Chương 128: Kết Thúc Buổi Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thánh sủng sẽ khiến Khương nhị gia có thể có được quyền thế, nhưng cũng đem đến không ít phiền toái.

Gần đây Khương Lộ Dao luôn lo lắng Khương nhị gia vì đế vương sủng tín mà cuốn vào phiền toái.

Giảm hạ thánh sủng, đối với Khương nhị gia mà nói chỉ có ưu việt, Khương nhị gia chỉ muốn trôi qua ngày tháng thoải mái, chứ không phải muốn làm sủng thần bị người chú ý.

Điều khiến Khương Lộ Dao ngoài ý muốn là, Khương nhị gia nói giúp Triệu Đạc Dật.

Hoàng đế đứng ở cửa đại điện, thâm trầm nhìn Khương nhị gia quỳ gối dưới bậc thang.

Thái giám tổng quản đứng bên người hoàng thượng, không dám lên tiếng. Hoàng thượng phạt Khương nhị gia, nhưng hoàng thượng cũng đứng ở đây rất lâu.

- Ngươi nói hắn cút ra khỏi hoàng cung, tạm thời trẫm không muốn nhìn thấy hắn.

- Tuân chỉ.

Thái giám tổng quản vội chạy ra cửa, truyền khẩu dụ của hoàng đế cho Khương nhị gia.

Khương nhị gia dập đầu, rồi đứng dậy rời đi.

Hoàng đế nhìn theo bóng dáng của hắn, Khương nhị gia là một người trung hậu tri ân báo đáp, hắn giữ gìn Triệu Đạc Dật.

Tuy hoàng đế rất bất mãn, nhưng trong lòng lại ấm áp, không quan hệ tới ân oán giữa hoàng đế cùng Dương Soái, chỉ vì Khương nhị gia chiếm ưu việt từ Dương gia, nên che chở Dương Gia Bảo, muốn Triệu Đạc Dật kế thừa tước vị Tần vương.

- Hỗn cầu, trẫm cố tình lại không muốn để hỗn cầu này đi tìm chết!

- Bệ hạ bớt giận.

Hoàng đế buồn bã lắc đầu, Triệu Đạc Dật sắp trở về kinh thành, hắn nên xử lý người có công với quốc gia, bất trung với Quân như thế nào đây?

Cũng may Triệu Đạc Dật không quá giống Dương Soái, biết ngừng đúng lúc, cũng biết sai khi hồi kinh sẽ bị trừng phạt, hắn thỉnh tội dâng lên sổ con, nói lời biện bạch về việc không quay lại kinh thành.

Hoàng đế cẩn thận nhìn sổ con vài lần, hắn có chút hoài nghi, có phải Khương nhị gia nói hắn làm việc này trước khi rời đi biên cương.

Hoàng đế trầm tư một lúc lâu, vài lần muốn thiêu hủy sổ con, cuối cùng vẫn không ném vào chậu than.

Thôi, dù sao Triệu Đạc Dật cũng không thể lãnh binh xuất chinh, cho dù Triệu Đạc Dật làm thế tử, tính tình của hắn không nhất định có thể chịu được Tần vương phi tính kế...

Hoàng đế định hỏi trách Tần vương phi, nhưng Tần vương phi phủi rất sạch sẽ.

Nàng nói mình chỉ tiến cung cứu trị thái tử, chuyện lận thái tử bức Quân thoái vị, Tần vương phi không hề biết.

Từ tin mật báo, Tần vương phi đúng là nói thật, chỉ là nếu hoàng thượng một lòng hỏi trách Tần vương phi, cũng không phải không được.

Hoàng đế muốn lưu lại phiền toái cho Triệu Đạc Dật, đỡ để Triệu Đạc Dật làm Tần vương thế tử trôi qua ngày tháng quá bình đạm.

Hơn nữa hoàng thượng đã quá kế Triệu Đạc Trạch, lại đi hỏi tội Tần vương kế phi, hoàng đế cảm thấy có lỗi với lão Tần vương.

Vì thế, hoàng đế mở một mắt, nhắm một mắt tùy ý Tần vương phi.

Còn Khương Lộ Kỳ, hoàng đế càng không có hứng thú, chỉ là tiểu nhân a dua nịnh hót, hoàng đế lười xử lý Khương Lộ Kỳ, để nàng lại cho Tiêu Duệ Hoa xử trí.

Vụ án ở Giang Nam, Triệu Đạc Trạch có công lớn, nhưng Tiêu Duệ Hoa có công lao dù không bằng Triệu Đạc Trạch, nhưng công lao này cũng không nhỏ.

Hoàng đế cũng xem Tiêu Duệ Hoa như người phụ chính thái tử, nên sẽ không khiến Tiêu Duệ Hoa mất thể diện, nói như thế nào thì Khương Lộ Kỳ vẫn là phu nhân của Tiêu Duệ Hoa.

Nghe nói Khương nhị gia chỉ bị đuổi ra hoàng cung, Khương Lộ Dao thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng sắp ở cữ xong, nàng không cần ở trong cung bị "vạn chúng chú mục".

Người khác hâm mộ nàng có thể ở cữ trong cung, nhưng ai biết nàng gian nan?

Nếu có một phần khả năng, Khương Lộ Da tuyệt đối không sinh hài tử trong hoàng cung.

- Mùng một tháng chín, nghi lễ quá kế vào mùng một tháng chín.

- Ừ.

Khương Lộ Dao gật đầu, Triệu Đạc Trạch ngồi bên người nàng, thấp giọng nói:

- Ta sẽ xem hắn như phụ thân mà đối đãi, Dao Dao, Yến Thân vương...... Phụ vương dạy ta rất nhiều.

- Ừ.

Khương Lộ Dao sẽ vì A Trạch mà hiếu thuận với Yến Thân vương.

- Hắn sống không được bao lâu, hắn từng nói, cho dù hắn qua đời, Yến Thân vương phi cũng không can thiệp vào chuyện của chúng ta.

Cũng vì Yến Thân vương thẳng thắn thành khẩn, an bài sau này, mới khiến Triệu Đạc Trạch không còn cảnh giác với Yến Thân vương, mà thiệt tình kính nể Yến Thân vương.

Khương Lộ Dao hỏi:

- A Trạch nhìn thấy tiểu hổ chưa? Phụ thân của ta đã bị đuổi ra cung, lúc này không ai đoạt tiểu hổ với ngươi.

- Tiểu hổ a.

Triệu Đạc Trạch hưng phấn nói:

- Thật ra cũng không giống Khương nhị gia, tiểu hổ càng ngày càng giống ta, thật không biết những người nói hắn giống nhạc phụ, đôi mắt có vấn đề như thế sao mà lớn lên, rõ ràng mặt mày rất giống ta.

- ...

- Dao Dao.

Triệu Đạc Trạch thấp giọng hỏi:

- Nếu ta rời kinh đi thú biên, nàng có bằng lòng đi cùng ta không?

- Hài tử đâu?

- ... Lưu tại kinh thành.

Triệu Đạc Trạch cắn răng nói ra những lời này:

- Ta biết nàng luyến tiếc tiểu hổ, nhưng hắn lưu lại kinh thành là tốt nhất, biên cương nghèo khổ, tiểu hổ khó có thể thừa nhận, ta bảo đảm, mỗi năm đều đưa nàng hồi kinh, nhiều nhất là năm năm, không, chỉ ba năm, chúng ta sẽ vinh quang trở về kinh thành, chờ đến lúc chúng ta trở về, trên đời này không còn bất luận kẻ nào có thể uy hiếp chúng ta.

Dù là hoàng thượng cũng không được.

Một bên là trượng phu, một bên là nhi tử, Khương Lộ Dao thật khó xử.

Nàng biết con đường mà Triệu Đạc Trạch muốn đi, cũng biết con đường này là chính xác, là nhanh nhất.

Nhưng không nhìn thấy nhi tử, nàng rất khó chịu, không nhìn thấy Triệu Đạc Trạch, nàng cũng khó chịu.

- Tách ra khỏi kinh thành còn tới một hai năm nữa, Dao Dao, ta chỉ muốn nói với nàng một tiếng, mặc kệ nàng lựa chọn như thế nào, nàng vẫn là thê tử của ta.

Triệu Đạc Trạch vẫn như cũ sẽ để ý Khương Lộ Dao.

- Một hai năm?

Khương Lộ Dao dựa vào lòng Triệu Đạc Trạch:

- Ngươi không tìm được biện pháp đẹp cả đôi đường sao?

- Sao có thể có biện pháp đẹp cả đôi đường?

- Biện pháp do người nghĩ ra, vì sao không cố gắng nghĩ cách.

Khương Lộ Dao tự tin chỉ trong một năm nàng sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết.

- Không có ai hoặc là chuyện gì có thể tách chúng ta ra, A Trạch là của ta, nhi tử cũng là của ta, ta không tin cá cùng gấu không thể ở cùng.

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao, hắn có niềm tin vào tương lai.

Sắp tới ngày mùng một tháng chín, cũng chính là ngày Triệu Đạc Trạch chính thức quá kế.

Tần vương cả đêm không ngủ, ngồi một mình ở thư phòng, trong thư phòng đèn đuốt sáng cả đêm.

Thừa dịp Triệu Đạc Dật chưa hồi kinh, Tần vương phi cùng tam tử ở bên giường bệnh phụng dưỡng Tần vương, làm đủ bộ dạng hiếu tử.

Tần vương bị thương hai chân, vì đi lại không tiện, trưởng tử của Tần vương phi làm quải trượng cho Tần vương, Tần vương muốn đi nơi nào, hắn sẽ chịu thương chịu khó cõng Tần vương đi.

Hai nhi tử còn lại cũng phát huy tinh thần hiếu tử, quay quanh khiến Tần vương vui vẻ.

Nếu là trước kia, Tần vương sẽ vui mừng tam tử hiểu chuyện, hiếu thuận, cũng rất vui khi ở cùng tam tử, nhưng mỗi khi hắn nhớ tới Triệu Đạc Trạch không còn là nhi tử của hắn nữa.

Cả chuyện Triệu Đạc Trạch hạ lệnh hủy tế điền, Tần vương tức giận không nguôi.

Tần vương phi thường xuyên nghe Tần vương nhắc tới A Trạch, ngoài mặt nàng tỏ ra bi thương, trong lòng thì âm thầm trào phúng Tần vương.

Lúc Triệu Đạc Trạch ở vương phủ, Tần vương nhìn thế nào cũng thấy hắn không vừa mắt, hiện giờ hắn sắp quá kế, trong mắt Tần vương lại là mật ngọt, Tần vương khổ sở, luyến tiếc cũng không thay đổi được gì.

- Vương gia.

Tần vương phi mang y phục của hắn đi vào thư phòng, đau lòng nói:

- Thiếp biết vương gia luyến tiếc A Trạch, nhưng chuyện đã tới nước này, dù vương gia luyến tiếc hắn, cũng không thể trì hoãn tiền đồ của A Trạch, nếu hoàng thượng đã hạ lệnh, lại trịnh trọng đem A Trạch quá kế cho Yến Thân vương, người vì A Trạch mà suy nghĩ, cố gắng phấn trấn tinh thần.

Tần vương gương mặt gầy ốm hãm sâu đôi mắt ảm đạm không ánh sáng:

- Bổn vương luôn nghĩ, hình như ta chưa từng ôm A Trạch. Dương phi lừa gạt bổn vương...Là nàng khiến bổn vương coi thường A Trạch.

Tần vương luôn quan niệm, ngàn sai vạn sai đều là người khác sai.

Tần Vương phi đã quen cách suy nghĩ của Tần vương, săn sóc nói:

- Tuy A Trạch quá kế Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng, nhưng hắn sẽ không quên thân phụ mẫu, càng không quên vương gia, Yến Thân vương thân thể không tốt, nói câu thật lòng, hắn cũng không chăm sóc A Trạch được bao lâu, hắn chỉ muốn có nhi tử nối dòng, lưu lại nhất mạch truyền thừa, tương lai A Trạch còn cần vương gia, huyết mạch thân cận là danh phận không thể dứt bỏ.

Tần vương buồn bã nói:

- Bổn vương cũng không muốn A Trạch khó xử, thôi, thôi.

- Tuy vương gia nhớ thương A Trạch, nhưng thiếp khẩn cầu vương gia cũng đừng bỏ rơi Dật nhi, chuyện hắn ở bắc cương, thiếp sợ...

- Hắn?

Tần vương phẫn nộ:

- Hắn có bộ dạng như ngoại tổ phụ của hắn, chỉ biết gây hoạ quấn thân, ngươi là kế mẫu của hắn, về sau chuyện của hắn, ngươi ít hỏi thôi.

Tần vương phi nhịn xuống:

- Thiếp chỉ lo lắng cho hắn mà thôi, nếu Vương gia đã nói, chuyện liên quan đến Dật nhi, thiếp mặc kệ là được.

Tần vương phi giúp Tần vương thay y phục, nàng hỏi:

- Cũng không biết vì sao Khương nhị gia luôn xen vào chuyện của chúng ta? Chuyện riêng của vương phủ mà hắn cũng dám xen mồm, thà bị hoàng thượng đuổi ra hoàng cung, cũng phải xen mồm nhiều chuyện, thiếp thật sự chưa thấy ai giống như hắn.

- Cũng không kỳ quái, hắn bị Dương Soái nhập thân.

Tần vương nói với Tần vương phi:

- Tam tử của ngươi dụng tâm với bổn vương, bổn vương hiểu. Nếu Dật nhi hiểu chuyện, lập hắn làm thế tử, không phải không được, nhưng bổn vương lo lắng khi đem vương phủ giao cho hắn...

- Vương gia, thiếp chưa từng nghĩ sẽ có được vị trí thế tử, bọn nhỏ hiếu thuận vương gia, chỉ vì người là phụ vương của bọn chúng, bọn chúng cũng không sở cầu cái gì, nếu vương gia vì vậy mà hiểu lầm nhi tử nổi lên tâm tư tranh đoạt vị trí thế tử, thiếp...Chẳng phải thiếp sẽ không hiền?

Tần vương phi lắc đầu cự tuyệt hảo ý của Tần vương:

- Người cũng không nghĩ, thiếp thân chịu nhiều thị phi, A Trạch thì quá kế, không chừng người ngoài sẽ nói thiếp không hiền, dung không được thứ tử, hiện giờ lại bị người ta nói thiếp vì nhi tử mà mưu cầu vị trí thế tử, thiếp thân nào còn mặt mũi gặp ai? Tam tử của thiếp không tài hoa bằng Dật nhi cùng A Trạch, nhưng bọn chúng có sở trường riêng, tương lai nhất định sẽ tạo lập một phần tiền đồ, từ nhỏ thiếp đã nói với bọn họ, vị trí thế tử là của huynh trưởng, tiền đồ của bọn họ phải tự mình phấn đấu.

- Chiếm vị trí thế tử của người khác, chẳng phải thiếp thân dạy dỗ bọn họ vô ích?

Tần vương phi nói rất khẩn thiết, thần sắc vừa đủ, trong lòng Tần vương có vài phần do dự, hay là hắn nhìn lầm Tần vương phi?

Tần vương nhớ tới chuyện hoán tử, tuy ở đám cháy Tần vương phi cứu Tần vương, nhưng Tần vương vẫn duy trì cảnh giác với nàng.

- Thế tử phế hay lập, hiện giờ bổn vương có nói gì cũng không được tính.

Tần vương cười khổ nói:

- Hết thảy đều phải tùy ý hoàng thượng.

Tần vương phi cười dịu dàng:

- Như vậy thật tốt, hoàng thượng luôn công chính nghiêm minh.

Hoàng thượng rất hận Dương Soái, Triệu Đạc Dật có thể làm thế tử mới lạ, Tần vương phi nhìn ra hoàng đế sẽ không bỏ qua huyết mạch Dương Soái, chỉ cần tam tử của nàng biểu hiện thật tốt, chuyện lập thế tử như nước chảy thành sông.

Tuy Tần vương phủ nay không bằng xưa, nhưng Tần vương thừa kế vương tước, ở Đại Minh triều chỉ cần Tần vương không tạo phản hoặc phạm sai quá lớn, tước vị mãi mãi truyền thừa.

Yến Thân vương biểu hiện trong cung biến, khiến Tần vương phi bội phục vô cùng.

Tần vương phủ qua vài lần rung chuyển tổn thất không ít, ruộng tốt bị hủy, căn cơ Tần vương phủ bị lung lay, chỉ cần Tần vương vẫn còn tước vị, bạc vẫn có thể kiếm trở về, không có vương tước, cho dù Tần vương phi có nhiều thủ đoạn kiếm bạc, cũng không có năng lực vì thương đạo (kinh doanh) mà hộ giá hộ tống.

- Phụ vương, mẫu phi.

Hoàn Nương nâng thái phi, Tần vương phi chọn Tần vương, Hoàn Nương chọn thái phi, sau khi Triệu Đạc Dật rời đi, Hoàn Nương luôn ở bên cạnh thái phi tẫn hiếu, chịu thương chịu khó nghe thái phi oán giận, bầu bạn bên người thái phi, thành công chiếm được hảo cảm.

- Mẫu thân thân thể tốt không?

Tần vương rất hiếu thuận với thái phi.

- Tốt?

Thái phi hung hăng trừng mắt nhìn Tần vương:

- Ngươi không chỉ đem A Trạch quá kế ra ngoài, còn chẳng quan tâm Dật nhi, ngươi muốn ta ngủ ngon thế nào?

Tuy trừng mắt với Tần vương, trong lòng thái phi càng oán giận Tần vương phi.

Tần vương phi đứng bên người Tần vương chậm rãi cúi đầu, thái phi vô cớ chỉ trích nàng cũng không nói lời nào.

Tần vương nói:

- Chuyện về A Trạch, nhi tử cũng thương tâm, thánh mệnh khó cãi, nhi tử cũng không còn cách nào, còn Dật nhi...Không phải nhi tử không quan tâm hắn, mà là hắn nghĩ gì, nhi tử không thể hiểu được, đang yên đang lành, vì sao lại chạy tới bắc cương? Vô duyên tạo cớ khiến hoàng thượng hoài nghi nhi tử dụng tâm.

- Hắn là vì Đại Minh.

Thái phi thở dài nói:

- Nghe nói, hoàng thượng cũng tán thành chuyện hắn làm ở bắc cương.

Tần vương phi nghe lời này, liếc nhìn Hoàn Nương một cái, hiện giờ cô cô của Hoàn Nương rất nổi bật vô cùng thịnh sủng, sủng phi đã đem hai vị hoàng tử quá kế trên danh nghĩa.

Hoàng thượng ngầm đồng ý cho sủng phi làm như vậy, trên dưới triều dã đồn đãi sôi nổi, cô cô của Hoàn Nương sẽ làm hoàng hậu.

Thái phi cũng vì thế mới để ý tới Hoàn Nương, vì trong cung có tin tức, cho nên ấn tượng của thái phi đối với Triệu Đạc Dật thay đổi rất nhiều.

Hoàn Nương không chỉ có chỗ dựa, còn rất có tâm kế, Tần vương phi nhắc nhở:

- Canh giờ tới rồi.

Thái phi đỡ tay Hoàn Nương, nói:

- Chỉ một lần này thôi, để tôn tử của ta đi quá kế, chỉ một lần này thôi, Dật nhi trở về, các ngươi phải chiếu cố hắn!

- Dạ, mẫu phi.

Tần vương phi túm ống tay áo của Tần vương, dịu ngoan nói:

- Dật nhi sẽ được chiếu cố thật tốt.

Tần vương thở dài một tiếng:

- Đi thôi.

____________________________________

Trước Thái Miếu, tụ tập đủ loại quan lại, hoàng thượng tổ chức nghi lễ quá kế ở đây.

Tất cả quan lại ở kinh thành toàn bộ đều đi tới Thái Miếu, cả huân quý danh môn cũng vậy.

Người có thể tiến vào đại điện Thái Miếu, trừ hoàng thân quốc thích ra, không còn người nào khác.

Cho dù là tôn thất đệ tử cũng không có cơ hội vào đại điện Thái Miếu.

Quan viên cùng huân quý xếp thành hai hàng đứng hai bên, hoàng thân quốc thích cũng đứng ngoài cửa chờ hoàng đế giá lâm.

Tần vương đứng bên cạnh Yến Thân vương, thấy Yến Thân vương rất có tinh thần, trong lòng Tần vương rất khó chịu.

"Đồ đoạt nhi tử của người khác."

( Yul: trong "..." là suy nghĩ của nhân vật nhé.)

Yến Thân vương cũng không muốn biểu hiện quá đắc ý, chỉ là nhịn không được, có thể được A Trạch làm nhi tử nối dòng, là điều hắn luôn mong chờ, đối với Tần vương, Yến Thân vương càng tỏ vẻ đắc ý.

- Hoàng thượng giá lâm.

Ngự giá ngừng trước Thái Miếu, hoàng đế bước xuống cỗ kiệu, một thân phục sức tế bái tổ tông khiến hoàng đế có vẻ rất trang trọng.

Triệu Đạc Trạch đi theo sau hoàng đế, Khương Lộ Dao mặc y phục tố sắc, đỡ tay thái hậu đứng ở phía trước. Triều thần, huân quý, cùng với thị vệ quỳ sát đất, tung hô vạn tuế.

Tiếng tung hô như rung chuyển cả Thái Miếu.

Khương Lộ Dao rũ mắt, nhịn không được ói mửa trong lòng, này là quá kế sao?

Chỉ là lễ nghi quá kế sửa đổi gia phả mà thôi, cũng không cần làm trang trọng như thế?

Hoàng đế cất nhắc Yến Thân vương cùng A Trạch, hay là giúp A Trạch kéo cừu hận?

Mặc kệ nói như thế nào, Triệu Đạc Trạch kế nhiệm làm Yến Thân vương thế tử sẽ bị những người ở đây hâm mộ ghen tị, bao gồm cả tam tử do Tần vương phi sở sinh.

Đáng lẽ trong lòng Tần vương vẫn còn luyến tiếc Triệu Đạc Trạch, nhưng thấy trường hợp này, lại hoài nghi có phải Triệu Đạc Trạch cố ý, cố ý làm như thế để khiến hắn mất mặt.

Hoàng đế để hai vị hoàng tử quá kế sủng phi, cũng chưa làm trang trọng đến thế này, hai vị hoàng tử kia chính là người được chọn làm thái tử.

Triều thần nhìn về phía Triệu Đạc Trạch ánh mắt suy nghĩ sâu xa, hoàng đế cho Triệu Đạc Trạch vinh quang như vậy.

Hay là hoàng đế muốn bồi dưỡng Triệu Đạc Trạch thành phụ chính? Ai có thể nghĩ Tần vương thế tử ngày xưa mang ác danh khắp kinh thành sẽ có ngày hôm nay?

Không còn là Tần vương thế tử.

Từ hôm nay trở đi, bọn họ nên xưng hô Triệu Đạc Trạch là Yến Thân vương thế tử.

Sau khi chuyện hoán tử bùng nổ, tuy không ai dám đối mặt trào phúng Triệu Đạc Trạch, nhưng vẫn ngầm trào phúng Triệu Đạc Trạch là thứ tử, bị Dương phi trêu đùa vận mệnh, cũng nhận định kiếp này Triệu Đạc Trạch chỉ phí thời gian, nhưng Triệu Đạc Trạch vẫn luôn biểu hiện, khiến người ta không ngừng khiếp sợ.

Đầu tiên là chưởng quản Thần Cơ Doanh, sau đó đi Giang Nam bình định, về kinh lại quá kế Yến Thân vương, trở thành nhân vật không thể bỏ qua.

- Yến Thân vương, A Trạch, phụ tử các ngươi đi theo ta.

- Tuân chỉ.

Triệu Đạc Trạch đỡ Yến Thân vương, đi theo hoàng đế vào Thái Miếu, những người còn lại không được hoàng thượng chấp thuận, không được tiến vào Thái Miếu.

Khương Lộ Dao cùng thái hậu đứng ở bên ngoài Thái Miếu, mới vừa rồi còn có Triệu Đạc Trạch hấp dẫn hỏa lực, hiện giờ hắn vào trong, Khương Lộ Dao cảm giác áp lực rất lớn, đủ loại hâm mộ, ánh mắt ghen ghét như lưỡi kiếm, hận không thể lột da nàng.

Thái hậu vỗ vỗ tay Khương Lộ Dao:

- Không sao, kệ bọn họ đi.

- Thần phụ hiểu.

Khương Lộ Dao cười thanh đạm, tuy áp lực rất lớn, nhưng ngày tháng bị vạn chúng chú mục, không phải nàng chưa từng trải qua, sao có thể rụt rè?

Thái hậu nhìn Khương Lộ Dao cảm thán nói:

- A Trạch thú ngươi, xem như thú đúng rồi, thê hiền phu quý, trước kia A Trạch hành sự ngang ngược, cực đoan, từ khi thú ngươi, ai gia nhìn hắn hành sự trầm ổn hơn rất nhiều.

Nếu không phải Triệu Đạc Trạch tranh đua, cho dù hoàng đế biết hắn không phải là ngoại tôn Dương Soái cũng sẽ không trọng dụng, càng không để hắn quá kế Yến Thân vương.

- Tần vương, ngươi cũng tiến vào.

- Tuân chỉ.

- Các hoàng thân quốc thích, cũng tiến vào Thái Miếu.

- Tuân chỉ.

Hoàng thượng mệnh lệnh, hoàng thân quốc thích đi theo sau Tần vương cùng vào đại điện, còn lại triều thần huân quý vẫn quỳ bên ngoài, có không ít người trộm nhìn vào Thái Miếu.

Có thể tiến vào Thái Miếu đều là nhân vật tôn quý nhất.

Hoàng đế đối mặt với linh vị tổ tông hoàng thất, đưa lưng về phía Yến Thân vương, Triệu Đạc Trạch, hoàng thượng hỏi Tần vương:

- Trẫm quá kế A Trạch cho Yến Thân vương làm nhi tử nối dòng, ngươi có gì dị nghị không?

- Thần không dám dị nghị.

Tần vương quỳ dài trên mặt đất:

- Thần tử được hoàng thượng coi trọng, thần cảm thấy vinh hạnh vô cùng.

- Yến Thân vương, ngươi thật sự tán đồng A Trạch quá kế?

- Dạ, nhi thần không hối hận.

Hoàng đế nói:

- Như thế, trẫm sẽ sửa lại tông điệp gia phả.

Tông điệp gia phả được thỉnh xuống, mở ra đặt trên bàn dài, hoàng đế cầm bút trịnh trọng ở chi nhánh danh nghĩa nối dõi Tần vương, gạch bỏ chữ kế thừa, Triệu Đạc Trạch bị gạch tên, ở dòng chính, hoàng đế đề bút viết tên Triệu Đạc Trạch xuống dưới chi chính Yến Thân vương, trừ hai nhi tử đã chết ra, lại thêm một người...Triệu Đạc Trạch.

Hoàng đế dừng một chút:

- Trẫm thuận tiện ban tên cho đích tử của A Trạch là Diệp Vĩ, Triệu Diệp Vĩ.

- Đa tạ bệ hạ.

Tiếp theo chuyển hậu duệ hoàng thất đều là mạng hỏa, thiên sinh đều là hỏa, hoàng gia lấy danh là kim mộc thủy hỏa thổ luân hồi, khai quốc hoàng đế muốn dùng ngũ hành sinh vạn vật, Đại Minh triều sinh sôi không ngừng.

Triệu Diệp Vĩ tên này, cũng dễ nghe.

Khương Lộ Dao nghe xong cũng yên tâm một chút, hoàng thượng ban danh là vinh sủng, nhưng nếu tên không dễ nghe, cũng đủ sầu người.

Hoàng đế đem Triệu Diệp Vĩ viết dưới danh Triệu Đạc Trạch, ở bên cạnh Triệu Đạc Trạch viết thêm một cái tên, thú thê Khương thị.

Chờ bút mực khô lại, hoàng đế nói:

- Nâng gia phả lên cung phụng.

- Tuân chỉ.

Hoàng đế xoay người, đầu tiên là nâng Yến Thân vương, sau đó nâng Triệu Đạc Trạch, đặt tay bọn họ vào nhau, vỗ vỗ:

- Phụ tử các ngươi ở chung hòa thuận, đừng khiến trẫm thất vọng.

Yến Thân vương cảm động nói:

- Đa tạ phụ vương thành toàn.

- Bệ hạ...

- Hử?

- Hoàng tổ phụ.

Triệu Đạc Trạch sửa lời nói:

- Bái kiến hoàng tổ phụ.

- Tốt, A Trạch, hôm nay trẫm rất cao hứng.

Hoàng đế cười nói:

- Từ hôm nay trở đi, ngươi không chỉ là nhi tử của lão đại, tôn tử của trẫm, còn là...... Đại Minh triều duy nhất Thân vương thế tử, trẫm phong ngươi làm Yến Thân vương thế tử.

- Khấu tạ hoàng tổ phụ.

Triệu Đạc Trạch lại quỳ xuống, nâng đôi tay tiếp nhận kim ấn Yến Thân vương thế tử.

Từ hôm nay trở đi, Tần vương chỉ là đường thúc của hắn, bọn họ không còn ràng buộc phụ tử, Triệu Đạc Trạch yên lặng thề, hắn sẽ không cô phụ Yến Thân vương hao tổn tâm huyết vì hắn.

Tần vương chậm rãi cúi đầu, nắm tay thật chặt, A Trạch...Đây mới là điều hắn muốn, Thân vương thế tử so với Tần vương thế tử còn cao hơn nhiều, có lẽ chỉ có hắn để ý tình phụ tử, Triệu Đạc Trạch hận hắn, cũng không thèm để ý đến hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro