cà vạt màu đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi tôi còn bé xíu, chú của tôi có một chiếc cà vạt với hình con mèo đen được thêu lên đó. lúc đó tôi đã nghĩ rằng chiếc cà vạt đó là thứ tuyệt vời nhất trên thế giới. chú sẽ kiên nhẫn đứng đợi tôi, trong khi đôi tay nhỏ nhắn lướt qua bề mặt mịn màng của chiếc cà vạt. một lần, chú cho phép tôi đeo nó. sau lần ấy, tôi luôn ao ước được tìm kiếm chiếc cà vạt của riêng mình, nhưng không bao giờ tôi tìm thấy được một cái phù hợp.

năm tôi mười hai tuổi, chúng tôi đã quyết định chuyển từ pennsylvania đến seattle. khoảnh khắc chúng tôi nói lời chia tay, chú đến gặp tôi và đã mang theo trên mình chiếc cà vạt. tôi nghĩ chú làm điều đó để tôi có thể nhìn thấy nó lần cuối cùng, và tôi rất cảm kích. nhưng sau đó, bằng một cử chỉ ấn tượng, chú bóp mạnh chiếc cà vạt và chuyển nó sang cổ tôi "từ giờ nó là của con nhé" chú nói "quà chia tay đó"

tôi yêu cái chiếc cà vạt mèo đen đó đến mức tôi quyết định ngay là mình sẽ bắt đầu một bộ sưu tập cho riêng mình. hai năm chúng tôi định cư ở seattle qua đi, số lượng cà vạt trong bộ sưu tập của tôi vẫn chỉ vỏn vẹn là một. làm sao mà tìm được chiếc cà vạt mèo đen thứ hai giữa cái chốn seattle này được, chứ đừng kể đến chỗ khác.

vào ngày sinh nhật thứ mười bốn của tôi, tôi được đăng tin trên báo địa phương. ở phần gia đình có một mục thường xuyên đưa tin về những đứa trẻ vào ngày sinh nhật của họ, và mẹ tôi đã gửi nội dung về ngày sinh nhật của tôi cho toà soạn báo. tôi nhớ dòng chữ cuối cùng của tờ báo đó mà tôi đọc được là: "như một sở thích, jay park sưu tập cà vạt mèo đen"

một vài ngày sau đó, trên đường về nhà từ trường, tôi thấy một chiếc túi nhựa trên bậc thềm cửa trước nhà chúng tôi. bên trong là một gói quà được bọc giấy, buộc ruy băng màu đỏ tỉ mỉ. đính kèm là tấm thiệp ghi "chúc mừng sinh nhật!" tôi mở gói quà. đó là một chiếc cà vạt mèo đen. một con mèo đen đang nằm trên bậc thềm, con còn lại đang ném phi tiêu vào con mèo ngồi trên nó.

tôi kiểm tra túi nhựa, túi giấy và thiệp nhưng không thể nào tìm thấy tên của người tặng. tôi đã chạy khắp nơi để hỏi mọi người. tôi hỏi bố mẹ tôi. hỏi bạn bè. gọi điện cho chú. ai cũng phủ nhận và không biết gì về sự tồn tại của chiếc cà vạt. khi đó, tôi chỉ xem món quà là một câu chuyện bí ẩn không có lời giải đáp. tôi chẳng mảy may nghĩ rằng mình đang bị quan sát. chúng ta đều đang bị quan sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro