Chương 124: Vì sự sụp đổ luôn rất nhanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Do Seo Han khán giả của A Boy's Dream]
Ngoài ra còn có tin đồn cậu ấy thân với The Core's Ray. Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Vậy cậu ấy có phải khán giả không? Dù sao, cũng có Cha Seong Bin, Lee Do Kyung và Lee Jun Hyuk... Nếu đúng, chẳng phải giấc mơ dàn thí sinh của Stardust Project đoàn tụ sẽ trở thành hiện thực sao?

- Đội hình này thực sự giống cuộc hội ngộ của Stardust Project ahahahahahahahaha
ㄴCha Seong Bin, Do Seo Han, sao hai đứa xuất hiện ở đó... Cả hai có tâm lý tuyệt vời lắm hở, nếu là chị, chị sẽ bị PTSD sau cuộc thi thử giọng, thậm chí không muốn đến gần loại gameshow sống sót.
ㄴTôi nghĩ tôi cũng không muốn dính líu tới trường hợp tương tự, vì sao hai đứa lại đến tham gia lol?
└Nghiện game sống còn chăng?
ㄴKkkkkkkk Không thể nào!

-Seong Bin đã cải biên ca khúc, thế còn Do Seo Han...
ㄴCó vẻ hai anh bé rất phấn khích bởi bài hát đầu tay được ra mắt lần nữa.
ㄴĐiên rồi hahahahahahaha
ㄴKhông thể không tưởng tượng nổi, Seo Han dễ thương quá... Muốn trưng bé trong nhà ghêㅠㅠㅠㅠ
ㄴMột số fan đã nói câu trên tại fansign và ẻm trả lời là ẻm đã cao tới 182cm rồi. Không thể bỏ túi nhỏ gọn dễ dàng được đâu.
ㄴThật hả?
ㄴHahahahahahahaha, quả là phản hồi điên rồ, buồn cười quá.
└182cm không vừa túi của bồ đâu lmao.
ㄴDễ thương đến mức tui không thể tin được chính em bé đã nói như vậy.
ㄴKhi tận mắt gặp trực tiếp, bạn sẽ ngạc nhiên vì cậu ấy to lớn hơn bạn nghĩ rất nhiều... Tôi cũng muốn được tận mắt nhìn thấy ẻm dù chỉ một lần ㅠㅠㅠㅠ

-Nhưng Do Seo Han có thân với Ray không?? Có thông tin chính thức à?
└Tui không biết, tui đoán chỉ là tin đồn thôi.
└Hai người đó có thể thân thiết được sao? Vốn hình ảnh của hai nhóm là ganh đua đáng sợ mà.
└Cả hai đều thân thiện một cách đáng ngạc nhiên. Không biết có staff nào đã nhìn thấy họ đi chơi riêng chưa, haha.
└Các fan của The Core phân cực lắm nên tôi không muốn động chạm vào; Dù sao, miễn không phải Kang Ji Hyuk là được lol
ㄴHình như Seo Han không phải mẫu người thích xã giao nhưng tôi tin rằng em ấy sẽ thận trọng trong các mối quan hệ cá nhân.

-22222
└Nếu là lựa chọn của Seo Han thì chúng ta phải tin tưởng bé út.
└Nhưng xem những người thân thiết của con trai chúng ta, toàn bộ đều thuộc vai vế anh lớn kekekeke. Đi đâu bé cũng là em út hết.
ㄴĐúng nhở hahahaha. Ôi chúa ơi, út Hamchi cưng quá.
└Do Seo Han có vẻ là kiểu người sẽ đối xử tốt với người lớn lmao. Tôi rất thích em bé.

Fan tưởng rằng tôi đến A Boy's Dream với tư cách đồng sáng tác hoặc ủng hộ The Core Ray.

Thực ra có một lý do khác cho việc đến đó.

Tôi muốn làm phiền một người.

Sẽ thú vị lắm, tôi muốn thấy sân khấu trực tiếp ở hàng ghế đầu sẽ như thế nào.

Ting-
Ting-

Di động trong túi tôi rung lên liên tục.

Cái tên quen thuộc hiển thị trong khung người gửi.

[Lee Do Kyung]

Bên dưới là những tin nhắn tràn ngập sự phấn khích xen lẫn hào hứng.

-Tôi cào anh chàng đó rất nhẹ nhàng.
-Chắc anh ta sắp phát điên rồi kekekeke.
-Đi ăn đi, nếu ổn thì mua đồ ăn cho tôi nhé kaka.

Đúng là kiểu người độc đáo...

Tôi tự hỏi liệu tên này cũng có ác cảm với Jang Joo Won như tôi hay không.

Tôi không ngờ anh lại ra tay thuận lợi như vậy, nhưng tôi lại thấy biết ơn.

Lee Do Kyung chắc chắn sẽ khiến Jang Joo Won bức bối vì anh có biệt tài khiêu khích người khác.

Tất cả những gì tôi phải làm là đổ dầu vào lửa, thế là xong.

"Ha, tôi hơi lo lắng."

Tôi ngước nhìn tờ giấy dán trước phòng chờ, hít một hơi ngắn.

[Phòng chờ của team Villain và Yooyoung]

Có lẽ bây giờ hai nhóm này đang lo lắng rất nhiều vì sắp trình diễn.

Tuy nhiên, một vị khách bất ngờ được lên kế hoạch xuất hiện.

"Chúng ta vào nhé?"

Tôi mỉm cười, nắm lấy tay nắm cửa phòng chờ.

Vậy đó.

Quy luật của cuộc sống là phải sống tử tế.

***

Kít-

Ngay lúc tôi mở cửa, The Core Ray giật mình quay đầu lại.

Khi nhìn thấy mặt tôi, đôi mắt Ray mở to đầy bối rối.

"Giật cả mình, sao em lại ở đây?"

"Xin chào, tôi là Stardust Do Seo Han."

Tôi đã tận dụng cơ hội nhờ anh trai tôi. Chuyến thăm này có ý nghĩa như sự cổ vũ.

Tôi trả lời câu hỏi của Ray bằng cái liếc mắt nhẹ nhàng, sau đó chào anh ấy.

Các thực tập sinh đang ngồi trên ghế trang điểm vội vàng đứng dậy.

"Wa, tuyệt vời."

"Stardust... Tiền bối Seo Han...?"

"Thật là điên rồ. Thật là điên rồ."

"Wow! Em là fan lớn đấy ạ!"

Một học viên có tính cách vui vẻ gần như ngang bằng với Seo Ha Im che miệng lại, hét lớn.

Mặc dù là tiền bối.

Tôi cảm thấy bản thân như trở thành một người nổi tiếng chân chính.

Bịch bịch-

Chẳng mấy chốc, bốn hoặc năm thực tập sinh vây quanh tôi, họ bắt đầu trò chuyện.

"Tiền bối đã giành được vị trí đầu tiên trong Dự án Stardust... Là người thật nè, đúng không?"

"Tôi có thể bắt tay được không?"

"Quả nhiên người nổi tiếng khác hẳn."

"Haha... Cảm ơn."

Tôi hơi xấu hổ, không ngờ lại nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt đến vậy. Tôi đột nhiên đến đây nhưng bầu không khí y hệt buổi ký tặng fan.

Tất nhiên, không phải ai cũng vui vẻ chào đón tôi.

Vừa xoay đầu lại, tôi bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc đang mặc trang phục diễn của spacewalk.

"Không có máy quay." Lee Jun Hyuk cau mày, tỏ ra không hài lòng, nhưng thật không may, hôm nay anh ta không phải người tôi nhắm đến.

Không sao cả.

Nhìn chung, thứ hạng cho lần ra mắt này của anh ta rất mơ hồ.

Anh ta bán rẻ bản thân bằng cách dàn dựng câu chuyện evil edit nhưng câu chuyện đó đã đến giới hạn.

Anh chàng này cũng chẳng biết quản lý nét mặt của mình, tôi nghĩ anh trai tôi sẽ không thấy thương xót khi biên tập đâu.

Ngay lúc thể hiện tất cả cảm xúc chân thật, bạn sẽ đi thẳng tới địa ngục. Chuyện đó nên để anh tôi giải quyết phải không?

Tôi mở lời trước với Lee Jun Hyuk: "Lâu rồi không gặp."

"À, vâng."

Vì sao không dùng từ ngữ thân mật. À, anh ta nói tôi là tiền bối đáng kính.

Tôi cười một chút.

Dù không có máy ảnh nhưng hình như Lee Jun Hyuk không thể hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, anh ta gật đầu chào với vẻ mặt như sắp thối rữa bất cứ lúc nào.

"Ừm, cũng khá lâu rồi."

Công việc của tôi là với team Villain, không phải với team Spacewalk.

Ca khúc mới nhất Villain của boy group 4 năm tuổi 2S.

Thật trùng hợp, tên bài hát thế mà lại là kẻ phản diện?

Giống ai đó đến mức suýt làm tôi bật cười.

Tôi cười tươi, hơi cúi đầu về phía kẻ ác.

"Xin chào."

"À... Xin chào." Jang Joo Won chào lại cùng vẻ mặt khó chịu.

PD trẻ nhất của A Boy's Dream và tôi là hai người đã đe dọa anh ta.

Khó mà đoán ra chúng tôi là anh em, nhưng anh ta có vẻ khó chịu chỉ vì tôi cùng nhóm với Cha Seong Bin.

Anh nên quen dần. Nó còn khó chịu hơn nhiều trong tương lai.

Bởi vì...

Tâm lý mà Lee Do Kyung đã khơi dậy, tôi sẽ công khai vạch trần nó.

"Hãy bắt tay nhau nào. Tôi rất thích những sân khấu trước đó."

Khi tôi đưa tay ra, Jang Joo Won ngập ngừng tiến lại gần: "À. Ừ. Cảm ơn."

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta ở cự li gần, và anh ta trông như thế này sao. Tôi nắm chặt tay Jang Joo Won, nở nụ cười trên môi.

"Jang Joo Won."

Tôi không trẻ con tới mức thể hiện chủ quyền bằng sức mạnh. Tôi chỉ thì thầm nhẹ nhàng vào tai người đó.

Nho nhỏ để người khác không nghe thấy.

"Anh đã xoá sạch Algye chưa?"

"...!"

Khuôn mặt của Jang Joo Won lập tức trở nên trắng bệch.

***

"Chào mừng đến với A Boy's Dream, nơi ước mơ của các chàng trai trở thành hiện thực. Xin chào, tôi là MC Da Hyung, người phụ trách dẫn chương trình."

"Waaaaaa!"

"Kyaaah!"

Tiếng hét cuồng nhiệt đến nỗi khiến sàn trường quay rung chuyển. Chỉ cần tiến lên vài bước là sân khấu trước mặt fan hâm mộ.

Sau khi trang điểm xong Jang Joo Won nhắm chặt mắt lại, vô thức chà xát môi.

"Ha..."

Ngón tay anh đang run rẩy.

Một thành viên cùng team Villain nhận thấy sắc mặt nhợt nhạt vô cùng mệt mỏi của Jang Joo Won, cậu ngạc nhiên hỏi.

"Hyung, anh lo lắng đến thế à?"

"Này, ai mà không lo chứ? Tôi cũng rất lo lắng. Nhưng mọi người đều có thể làm tốt."

"Đúng. Cứ liều thôi! Xông lên!"

Thật không may, anh không thể nghe thấy lời nói của các thành viên trong nhóm đang trò chuyện bên cạnh anh.

Câu mà thành viên Stardust Do Seo Han thì thầm vào tai anh trước đó ở phòng chờ. Chỉ có mỗi âm thanh khủng khiếp vang vọng trong tai.

Cậu ấy nói bằng tông giọng bình tĩnh khác xa độ tuổi hiện tại.

"Tôi ghét việc này nhất."

"Nhưng với tư cách là một thành viên trong nhóm, tôi phải đặt một chiếc thìa vào đĩa mà Seong Bin huyng đã chuẩn bị. Đó là điều đúng đắn cần làm."

Anh cảm thấy bản thân sắp nổi điên.

Một thành viên trong nhóm Stardust biết rõ chuyện anh từng làm trước khi nhóm ra mắt.

"Ha... a."

Nếu Do Seo Han lên tiếng, thế giới này sẽ đứng về phía ai?

Cậu ta có nhiều thứ để mất, vì thế không thể tới đây một cách bất cẩn được.

Anh biết rõ điều đó, anh có thể hình dung ra trong đầu. Tim anh đập như điên, không thể nào bình tĩnh được.

Cuối cùng khi anh ngước lên.

Chàng trai trẻ có khuôn mặt trắng nõn nói như vậy.

'Tôi hy vọng Jang Joo Won sẽ thất bạn.'

Cậu ta muốn anh thất bại?

Vì sao? Trong khi ở đây còn có nhiều kẻ khốn nạn hơn?

Bởi vì anh từng muốn Cha Seong Bin thất bại ư.

Vì vậy, cậu ấy đã làm một cú như vậy, để lấy lại tất cả?

Tại sao...

Jang Joo Won không thể kiềm chế thêm, anh ôm đầu hét lên: "AAAAAAAA!"

"Anh, sao thế?"

"Chết tiệt, sao cậu ta lại nói thứ đó ngay lúc này!"

"Hả? Gì cơ?"

Các staff đi ngang qua ngạc nhiên nhìn sang vì âm thanh to hơn dự kiến.

Thành viên team 1 giật mình, đặt tay lên trán Jang Joo Won.

"Hyung, anh đau ở đâu à? Ngay trước thềm buổi biểu diễn của chúng ta, ai làm gì anh cơ?"

"Cho đến lúc nãy anh vẫn ổn mà. Có chuyện gì xảy ra ạ?"

Jang Joo Won cắn môi mạnh đến mức rỉ máu. Đôi mắt đỏ hoe trông cũng không khá hơn chút nào...

"Không có chuyện gì... Không có gì..."

Anh không thể công khai. Thứ hạng vốn đã bấp bênh. Anh đã làm thế nào để giành được vị trí hát chính?

Jang Joo Won của bây giờ đang rất khao khát.

Nếu tiềm năng của anh không bùng nổ trên sân khấu này, anh sẽ phải thu dọn đồ đạc ra về.

Mặc dù cảm thấy như bản thân như sắp chết nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói ra.

Jang Joo Won hầu như không thể tỉnh táo.

"Ha, không sao đâu. Anh đoán do anh hơi căng thẳng một chút."

"Thực sự ổn chứ?"

"Trông anh giống bị ốm lắm à?"

"Dù có bị ốm thì anh cũng phải chịu đựng. Anh sắp lên sân khấu bây giờ."

"À, đúng nhỉ..." Jang Joo Won ngẩng đầu lên, mỉm cười lúng túng.

Cuộc sống của kẻ thất bại.

"..."

Trong mắt anh chỉ có bóng tối.
.
.
.
.

"Hãy gặp team sẽ trình diễn đầu tiên tại nhiệm vụ thứ hai, đánh giá mù. Team này sẽ thể hiện màn trình diễn... của thần tượng 4 năm tuổi..."

"Waaaaaa!"

"Villain của 2S!"

Ánh đèn đỏ rực chiếu xuống đầu. Jang Joo Won nhìn thẳng về phía trước dưới ánh sáng đỏ rực.

Anh nắm chặt đôi bàn tay run rẩy, lặp lại với chính mình.

Sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi.

Đây là một sân khấu bắt buộc phải trình diễn thật hoàn mỹ. Jang Joo Won hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Tuy nhiên, nhịp tim đang ngày càng nhanh hơn.

Bản nhạc được chơi trong bầu không khí im lặng khiến anh bị nghẹt thở.

Doo doo-dung-

Rapper chính dồn trọng lượng lên đôi chân mạnh mẽ bước ra.

Hey, we are villains
Những kẻ ẩn trong bóng tối
Khiến bạn nghẹt thở
Tôi chơi như ăn một bữa cơm so easy game

Khởi đầu tốt.

Thành viên trong nhóm đã thống trị sân khấu ngay từ đầu với ánh mắt mãnh liệt, người đó lùi lại và giao part kế tiế cho sub vocal 1.

Nếu tôi bị ném xuống vực sâu chẳng sao cả, tôi sẽ kéo bạn xuống.
Because I'm a Villain không cần nói lời tiếc nuối

Jang Joo Won cúi người, dồn sức vào cả hai tay. Vũ đạo chạm đất.

Tưởng rằng sẽ suôn sẻ nhưng lập tức mắc rất nhiều lỗi sai.

Tuyến chuyển động ban đầu là đi lùi về sau nay hơi xoắn lại.

Jang Joo Won rất xấu hổ, tuy vậy vẫn cố hoàn thành vũ đạo một cách trọn vẹn nhất có thể.

'Tỉnh táo lại đi, thằng điên khốn kiếp.'

Cơ thể anh cứ kêu cọt kẹt, anh tự hỏi vì sao lại như thế.

'Tôi không thể làm tốt.'

Lỗi sai lớn đến mức không thể sửa lại thông qua hậu kỳ cắt nối.

Anh thậm chí không dám tưởng tượng nếu lỡ mắc lỗi ở part main vocal.

Kết quả mới là quan trọng nhất, đừng nghĩ những điều không cần thiết nữa.

Đây là trò chơi không có câu trả lời, bởi vì đường tắt là luật, will catch you

Đến part của anh rồi. Cảm giác như ai đó đang bóp chặt cổ họng anh.

Jang Joo Won không thể tập trung tinh thần để nhảy.

Hey, we are villains, kẻ lộ diện trong bóng tối
Tôi sẽ nắm lấy chân bạn, vì nó là serious game mà bạn không thể trốn thoát

Những nốt cao đôi khi vẫn bị phô trong quá trình luyện tập. Jang Joo Won hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi dài.

Và.

"Chạy trốn-."

Mối lo ngại của Jang Joo Won đã trở thành hiện thực.

"Tôi sẽ bắt bạn... n!"

Có phải do dùng quá nhiều sức không?

Giọng bị vỡ, những âm thanh không muốn nghe bị lan ra.

Sự thật trắng trợn, không có chỗ cho lời bào chữa.

Jang Joo Won ngượng đến mức khập khiễng thực hiện vũ đạo. Anh cảm thấy máu khắp cơ thể đang hạ nhiệt nhanh chóng.

Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên nhìn xuống khán đài, vô số ánh mắt lạnh lùng đổ dồn vào anh.

A.

"Gì đây?"

"Wow, tệ đến thế cơ á."

"... Không thể chối cãi luôn, đúng không?"

"Tôi thực sự không thể nghe thêm nữa."

Dù ở khoảng cách xa nhưng không thể nào không biết tiếng lòng của fan được.

Có vẻ tất cả khán giả đều đang chỉ trích anh.

Sự bất tài của anh, sự ngu ngốc của anh. Và cả tính cách rác rưởi. Anh cảm thấy họ đều chỉ trích như vậy.

"Ha... Ha."

Jang Joo Won nghiến răng, hít một hơi thật sâu.

Dù đã cố gắng hết sức để cứu vãn nhưng không thành công.

Tay chân, vốn trong trạng thái hoảng loạn, đang vùng vẫy theo ý của riêng nó.

Các động tác quá tệ, anh còn không biết mình có thực hiện đúng vũ đạo hay không.

Khoảnh khắc, ánh mắt anh va vào một người.

Người đang theo dõi màn trình diễn của anh với vẻ mặt đờ đẫn.

Cha Seong Bin.

"..."

A. Hỏng bét rồi.

Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro