Livestream

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc buổi livestream cùng BB, Sơn Thạch như thường lệ lại gọi điện cho Trường Sơn rủ rê em đi ăn khuya cùng mình. Tín hiệu kết nối cuộc gọi không ngừng vang lên nhưng mãi chẳng thấy em bắt máy, Sơn Thạch lấy làm khó hiểu.

Rõ ràng bé nhà đã đồng ý cùng anh ăn khuya từ trước khi livestream rồi mà đến giờ hẹn lại chẳng thấy tung tích em đâu.

Anh tự nhủ gọi nốt cho em cuộc này mà không bắt máy nữa sẽ phóng xe thẳng đến nhà em nhưng may sao, đầu dây bên kia đã được kết nối thành công.

"Bé ơiiii! Anh qua rước bé nhá?"

Anh trai ngầu lòi trong livestream ban nãy chả hiểu đã biến mất từ lúc nào mà thay vào đó là trạng thái simp bồ không lối thoát. Cái giọng nhão muốn chết vậy đó!

"Thôi khỏi"

Bé mèo nào đó đáp cụt lủn, tone giọng lạnh còn hơn cả mấy miếng hài anh hay tung ra nữa cơ.

Đầu Sơn Thạch nhảy số liên tục và tiếng còi cảnh báo mèo nhỏ giận dỗi không ngừng vang lên trong não anh khi vừa nghe thấy câu trả lời của Trường Sơn.

"Bé giận gì anh nữa hảaa?"

"Ai rảnh? Thôi đang bận, cúp đây"

Chỉ kịp nghe tiếng tút đầy lạnh lẽo cắt đứt cuộc gọi. Bé mèo nhỏ nào đó mặc kệ tên tóc trắng đang hoang mang bên này không kịp cho tóc trắng nói thêm câu nào đã phũ phàng cúp máy.

Tín hiệu SOS lúc này vang to hơn bao giờ hết.

Mặc dù bé mèo xinh hay hờn giận vu vơ thật đấy nhưng trong mắt kẻ simp bồ thì đó chỉ là tình thú giữa hai người thôi.

Em thì thích giận còn anh thì thích dỗ.

Một cặp trời sinh quá còn gì?

Thế nhưng lần này đến độ em cắt máy ngang thì Sơn Thach biết sự việc nghiêm trọng lắm rồi. Anh ngồi trên sofa nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân mình nhưng vẫn không biết mình đã chọc giận em vụ gì luôn.

Thôi thì thay vì tự mình phiền não anh cứ tìm em hỏi thẳng cho rồi.

Nghĩ là làm, Sơn Thạch nhanh chóng sửa soạn rồi lái xe đến thẳng chung cư của em. Bảo vệ đã quá quen thuộc việc anh đến ngôi nhà livestream rồi nên dễ dàng để anh lên.

Đứng trước nhà em rồi Sơn Thạch lại chuyển sang giai đoạn đấu tranh nội tâm xem nên nhập mật khẩu vào thẳng hay gõ cửa đợi em. Nhưng ngẫm lại sợ chọc bé mèo xù lông hơn nên anh lựa chọn phương án an toàn thì vẫn hơn.

"Đến đây"

Tiếng Trường Sơn vang lên sau vài tiếng gõ. Ngay khi em vừa mở cửa đã thấy tên đầu trắng tươi cười nhìn anh, hai cái răng khểnh lộ ra trông thấy ghét.

Trường Sơn thoáng cau mày vừa định đóng sập cửa lại thì tên kia đã nhanh chân chặn lại rồi lách vào trong nhà.

Đúng là chó mà. Phản ứng nhanh dễ sợ.

Em thầm nghĩ.

Sơn Thạch ôm em vào lòng, vừa lôi vừa kéo em ngồi trên sofa rồi cười nhìn em đầy lấy lòng.

"Đến đây làm gì đó?"

"Có bé mèo nào đó xù lông nên anh vội đến dỗ nè"

"Ôm với chả ấp nóng cả người. Ngồi đàng hoàng đi"

Em liếc xéo anh, nói.

Sơn Thạch nhìn máy lạnh đang bật phà phà bèn ôm em chặt hơn, tóc ngắn củn dụi vào gáy em không ngừng.

"Cả ngày mới được ôm bé mà" - vừa đáp anh vừa xoay em lại đủ để thấy sườn mặt và biểu hiện trên mặt em - "mới hai tiếng không nói chuyện mà anh chọc giận gì bé đó? Nói anh nghe đi anh sửa nè"

Nhún nhường người ta dễ sợ. Trường Sơn đưa mắt nhìn anh, miệng càu nhàu.

"Ban nãy livestream nói gì không nhớ à?"

"Livestream?"

Sơn Thạch hỏi lại, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ sự việc đã diễn ra trong buổi livestream.

À thì anh có đọc câu hỏi của fans hỏi về mối quan hệ của anh và em bé nhưng không trả lời thẳng mà lại quăng miếng cho BB để BB trả lời thay. Còn anh thì vui vẻ cười mồi nè.

Rồi thì anh giả vờ ho không ngừng để tránh câu lựa chọn em và BB nè.

Rồi anh quăng miếng nói xấu em nè, bảo lưỡng lự khi chọn em về nhóm rồi còn seen tin nhắn của em mà không trả lời.

Còn nói xấu bé Trường Sơn, bé Đại Đế đủ đường bảo em liên tục nhắn tin xin anh cho em vào nhóm Chín Muồi.

Á à Sơn Thạch, thì ra mi chọn cái chớt.

Như phản xạ tự nhiên, Sơn Thạch nhanh chóng đặt Trường Sơn sang một bên, hai chân nhanh chóng quỳ ngồi dưới đất nhìn em.

Hành động lưu loát như thể anh đã làm cả trăm lần.

Trường Sơn ngồi trên sofa khẽ nhếch mép, hai tay khoanh vào nhau nhìn người kia đầy thách thức.

"Nhớ rồi?"

"Bé ơi! Anh –"

Lời thanh minh còn chưa kịp nói thì em đã liếc anh, nói.

"Ai cho lên tiếng?"

Sơn Thạch ngay lập tức im lặng. Nhà là phải có nóc, anh chưa có cửa bật lại em rồi.

"Livestream hăng say quá nên miếng gì cũng quăng được ha?"

Ôi cái giọng mỉa mai quen thuộc này như mũi tên đâm thẳng vào người Sơn Thạch khiến anh thấy lành lạnh sống lưng quá đi mất. Hai mắt anh long lanh nhìn em, khuôn mặt điển trai lúc này trông đáng thương quá chừng. Nhưng đáng tiếc là bé mèo nào đấy đang xù lông nên chỉ thấy cái bản mặt này khó ưa quá thôi.

"Thôi thì không thừa nhận rồi nên dứt nhé?"

Vừa nghe em nói xong thì Sơn Thạch đã bật dậy nhào vào em đẩy ngã mèo xinh lên sofa. Mặc kệ ánh nhìn chết chóc từ Trường Sơn, anh vội vã thanh minh.

"Anh với BB đùa thôi bé ơi!! Muốn dính bé mãi cơ không muốn dứt khỏi bé đâu"

"Cút —"

Em gắt nhẹ nhưng tên tóc trắng vẫn giữ chặt lấy em tiếp tục năn nỉ.

"Anh đâu có chối là không chọn bé đâu. Anh có bảo dĩ nhiên là anh ộ hộ hộ nh nê cô hộ hộ rồi mà"

"Mày còn dám điêu à?"

Nghe câu trả lời của anh, Trường Sơn sa sầm mặt hỏi. Em vừa dứt câu thì Sơn Thạch đã đưa ngón trỏ chặn môi em lại, đồng thời anh khẽ "suỵt" một cái, phản công.

"Môi xinh không được xưng mày tao với anh nhé?"

"Tao thích đó —"

Em còn vừa định nói tiếp thì đã bị câu kế tiếp của anh làm cho câm lặng.

"Cứ xưng thêm một tiếng là chịch một lần đấy nhé. Bé cứ nói nữa đi"

Sơn Thạch đầy hài lòng nhìn bé ngoan trước mặt. Xuống nước với em thì xuống nước chứ gì không tốt thì anh vẫn phải chỉnh em thôi.

"Xuống khỏi người ta–" - chữ "tao" còn chưa kịp nói hoàn chỉnh thì cái híp mắt của anh đã làm em bừng tỉnh vội chỉnh lại - "Buông ra coi"

"Thích đè bé vậy đó"

Cái giọng trêu ngươi dễ sợ. Trường Sơn giơ tay tát lên khuôn mặt ngả ngớn của anh một cái thật kêu.

"Rồi đến năn nỉ dữ chưa hay đến chọc mèo?"

"Đến yêu bé mèo đó" - anh cúi đầu gặm nhẹ vành tai em, thì thầm.

"Thôi khỏi yêu! Mai còn có lịch trình sáng sớm"

Trường Sơn đẩy mặt anh sang một bên, phũ phàng gạt bỏ ý nghĩ xấu xa của người kia. Sơn Thạch bật cười thành tiếng, tiếp tục nói.

"Ban nãy livestream anh đùa ấy chứ mọi người đều biết anh u mê bé mà!"

"Điêu"

"Thật mà! Lúc nào anh chả kè kè bé, trên tiktok mấy bạn đăng video chúng mình dính nhau quá trời!"

"Mấy người tránh xa đời tư của fans hộ"

Trường Sơn nói thay cho tiếng lòng người hâm mộ. Đáng tiếc là sói đầu trắng lại nở nụ cười lộ răng khểnh kia nói tiếp.

"Tối nào anh cũng xem hết đó! Có mấy video bé ỏn ẻn nũng nịu với anh nữa anh có lưu về máy nè bé xem hông?"

"Thôi khỏi! Cảm ơn"

Sơn Thạch nhìn em trốn tránh chỉ biết nở nụ cười yêu chiều. Đoạn anh đứng lên rồi vươn tay kéo Trường Sơn ngồi dậy, dỗ dành.

"Thay đồ nhanh đi anh dẫn bé đi ăn khuya nè!"

"Ăn tức no rồi còn sức đâu mà ăn khuya nữa"

Bé mèo dù đã được vuốt lông nhưng mồm mép vẫn sắc bén dữ lắm. Sơn Thạch vòng tay ôm lấy eo em, tiếp tục công cuộc dỗ mèo.

"Thôi màaa! Anh hứa dẫn bé đi ăn rồi để anh dẫn bé đi nha? Nha? Nha?

Sói lớn vừa ôm vừa lắc con mồi trong tay, hết hôn rồi dụi hòng dụ dỗ con mồi. Mãi một lúc sau, bé mèo đang giận dỗi mới gật đầu đồng ý, miệng vẫn không ngừng càu nhàu.

"Lắc muốn tiền đình luôn là tính dẫn đi ăn dữ chưa hay dẫn đi viện?"

"Đi ăn mà! Để anh thay đồ cho bé nhó?"

Tóc trắng cười đến là đểu, tay ngả ngớn vuốt môi mèo xinh thì thầm. Vuốt mèo ngay lập tức đập rớt móng sói, cảnh cáo.

"Cợt nhả nữa là cút"

Tiếng cười ha ha cùng tiếng chửi yêu không ngừng vang lên trong căn nhà yên tĩnh.

Ôi thì cũng là tình thú yêu đương của hai kẻ nào đấy cả thôi!

.

.

.

.

.

.

Note: Mười điểm năng suất! Nào có ke mình lại ngoi lên




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro