Chương 127: Quá Kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Đạc Trạch rời khỏi Tần vương phủ, hắn không tiếc nuối, nhưng trong lòng có vài phần không rõ, không rõ cảm giác chua xót.

Triệu Đạc Trạch ngồi trên lưng ngựa chăm chú nhìn Tần vương phủ, từ lúc hắn vẫn luôn cho rằng sẽ ở trong vương phủ sinh lão bệnh tử, sẽ kế thừa Tần vương, quang diệu môn mi (sáng rọi cửa nhà), báo thù vì Dương Soái.

Khi đó hắn như lời Dao Dao đã nói, hắn rất ngốc rất thiên chân.

Không sinh ở Tần vương phủ, sớm rời khỏi nơi không thuộc về mình cũng tốt.

Triệu Đạc Trạch phóng ngựa giơ roi rời đi.

Nhạc phụ có tốt, thì cũng có những lời Triệu Đạc Trạch không thể nói ra.

Phóng ngựa vòng quanh kinh thành ba vòng, lúc hoàng hôn xế tà, Triệu Đạc Trạch ngồi trong tửu lâu, một ly uống tiếp một ly, hình ảnh trước mắt đong đưa, hắn thà say một lần, rồi tỉnh.

Có rất nhiều chuyện sẽ quên đi, chờ tới lúc hắn tỉnh lại, hắn sẽ không vì những chuyện không vui mà thương tâm.

- Khụ khụ.

- Yến Thân vương điện hạ.

Thuộc hạ của Triệu Đạc Trạch chắp tay hành lễ:

- Thủ hạ đi thông báo với tướng quân.

- Không cần.

Yến Thân vương càng thêm gầy ốm, chỉ là sau khi báo được đại thù, thần sắc bình thản hơn nhiều, tinh thần cũng tốt lên.

- Bổn vương tự đi vào.

- Điện hạ...

- Ngươi yên tâm, bổn vương quen biết A Trạch đã lâu, tương lai sẽ là phụ tử.

- Thỉnh.

Thị vệ đứng sang một bên, Yến Thân vương giống như một người phụ thân tới tìm nhi tử còn chưa trở về nhà. Tướng quân cả ngày bi phẫn, thị vệ lo lắng cho tướng quân.

Yến Thân vương sắp quá kế tướng quân, toàn bộ kinh thành đều biết, hoàng thượng miệng vàng lời ngọc sẽ không thay đổi.

Đẩy cửa tửu lâu, Yến Thân vương bước vào, Triệu Đạc Trạch vẫn một ly uống tiếp một ly, nói là chuốc rượu phù hợp hơn là uống rượu.

- Ngươi uống rượu như vậy rất dễ say.

- Say mới tốt.

- Ta cho rằng ngươi sẽ nói với Khương nhị gia.

- Nhạc phụ rất tốt, nhưng ta...

Mùi rượu nhiễm hồng hai mắt Triệu Đạc Trạch, khàn khàn nói:

- Ta muốn có phụ thân, muốn phụ thân đau ta.

Hơn hai mươi năm hắn vẫn luôn chờ Tần vương có thể nhìn thẳng vào hắn, vì hắn mà kiêu ngạo.

Hiện giờ hắn rời khỏi thân sinh phụ thân, hắn vì tương lai, cũng vì tiền đồ, càng vì hắn không muốn trở mặt thành thù với Tần vương.

Nếu hắn ở lại Tần vương phủ sinh hoạt qua ngày, Triệu Đạc Trạch có thể nghĩ tương lai sau này hắn cùng Tần Vương sẽ càng mâu thuẫn xung đột.

Cuối cùng sẽ biến thành phụ tử tương tàn.

Yến Thân vương ngồi bên cạnh Triệu Đạc Trạch, cánh tay khô gầy nắm lấy tay Triệu Đạc Trạch đang cầm chén rượu, tự đề cử chính mình:

- A Trạch, ngươi thấy ta thế nào? Thích hợp làm phụ thân của ngươi không?

- ... Yến Thân vương, ta không rõ, sao ngươi lại coi trọng ta?

- Ngươi đã cứu ta, ta là người xem trọng cừu hận, cũng là người xem trọng ân tình. Ngươi khuyết thiếu một phụ thân, ta thiếu nhi tử thừa tự.

- Ngươi cũng biết trường phố huyết án chỉ là vừa vặn, ngay lúc đó ta có tâm tư cũng không thuần túy, cũng được ưu việt, ngươi không nợ ta.

- Ngươi chướng mắt tước vị Yến Thân vương sao?

Yến Thân vương chậm rãi buông lỏng tay, cầm ly rượu uống một ngụm, thân thể hắn không chịu nổi kích thích:

- Khụ khụ, khụ khụ.

Hắn ho khan nặng nề.

Triệu Đạc Trạch chậm rãi buông ly rượu, nâng cánh tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Yến Thân vương.

Yến Thân vương khẽ cong khóe môi:

- Làm người ai mà không có tư tâm, ngươi có, ta cũng có. A Trạch không cần tự coi khinh mình, chỉ cần ngươi là nhi tử của ta, ta sẽ không trách ngươi có tư tâm, ngươi cần một cơ hội, một cơ hội danh chính ngôn thuận gia nhập tôn thất, còn bổn vương lại nhặt được một nhi tử ưu tú xuất sắc, nghiêm túc mà nói, bổn vương vẫn còn lời.

- Ngươi biết ta muốn gì sao?

- Chúng ta đều là người từng trải, nếu cái gì cũng không muốn, tiếp tục để người khác tùy ý bài bố, bổn vương cũng sẽ không hao hết tâm tư quá kế ngươi làm nhi tử nối dòng.

Ánh mắt Yến Thân vương bình tĩnh ẩn hiện cuồng nhiệt:

- Ngươi biết không? Tuy bổn vương cả đời này không có cơ hội ngồi lên vị trí kia, thân sinh cốt nhục đoạn tuyệt, nhưng bổn vương hy vọng lúc ở âm phủ gặp gỡ các huynh đệ, vẫn có thể vững vàng đè áp bọn họ.

- Hoàng thượng còn hai vị hoàng tử, còn có Triệu vương.

- Nhạc phụ ngươi hồi kinh, ngày thứ hai liền đi tìm Triệu vương. Ta không biết hắn nói gì với Triệu vương, Triệu vương đã đi thôn trang dưỡng thương, có lẽ Khương nhị gia cái gì cũng chưa nói, Triệu Vương mượn danh dưỡng thương rời khỏi triều dã, phụ hoàng sẽ chọn một trong hai vị hoàng tử còn lại làm người bồi dưỡng.

Triệu Đạc Trạch vừa mới hồi kinh, chưa nghe nói hướng đi của Triệu vương, nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ hoàng thượng không hiểu đạo lý quốc lại trường quân? Triệu vương là sự lựa chọn tốt nhất.

(Yul: Quốc lại trường quân nghĩa là quốc gia muốn thịnh vượng cần có quân chủ lớn tuổi cai trị.)

- A Trạch, phụ hoàng còn có thể sống thêm chín mười năm.

Yến Thân vương cười trào phúng:

- Hắn có thể tin tưởng Triệu vương sẽ chờ thêm chín mười năm? Trận cung biến lần này đã khiến phụ hoàng sợ hãi. Tiểu hoàng đệ chín mười năm sau, vừa lúc là phong hoa hào nhã, nếu ta là phụ hoàng, ta cũng sẽ tuyển người dễ giáo dưỡng, trọng điểm là bồi dưỡng tiểu hoàng tử, chứ không lựa chọn Triệu vương luôn ham mê ngoạn nhạc, thanh danh hoang đường, chưa từng được hoàng thượng bồi dưỡng.

- Làm hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng, Triệu vương tính tình đã định hình, muốn sửa đổi chỉ sợ rất khó.

Cũng không phải ai cũng giống Khương nhị gia, chơi rất vui, làm việc gì cũng được.

Yến Thân vương còn có một câu chưa nói, một khi hướng gió trong triều đình thay đổi, Triệu vương thật sự là đối thủ của Triệu Đạc Trạch...

Chỉ là khi đó, Triệu Đạc Trạch cánh chim đã đầy đặn, Triệu vương trừ danh nghĩa có thể tranh, dựa theo thực lực mà nói, rất khó chống lại Triệu Đạc Trạch.

Khi đó phải xem bá tánh cùng triều thần tuyển ai.

Chỉ là lúc đó hắn đã sớm về tây thiên, nhìn không thấy cũng quản không được.

Triệu Đạc Trạch thu liễm dị sắc:

- Nếu thất bại, bị vứt ra khỏi phần mộ tổ tiên, xóa danh khỏi hoàng tộc tông điệp, ngươi đừng trách ta.

- Chết đều đã chết, ta còn có thể bò ra tìm ngươi tính sổ?

Yến Thân vương cười ha ha, khuôn mặt có chút hồng hào:

- Đôi mắt của bổn vương sẽ không vì cuối đời, mà gửi gắm sai người, A Trạch có năng lực, có dã tâm, lại được giúp đỡ, ngươi so với bổn vương đi càng xa hơn.

- Rõ ràng như vậy sao?

Triệu Đạc Trạch buồn bực hỏi:

- Ngươi biết, hoàng thượng có thể không biết?

- Phụ hoàng tự tin đến mức tận cùng, hắn tự nhận là không có ai có thể lừa gạt hắn, dấu diếm qua được đôi mắt đế vương.

Yến Thân vương chậm rãi nói:

- Xưa đâu bằng nay, phụ hoàng già rồi, người luôn khôn khéo cường ngạnh sẽ có chuyện không kịp suy tính.

Vì vậy Yến Thân vương mới có thể thành công tính kế hoàng đế.

- Ta đưa người hồi vương phủ.

- Không sợ người khác nói ngươi lấy lòng?

- Không sợ.

Triệu Đạc Trạch nâng Yến Thân vương, ưỡn ngực, không thẹn với lương tâm, sao phải sợ miệng đời?

- A Trạch, ngươi phải nhớ kỹ không bị người ghen ghét thì chỉ là người có tài trí bình thường, lải nhải dài dòng nói lý với bọn người đó làm chi?

- Ừ.

- Còn nữa, nhạc phụ của ngươi là người tài ba, cũng là diệu nhân, sau cung biến, phụ hoàng sẽ càng tín nhiệm hắn, có lẽ còn tín nhiệm hơn ngươi cùng ta.

- Ta sẽ hiếu thuận nhạc phụ, không phải vì đế sủng.

Yến Thân vương nhìn Triệu Đạc Trạch, cười nói:

- Ta tin tưởng ngươi.

Khương nhị gia có thể lưu lại trong cung, trừ hoàng đế tín nhiệm ra, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là bá tánh cùng binh lính đóng giữ bảo vệ xung quanh kinh thành đều tin tưởng Khương nhị gia có thể triệu hồi Dương Soái.

Chuyện ở Đại Đồng, Khương nhị gia ở trong quân đội tăng cao danh vọng, hoàng thượng muốn dùng anh khí trên người Khương nhị gia áp đi quỷ mị trong cung đình.

Tuy hoàng đế tỉnh lại trong ác mộng, nhưng cốt nhục tương tàn, hoàng tử thành niên đều toàn vong, sao hoàng thượng có thể ngủ được?

Giống như trong hoàng cung có không ít linh hồn hoàng tử chết oan còn chưa tiêu tán.

Có lẽ chỉ có Khương nhị gia giữ cửa, hoàng đế mới có thể đi vào giấc ngủ.

Triệu Đạc Trạch từ biệt Tần vương, lại trắng trợn táo bạo đưa Yến Thân vương hồi vương phủ, còn ở vương phủ dùng bữa tối rồi mới rời đi.

Chuyện này khiến bọn người luôn chú ý hướng đi của hắn nghị luận sôi nổi, có người nói Triệu Đạc Trạch hiếu thuận, cũng có người nói hắn vì vinh hoa phú quý vứt bỏ thân phụ, càng có người ám chỉ Triệu Đạc Trạch rắp tâm bất lương.

Trước kia Yến Thân vương không được coi trọng, nhưng nay đã khác xưa, tôn thất đệ tử có không ít người muốn làm Yến Thân vương thế tử.

Triệu Đạc Trạch đoạt trước, khiến bọn họ không thoải mái, dùng thủ đoạn cường ngạnh, bọn họ lại không có thực lực tranh chấp cùng Triệu Đạc Trạch.

Vì thế bọn họ suy tính dùng lời đồn đãi, dùng ác ý hãm hại bức bách Triệu Đạc Trạch chủ động từ bỏ cơ hội quá kế Yến Thân vương.

Nếu Triệu Đạc Trạch không muốn quá kế, hoàng thượng cũng không thể khăng khăng hạ chỉ thúc đẩy việc này.

Người có tâm nhớ thương tước vị Yến Thân vương sẽ luôn cổ động bên tai Tần vương.

Tần vương luôn muốn dung nhập vào hệ thống quan văn, rất nhiều đại nho đức cao vọng trọng nói với hắn, phụ tử là thiên tính, huyết thống không thể dứt bỏ.

Tần vương cũng không muốn Triệu Đạc Trạch quá kế, cũng không phải vì hắn luyến tiếc nhi tử, mà là không muốn Triệu Đạc Trạch làm Yến Thân vương thế tử, áp hắn một đầu.

Chỉ là Tần vương nghĩ gì, đã không còn ảnh hưởng đến Triệu Đạc Trạch.

Từ khi Triệu Đạc Trạch rời khỏi Tần vương phủ, mặc kệ Tần vương lấy danh nghĩa gì muốn gặp hắn, Triệu Đạc Trạch cũng nhìn như không thấy, càng khiến Tần vương phẫn nộ hơn chính là...Không phải Triệu Đạc Trạch bận rộn chính vụ, mà là hắn thà đến bầu bạn bên người Yến Thân vương, cũng không muốn đến Tần vương phủ.

Nếu không có Tần vương phi nấu dược hạ hỏa cho hắn, Tần vương có thể bị Triệu Đạc Trạch vô tình bất hiếu khiến hắn tức chết.

- Nghịch tử, nghịch tử.

Đây là câu mà Tần vương thường xuyên nhắc mãi.

Khương Lộ Dao ở cữ trong cung, Triệu Đạc Trạch thường xuyên bầu bạn bên Yến Thân vương, trên dưới triều dã nghị luận sôi nổi.

Chuyện có quan hệ tới Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dõi áp đảo tất cả chuyện khác, không phải bọn họ không quan tâm hoàng đế lập ai làm trữ quân.

Chỉ là chuyện này cũng trong danh sách trữ quân, các triều thần may mắn tránh được kiếp nạn cung biến không dám dễ dàng lên tiếng, một khi nói không hợp ý, bọn họ sẽ bị hoàng đế trút giận.

- Bệ hạ, thần cho rằng nên xem xét huyết mạch thân cận, hay là quá kế cho Yến Thân vương từ nhi tử của các huynh đệ làm nhi tử nối dòng.

- Thần cũng nghĩ vậy.

- Thần cũng nghĩ vậy.

Đứng ở trong đám võ tướng, Triệu Đạc Trạch trầm mặc không nói, giống như không quan tâm chuyện quá kế.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, trầm mặc nghe triều thần nghị luận, đột nhiên trong đám ngự sử có người nhảy ra:

- Thần khải tấu bệ hạ, hoàng tử thương tiếc, thần cũng không muốn bệ hạ càng thêm thương cảm, nhưng hoàng tử bị lận thái tử tru sát, cũng có mưu đồ bất chính, không xứng làm phượng tử long tôn.

Thái tử đã bị hoàng đế phế đi, phần lớn mọi người đều xưng hô là lận thái tử vì cung biến thất bại tự thiêu mà chết.

Ngự sử quỳ trên mặt đất, đôi tay nâng lên chứng cứ:

- Khẩn cầu bệ hạ ngự lãm.

Hoàng đế tiếp nhận chứng cứ phạm tội, chỉ là thoáng liếc mắt một cái, hắn đã bị chứng cứ phạm tội tức chết đi được, hoàng đế không thể tìm được lý do bi thương vì các hoàng tử:

- Đám nghịch tử, nghịch tử!

Chứng cứ biểu hiện, tam hoàng tử toàn gia tự thiêu không phải lận thái tử làm, mà là các vị hoàng tử bị lận thái tử tru sát làm ra, vụ án quan trường ở Giang Nam, cũng là các vị hoàng tử này ở sau lưng bán quan bán tước, trộm đổi vật liệu đá, kiếm một đống vàng bạc, thậm chí bọn họ còn bắt tay duỗi về Hoàng lăng.

Hoàng đế dùng vật liệu đá tu sửa lăng tẩm.

Bọn họ có khác gì quật phần mộ tổ tiên?

Hoàng đế ném chứng cứ phạm tội cho các đại thần:

- Các ngươi nhìn xem, nhìn xem đám súc sinh này làm gì. Trẫm thật hối hận vì đã truy phong cho bọn chúng... Người đâu, tra rõ cho trẫm, bọn chúng bất trung bất hiếu, không xứng làm nhi tử của trẫm.

- Bệ hạ...

Các lão muốn khuyên bảo hoàng đế, các vị hoàng tử đã đi, dù truy cứu hành vi phạm tội thì có ý nghĩa gì.

Nhìn chứng cứ xong, các đại thần hút một ngụm khí lạnh, không ngờ các hoàng tử cái gì cũng dám làm, chỉ cần xác định một phần chứng cứ phạm tội, cho dù các hoàng tử đã chết, cũng bị trục xuất khỏi tông điệp.

Hoàng đế buồn bã nói:

- Hôm nay trẫm mới biết, vì sao thái tử...Vì sao sẽ điên cuồng đến vậy, thì ra đều bị đám súc sinh này áp bức. Yến Thân vương là hiếu tử, sao trẫm lại để hậu nhân của một đám bất hiếu này thừa tự Yến Thân vương? Một khi tra rõ ràng là sự thật, hoàng thất cũng không dung nổi đám nhi tử ngỗ nghịch này.

Các triều thần không dám nói nữa, trải qua cung biến, hoàng đế không còn khoan dung, xử sự vô cùng nghiêm khắc.

Thậm chí còn hay nghi ngờ, hiện giờ trừ Khương nhị gia ra, người có thể được hoàng thượng tín nhiệm đã ít còn hiếm.

Lão hoàng đế đa nghi sẽ rất hung tàn, dù giết triều thần cũng là chết oan uổng.

Vì Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dòng mà chọc giận hoàng đế, thật sự không đáng, bọn họ làm đại quan triều đình, cần gì vì mấy tôn thất nhàn tản khiến thánh nhan tức giận?

Trừ nhi tử của các vị hoàng tử ra, Triệu Đạc Trạch cùng Yến Thân vương có huyết mạch thân cận nhất.

Huống chi hoàng thượng quá kế thứ tử của Tần vương, chỉ là thứ tử, bị Tần vương từ bỏ.

Các triều thần cũng là người khôn khéo, bọn họ dự trữ sức lực tranh luận cùng hoàng thượng xem ai có giá trị làm thái tử, Yến Thân vương có tước vị hiển hách, cũng vô duyên với đế vị.

- Phụ hoàng, nhi thần nói vài câu được không?

Yến Thân vương kéo thân thể bệnh tật đứng dậy:

- Trước kia nhi thần đóng cửa ăn năn, không có người nào tới vương phủ, chỉ có phu thê A Trạch ngày lễ, hoặc là ngày thọ của nhi thần vẫn đưa lễ vật tới phủ, nhi thần có thể cảm nhận phu thê bọn họ rất chân thành. Nhi thần không thể thượng triều, tôn thất hoàng tộc tránh nhi thần giống như ôn dịch, ở trong cung biến, nhi thần chỉ làm chuyện mà một nhi tử nên làm, được phụ hoàng buông vài câu khích lệ, nhi thần liền biến thành mật ngọt trong mắt bọn họ, phụ hoàng, người như vậy, nhi thần dám quá kế sao?

- Nhi thần không cầu quá kế một nhi tử xuất sắc, chỉ muốn tìm một người hiếu thuận, hiểu chuyện, chịu bầu bạn bên nhi thần trôi qua mấy ngày cuối cùng.

- Bọn họ để mắt tới nhi thần, trừ tước vị Yến Thân vương ra, nhi thần chỉ có hai bàn tay trắng.

- Lão đại...

Vành mắt hoàng đế phiếm đỏ, hoàng trưởng tử bị chính tay hắn huỷ hoại, nếu hoàng đế thất vọng phẫn nộ với các hoàng tử đã chết, thì đối với Yến Thân vương trong lòng hắn tràn đầy hổ thẹn.

Thái y đã từng chẩn bệnh, Yến Thân vương không sống được nửa năm, sao hoàng đế nỡ để trưởng tử ở mấy ngày cuối cùng còn không được thư thái?

Để cho tiểu nhân vì vinh hoa phú quý mà tính kế hoàng trưởng tử ốm yếu?

Huống chi hoàng thượng cũng có tư tâm, Triệu Đạc Trạch rất xuất sắc, hoàng đế sẽ giao trọng trách cho hắn, nhưng hoàng đế không yên tâm vì hắn là tôn tử của lão Tần vương.

Không bằng để hắn làm hoàng tôn, hoàng đế sẽ không lập Triệu vương, cũng biết long thể còn có thể chịu được mấy năm, nhưng một khi long thể không tốt, hắn cần lưu lại cho ấu tử một đại thần phụ chính, mà Triệu Đạc Trạch chính là người được chọn làm đại thần phụ chính.

Hoàng đế không chỉ suy xét Yến Thân vương, hắn cũng phải suy xét giang sơn Đại Minh.

Nếu không có đại thần phụ chính phù tá ấu chủ, loạn trong giặc ngoài, Đại Minh giang sơn rất có khả năng sẽ mất trong tay hắn.

Yến Thân vương quỳ gục trên mặt đất:

- Thần không dám xa cầu nhi tử quá xuất sắc, chỉ cầu quá kế A Trạch làm nhi tử nối dòng, Tần vương đường đệ, ngươi có ngũ tử, đem A Trạch cho ta được không?

Tần vương chân còn bị thương, vì chuyện quá kế, hắn không thể không thượng triều.

Hắn còn cho rằng chuyện quá kế sẽ có biến động, hắn đã nghĩ kỹ rồi, một khi hoàng thượng hỏi hắn, hắn sẽ khóc lóc nói là luyến tiếc A Trạch.

Nếu Triệu Đạc Trạch không thể quá kế, Tần vương có thể tiếp tục dùng quyền lợi phụ thân trừng trị nghịch tử không hiếu thuận.

Ai ngờ phong vân đột biến, Triệu Đạc Trạch quá kế đã là chuyện không thể đỡ.

Yến Thân vương đột nhiên hỏi một câu như vậy, bức cho Tần vương không thể không tỏ rõ thái độ, vội vàng nâng Yến Thân vương:

- Tuy ta quý trọng A Trạch, cũng cảm thấy thẹn với đứa nhỏ này, nhưng nếu bệ hạ coi trọng A Trạch, bổn vương không dám không tuân.

- Đường đệ có ngũ tử, ta chỉ cầu một nhi tử, còn khiến ngươi khó xử như thế, là ta không tốt.

Yến Thân vương cười đau khổ:

- Không nên vì khẩu dụ của phụ hoàng mà cầu một nhi tử, mấy ngày nay có A Trạch bầu bạn, ta...Cũng thỏa mãn, về sau ta...Ta sẽ không quấy rầy đường đệ cùng A Trạch.

- Lão đại.

Hoàng đế nhìn Yến Thân vương ngất trên triều đình.

Tần vương chân tay luống cuống, sao Yến Thân vương mới nói mấy câu liền hôn mê?

- Bệ hạ, không phải thần...

- Người đâu, truyền thái y.

Hoàng đế nôn nóng quát:

- Nếu Yến Thân vương có gì tốt xấu, trẫm sẽ không tha cho các ngươi.

- A Trạch, ngươi còn thất thần làm cái gì? Còn không đưa phụ vương ngươi đi?

- ... Thần tuân chỉ.

Triệu Đạc Trạch yên lặng cõng Yến Thân vương, nhìn Tần vương bình đạm xa cách nói:

- Xin nhường đường.

Tần vương thân thể lay động, té ngã về phía sau, hắn mất A Trạch, hoàn toàn mất đi nhi tử ưu tú nhất.

Chỉ có lúc mất đi, Tần vương mới có thể thừa nhận Triệu Đạc Trạch là nhi tử xuất sắc nhất của hắn, nhất là giống phụ thân của hắn...lão Tần vương.

Triều thần nhìn Triệu Đạc Trạch cõng Yến Thân vương rời đi, bọn họ nhìn lẫn nhau.

Lúc Yến Thân vương té xỉu, hoàn toàn đánh nát khả năng khiến hoàng đế sửa đổi chủ ý, hoàng đế sẽ không nghe người khác kiến nghị.

Không phải hoàng thượng đã kêu Triệu Đạc Trạch cõng phụ vương đi xuống sao?

Miệng vàng lời ngọc, hoàng đế còn có thể sửa lại?

Hoàng đế không cho triều thần có cơ hội mở miệng, cất cao giọng nói:

- Khâm Thiên Giám.

- Có thần.

- Tuyển chọn ngày lành, trẫm muốn đích thân chủ trì nghi lễ Yến Thân vương quá kế nhi tử nối dòng.

- Đêm qua thần nhìn hiện tượng thiên văn, mùng một tháng sau là ngày đại cát đại lợi tốt nhất trong năm nay.

- Tốt, ấn hạ mùng một tháng chín, ngày ấy cũng là trăng tròn (đầy tháng) của tiểu hổ A Trạch.

Lúc hoàng đế nhắc tới tiểu hổ, bên môi ẩn chứa ý cười, tiếng khóc của tiểu hổ kéo hắn ra khỏi ác mộng, hoàng đế rất khó quên ký ức này, đặc biệt là Khương nhị gia thường nhắc tới ngoại tôn sinh động như thế nào, so sánh mà nói, hoàng đế cũng muốn tiểu hổ biến thành tằng tôn của hắn.

- Lễ Bộ.

- Có thần.

- Lễ quá kế, ngươi phải làm thành sự kiện nổi bật nhất, trẫm không thể ủy khuất Yến Thân vương.

Lễ Bộ Thượng Thư nói:

- Thần tuân chỉ, thần không dám làm bệ hạ thất vọng.

Tần vương nghe hoàng thượng hạ lệnh, thân thể nhịn không được xụi lơ, thần sắc tuyệt vọng.

Sau khi hoàng đế hạ lệnh xong, liếc nhìn Tần vương một cái:

- Tuy trẫm đem A Trạch quá kế cho Yến Thân vương, nhưng ngươi còn tứ tử, mỗi nhi tử đều có tài không thua gì A Trạch, trẫm đoạt của ngươi một nhi tử, trẫm sẽ bồi thường ngươi.

- Bệ hạ, thần không dám.

- Ngươi oán trẫm, trẫm cũng không trách ngươi, A Trạch lớn như vậy, ngươi cũng tốn không ít tâm huyết, trẫm cũng rất thích A Trạch, thái hậu cũng xem hắn như thân tằng tôn, hiện giờ hắn quá kế cho lão đại, chính danh hoàng tôn, ta nghĩ ngươi cũng sẽ vì hắn mà cao hứng.

Tần vương ấp úng nói:

- Là cao hứng.

- Chờ đích tử của ngươi là Triệu Đạc Dật từ bắc cương trở về, trẫm sẽ chọn giữa hắn cùng nhi tử do kế phi sinh hạ, chọn ra một người làm thế tử.

Hoàng đế cũng không hứa hẹn lập Triệu Đạc Dật làm thế tử, Khương nhị gia nâng mắt, hắn đã đoán sai, xem ra hoàng đế vẫn hận Dương Soái đủ mười phần, tước vị Tần vương thế tử có thể làm Tần vương phi khắp nơi thiết mưu hạ kế.

Ai cũng không biết Triệu Đạc Dật có thể chịu nổi Tần vương phi tính kế hay không? Khương nhị gia đứng ra:

- Thần cho rằng đích tử của Dương phi nên làm Tần vương thế tử!

Ánh mắt hoàng đế như lưỡi dao sắc bén, nhìn chằm chằm Khương nhị gia:

- Ngươi nói cái gì?

- Dương Soái có công với quốc gia, tuy Dương phi đức hạnh có tì vết, nhưng nàng chết ở thân phận Tần vương đích phi, nàng sở sinh nhi tử, danh chính ngôn thuận kế thừa vị trí thế tử.

- Ngươi lặp lại lần nữa?

- Thần cho rằng Tần vương thế tử là vị trí của Triệu Đạc Dật, khẩn cầu hoàng thượng minh giám.

Hoàng đế nhìn Khương nhị gia một lúc lâu:

- Bãi triều.

- Cung tiễn bệ hạ.

Hoàng đế đi ngang qua Khương nhị gia, hơi dừng lại:

- Ngươi đi theo trẫm.

- Tuân chỉ.

Khương nhị gia đi theo sau hoàng đế, từ nay về sau trong cung có truyền thuyết, hoàng đế la mắng Khương nhị gia, hơn nữa còn phạt Khương nhị gia quỳ thật lâu.

Khương Lộ Dao nghe chuyện này, ôm tiểu hổ lắc đầu nói:

- Ngoại tổ phụ của ngươi cũng có nhiệt huyết, chỉ là, có được tất có mất, hoàng thượng long sủng quá nặng, này cũng không phải là chuyện tốt, ngoại tổ phụ của ngươi chỉ muốn làm hoàn khố ăn chơi trác táng.

Gần đây Khương nhị gia ngồi quá cao, Khương Lộ Dao luôn lo lắng đề phòng, Khương nhị gia không có chí hướng vĩ đại như Triệu Đạc Trạch, người bình phàm làm chuyện gì cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro