở TV nhưng không xem gì cả.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lee Nan ngẩng đầu, khi nhìn thấy Jeong Yi Yeon bước vào cậu gần như bật dậy, cậu đã nghĩ sẽ đẩy anh ra rồi chạy thoát khỏi chỗ này.

Nhưng rõ ràng là cậu không thoát nỗi, cậu vẫn nhìn thấy những tên vệ sĩ đứng bên ngoài không di chuyển dù một chút.

"Nghỉ ngơi có tốt không?"

Lee Nan không quan tâm lời lảm nhảm của anh, cậu nhìn cánh cửa sau lưng anh, bây giờ cậu chạy ra cũng không chạy nổi, nhưng khi nhìn cánh cửa ấy cứ thế đóng lại, cảm giác tuyệt vọng lại tràn ngập đáy lòng cậu.

"Ăn tối chưa?" Thái độ của Jeong Yi Yeon khi nói với Lee Nan giống như bình thường.

Lee Nan lườm anh, nhưng anh vẫn không ngừng nói những câu vô nghĩa, "Tôi đã dặn người làm chuẩn bị sẵn bữa tối cho em rồi."

"Tôi cũng đói nữa, để tôi đi hâm nóng lại rồi chúng ta cùng ăn." Anh không nhìn thẳng vào mắt Lee Nan.

Lee Nan nhìn Jeong Yi Yeon đi vào phòng bếp, cậu không chịu đựng được nữa mà nhảy xuống khỏi sô pha, tuy không được nghỉ ngơi đầy đủ nên thể trạng của cậu vẫn còn kém, nhưng không có nghĩa cậu không thể đi lại.

Cậu đi theo Jeong Yi Yeon vào bếp, giật lấy hộp súp anh vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, ném phăng xuống sàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro