Chương 102: Không giỏi ứng phó lời khen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Đính chính tên nhóm là Tipple nhé, chương trc để tiếng hàn TiPeul nên tui để theo chữ cái, tự nhiên qua chương này có tên tiếng Anh nhóm:) )
-----------------------------------------------

Ngay khi cánh cửa mở ra, hơi thở của tôi bị ngừng lại trong giây lát.

"Xin chào."

"Xin chào!"

Hát chính Choi Yeon Woo và vũ công chính Seong Ji Hoo của boy group Tipple có 8 năm tuổi.

Nhóm này hiện đang bá chiếm doanh số bán hàng hàng đầu tại Doubles.

Dù tập trung vào hoạt động cá nhân trong 2 năm qua nhưng fandom của Tipple vẫn rất hùng hậu.

Hiếm có một nhóm nhạc nam nào có được cả lượng fan cứng dồi dào lẫn mức độ nổi tiếng cao như thế này.

Họ là những idol tuyệt vời.

Tôi cũng là một trong những fan cuồng nhiệt của nhóm, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra chúng tôi sẽ gặp nhau như hiện tại.

Đặc biệt là Seong Ji Hoo.

Tôi thậm chí không thể giao tiếp bằng mắt khi nhìn anh ấy....

Vụt-

Tôi vội đưa tay ra sau lưng để giấu đôi bàn tay đang run rẩy vì lo lắng.

Bộp-

Seong Ji Hoo đi tới với những bước vững vàng, mỉm cười dừng lại giữa phòng tập.

Anh gật đầu chào cả nhóm.

Giọng trầm vang lên: "Tôi là Seong Ji Hoo đến từ Tipple. Rất vui được gặp các bạn."

Seong Ji Hoo, vũ công chính của Tipple, người mẫu đại diện của nhãn hiệu Young & Rich và Doll & Handsome. Anh tự giới thiệu với giọng đầy tự tin.

Đáng giá.

Dù đã làm idol 8 năm nhưng vì ra mắt khi còn trẻ, Seong Ji Hoo mới 27 tuổi.

Main Vocal bên cạnh anh, Choi Yeon Woo, trẻ hơn anh hai tuổi.

Có bao nhiêu người có sự nghiệp thành công ở độ tuổi đó?

"WAAA!"

"Hyung, em thực sự là fan của anh."

"Em cũng vậy."

Tôi chỉ nhìn thấy cả hai qua màn hình, đây là lần đầu tiên tôi gặp họ ở cự ly gần.

Seong Ji Hoo hơi ngẩng đầu lên với đường quai hàm sắc nhọn trông như có thể cứa đứt cổ anh ấy.

Khóe miệng rõ ràng đang mỉm cười, nhưng bầu không khí khó tiếp cận vẫn còn đó.

Tôi lại cảm giác được, sự lạnh lùng.

Dù anh ấy là tiền bối cùng công ty nhưng lại tạo cho tôi ấn tượng lạnh lùng đến mức tôi cảm thấy mình không thể bắt chuyện với anh nếu gặp anh ở nơi khác.

Mặt khác, Choi Yeon Woo, người đứng bên cạnh, lại có hình tượng gần giống Ha Jun Seo một chút. Khuôn mặt tròn tạo cảm giác trẻ trung, có lẽ vì anh ấy là thành viên nhỏ tuổi nhất của Tipple.

"Anh là Tipple Choi Yeon Woo."

Mỗi khi anh ấy cười, khóe mắt anh cong lên thân thiện như một chú chó đồng quê.

À, đúng rồi.

Tôi nhớ người đó là thần tượng của Yi An hyung.

Tôi từng nghe qua vài lần kể từ lúc tôi còn làm thực tập sinh.

Đúng như dự đoán.

Khi tôi quay đầu lại, đôi mắt của Seo Yi An sáng lấp lánh như vừa được đánh bóng.

Anh nói một câu gợi nhớ đến fan thường nói tại sự kiện ký tặng.

"Thực... thực sự... rất vinh hạnh." Seo Yi An run rẩy, cúi đầu.

Có lẽ sẽ xuất hiện trong chương trình thực tế [Đậu phụ mềm háo hức được gặp thần tượng của cậu]. Tôi nghĩ staff sẽ chèn phụ đề đó vào.

Cha Seong Bin bặm môi nhịn cười: "Puhup. Anh đoán cậu là fan chân chính. Yi An không biết nên làm gì với bản thân."

Thật đáng xấu hổ?

Tôi cũng là fan của Seong Ji Hoo, nhưng... Đừng thể hiện điều đó quá rõ ràng.

Mặc dù tôi là fan lớn đủ để thi audition với các bài hát của Tipple. Tôi thử nhảy theo mọi vũ đạo khi xem các fancam khiêu vũ... Hôm nay trên đường đi làm tôi cũng nghe bài hát của Tipple...

Dù sao đi nữa, hãy giả vờ như điều đó chưa từng xảy ra.

Cố gắng nhìn thẳng về phía trước với nụ cười thích hợp trên mặt.

Bây giờ hai người họ đã giới thiệu xong, đến lượt chúng tôi.

Tôi và Seo Yi An bối rối vì được gặp idol là điều đương nhiên, nhưng vì sao khuôn mặt của các thành viên khác lại tái nhợt như vậy?

Là do hai anh ấy là tiền bối cùng công ty nên mọi người đều có vẻ đặc biệt căng thẳng.

Khi đó, Kang Si Woo hô to: "Khẩu hiệu chính thức. Shine birght, xin chào, đây là Stardust!"

"Vâng, rất vui được gặp hyung."

"Em rất mong chờ!"

Bộp bộp-

Sau khi chào hỏi lịch sự, chúng tôi tự động xếp thành hàng ngang đứng cạnh nhau.

Thấy biểu hiện buồn cười của chúng tôi, Choi Yeon Woo không khỏi bật cười: "Đừng như vậy. Anh cảm thấy anh già đi nhiều vì mấy đứa đối xử với anh tôn kính..."

"Em không biết sao? Bây giờ em già thật mà."

"Vậy hyung của em thì sao?"

"... Anh biết."

Cả hai làm dịu bầu không khí bằng trò đùa ngớ ngẩn.

Tất nhiên, không giúp ích gì nhiều.

Ha, tôi hồi hộp quá.

Sau màn chào hỏi, tôi vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, chỉ nuốt nước bọt suốt.

Đèn đỏ trên máy quay nhấp nháy, nhưng lúc này tôi chẳng quan tâm đến việc quay phim chút nào.

Trong số tất cả các chương trình thực tế tôi đã quay cho đến nay, đây là chương trình khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn cả.

Seong Ji Hoo trông thấy chúng tôi như vậy, anh là người đầu tiên lên tiếng: "À, trước hết, bọn anh không đến đây để kiểm tra tình trạng vệ sinh phòng tập hay xem mấy đứa làm gì khi bọn anh vắng mặt, đúng chứ?"

"Hyung, không nhá. Đột kích kiểm tra vệ sinh."

"...!" Dù là đùa cũng đừng nói vậy. Bởi vì trái tim của chàng leader vừa rơi ra ngoài và mới quay lại đấy.

"Ha." Seong Ji Hoo phớt lờ câu nói của Choi Yeon Woo, tiếp tục: "Dù sao, bọn anh sẽ cho mấy đứa lời khuyên trong khả năng mình. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, mấy đứa có thời gian để hỏi, vì vậy cứ thoải mái."

Ực-

"Anh muốn hỏi chuyện này, nghe thì không thoải mái lắm đâu." Seong Ji Hoo là người rất giỏi thể hiện bản thân. Anh cười, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Đi thẳng vào vấn đề chính. Mấy đứa đã chuẩn bị màn trình diễn nào chưa?"

"Có ạ, bọn em có một bài hát tặng fan và bài hát chủ đề trong album đầu tay."

Ban đầu, tôi định thể hiện bài hát fansong mới phát hành gần đây, nhưng tôi nghĩ sẽ hơi khó đánh giá vì đây là bài hát có phần trình diễn tầm trung.

Vì lý do đó, chúng tôi quyết định trình diễn Yoo Young (Spacewalk).

Dù thế biểu diễn trước mặt tiền bối trong ngành có áp lực khác với trước mặt fan.

Kang Si Woo nói một cách khó khăn.

"...Bắt đầu nào."

Tôi muốn diễn thật tốt.

***

Anh sẽ không đến đây nếu không có lời yêu cầu tha thiết của người quản lý.

Dù không phải là khoảng thời gian hoạt động nhóm, nhưng các thành viên Tipple vẫn luôn bận rộn với lịch trình cá nhân dày đặc.

Đặc biệt, Seong Ji Hoo nhận được rất nhiều công việc nhờ ngoại hình nổi trội lẫn giọng hát dễ nghe, nhờ thế mà độ nhận diện của anh ngày càng tăng trong làng giải trí.

Nếu phải miêu tả thì việc này giống hệt mời những con người quý giá đang bận rộn đến một phòng tập tồi tàn.

Ít nhất họ phải đảm bảo rằng chuyện này không hề lãng phí thời gian của anh.

Các thành viên biết điều đó, cả nhóm bắt đầu nhảy hết mình ngay từ đầu.

Do Seo Han nổi bật đầy tự tin trong vị trí trung tâm của nhóm. Anh tưởng mấy cậu ấy chỉ trình diễn vũ đạo nhưng đột nhiên bắt đầu hát live.

This is my univer, anh bơi trong không gian
Thứ duy nhất có thể đạt tới khoảng cách hơn 500 năm ánh sáng là ánh sáng và tôi

'Ổn đấy chứ?'

Khi nhắc tới Doubles, mọi người liền nghĩ tới hình tượng là công ty chuyên chọn lựa những idol giỏi, nhưng đối phương chỉ là tân binh.

Seong Ji Hoo, người đang theo dõi sân khấu mà không có nhiều kỳ vọng, nhíu mày.

Đặt vũ đạo sang một bên, giọng hát đó là sao?

Dù không sử dụng micro nhưng giọng không bị run gì nhiều. Cậu ấy thậm chí còn quản lý biểu cảm khuôn mặt một cách hoàn hảo như thể đang diễn trên sân khấu.

Gấp vũ trụ làm đôi
Anh sẽ đuổi kịp thời gian đã trôi qua

Seo Han nhẹ nhàng gật đầu biểu cảm như muốn quyến rũ anh, rồi lùi lại.

Tiếp đó, tới phần của các thành viên khác.

Nhìn tổng thể, vũ đạo đồng đều hoàn hảo.

Ban đầu, nhóm nhảy bằng sức mạnh, nhưng hôm nay tất cả các thành viên gần như hoà mình vào từng chuyển động.

Cơ thể tôi đang hoà tan vào điệu múa.

Trong cả nhóm, vũ đạo độc đáo của Seo Han sạch tới mức gọn gàng.

Đập thẳng vào mắt Seong Ji Hoo.

'Wow, thực sự rất tuyệt.'

Là vũ công chính của nhóm nhạc hàng đầu, anh không chỉ biểu diễn một hay hai lần trên sân khấu lớn.

Seong Ji Hoo - người không bao giờ bị tụt lại phía sau về sự nghiệp lẫn kỹ năng.

Người đứng đầu luôn để mắt tới "Người sẽ trở thành người đứng đầu".

Ánh mắt của Seong Ji Hoo tập trung chặt chẽ vào Seo Han.

Kế tiếp chuyển sang phần vocal, lần này ánh mắt của Choi Yeon Woo trở nên thận trọng hơn.

Hậu bối có mái tóc nâu nhạt từng thừa nhận với giọng run run rằng cậu là fan của anh.

Dù tay cậu có run rẩy hệt như đang lo lắng nhưng màn biểu diễn trực tiếp vẫn không hề bị dao động.

'Có phải là hát chính không?'

Anh nhớ hành tinh đó, anh lại hình dung về em, bay lên, I fly to touch your sky

Ngoài kỹ năng thanh nhạc vững chắc giúp cậu luôn tập trung trong các điệu nhảy nhóm. Cơ bản, chất giọng hấp dẫn vốn rất thu hút Choi Yeon Woo.

'Cách hát giống tôi sao?'

Người đó giống anh ở chỗ hát lên những nốt cao với một giọng to khoẻ.

'Nghe rất sảng khoái. Hát hay ghê.'

Cách hát yêu thích của Choi Yeon Woo là kiểu bùng nổ nhưng dễ chịu khi nghe.

Seo Yi An có phong cách thanh nhạc đáp ứng chính xác nhu cầu đó.

"Wow."

Anh đã đạt tới một lần Utopia
Hành tinh đó xanh đến lạnh lẽo
Anh không thể quên được vẻ đẹp đó
Anh bị mắc kẹt bởi em

Rap của hai Rapper chính rất tốt và giọng của mỗi thành viên đều hòa âm rất hoàn hảo. Anh nghe nói cả nhóm trực tiếp tham gia dàn dựng bài hát của họ, có vẻ đã làm việc rất tốt.

Ngay cả khi anh chết vì spacewalk để đến bên em, anh vẫn ổn
Hành tinh đó Run in
Kể cả khi anh gục ngã vì không thể với tới, anh sẽ ổn

"Bài hát hay quá."

Cả hai theo dõi sân khấu với những đánh giá riêng trong đầu.

Màn trình diễn đã kết thúc.

Choi Yeon Woo vỗ tay, giơ ngón tay cái lên: "Anh thích nó."

"Cảm ơn, cảm ơn!"

"Đây là biểu diễn trực tiếp, nếu hát hay thế này tuyệt đối không gặp vấn đề gì trong phần encore nhỉ?"

Ngay cả khi phải diễn trong điều kiện tồi tệ nhất, có vẻ những bài báo có tiêu đề như [Tranh cãi về kỹ năng biểu diễn trực tiếp của tân binh của Doubles] sẽ không bao giờ xuất hiện.

Choi Yeon Woo nhận xét rằng không cần chỉ dạy thêm cho phần thanh nhạc, anh liên tục khen ngợi.

"Kỹ năng của các cậu thực sự rất tốt. Anh không nói lời khen sáo rỗng đâu. Về mặt giọng hát đã rất hoàn hảo rồi."

"Vinh dự quá ạ. Cảm ơn rất nhiều!"

"Em sẽ cố gắng hết sức!"

Tiếp theo, Seong Ji Hoo cầm micro.

Cảm giác anh ấy sẽ là vị giám khảo khó tính.

Các thành viên vẫn giữ thói quen từ thời còn là thí sinh nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng.

"Tôi cũng đã tận hưởng sân khấu..." Seong Ji Hoo chậm rãi nhìn bảy thành viên, sau đó tập trung vào một người.

Dù chưa bao giờ xem Stardust Project, khuôn mặt của Center Stardust trông khá quen thuộc với anh.

Cậu bé đó ra mắt tại vị trí đầu tiên?

Seong Ji Hoo nhận xét với giọng bình tĩnh, không hề nói quá: "Em nhảy tốt lắm."

Đôi mắt của Seo Han mở to. Do bị bối rối không xác định chính xác được hướng nhìn của anh ấy.

Đối với biểu hiện của Seo Han, Ha Jun Seo vỗ vai cậu, nhét thêm câu nói khiến miệng Seo Han há hốc.

"Anh ấy đang nói em đấy."

"Ơ, em á?"

Seong Ji Hoo không giỏi nói những câu khiến người khác cảm thấy hài lòng.

Vì vậy, đây là lời khen xuất phát từ trái tim với sự chân thành 100%.

Seong Ji Hôi gật đầu trong khi cầm micro trên tay: "Em nhảy rất đẹp."

Chỉ với một câu đó, mặt Seo Han lập tức đỏ bừng.

Xấu hổ đến mức không kịp phản xạ nói lời cảm ơn.

Không sao, dù không nói ra thì cũng có thể đọc vị được khuôn mặt.

"Wow, tai em ấy đỏ quá."

Không chỉ tai đỏ.

Mặt cũng bừng cháy như sắp nổ tung.

Có phải anh vừa khen không?

"Tại sao, có chuyện gì thế?" Seong Ji Hoo hạ micro ra khỏi môi với vẻ mặt xấu hổ.

Giải thích cho tiền bối, Ha Jun Seo cười toe toét nói.

Sự thật mà các thành viên cùng nhóm đã quá quen thuộc.

"Vì Seo Han không giỏi ứng phó lời khen."

A, cậu ấy chỉ mới mười tám tuổi.

Anh không khỏi bật cười khi thấy Seo Han run rẩy né tránh ánh mắt anh.

Seong Ji Hoo bình tĩnh thêm một lời khen khác: "Tôi có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức. Đúng với vai trò Center."

"...Cảm ơn."

Có vẻ lời khen ngợi hơi quá mức.

Anh không thể trêu nữa vì rõ ràng cậu đang rất xấu hổ trả lời với giọng lắp bắp.

'Vẫn là trẻ con nhỉ.'

Một đứa trẻ có kỹ năng vượt trội.

Seong Ji Hoo bật cười cảm thán: "Wow."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro