Chương 85: Tìm Đường Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm nay thái phi luôn tận sức hưởng thụ, trừ chuyện thật sự thích xa hoa thoải mái ra, cũng muốn hướng hoàng đế chứng minh Tần vương nhất mạch không có tâm tư soán vị cầm quyền, chỉ cầu phú quý an nhàn.

Trên đời rất kỳ quái, không phải Tần vương phủ muốn ảm đạm tránh xa tầm mắt của triều thần, là không có người tính kế Tần vương phủ.

Triệu Đạc Trạch nghe Khương Lộ Dao nói xong, cân nhắc một lúc lâu, nhìn danh sách quan viên, hắn cũng không thể nghĩ được biện pháp giải quyết tốt hơn:

- Sáng mai ta thao luyện Thần Cơ Doanh xong, sẽ đi tìm Tiêu Duệ Hoa.

- Hoàng đế sẽ vì việc này mà tức giận, đây là rõ ràng, nhưng hoàng đế hạ lệnh tra rõ...Ta phỏng đoán hoàng thượng sẽ phát giác đây là một cái hố sâu không thấy đáy, có lẽ hoàng thượng sẽ giơ cao đánh khẽ, hoàng thượng tuổi già sức yếu, thân thể thái tử gầy yếu, chư vị hoàng tử nóng lòng muốn thử, hoàng thượng chỉ muốn triều chính vững vàng, một khi trên dưới triều dã ngập trời đại án mà liên lụy cực nhiều, đối với hoàng thượng mà nói là một đả kích trí mạng.

Khương Lộ Dao phân tích khiến Triệu Đạc Trạch trầm mặc, thấp giọng hỏi:

- Có phải Tiêu Duệ Hoa còn tính toán khác?

- Người che chắn con đường thanh vân của hắn quá nhiều, gần đây hắn cũng bị không ít hoàng tử cùng các đại lão chèn ép, đây là cơ hội tốt nhất, chỉ cần trên dưới triều dã loạn thành một nồi cháo, ai cũng không ngăn được bước chân quật khởi của hắn, đại án ngập trời sợ nhất chính là gia tộc quá lớn, căn cơ quá sâu, thành viên gia tộc quá nhiều, càng dễ dàng hãm sâu trong đó. Đối với hắn mà nói, không có gia tộc giữ gìn thân phận thư sinh hàn môn ngược lại hóa thành ưu thế.

- Ý của nàng là, hắn biết rõ đê thành có vấn đề, cũng chưa từng nghĩ sẽ báo với bệ hạ?

- Nói cho bệ hạ, hắn chỉ làm một chuyện tốt mà thôi, bệ hạ không có khả năng vì chuyện tốt này liền che chở đề bạt hắn, nhưng không nói cho bệ hạ, chờ đến lúc loạn khởi...Hắn sẽ thu hoạch rất lớn. Đây là sự khác nhau giữa danh thần cùng quyền thần, đừng cho hắn cơ hội, một khi có cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua.

Nếu nàng là Tiêu Duệ Hoa, cũng sẽ lựa chọn như vậy, bá tánh gặp tai hoạ không phải hắn sai...

Đương nhiên nói này đó như thế nào cũng không thể che dấu Tiêu Duệ Hoa là gian hùng.

- Một khi đã như vậy, ta hà tất phải cùng hắn thương lượng?

- A Trạch.

Khương Lộ Dao chui vào lòng Triệu Đạc Trạch, hai người đã thay nội y sạch sẽ nằm song song trên giường, Triệu Đạc Trạch cúi đầu là có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp của Khương Lộ Dao.

- Nói đi, giữa ta cùng Dao Dao không có gì không thể nói.

- A Trạch có tin tưởng bản thân có thể thuyết phục Tiêu Duệ Hoa thay đổi chủ ý?

Khương Lộ Dao nghe tiếng tim Triệu Đạc Trạch đập mạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, quả nhiên, A Trạch là nam nhân có dã tâm.

- Chuyện này ai cũng không giúp được ngươi, ta không được, phụ thân ta cũng không thích hợp ra mặt, thậm chí tẩu tử của ta cũng không thích hợp. Người khiến hắn thay đổi chủ ý, chỉ có thể là ngươi.

- Dao Dao...

- Ta biết A Trạch muốn cái gì, muốn bảo hộ cái gì, tính tình của A Trạch không giống Tiêu Duệ Hoa, nhưng hai người các ngươi đều muốn tìm hướng đi trong triều cục, đều không muốn làm kẻ phụ họa cho hoàng thượng. A Trạch thân phận là tôn thất hoàng tộc, hắn là thư sinh hàn môn, ngươi bị hoàng thượng ủy thác trọng trách, còn hắn đâu, là người hoàng thượng xem trọng, hai người các ngươi liên thủ so với đơn thân độc đấu càng dễ dàng đạt được mong muốn.

- Ta lo lắng không có cách nào khiến hắn tâm phục khẩu phục.

- Không thử sao biết? Nếu A Trạch quyết định đi lên con đường tranh quyền đoạt lợi, sẽ đối mặt với loại người muôn hình muôn vẻ, cũng không thể đụng vào xương cứng liền trốn tránh, trốn tránh đi đường vòng sẽ cách mục tiêu càng ngày càng xa, rất dễ dàng bị lạc trong phiền toái.

- Nếu ta bị hắn thuyết phục?

- Đồ ngốc, thuyết phục liền phục, làm minh hữu của Tiêu Duệ Hoa cũng không tồi.

- Không, ta muốn Tiêu Duệ Hoa phụng ta là chủ.

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao:

- Dao Dao, ta muốn tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất, không muốn bị bất luận kẻ nào bài bố thao túng cuộc đời của ta.

( Yul: Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, Túy ngọa mỹ nhân tất.

Tỉnh nắm quyền thiên hạ trong tay, say gối đùi mỹ nhân)

Bởi vì thao luyện Thần Cơ Doanh, nếm được quyền lợi mang đến "mỹ vị", Triệu Đạc Trạch bùng cháy dã tâm.

Mười mấy năm bị che dấu, bị lừa gạt, bị bài bố thao tác nhân sinh, khiến Triệu Đạc Trạch hiểu rõ quyền lợi rất quan trọng.

Muốn người khác tôn trọng sợ hãi, dựa vào thân phận Tần vương thế tử là không đủ.

- Say gối đùi mỹ nhân? Ha?

Khương Lộ Dao nhéo ngực Triệu Đạc Trạch, điêu ngoa nói:

- Nói, có phải còn có mục tiêu khác?

- Dao Dao.

Triệu Đạc Trạch hi hi ha ha xoa xoa ngực:

- Trừ nàng ra, ta nhìn ai cũng là người quái dị.

Không có Dao Dao, không có hắn, điểm này Triệu Đạc Trạch vĩnh viễn không quên, hắn biết rõ Dao Dao ghét nhất cái gì, không chịu đựng cái gì, lúc này nếu Triệu Đạc Trạch đi tìm người khác, Triệu Đạc Trạch biết Dao Dao sẽ như thế nào trả thù hắn... Hắn còn dám có tâm tư?

Huống chi rời xa Dao Dao một chút, trong lòng hắn như thiếu gì đó, cả người không thoải mái.

- A Trạch, con đường ngươi đi sẽ rất khó, lấy thân phận Tần vương thế tử...Sẽ càng khó.

- Ta biết.

Triệu Đạc Trạch thấp giọng nói:

- Ta muốn tiếp tục đi, Dao Dao, ở bên ta được không?

- Ừ.

Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Trạch:

- A Trạch, mặc kệ cuối cùng ngươi binh bại bị hạch tội, hay là cuối cùng đạt thành mục đích, ta cũng ở bên ngươi, ngươi không buông ta, ta không buông ngươi.

- ...

Triệu Đạc Trạch có chút chua xót, có những lời này là đủ rồi, sao hắn có thể buông bỏ Dao Dao? Không có Dao Dao, cho dù ngồi lên vị trí kia, thì có ý nghĩa gì?

Khương Lộ Dao yên lặng suy tính, lấy thân phận Tần vương thế tử hoàn toàn không có khả năng, nhưng nếu huyết mạch của hoàng thượng đoạn tuyệt...

Triệu Đạc Trạch có hy vọng sẽ lớn hơn nhiều, muốn hoàng đế, các vị hoàng tử...

Không chừng Triệu Đạc Trạch cùng Tiêu Duệ Hoa thật sự thương lượng ra một kế sách vạn toàn.

Các hoàng tử không sạch sẽ, đi tranh quyền lợi, đường lên đỉnh núi tràn ngập huyết tinh.

Sạch sẽ? Có ai ngồi ở vị trí kia, trên người lại sạch sẽ?

Triệu Đạc Trạch sẽ vì bá tánh mà từ bỏ dã tâm sao?

Khương Lộ Dao chậm rãi nhắm mắt, thật đáng mong chờ, lúc này là thời khắc mấu chốt định quân thần, nàng chỉ có thể bồi bên người Triệu Đạc Trạch, ngàn vạn lần không thể khiến  hắn có cảm giác bị mệnh lệnh trói buộc.

______________________________________

Tiêu gia.

Tiêu Duệ Hoa đạp cửa mà đi, Khương Lộ Kỳ nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt:

- Ta lại làm sai cái gì?

Nàng không rõ vì sao Tiêu Duệ Hoa về phủ liền nổi trận lôi đình với nàng, hơn nữa còn nghiêm mệnh cấm nàng không được ra cửa.

Chỉ là đi một chuyến ra bên ngoài mà thôi, Khương Lộ Kỳ cũng bảo đảm với Tiêu Duệ Hoa là cái gì cũng chưa làm, nhưng ánh mắt Tiêu Duệ Hoa lạnh băng lộ ra chán ghét, hai kiếp làm người khiến Khương Lộ Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng Tiêu Duệ Hoa có người khác.

Người nọ nhất định mỹ mạo hơn nàng, thông minh hơn nàng, tốt đẹp hơn nàng, nếu không sẽ không khiến Tiêu Duệ Hoa nhớ thương đến như vậy.

Nhưng người trong lòng Tiêu Duệ Hoa là ai?

Ai lại vô sỉ đến như vậy? Câu dẫn nam nhân đã có thê?

Khương Lộ Kỳ cũng định đại náo một hồi, muốn đúng tình hợp lý đối chấp với Tiêu Duệ Hoa, nàng mới là thê tử mà hắn thú hỏi đàng hoàng.

- Tiểu thư hãy nghe cô gia khuyên bảo, đừng ra cửa nữa.

- Ta...Ta không cam lòng.

Khương Lộ Kỳ lau nước mắt:

- Trước mắt có một cơ hội trợ giúp tướng công, sao ta có thể bỏ qua? Nếu cái gì cũng không làm chẳng phải sẽ khiến tướng công ở bên ngoài bị hồ ly tinh mê hoặc?

- Tiểu thư là chính thê của cô gia, chỉ cần người không phạm sai, bên ngoài có người thì thế nào, cô gia cũng không dám hưu người. Người chính là tôn nữ của Vĩnh Ninh hầu, hiện giờ ở kinh thành ai mà không biết Vĩnh Ninh hầu thế tử được hoàng thượng coi trọng, là người tài ba?

- Nhị bá phụ?

Khương Lộ Kỳ cười khổ, cũng chỉ có người ngu muội mới tin tưởng Khương nhị gia có thể khiến Dương Soái bám vào người, này rõ ràng là hoàng thượng dùng tâm kế...

- Hiện tại tổ phụ còn sống, hắn dám nói quản ta liền quản ta, còn cho ta nhìn sắc mặt, tương lai một khi tổ phụ qua đời, nhị bá phụ kế tục tước vị, trong mắt hắn sẽ không có ta. Nhị bá phụ đối với nhi nữ cực tốt, ngươi không phải cũng thường nói nhị bá phụ đối đãi với Triệu Đạc Trạch như thân sinh nhi tử sao? Muội muội duy nhất của tướng công hiện giờ chính là nhi tức của nhị bá phụ, một khi ta cùng tướng công nháo ra mâu thuẫn, không cần nghĩ cũng biết, nhị bá phụ sẽ nói ta không tốt.

Tình cảm huynh muội giữa Tiêu Duệ Hoa cùng Tiêu Chước Hoa rất sâu đậm, Tiêu Chước Hoa sẽ đứng bên phía Tiêu Duệ Hoa.

Nếu Khương nhị gia có thể coi Triệu Đạc Trạch như thân sinh nhi tử, cũng có thể coi Tiêu Chước Hoa như thân sinh nữ nhi mà yêu thương.

- Nô tỳ nghĩ thế tử cũng sẽ không mặc kệ người...

- Nhị bá phụ không có tâm nhãn, hắn sẽ không quên chuyện năm đó, trước kia phụ thân ta không ít lần trào phúng hắn.

Khương Lộ Kỳ cắn cắn môi, thế nhân đều nói tước vị thế tử của Khương nhị gia vững như thái sơn, nói Khương nhị gia là con nhím, chạm vào không được, Khương Lộ Kỳ không tin hắn lợi hại như vậy.

Còn không phải là dựa vào hoàng thượng?

- Nếu ta không thể xuất môn, ngươi đi nhắn với Vĩnh Phúc quận chúa, ta muốn gặp nàng, có một phần đại lễ tiền đồ muốn chia sẻ cùng nàng.

- Tiểu thư, người đừng lăn lộn nữa, người càng lăn lộn, cô gia càng xa cách người.

Ma ma tận tình khuyên nhủ Khương Lộ Kỳ:

- Người chỉ cần vì cô gia sinh hạ hài tử, từ từ cô gia sẽ hồi tâm chuyển ý, tiểu thư a, nếu người lại lăn lộn, nô tỳ sợ...

Ma ma sợ Khương Lộ Kỳ không giữ được danh phận chính thê.

- Vĩnh Phúc quận chúa trước sau vẫn là người ngoài, lại là cô nương chưa thành thân, người lại mời nàng tới Tiêu gia, chẳng may truyền ra tiếng gió, người làm sao bây giờ?

- Ngươi nói Vĩnh Phúc quận chúa cùng tướng công?

Khương Lộ Kỳ cười to nói:

- Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng, quá vớ vẩn, Vĩnh Phúc quận chúa không phải loại người vong ân phụ nghĩa, ta hiểu rõ nàng, cũng hiểu rõ tướng công.

Đừng thấy Tiêu Duệ Hoa đối với Khương Lộ Kỳ không thể thế nào, nhưng Tiêu gia là người rất sĩ diện, hắn không có khả năng đình thê tái thú, làm ra chuyện hỏng thanh danh.

Huống chi Vĩnh Phúc quận chúa...kiếp trước đối xử với Khương Lộ Kỳ rất tốt, kiếp này Khương Lộ Kỳ từng giúp Vĩnh Phúc quận chúa, sao nàng có thể phản bội mình?

Khương Lộ Kỳ rất tín nhiệm Vĩnh Phúc quận chúa, Vĩnh Phúc quận chúa sẽ không khiến nàng thất vọng.

- Chỉ là truyền tin trong cung...

- Nhũ mẫu, ta không có nhiều cơ hội, chẳng lẽ ngươi muốn ta bị tướng công ghét bỏ? Về sau chỉ làm một người có danh phận chính thê?

Ánh mắt Khương Lộ Kỳ hàm chứa nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Sinh nhi tử có ích lợi gì? Ta không được tướng công yêu thích, sinh ra nhi tử cũng sẽ khiến hắn chán ghét, nếu người hắn thích làm thị thiếp, ta phải làm sao bây giờ?

Chỉ có ôm thủ nhi tử để trôi qua ngày tháng, làm nữ nhân thật đáng buồn, đáng thương?

Không, Khương Lộ Kỳ không muốn mình lại trở thành người bị đồng tình, bị thương hại.

Kiếp trước mất tôn nghiêm, tang tử, ngày tháng trôi qua thật sự quá khó khăn.

Nhũ mẫu cũng rất khó xử, khuyên không được tiểu thư, lại cảm thấy tiểu thư nói này đó có chút đạo lý, trái lo phải nghĩ một hồi lâu, nhũ mẫu đáp ứng truyền tin cho Vĩnh Phúc quận chúa, ra cửa liền đem chuyện này đè ép xuống, nhũ mẫu nghĩ cô gia đang nổi nóng, vẫn nên coi tâm ý cô gia rồi tính.

Tuy cô gia lãnh đạm với tiểu thư một chút, nhưng nên cho tiểu thư cái gì cũng đều cho.

Tiểu thư ở bãi săn góp lời với hoàng hậu nương nương thiếu chút liên lụy tới tiểu cô, cô gia rất tức giận, cũng không làm gì quá đáng với tiểu thư, cùng không nạp thiếp dằn mặt tiểu thư.

Cô gia là người chính trực có chủ ý, sẽ không thích tiểu thư luôn nhúng tay vào chuyện bên ngoài.

Nhũ mẫu toàn tâm thay Khương Lộ Kỳ tính toán, Khương Lộ Kỳ cũng không cảm kích, cho người giám thị nhũ mẫu, biết nhũ mẫu không truyền tin tức cho Vĩnh Phúc quận chúa, Khương Lộ Kỳ vừa tức lại vừa hận.

Nhũ mẫu phản bội nàng, kiếp trước khuê nữ của nhũ mẫu bò lên giường, phản bội nàng.

Kiếp này nàng đã đem tiện tỳ bò giường tống cổ đến nơi rất xa, ai ngờ nhũ mẫu vẫn bằng mặt không bằng lòng.

Quá đáng giận.

Hạ nhân như nhũ mẫu sao có thể lưu trữ?

Khương Lộ Kỳ tìm một cái cớ, hung hăng đánh nhũ mẫu hơn mười đại bản, đuổi nhũ mẫu đi Giang Nam sống cùng nữ nhi tiểu tế, Khương Lộ Kỳ tuyệt tình nói:

- Nể một phần tình cảm trước kia, ta thả ngươi đi Giang Nam, về sau ngươi là ngươi, ta là ta.

- Tiểu thư...

- Cút.

Người duy nhất một lòng vì Khương Lộ Kỳ suy nghĩ bị đuổi đi rồi.

Nhũ mẫu đi đến Giang Nam cũng không sao, nữ nhi rất hiếu thuận, nhiều lần ngỏ ý rước mẫu thân về sống chung, chỉ là nhũ mẫu vẫn không nở bỏ Khương Lộ Kỳ, nên không có đáp ứng đề nghị của nữ nhi.

Nhũ mẫu nuôi lớn Khương Lộ Kỳ, rất có cảm tình với nàng, nhũ mẫu cũng cảm kích Khương Lộ Kỳ vì nữ nhi của mình tìm một nhân duyên tốt.

Định chờ Khương Lộ Kỳ cùng Tiêu đại nhân cầm sắt hòa minh, sinh nhi dục nữ, mới yên tâm rời đi...... Ai ngờ Khương Lộ Kỳ đã không cần nhũ mẫu nữa.

Nhũ mẫu ở ngoài cửa phủ dập đầu với Khương Lộ Kỳ, nhắc mãi một câu tiểu thư bảo trọng, nàng cầm tiền bạc mấy năm nay tích góp mua một chiếc xe ngựa, rời khỏi kinh thành.

Khương Lộ Kỳ hung hăng thay đổi hạ nhân bên người, có nhũ mẫu làm vết xe đổ, từ nay về sau không ai dám khuyên nhủ Khương Lộ Kỳ, cũng không dám "bằng mặt không bằng lòng" với nàng.

_____________________________________

Vĩnh Phúc quận chúa vô cùng khó xử, vì nàng đắc tội với hoàng hậu, cũng vì hoàng hậu lo lắng cho bệnh tình của thái tử, nên tâm tình không tốt, hoàng hậu biến đổi biện pháp lăn lộn Vĩnh Phúc quận chúa, khiến nàng khổ không nói nổi.

Ở trong mắt hoàng hậu, Vĩnh Phúc quận chúa là ăn cây táo, rào cây sung, không vì thái tử mà suy nghĩ.

Nếu hoàng hậu đi tìm hoàng thượng trước Khương nhị gia, khiến hoàng thượng hạ lệnh tuyên triệu Tiêu Chước Hoa chữa bệnh cho thái tử, có lẽ bệnh tình của thái tử bệnh sẽ có chuyển biến.

Vĩnh Phúc quận chúa không thể giải thích rõ ràng với hoàng hậu nương nương, chỉ có thể chịu đựng hoàng hậu chỉ trích.

Vĩnh Phúc quận chúa không phải là thân sinh nữ nhi của hoàng hậu, lại vì trưởng công chúa nhất mạch liên tiếp hoạt động, hoàng hậu nương nương càng nghẹn khí, cũng không biết ai nói Vĩnh Phúc quận chúa mệnh sát, sẽ khắc thái tử...

Hoàng Hậu liền nghĩ phải nhanh chóng gả Vĩnh Phúc quận chúa ra ngoài.

Đỡ phải để Vĩnh Phúc quận chúa mật báo cho người khác, ở sau lưng ngáng chân nàng.

Hoàng Hậu có cái ý tưởng này cũng không sai, nhưng hôm nay hoàng hậu nào có tâm tư vì Vĩnh Phúc quận chúa tuyển nhân gia tốt?

Trưởng công chúa cũng vì nữ nhi tìm nhân gia, chỉ là trưởng công chúa chọn được tiểu tế, hoàng hậu đều lắc đầu, một hồi nói này không tốt, một hồi nói kia không tốt.

Hoàng hậu không có khả năng để trưởng công chúa dùng Vĩnh Phúc quận chúa mượn sức triều thần.

Vĩnh Phúc quận chúa trên danh nghĩa là nữ nhi của trưởng công chúa, nàng vẫn luôn dưỡng ở trong cung, có thể nói là một tay hoàng hậu nuôi lớn, hôn sự của nàng, cho dù là trưởng công chúa cũng không thể lướt qua hoàng hậu nương nương.

- Quận chúa, hoàng hậu tuyên triệu phu nhân của Trần thị lang tiến cung.

- Là Trần thị lang nào?

Vĩnh Phúc quận chúa vô cùng mệt mỏi, thị lang? Còn đỡ, trước đó vài ngày hoàng hậu tuyển định hôn phu cho nàng thật sự là...Thật sự khiến Vĩnh Phúc quận chúa không có cách nào chấp nhận.

- Hộ Bộ Trần thị lang.

- Hắn?

Vĩnh Phúc quận chúa vừa nghe lời này, yết hầu đau đớn:

- Là nhị công tử của Trần thị lang?

- Dạ.

-...

Vĩnh Phúc quận chúa đau khổ, hoàng hậu muốn bức tử nàng sao? Nhị công tử của Trần thị lang, bề ngoài không có gì sai lầm, hắn phẩm mạo cực tốt, tài học cũng không tồi, lại là đích thứ tử, ngoại gia của hắn thực lực cũng không yếu, đáng tiếc Vĩnh Phúc quận chúa lại biết người này dã tính khó thuần, tính tình tàn bạo, lấy chuyện tra tấn nữ tử làm vui.

Mỗi tháng trong phủ Trần thị lang đều có nô tỳ bị nâng ra khỏi phủ.

Người như vậy, sao Vĩnh Phúc quận chúa có thể nào gả?

- Truyền tin cho mẫu thân của ta.

- Chỉ sợ trưởng công chúa cũng không có biện pháp.

- Đúng vậy, nàng không có biện pháp...

Vĩnh Phúc quận chúa nhắm mắt một giọt nước mắt lăn xuống, vì bệnh tình của thái tử, mẫu thân rất vội, vội vàng cùng các ca ca, cùng đại thần có cùng khuynh hướng, cùng thương lượng đối sách, vội vàng lấy lòng hoàng thượng, sao mẫu thân có thể nghĩ đến nàng?

Cho dù nhị công tử Trần thị lang có vô vàng lời đồn không tốt, thì Trần thị lang ở Hộ Bộ là Hộ Bộ Thượng Thư... Hộ Bộ quan trọng nhất trong lục bộ, chỉ đứng sau Lại Bộ, không chỉ có hoàng hậu muốn mượn sức Trần thị lang, trưởng công chúa cũng có ý nghĩ này.

- Các nàng đều cho rằng ta rất có năng lực, là người rất bản lĩnh, có thể khiến Trần nhị thiếu gia mê đến thần hồn điên đảo, giúp các nàng mượn sức Trần thị lang...

Vĩnh Phúc quận chúa ngã xuống giường, nghẹn ngào nói:

- Ta chỉ nữ tử bình thường, chỉ muốn trôi qua ngày tháng bình tĩnh an nhàn, tranh quyền đoạt lợi, ai làm hoàng đế có quan hệ gì tới ta đâu?

- Quận chúa?

- ...

Vĩnh Phúc quận chúa khóc rất thương tâm, nàng là tiểu nữ tử, chỉ nghĩ cầu một hôn nhân bình thường, trưởng công chúa cùng hoàng hậu lại không chịu buông tha nàng.

Nàng cũng đã nhận mệnh, người nàng ái mộ đã thú thê tử, nàng nghĩ tùy tiện gả cho ai cũng được, nhưng Trần nhị thiếu gia...Vĩnh Phúc quận chúa không dám gả.

- Hồi bẩm quận chúa điện hạ, Khương phu nhân truyền tin cho người, thỉnh người đi Tiêu gia một chuyến, nàng lại có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng người.

- Tiêu?

Vĩnh Phúc quận chúa lau nước mắt, Khương Lộ Kỳ? Vì cái gì nàng còn muốn mình đi Tiêu gia? Nàng cự tuyệt không đủ rõ ràng sao? Vĩnh Phúc quận chúa đè nén tư tâm trong lòng, không được, Tiêu Duệ Hoa đã thành thân, hắn là phu nhân của thân hữu nàng.

Tuy Khương Lộ Kỳ hại nàng rơi vào hoàn cảnh như vậy, cũng không thể chỉ nhớ rõ Khương Lộ Kỳ sai lầm, nếu không có Khương Lộ Kỳ, nàng đã sớm bị người khác lừa gả.

Nhưng hiện giờ hoàng hậu tuyển người cho nàng, còn không bằng cái tên thích nam phong kia.

Bóng dáng của Tiêu Duệ Hoa không ngừng xuất hiện trước mặt Vĩnh Phúc quận chúa.

Nàng cắn cắn môi, thấp giọng nói:

- Ta...Ta không đi, nói với nàng, ta gần đây rất bận, không rảnh đi gặp nàng, nói nàng...Đừng tới làm phiền ta! Bổn quận chúa là người mà nàng muốn gặp liền gặp?

Nói xong câu tàn nhẫn, Vĩnh Phúc quận chúa giống như mất hết khí lực, xụi lơ trên giường, chặt đứt, nàng phải kết thúc hy vọng xa vời, không thể tái kiến Khương Lộ Kỳ...Không thể tái kiến hắn.

Đã nói đến như vậy, Khương Lộ Kỳ sẽ hiểu rõ.

__________________________________

Khương Lộ Kỳ nghe lời Vĩnh Phúc quận chúa truyền lại, tức giận quăng ngã chén trà, thất vọng nói:

- Ta còn nghĩ rằng nàng khác biệt, không ngờ lại cùng dạng quận chúa khác.

Trước kia Vĩnh Phúc quận chúa không phải như thế, Khương Lộ Kỳ nhịn không được mà suy nghĩ.

Có phải Vĩnh Phúc quận chúa biết nàng không được sủng, phụ thân không có cách nào kế thừa tước vị, mới...Mới khinh thường nàng?

- Có phải nàng đã quên, không có ta, nàng đã sớm bị kẻ thích nam phong lừa hôn!

- Chủ tử, nô tỳ nghe nói...Còn nghe một chuyện...

- Chuyện gì?

Khương Lộ Kỳ hỏi:

- Có gì cứ nói, đừng có dông dài.

Hiện giờ đi theo bên người nàng chỉ có nha hoàn Song Nhi là biết ăn nói, biết cách khiến Khương Lộ Kỳ vui mừng.

Song Nhi cũng có thể đoán Khương Lộ Kỳ để ý cái gì, Song Nhi có khuôn mặt thanh tú, thân thể phong lưu, mười lăm mười sáu tuổi giống như một gốc cây hải đường, rất hấp dẫn người chú ý.

- Nô tỳ nghe nói Tần vương phi muốn vì Tần vương nhị thiếu gia chọn nhân gia đính ước.

- Đính ước? Định chọn ai?

Khương Lộ Kỳ khó có thể áp chế kích động, lỡ lời hỏi:

- Là vị thiên kim tiểu thư phủ nào?

- Nghe nói là tiểu thư Hưng Vinh hầu gia.

- Không được!

Khương Lộ Kỳ buột miệng phản đối, Hưng Vinh hầu có thù oán với Dương gia, hơn nữa nữ nhi của Hưng Vinh hầu là người cực kỳ ương ngạnh, quan trọng nhất là tương lai sau này Hưng Vinh hầu phủ sẽ rất thảm...

Vô cùng thê thảm, sau khi hoàng đế băng hà, hoàng hậu hạ lệnh buộc sủng phi của hoàng thượng cùng tuẫn táng, từ nay về sau Hưng Vinh hầu phủ không còn phấn chấn.

Năm đó hoàng hậu không chỉ buộc sủng phi tuẫn táng, còn đoạt chức vị của Hưng Vinh hầu, đại nữ nhi của Hưng Vinh hầu đang chờ xuất giá, lại nháo ra chuyện hồng hạnh xuất tường, thanh danh gia tộc toàn bộ quét rác, kỳ thật nơi nào trộm người? Còn không phải hộ nhân gia kia vì muốn hoàng hậu có niềm vui, nên mới vu oan hãm hại.

Triệu Đạc Dật tuấn mỹ vô song, ôn nhuận ưu nhã, thiện lương khoan dung, hắn tốt như vậy sao có thể để tiểu thư Hưng Vinh hầu gia đạp hư?

- Ta...Ta đi tìm nhị tỷ tỷ, Tần vương thế tử phi.

Khương Lộ Kỳ tạm thời không oán hận Vĩnh Phúc quận chúa nữa, sai người chuẩn bị xe ngựa.

- Đi Tần vương phủ.

Nếu không phải vì Triệu Đạc Dật, nàng có chết cũng sẽ không bước vào Tần vương phủ.

Tần vương phủ để lại cho nàng chỉ có bi thương cùng thống khổ.

Nhìn dáng vẻ Triệu Đạc Dật đến bây giờ còn không biết thân phận của chính mình...Khương Lộ Kỳ suy nghĩ có nên nhắc nhở hắn một câu?

Đây cũng chuyện duy nhất mà Khương Lộ Kỳ có thể làm vì Triệu Đạc Dật, muốn hơn, nàng cũng không thể ra sức.

Triệu Đạc Dật không nên bị thương tổn, hắn mới là người được hưởng hạnh phúc, trên đời này không có ai ôn hòa thiện lương như hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro