Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Nan vừa dứt lời, Jeong Yi Yeon tức khắc đanh mặt.

Biểu cảm của anh làm Lee Nan có chút cảm giác chiến thắng, tuy cậu không mong nhận được câu trả lời cho câu hỏi này, vì dù làm tình có vui vẻ đến đâu thì cậu cũng ghét phải nhìn thấy Jeong Yi Yeon.

"Giám đốc Jeong Yi Yeon không muốn ngủ với tôi à, nhưng tôi thì ăn no rửng mỡ lắm."

Jeong Yi Yeon, "..."

Lee Nan bật cười thành tiếng khi nhìn thấy đồng tử anh co rút, sau đó là vẻ mặt đáng sợ như muốn chặn miệng cậu lại.

"Tôi cũng đâu phải phụ nữ."

Jeong Yi Yeon vẫn kiên trì không lên tiếng.

Lee Nan còn lâu mới chịu dừng, "Đàn ông cũng được miễn là hợp với sở thích đúng không, anh có thể nói cho tôi biết anh có sở thích thế nào với đàn ông không?"

"Rầm!"

Jeong Yi Yeon đột nhiên đứng bật dậy, tiếng đập bàn khiến Lee Nan giật mình kinh ngạc, anh vịn tay vào ghế sô pha, nhìn Lee Nan cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.

Anh cố gắng rời mắt nhìn vào khoảng không để xua tan cơn giận của mình, gân xanh trên trán nổi rõ, anh nghiến răng để không thốt ra bất cứ một lời nào.

Nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc.

Jeong Yi Yeon bất ngờ cầm chiếc máy tính bảng lên, ném mạnh vào tường khiến nó tan nát. Tiếng động lớn đến nỗi toàn bộ mảnh thủy tinh và linh kiện đều bắn tung tóe, không còn khả năng hồi phục.

Không khí trong phòng khách căng thẳng tột độ, chỉ có tiếng TV phát ra mà không có ai để ý, Lee Nan cảm thấy gia tốc nhịp tim tăng lên, không phải cậu sợ, nhưng cũng không tránh được bị phản ứng mạnh này ảnh hưởng.

Thình thịch, thình thịch.

Cậu nhìn Jeong Yi Yeon, anh đưa tay lên mặt rồi lau mặt một cái.

Có lẽ lúc này đã là giới hạn của anh rồi, lý trí của anh chưa từng một lần sụp đổ mặc cho bao nhiêu lời châm chọc Lee Nan từng nói, nhưng hiện tại anh không chắc nữa.

Lee Nan cũng không ngờ trước được hành vi bạo lực ném đồ này của Jeong Yi Yeon, vốn dĩ cậu chỉ muốn kích động anh để đẩy anh đến đường cùng, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh, bị kéo đi và cưỡng ép làm tình.

Không, là cậu hy vọng thì đúng hơn.

Jeong Yi Yeon đã hứa nếu làm tình hết mười lần sẽ để cậu đi, nhưng hết lần này đến lần khác, anh đều không giữ lời và liên tục từ chối cậu.

Cậu chỉ muốn nói cho Jeong Yi Yeon biết, căn nhà và trung tâm thương mại căn bản không phải thứ có thể trói buộc cậu lại trong căn nhà này.

"...Ha..."

Jeong Yi Yeon vuốt mặt lấy lại tỉnh táo, anh thở dài đến bất lực, song vẫn kìm nén cơn giận đang hừng hực trong người, anh khẽ gọi, "Lee Nan."

Anh dừng lại một lúc như đang cố gắng sắp xếp từ ngữ một cách hoàn chỉnh, "Tôi sẽ suy nghĩ rồi nói cho em biết."

"Xin lỗi đã làm em giật mình."

Lee Nan vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng bị lời xin lỗi này chặn miệng, cậu không nghĩ Jeong Yi Yeon lại nói hai chữ đó với mình.

Trong khi Lee Nan vẫn đang đơ ra, anh nhặt lại đống giấy tờ trên bàn rồi quay đi, lúc lên cầu thang, ngay cả một lần quay đầu anh cũng không làm.

"Rầm!"

Tiếng cửa phòng bị đóng lại một cách thô bạo vang lên từ tầng hai.

"Xin lỗi...Cậu Lee." Người quản gia nghe tiếng động lớn ở ngoài liền lo lắng chạy ra.

Tâm trí Lee Nan được kéo về khi người quản gia bước đến và lên tiếng.

"Ah, xin lỗi, khiến dì giật mình rồi."

Cậu đứng dậy khép chặt vạt áo, đi đến chỗ máy tính bảng bị ném vỡ, cậu vừa chạm tay muốn nhặt lên liền bị người quản gia ngăn lại.

"Cậu bỏ xuống đi, tôi sẽ dọn dẹp."

"Không, để tôi."

Người quản gia liếc nhìn Lee Nan, bà không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ là lo Lee Nan có bị thương hay không.

Cậu ngại ngùng mỉm cười, người bị chọc tức là Jeong Yi Yeon, nhưng tâm trạng cậu cũng chẳng khá hơn là bao, ngược lại càng thêm chán nản.

"Tôi không sao, cả giám đốc...cũng ổn." Cậu rất áy náy khi để một người phụ nữa tốt bụng hiền lành lo lắng cho mình.

"Cơm sắp chín rồi, giờ tôi sẽ dọn bữa trưa ra cho cậu đây."

Lee Nan có chút do dự, buổi sáng tuy ăn một chút nhưng mấy ngày nhịn ăn khiến cơ thể cậu cần được nhiều dinh dưỡng hơn nên việc nhanh đói là bình thường, nhưng sau khi làm loạn một hồi với Jeong Yi Yeon, cậu lại không cảm thấy muốn ăn lắm.

Cậu nhìn chằm chằm vào bức tường, tự hỏi bản thân có cần thiết vì Jeong Yi Yeon mà bỏ bữa hay không, cậu không phải người bị làm tổn thương, mà là cậu đơn phương muốn cào xé tâm can của Jeong Yi Yeon.

Người quản gia lại chân thành gọi Lee Nan, "Cậu ngồi vào bàn và dùng bữa đi ạ."

Cuối cùng Lee Nan mỉm cười và gật đầu, "Vâng, tôi tới ngay."

Đúng thế, sao lại phải bỏ bữa cơ chứ, cậu đã nhịn đủ mấy ngày rồi, sao phải vì một chút khó chịu mà hành hạ bản thân được.

Cậu ngồi vào bàn ăn, phòng khách và phòng bếp được ngăn cách hoàn toàn để không bị ám mùi nấu nướng, cho nên khi vừa bước vào phòng bếp, mùi thức ăn ngập tràn ấm cúng đến từng ngóc ngách.

Người quản gia lập tức lấy cho Lee Nan một bát cơm trắng, trên bàn là đủ các món ăn kèm khác nhau.

"Cảm ơn dì."

Hương vị và mỹ vị đều có cả, nhưng Lee Nan không có tâm trạng mà thưởng thức, cậu chỉ lo lấp đầy cái bụng của mình, tập trung hoàn toàn vào ăn và nuốt.

Cậu phải tích lũy đủ thể lực và sức khỏe mới có thể thoát khỏi căn nhà này, như thế cậu mới có thể lên kế hoạch và trốn thoát được.

"Tôi sẽ suy nghĩ rồi nói cho em biết." – Đột nhiên giọng nói đầy kiềm chế này vang lên trong đầu Lee Nan.

"Xin lỗi đã làm em giật mình."

Mặc dù không mong đợi câu xin lỗi này từ Jeong Yi Yeon cho lắm nhưng bất chợt nghĩ tới lại khiến Lee Nan nuốt cơm không trôi.

Cậu cố gắng nhai nhai và nuốt xuống, lặp đi lặp lại một cách kiên nhẫn chăm chỉ.

Nhưng cậu không thể ngừng nghĩ về câu nói đó, cứ nhớ lại hình ảnh Jeong Yi Yeon không kiềm chế được lửa giận mà đứng dậy, hình ảnh mà anh đưa tay mệt mỏi và bất lực vuốt mặt.

Cứ như vậy, thìa cơm của Lee Nan thi thoảng lại khựng lại ở trong bát, mất một lúc mới tiếp tục ăn.

***

Lúc người quản gia gọi cậu xuống ăn bữa tối, cậu đơ người ra một lúc, trên bàn là một chiếc hộp rất lớn, toàn là sushi cá ngừ.

Từng miếng sushi được trang trí rất đẹp mắt, chất lượng thì khỏi phải bàn, từ màu đỏ đến màu hồng, phủ đầy trên một miếng cơm nhỏ. Cách gói và thiệp địa chỉ của công ty quấn quanh hộp rất bắt mắt, Lee Nan nhận ra được, đó là món sushi mà Jae Oh hay mua cho cậu.

Cậu ngồi xuống và cho một miếng vào miệng, hương vị vẫn không thay đổi, vị chua ngọt vừa phải, mềm mềm dai dai, thực sự rất rất ngon.

Đây là món ăn yêu thích của cậu nhưng Lee Nan cũng chỉ ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuống, trà xanh mà người quản gia pha cho cậu rất vừa miệng, uống một lúc khiến cậu dễ chịu hơn nhiều.

...Có lẽ Jeong Yi Yeon tuy rất giận nhưng vẫn gằn xuống và tìm mua món sushi Lee Nan muốn ăn, ngay cả tên cửa hàng là gì cậu cũng chưa từng nói nhưng anh vẫn tìm ra và mua được.

Lee Nan có chút thắc mắc, không lẽ anh đã ra lệnh cho nhân viên nào đó dò hỏi Jae Oh à?

Nghĩ đi nghĩ lại đã qua hai giờ nữa, Lee Nan ngâm mình trong bồn nước nóng, những ý nghĩ hiện lên trong đầu lại khiến lồng ngực cậu thấy ngột ngạt.

"...Ha..." Cậu chỉ biết thở dài một tiếng.

Nơi cậu đang ngâm mình là bế sục cậu đã ngồi cùng Jeong Yi Yeon hai lần trước đó, sau khi chức năng spa được bật lên, bọt tắm nổi trên mặt nước, cả người cậu lâm vào mệt mỏi.

Lúc uống vang trắng ướp lạnh trong thùng đá rất sảng khoái, cảm giác dập tắt cơn nóng trong chốc lát rất tốt, và hơn hết là để chất cồn nhanh chóng ngấm vào lan khắp cơ thể, khiến cho cả tâm trạng và đầu óc người ta dễ chịu thoải mái.

Tuy nhiên lúc đó vì Jeong Yi Yeon quá dính lấy cậu nên cậu chẳng có thời gian mà thưởng thức rượu đúng cách, trong hai lần trước, chính xác hơn thì cậu tận hưởng những cái vuốt ve mơn trớn của anh nhiều hơn là những tính năng thư giãn của bồn tắm và rượu lạnh.

Cho nên hôm nay là một cơ hội tuyệt vời khi cậu đã được như ý, thoải mái chiếm dụng chiếc bồn tắm lớn này một mình.

Nhưng cậu nghĩ mình hưởng không nổi rồi, việc bị giam lỏng như cầm tù ở đây và sống với người mà mình không muốn gặp, đúng là cái tình huống nực cười.

Cậu thở ra một hơi khói ấm, bàn tay di chuyển vào giữa hai chân, thật đáng xấu hổ nếu có người bắt gặp được cảnh này, ngay cả cậu cũng không muốn nhìn nữa. May mà bọt trong bồn tắm đủ nhiều để che đi tất cả, bong bóng liên tục được tạo ra, Lee Nan cũng không nhìn rõ được những gì đang diễn ra ở dưới nước.

----

Đêm khuya, trời quang trăng lên cao, căn biệt thự tách biệt với tất cả âm thanh ồn ào bên ngoài bị bao trùm trong sự im lặng, Lee Nan từ từ rời giường, xung quanh im ắng chỉ nghe được tiếng sột soạt của mình cậu.

Cho dù là trong đêm tối cậu cũng không thể khỏa thân mà rời phòng, cậu khoác chiếc áo choàng nhẹ rời khỏi phòng, bước chân nhẹ nhàng đi tới hành lang vắng lặng im ắng.

Khi cậu nắm lấy tay nắm cửa mà đẩy một cái, "Cạch", tim cậu cũng theo đó mà đập mạnh hơn, bước chân của cậu có chút khó nhấc nhưng cậu buộc mình phải bước vào căn phòng này.

Sau khi đi hẳn vào trong phòng, cậu cẩn thận đóng cánh cửa sau lưng lại.

Có chút tiếng động phát ra nhưng may thay tiếng thở đều trên giường vẫn không đổi, nương theo ánh trăng mờ xuyên qua tấm rèm mỏng, cậu bật cười trước đống đồ vật trên bàn.

Thảo nào lúc vừa bước vào căn phòng này đã ngửi thấy mùi rượu, một chai rượu và một ly thủy tinh trống rỗng được đặt trên bàn.

Nhìn thấy rượu khiến Lee Nan vô thúc nuốt nước bọt, cậu cũng muốn uống một chút nhưng cậu đã kìm nén ham muốn của bản thân lại, cậu quyết định sẽ giữ tỉnh táo.

Thận trọng bước tới trước giường, càng đến gần mùi rượu càng nồng.

Jeong Yi Yeon đã uống rất nhiều, có thể nói uống hết lượt này đến lượt khác mới có thể sống sót qua một đêm, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc vật lộn với cơn say để khiến mình thiếp đi.

Ánh trăng sáng nhẹ êm dịu đổ xuống giường, ngay cả khi đã ngủ, lông mày của anh vẫn không dãn ra nổi, những nếp nhăn ở ấn đường y như lúc anh bất lực dùng tay vuốt lại mặt khi kìm nén lửa giận với Lee Nan.

Thật là sai trái khi đối xử như vậy với khuôn mặt đẹp đẽ này, một góc trong tim Lee Nan nặng trĩu vô cớ, khi nhìn chiếc mũi cao và hàng mi dài nhắm nghiền của Jeong Yi Yeon, cậu nhớ lại mình từng yêu thích gương mặt đến mức ngay từ lần đầu tiên gặp cậu đã nhất kiến chung tình.

Không, có lẽ ai gặp cũng sẽ thích thôi, không chỉ khuôn mặt này, ngay cả cơ thể này cũng đẹp quá mức, cho dù chỉ quấn nửa tấm vải ở thân dưới, Jeong Yi Yeon vẫn là người đàn ông đẹp hơn sự cho phép.

Nhưng đẹp được vỏ thì có ích gì, Lee Nan lẩm bẩm một câu trong lòng rồi luồn tay vào tấm chăn đang đắp trên người Jeong Yi Yeon, chậm rãi chui vào

Jeong Yi Yeon đang mặc quần ngủ, cũng may nó là chiếc quần tập thoải mái dễ cởi, Lee Nan tháo cái nút ở giữa ra, ngón tay chạm vào éo quần rồi từ từ kéo nó xuống.

"Hưm..."

Có lẽ là do rượu hoặc vì động tác của Lee Nan quá cẩn thận, Jeong Yi Yeon chỉ lẩm bẩm một tiếng nhưng không tỉnh dậy. Cậu dừng tay một lúc, trong bóng tối dưới tấm chăn, cậu mò mẫm tìm trên cơ thể của anh, cuối cùng nắm lấy phần thịt mềm trong tay.

Một người có khuôn mặt ưa nhìn và thân hình đạt chuẩn lại có thứ đồ mang kích thước khủng cỡ này, đúng là ông trời thiên vị đủ đường, Lee Nan suy nghĩ vẩn vơ như thế, cậu hôn lên quy đầu của khối thịt mềm nhũn trong tay, sau đó hé môi ngậm lấy.

"Ha..."

Jeong Yi Yeon hơi vặn người, nhưng vẫn không tỉnh dậy, Lee Nan như muốn dỗ dành anh, nhẹ nhàng đưa tay lăn qua lăn lại thứ đồ trơn tròn, sau đó khẽ đảo lưỡi và môi.

Dương vật của Jeong Yi Yeon bắt đầu cương cứng dần lên chỉ bằng cách mút quy đầu và chà xát bừa bãi bằng đầu lưỡi của Lee Nan. Cậu mím chặt môi hơn nữa, ghì chặt, đem lưỡi liếm dọc thân trụ, trạng thái dựng cứng của anh khiến Lee Nan dễ làm việc hơn, nhưng nếu nhìn về kích thước và trọng lượng, cậu có chút run da đầu.

"Ư..."

Nhịp thở của Jeong Yi Yeon càng ngày càng đặc, trong chăn càng lúc càng nóng, má Lee Nan như đỏ bừng, cậu vừa vuốt ve vừa mút liếm thôi cũng bắt đầu thấy khó thở rồi.

Cho nên cậu duỗi ngón tay bao lấy dương vật đã ướt đẫm nước bọt của Jeong Yi Yeon, cậu siết chặt đỉnh đầu, vừa liếm và xóc lên xóc xuống liên tục không ngừng, cậu biết Jeong Yi Yeon không dễ xuất tinh sớm như vậy, nhưng đùi anh cũng co lại liên tục, từ căng cứng rồi thả lỏng.

"Cái quái....?!"

Đột nhiên Jeong Yi Yeon mở mắt, lồng ngực đập thình thích, anh vội lật tấm chăn trên người và bật sáng đèn ngủ bên đầu giường. Cho đến khi hai mắt lấy lại tiêu cự, hơi thở của anh có chút chậm lại, nhưng liền lấp tức đông cứng.

Anh thấy Lee Nan, lông mày nhíu lại khi thấy trong tay cậu còn đang cầm lấy dương vật của mình.

"Cái này...Lee Nan..??"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro