chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nè, Rachel. Ngươi biết cách nào mở bức tường này ra không?- Violet bất lực quay sang hỏi

- Biết được chết liền – Rachel thở dài đáp

- Tôi tưởng ngươi giỏi lắm cơ mà

- Nói ra hết thì còn gì vui nữa.

- Nghĩa là ngươi biết đúng không?

- Không...

- Thế đừng có mà tỏ ra nguy hiểm.- Cô ngán ngẩm nói

- Ngầu lắm đúng chứ.- Rachel ra vẻ

Violet im lặng. Hồi sau, bức tường đột nhiên tự di chuyển mở ra một cánh cửa. Cô đề phòng lùi về phía sau dơ cây gậy lụm được ở thư viện ra đằng trước. Lúc sau không động tĩnh gì, cô đưa chiếc đèn dầu đang cầm ra phía trước soi. Không có ai cả.

- Bên trong là gì vậy?- Quay sang Rachel cô hỏi

- Tự mình kiểm chứng đi.

Rồi cả hai cùng bức vào trong cánh cửa. Khác hẳn với bên ngoài, bên trong vô cùng ấm áp và dễ thương. Đây là một căn phòng toàn màu hồng. Lò sưởi đang bật làm cho không khí rất ấm, cùng với hương thương dịu nhẹ và tiếng nhạc từ chiếc hộp nhạc rất du dương. Tạo nên một nơi ý tưởng để nghỉ ngơi. Xung quanh có rất nhiều thú nhồi bông và búp bê. Ồ, đây là một căn phòng búp bê.

- Ngươi có muốn nghỉ ngơi một chút không?- Violet ngồi xuống, dựa lưng vào một tấm nệm gần đó nói.

- Ý kiến hay- Rachel tán thành

Tiếng nhạc êm tai, không khí ấm áp khiến họ nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

- "Cót két.... Cót két... kẹt.."- âm thanh kì lạ vang lên

- " rắc... rắc"

Bỗng bị đánh thức bởi âm thanh kì lạ, Violet lay Rachel dậy :

- Nè... ngươi..có nghe thấy gì không?

Rachel vẫn không động đậy ngáy tiếp. Đúng là một con vẹt lắm mồm và lười biếng- Violet nghĩ.

- Cô nắm lấy túi đựng đồ của mình rồi với bừa một cây kéo gần đó. Cô cắt đi tóc của chính mình.

- Haizz.. Thế này là đỡ vướng víu rồi.

Cô tiến về phía lò sưởi, cầm lấy cuốn album trên bàn.. thấy không gì lạ cô đặt về chỗ cũ. Bỗng đằng sau cô, xuất hiện một thứ kì lạ và.. đáng sợ. Violet quay người lại, cô sững sờ người, mắt mở to, người run bần bập. Thứ cô vừa nhìn thấy là một con búp bê, to bằng một cô bé 5 tuổi, nó đang cầm một con dao, miệng mỉm cười toàn máu, đôi mắt vô hồn đen láy. Thân hình nát bét như vừa bị đánh đập một cách kinh khủng. Cổ mỏng đến nỗi cái đầu dường như quá nặng nề để chống đỡ, tựa như sắp rơi ra ngoài. Nó tiếng về phía Violet:

- He..he.. Xin chào

- C..hào- Violet đáp lại đồng thời nắm lấy cái kéo vừa nãy,

lùi về phía Rachel. Rachel vẫn đã ngủ, cô đành phải vứt Rachel vào túi vải rồi cầm lấy lùi về phía sau vung kéo ra phòng thủ.

- Cùng.. làm bạn.. với nhau nhé- Vừa nói con búp bê vừa nhe hàm răng đầy máu mẻ nham nhở.

Violet không đáp lặng lẽ đứng sát vào góc tường. Cánh cửa khi nãy đã biến mất giờ đấy cô không khác gì kẹt giữa bốn bức tường, phải chiến đấu với một con búp bê đáng sợ.Cô sợ hãi, cố phát âm từng từ hỏi nó:

- Muốn...gì... ngươi?

- Hẻ.. Muố..n ...ăn.. tim – Con búp bê đáp lại, giọng điệu ghê tởm, làm Violet muốn sởn gai góc. Dứt câu nói, nó lao thẳng về phía cô, đâm con dao về phía trước, Violet tuy không phải pháp sư có tài cán nhưng cô cũng biết chút ít về ma thuật, cộng thêm thể chất tốt, cô dễ dàng tránh được đòn tấn công. Tuy nhiên, cô không có dụng cụ nên không thể tấn công nó bằng ma thuật đành vừa né vừa nghĩ cách

Ok Con búp bê vẫn tiếp tục đâm về phía Violet, từng chút một, đường dao của nó như thêm dứt khoác và mạnh bạo hơn. Bỗng cô trượt chân vào một món đồ chơi, làm cánh tay bên trái cô bị trúng đòn, máu bắt đầu chảy ra.

- Máu..máu kìa..Ta thích máu..- Con búp bê phấn khích lao đến.

Bỗng Rachel tỉnh ngủ. Bay ra khỏi túi, phóng đến trước mặt con búp bê, làm nó hoảng loạn.

- Cảm ơn – Violet nói

- Đứng dậy mau lên, có công tắc để ra khỏi đây mau tìm nó đi.- Rachel hét lớn

Violet đứng dậy, định chạy đi tìm công tắc nhưng thấy Rachel đang mất vị thế không thể đối kháng lại được nữa, cô lao vào, cầm cây kéo đâm thẳng vào mắt búp bê. Con búp bê lùi về phía sau, bắt đầu khóc:

- Huhuhu...huhu

Bỗng nghe tiếng khóc căn phòng bắt đầu biến dạng, nó mềm nhũn ra làm Violet và Rachel như đang bị nuốt chửng. Đang không biết làm sao bỗng con búp bê đã xuất hiện ngay bên cạnh Violet, nó đâm thẳng vào bụng cô khiến cô ngất đi vì đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro