Chương 101: Nghỉ ngơi mãi mãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thần tượng đang hoạt động, thậm chí còn là tân binh mới ra mắt đang kết bạn giao lưu trực tiếp với Fan.

Cho dù sự thật này bị bại lộ thì hậu quả cũng ở mức đáng kể thôi. Nội dung của cuộc trò chuyện mới thật sự gây sốc cho dư luận.

Chửi rủa thành viên cùng nhóm, đay nghiến các tiền bối trong ngành giải trí.

"Đưa đây...!"

Hậu quả sẽ được vớt vát đôi chút nếu anh ta im lặng, nhưng có vẻ anh ta còn nhận quà, một chiếc đồng hồ xa xỉ.

Kang Ji Hyuk giật lấy điện thoại từ tay Ray với khuôn mặt tái nhợt: "Này, mày điên à? Sao lại tự tiện chạm vào đồ của người khác?"

Ray nghiến răng, bật cười.

Có những thứ có hiệu quả và không có hiệu quả khi bạn lôi nó ra khỏi bóng tối. Trong trường hợp này, thuộc về vế đầu.

"Wow, anh thực sự tự tin quá đấy."

"Gì?"

"Nếu chuyện này bại lộ, anh sẽ bị chôn vùi ngay lập tức, bảo tôi cứ thế cho qua sao?" Ray không thể hiểu dù theo bất cứ cách nào. Những lời nói sắc bén bỗng nhiên vang lên: "Anh ham muốn chiếc đồng hồ đó đến thế ư? Nếu là tôi, tôi sẽ rất xấu hổ. Với tư cách là idol, anh không thấy xấu hổ với fan của anh sao?"

"...Thận trọng với lời nói của mày đi."

"Đáng lẽ anh nên sống cẩn thận trong khi kiềm chế bản tính chứ." Ray trừng Kang Ji Hyuk và nhắc nhở.

Rất nhiều người đã dành ra thời gian bận rộn hơn hai tuần để dọn dẹp những thứ Kang Ji Hyuk gây nên.

Ray cũng có một khoảng thời gian khó khăn.

Nếu anh ta định làm những chuyện ngu ngốc sau hậu trường thì vì sao còn đề nghị phát hành một bài hát tặng fan hâm mộ?

Chính anh ta đã đề nghị đấy?

Điều đó thật vô lý.

"Sao anh lại muốn phát hành fansong? Anh đang cố lừa gạt fan không biết gì về sự thật này à? Sao anh không giả vờ thành thật với tất cả fan của anh?"

"Câm miệng đi." Kang Ji Hyuk hét lên với khuôn mặt tức tối đến đỏ bừng.

Ray cười chế nhạo: "Wow, hay là bài hát fansong cũng là một bản dạ khúc tặng riêng cho họ?"

"Tên khốn này..."

Vụt-

Nắm đấm bay tới trước mặt Ray.

Bộp-

Dính hàm với âm thanh khá lớn.

Cú đánh khiến cơ thể loạng choạng vì mất thăng bằng.

"Ha..."

Đau.

Ray ngã xuống sàn, đưa tay lên sờ một bên má đang tê dại.

Cơn giận bắt đầu tăng lên: "Anh còn đánh tôi cơ đấy?"

Sau khi bị trúng đòn, ánh mắt lạnh lùng của Ray vẫn hướng về phía Kang Ji Hyuk.

"Đồ khốn điên khùng."

"Này, mày chưa xem gì cả phải không?"

Lúc đó, cậu suýt ngã bên cạnh Ray trên sàn phòng khách của ký túc xá: "Hyung nổi điên à?"

"Hai người đang làm gì thế!"

Những thành viên nghe thấy tiếng cãi nhau đều giật mình chạy vụt ra ngoài.

Ji Yeo Jun nhảy cẩng lên, can ngăn hai người anh ra một khoảng cách: "Hyung, hyung tỉnh táo chưa? Vì sao hai người lại đánh nhau?"

Cậu nghe thấy tiếng bốp dù ở trong phòng. Cậu định chợp mắt một lát trước khi ghi hình nhưng đột ngột bị đánh thức.

Kể cả trẻ con, cũng thấy tình huống bây giờ không hợp lý.

Việc tức giận và giải quyết bằng nắm đấm ở độ tuổi hiện tại không hợp lý, đúng không?

Mặc dù biết dạo gần đây hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng những thành viên khác không biết mối quan hệ sẽ đi đến tình trạng xấu như thế.

Mấy đứa em quan sát kỹ rồi nói.

"Có chuyện gì với hai anh vậy!"

"Làm ơn bình tĩnh."

Kang Ji Hyuk trừng Ray như thể cơn giận của anh vẫn chưa nguôi ngoai, Ray cũng không chịu thua trước ánh mắt căm thù đó.

"Tên đó ra tay trước."

"Khoan, làm ơn."

"Ha...."

Anh nhíu mày lau khóe miệng, đúng như dự đoán, máu rỉ ra. Vì lý do đó, lúc nãy anh đã nếm được vị tanh.

Khi Ji Yeo Jun nhìn thấy khuôn mặt Ray, làn da của cậu trở nên xỉn màu.

'Điên cả rồi. Thật sự.'

Cả nhóm có lịch ghi hình vào ngày mai.

Nhìn khuôn mặt đỏ tấy, có vẻ vết bầm không thể tan hết ngay được.

Dù chữa bằng bất cứ biện pháp gì.

Ji Yeo Jun ôm đầu đau nhức, hét lên ra lệnh những đứa em khác: "Gọi cho quản lý mau."

"Vâng, vâng!"

Khi các thành viên khác vội vàng rời khỏi bầu không khí đẫm máu, ký túc xá chỉ còn sự im lặng lạnh lẽo.

Khi đó, ánh mắt của Ji Yeo Jun vẫn tập trung vào khuôn mặt sưng bầm của Ray.

"..."

Nhìn cảnh tượng trước mắt, cậu chợt cảm thấy căng thẳng.

"A, chết tiệt!"

Rầm-

Kang Ji Hyuk nổi cáu, bất ngờ đạp mạnh vào bức tường vô tội.

Phòng khách bừa bộn vì sự náo loạn của cả hai.

Một anh chàng bầm dập vì bị đánh, còn kẻ đánh anh ta đứng nghiến răng nghiến lợi tra tấn bức tường...

"Cả hai có chuyện gì vậy?" Khi nhìn thấy cảnh đó, cậu chỉ thốt ra được câu hỏi đầy yếu đuối.

"Ừm, nhóm đang phát triển rất tốt cơ mà."

***

Văn phòng KJ Entertainment.

"Haiz..." Lee Hyun Sung, người đứng đầu bộ phận quản lý của KJ, thở dài.

Sau khi làm việc trong ngành giải trí này một thời gian dài, anh gặp đủ mọi khó khăn.

Anh nghĩ anh đã nhìn thấu tất cả.

Tuy nhiên.

Hôm nay lại gặp được chuyện mới thấy lần đầu?

Sống một ngày mà hệt như bộ phim drama nhiều tập, nhóm này đã đánh nhau.

Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến ​​một tân binh bị quản lý kéo tới văn phòng sau khi đánh nhau trước buổi ghi hình một ngày.

Họ có nhận thức được bản thân là idol không vậy?

Giám đốc Lee Hyun Sung cười như người mất trí một lúc, anh nghiến răng gầm lên một tiếng khiến cả văn phòng muốn bỏ chạy: "Mấy đứa, mấy đứa tỉnh táo chưa?"

Nghe câu đó, Ray cúi đầu liếm môi dưới.

Anh đã mong đợi mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn vì ngay từ đầu anh đã nhẹ nhàng nhắc nhở Kang Ji Hyuk, nhưng anh không biết cậu ta sẽ leo thang đến mức này.

"Ha."

Yeo Jun cảm thấy môi dưới đau nhức đang sưng lên, cậu ngừng cắn.

"Waa...." Tiếng thở dài của giám đốc Lee Hyun Sung vang vọng khắp văn phòng.

"Bây giờ mấy đứa định làm gì?"

"Mất trí hết sao? Thậm chí còn không phải trẻ con mà lại đánh nhau trong ký túc xá?"

Giám đốc nhìn khuôn mặt sưng tấy của Rayc, chọc lên trán cậu ta. Thoạt nhìn, chắc chắn không thể giảm sưng trong một hay hai ngày.

"Với độ sưng này, khuôn mặt này... Ngày mai cậu có thể quay phim được không?"

Thực tế, câu hỏi còn chẳng cần tới câu trả lời.

Vì không thể xuất hiện trước máy quay với tình trạng như vậy, Ray bắt buộc bị loại khỏi Jargon sắp tới.

Lẽ ra mắng kẻ gây hoạ mới là điều hợp lý, nhưng từ góc nhìn của người quản lý, đó không phải là điều đáng cân nhắc.

Chủ đề thực sự cần thảo luận là bài hát fansong được phát hành vào tuần tới...

Đầu anh đau quá.

'Tôi nên làm gì với trường hợp này?'

Giám đốc Lee Hyun Seung đã suy nghĩ một lúc dù đã suy đi xét lại hàng trăm lần nhưng anh vẫn không thể có giải pháp khác: "Ray, cậu cần nghỉ ngơi."

Đôi mắt của Ray mở to.

"Về fansong... Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu tạm dừng hoạt động này với lý do sức khỏe."

"Gì cơ?"

"Cậu nghĩ sao?"

Vì đây không phải là thời gian quảng bá album chính thức nên Ray được đề nghị nghỉ ngơi vài tuần.

Giám đốc đánh giá làm vậy sẽ tốt hơn cho cả nhóm lẫn đội ngũ sản xuất.

Rõ ràng công ty cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự.

Ray hạ ánh mắt xuống với vẻ mặt nghiêm túc.

"Lịch trình này sẽ xong trong hai hoặc ba tuần nữa. Đừng quá vội vàng. Hiện tại các cậu có một năm nghỉ phép nên không có nhiều lịch trình."

Mặc dù là người đóng góp nhiều nhất cho bài hát tặng fan nhưng không được phép tham gia quảng bá nó.

Đó là một quyết định Ray có thể hiểu nhưng không thể không buồn.

Ray chạm tay vào má, nuốt khan.

'Lẽ ra tôi nên nhẫn nhịn.'

Chỉ có anh bị thiệt hại bởi không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân.

Phải cúi đầu trong tiếc nuối.

Kang Ji Hyuk, người đang ngồi phía xa, đổ thêm dầu vào lửa. Đó là một giọng nói cực kỳ bình tĩnh, như thể đây là chuyện của người khác.

"Tôi cũng cảm thấy cậu ấy đang không khỏe. Nghỉ ngơi đi."

"...?"

Anh ta điên sao? Ánh mắt của giám đốc và các thành viên đồng thời đổ dồn vào Kang Ji Hyuk.

Ngay cả Ji Yeo Jun, người ngồi bên cạnh cũng lè lưỡi: "Wow... Hyung ấy có phải sát thủ máu lạnh không?"

Thật không biết xấu hổ. Ở cấp độ này, ngay cả Satan cũng phải khóc thét không bằng.

"Này, này. Dừng lại đi." Giám đốc Lee Hyun Sung lên tiếng nỗ lực kiểm soát bầu không khí.

Tuy nhiên, Ray lập tức chen ngang: "Tôi nghĩ tôi nên nghỉ ngơi."

"Sao cơ?" Ánh mắt bối rối của giám đốc hướng về Ray.

"Hyung, tôi bắt quả tang anh ta nhận đồ xa xỉ của fan hâm mộ."

Không dừng ở đó.

"Nghỉ ngơi mãi mãi nhé, hyung."

***

[Thông tin về tình trạng sức khỏe và hoạt động của The Core Ray]
Xin chào, đây là KJ Entertainment.
Thông báo về tình trạng sức khỏe và sự vắng mặt của thành viên Ray trong lịch trình sắp tới.
Gần đây Ray đã đến bệnh viện sau khi nhận thấy có các triệu chứng về vấn đề sức khỏe.
Sau khi thảo luận với nhân viên y tế, cậu ấy quyết định nghỉ ngơi một thời gian.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp Ray trở lại trạng thái khỏe mạnh hơn.
Cảm ơn.

Phòng tập tại Doubles. Tin tức Jin Se Hyun mang đến từ sáng sớm khá sốc.

"Này, em đã đọc cái này chưa?"

"Nó là gì?" Khi nhìn thấy dòng tiêu đề đầu tiên, tôi đã rất ngạc nhiên, vội cầm lấy điện thoại trên tay Jin Se Hyun.

Tin tức về việc Ray ngừng hoạt động.

Anh ấy hỏi tôi với ánh mắt kinh ngạc: "Em có nghe được thông tin cụ thể nào không? Hai người thường xuyên nhắn tin mà."

"Hôm qua em không liên lạc được với anh ấy." Tôi thấy kỳ lạ khi anh chàng luôn nhanh chóng hồi âm, hôm qua lại không hề liên lạc gì với tôi.

Đột nhiên xin nghỉ vì lý do sức khỏe?

Jin Se Hyun từ từ nhắm mắt lại ngẫm nghĩ: "Em đoán xem?"

"Không có."

"Vấn đề về tinh thần cũng là sức khỏe. Anh nghe nói gần đây nhóm đó ồn ào lắm."

Ý kiến ​​của Jin Se Hyun là có khả năng bị trầm cảm.

Ray không phải kiểu người yếu đuối. Cá mặt trời thực sự đang hiện diện ở đây cơ...

Cha Seong Bin nằm lộn ngược trên một chiếc đệm mềm, anh nghịch nghịch di động.

Cha Seong Bin chắc hẳn đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh quay đầu lại: "Vì sao lại nhìn anh như thế?"

"Ừm, không có gì."

"À. Bất cứ khi nào nhắc tới chủ đề sức khỏe tinh thần, mọi người đều nhìn anh."

Bởi vì anh là con cá mặt trời lớn nhất ở đây.

Ngay cả khi anh giả vờ rằng bản thân không phải cá mặt trời, ai ai cũng biết mỗi sáng Seong Bin đều mang theo cỏ bốn lá mà tôi tặng ngay trước buổi biểu diễn đầu tiên.

Tôi rất vui vì nó đã giúp ích.

Cha Seong Bin vui vẻ hô to trong khi dang rộng tay ra: "Waaa, cơ thể này hơi kỳ lạ phải không?"

Ít nhất là trong những ngày này, lòng tự trọng của anh ấy đang cao ngất trời.

"Anh nên làm gì đây? Anh... có phải thiên tài không?"

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.

"Giờ nghĩ lại, anh nghĩ có lẽ anh không phải..."

Vì sao không có quá trình thay đổi tâm trạng trong cơ thể anh chàng đó?

Đúng một phút sau, vẻ mặt của Cha Seong Bin lập tức trở nên ủ rũ, anh cằn nhằn cùng với tư thế đang nằm thẳng khác lúc nãy.

Jin Se Hyun đưa ra gợi ý: "Hyung, cứ nằm lộn ngược đi."

"Hử?"

Lời khuyên kỳ cục nhưng có tác dụng.

"Ơ? Linh cảm lại trào dâng..." Cha Seong Bin ngân nga, thực hiện lại tư thế lộn ngược ban đầu. Dường như thách thức trọng lực hơn trước một chút.

Có ổn không đây?

"Anh chàng đó thực sự độc lạ..."

Cha Seong Bin tiếp tục sáng tác cho mini album thứ hai mà không phàn nàn gì thêm, các thành viên khác cũng bận rộn với nhiều kế hoạch khác nhau.

Ha Jun Seo tập luyện chăm chỉ từ sáng cho video cover sắp được tải lên YouTube.

'Lúc nào cũng liều mạng.'

Kang Si Woo và Seo Yi An vào phòng cách âm luyện thanh một lúc rồi.

Tôi nhìn Seo Ha Im và Jin Se Hyun, nói: "Chúng ta cũng tập lại đi."

"Được."

"Okay!"

Vì vậy, chúng tôi đồng loạt bật dậy.

Ngay lúc đó.

Cốc cốc cốc-

Tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó qua lớp cửa kính, có cả tiếng gõ cửa vang lên.

"Ơ?"

"Hở?"

Cha Seong Bin đang nằm lộn ngược đột nhiên đứng dậy bằng cách lộn ra sau.

Người đã hứa sẽ đến vào khoảng thời gian này.

Ha Jun Seo nuốt nước bọt.

"Tiền bối Tipple."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro