Chương 1: Nữ Tu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vô link ủng hộ bả nha mấy ní, bả còn nhiều tác phẩm hay lắm 

Cre: https://archiveofourown.org/works/53403859/chapters/135165190)


Rạng sáng bốn giờ tại một trấn nhỏ vùng nông thôn là khoảng thời gian thật yên tĩnh và thanh bình.

Bóng đêm còn chưa lui hẳn nhưng đã có những tia sáng mỏng manh len lỏi từ đầu bên kia của đường chân trời. Hầu hết người dân vẫn  đắm chìm trong giấc ngủ, chỉ có một vài ngôi nhà sáng lên ánh đèn dầu, kèm theo một hai tiếng chim hót trong rừng xa, mở ra một ngày mới bận rộn.

Cho nên khi Vox xách theo một cái vali nhỏ cũ nát bước vào cửa nhà thờ, hắn không ngờ rằng sẽ có người khác ở đây.

"Xin chào ngài." Chàng trai tóc nâu đang lau tế đàn nở một nụ cười quyến rũ về phía hắn, "Tôi có thể giúp gì được cho ngài?"

"A...! Chào?" Vox vuốt mấy sợi tóc mái trên trán, đi bộ lặn lội đường xa làm hắn thoạt nhìn có chút chật vật, "Tôi ...tôi nghe nói chức vị linh mục ở nơi này còn trống, cho nên tôi được phân công xuống. Tôi là người mới, À, tên là Vox."

"Vậy ra ngài là cha xứ? —— kia thật đúng là thất lễ, xin cho phép tôi tự giới thiệu."

Đôi mắt của chàng trai trẻ mở to hơn sau khi nghe những lời của Vox, dường như anh cũng không ngờ tới điều đó. Anh tạm thời gác lại việc đang làm, sửa sang lại quần áo, một lần nữa nở một nụ cười càng xán lạn hơn.

"Tôi là Alastor, hiện đang làm nữ tu cho nhà thờ này. Nếu ngài muốn làm quen một chút hoàn cảnh ở nơi này, tôi cũng có thể giúp đỡ chút vội."

Ặc.

Nữ tu.

"...... Khoan khoan, cậu vừa nói cái gì cơ?" Vox chớp chớp mắt, "Hình như tôi nghe không rõ."

Phản ứng của hắn có vẻ đã chọc cười Alastor. Chàng thanh niên nhịn không được cười khúc khích hai tiếng, sau đó chậm rì rì mà giải thích nói: "Ngài không nghe lầm. Hoặc là, cách nói càng đúng hơn một chút là tôi đang thay thế mẹ tôi đảm nhiệm chức nữ tu ở nơi này. Nhà thờ này đã hoang tàn từ rất nhiều năm về trước rồi, lẽ ra mẹ tôi là người phụ trách chăm sóc nó...... Nhưng sau khi bà chết bệnh, trách nhiệm này lại được giao lại cho tôi. Cho nên tôi rất vui lòng ở lại hỗ trợ."

"...... Cậu có thể nói bản thân là một tín đồ tình nguyện tới giúp đỡ mà."

Tí nữa làm hắn cho rằng tên này có sở thích kỳ quái gì đó.

"Có lẽ? Nhưng cách nói này càng làm tôi cảm thấy thân quen hơn." Alastor thờ ơ khịt mũi, "Hơn nữa tôi không theo đạo. Tôi ở chỗ này chỉ bởi vì tôi là con của một vị nữ tín đồ thành kính thôi. Ngài có muốn nghỉ ngơi trước không? Tôi có thể tìm một gian phòng trống cho ngài."

"Ặc...... Vậy cảm ơn cậu." Vox gật đầu. Không có tín ngưỡng, nhưng lại tình nguyện ở lại nơi tồi tàn này để lo những việc vặt vãnh, thậm chí ngay cả trong lúc mặt trời còn không ló đầu ra ...? Nói thật, rất khó để không làm cho người ta nghi ngờ. Hắn cảnh giác đi theo thanh niên, xuyên qua nhà nguyện, thật cẩn thận mà bước về phía sâu trong nhà thờ, nơi không mở ra cho người ngoài.

Vox theo bước chân nhịp nhàng của chàng trai trẻ, đồng thời cẩn thận mà quan sát chung quanh. Alastor có vẻ khá quen thuộc với kết cấu của nhà thờ này, hơn nữa lời nói cử chỉ rất có học thức, ăn mặc cũng chỉnh tề...... Ít nhất thoạt nhìn không phải loại ăn nhờ ở đậu ở nhà thờ. Anh dẫn Vox đến một phòng trong đó, đưa cho hắn một chuỗi chìa khóa.

"Những vật dụng cơ bản cho cuộc sống hàng ngày đều có ở đây, giường đệm, chăn ga cùng với tủ quần áo...... Tôi nghĩ làm linh mục hẳn là không cần quá nhiều đồ dùng? À còn nữa, nếu ngài đói, dọc theo hướng này chính là phòng bếp...... Có đồ làm bếp với một ít gia vị, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn không được đầy đủ lắm, chờ tôi làm xong công việc cơ bản sẽ đi trấn trên mua sắm một ít."

"Ồ...... Cảm ơn." Vox có chút co quắp cầm lấy chìa khóa, nhìn quanh bốn phía một chút lại hỏi, "Trừ bỏ cậu còn có những người khác ở nơi này sao?"

"Trước mắt thì không. Nhưng đôi khi nơi này sẽ thu lưu một ít người qua đêm, cho nên tôi thường giữ phòng ở nơi này ngăn nắp sạch sẽ."

Khi Vox đang muốn mở miệng tiếp tục hỏi thêm, Alastor mỉm cười cắt ngang: "Tôi nghĩ ngài nên đi thay quần áo trước, sau đó tôi sẽ từ từ trả lời hết những câu hỏi của ngài, ngài nghĩ sao?"

............

............

Nhà thờ được xây dựng ở vùng ngoại ô cách xa thị trấn, lưng dựa đồi núi, phía sau là một mảnh rừng rậm rạp, mở cửa sổ ra là có thể nghe được âm thanh gọi bạn của sơn tước. Nhìn từ bên ngoài thì cảm giác nơi này không quá lớn, nhưng thực tế có một phần lớn không gian đã bị cây cối trong rừng che khuất, sau khi chuyển vào mới nhận ra nó rộng rãi đến không ngờ. Không chỉ có không ít phòng ngủ, còn có cả phòng tiếp khách và tầng hầm, cùng với một khoảng sân nhỏ xinh xắn. Nhìn ra bên ngoài cửa sổ phòng ngủ là có thể nhìn đến một vườn hoa khá lớn, bên trong lấp đầy những bông hoa xinh đẹp với đủ loại màu sắc, chúng được chăm sóc tỉ mỉ và đang nở rộ đầy sức sống.

Sau khi Vox cẩn thận sờ qua mấy cái đồ đạc không nhiều lắm ở trong phòng một lượt, lại kiểm tra một chút ổ khóa trên cửa sổ, như thể cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nằm sõng soài xuống giường. Hắn lúng túng mà duỗi chân tay, sau đó chú ý tới áo gió cùng ống quần của mình không biết ở khi nào dính vào rất nhiều bùn đất, Vox rên rỉ một cách đau khổ. Hắn không thể không đứng dậy, mở vali —— lấy ra một bộ quần áo linh mục không vừa vặn và cũ kỹ với mấy quyển sách cũ.

Thành thật mà nói, hắn không nghĩ sẽ có nhiều tín đồ đến một nơi hoang vắng như vậy...... Nhưng thôi, ít nhất đây là một khởi đầu hoàn toàn mới, huống chi còn có người giúp hắn làm thêm công việc quét dọn.

Chờ khi hắn quay trở lại nhà thờ, sắc trời đã hoàn toàn sáng. Ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua những ô cửa sổ hoa hồng* đầy màu sắc, điểm xuyết lên từng hàng ghế những đốm sáng sặc sỡ, làm cho tòa nhà cổ kính này thêm vài phần thánh khiết trang nghiêm.

(*Cửa sổ hoa hồng: thường được sử dụng như một thuật ngữ chung áp dụng cho cửa sổ hình tròn, nhưng đặc biệt được sử dụng cho những cửa sổ được tìm thấy trong các nhà thờ chính tòa và nhà thờ Gothic.)

Alastor vừa lúc từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo một túi bánh mì cùng một ít rau dưa. Anh liếc từ trên xuống dưới, đánh giá một chút trang phục mới của Vox, sau đó rất là hài hước mà gợi lên khóe miệng: "Rất hợp với ngài."

Vox cảm thấy hơi nhục nhã. Hắn trợn mắt: "Bộ quần áo này không được vừa vặn cho lắm, tôi biết."

Lúc sau Vox cùng Alastor trò chuyện trong chốc lát.

Chỉ sau đó Vox mới biết thì ra Alastor cũng không phải vẫn luôn ở trong nhà thờ. Anh lớn lên ở đây, sau đó đến một thành phố lớn làm phát thanh viên, sau khi tích cóp được chút tiền, ba năm trước anh đã trở lại thị trấn nhỏ này và tình nguyện đảm nhận công việc từ thiện chăm sóc nhà thờ. Anh có nhà riêng ở thị trấn, chỉ qua đêm ở đây vào ngày chủ nhật và một số ngày đặc biệt, những lúc khác anh chỉ đến đây vào buổi sáng sớm để dọn dẹp và đọc sách—— khi các tín đồ đến cầu nguyện hoặc sám hối, anh cũng rất vui lòng khi được làm người lắng nghe họ.

"Liệu có nhiều người tự phát đến đây xưng tội sao? Tôi vốn tưởng rằng từ khi công nghệ phát triển, sẽ không có nhiều người quan tâm đến chuyện này."

"Mấy năm trước có lẽ là như vậy. Nhưng luôn có một số tình huống đặc biệt......Ví dụ như vào thời điểm mọi người sợ hãi, thường sẽ thử dựa vào một vài thứ vô hình."

"......Ý cậu là?"

Lời của Alastor khiến cho Vox chú ý. Hắn liếc nhìn chàng thanh niên có khí chất ôn hòa nho nhã này, nụ cười kia càng khó nhận ra mà sâu hơn vài phần.

"......Kiến nghị ngài tốt nhất nên khóa kỹ cửa ra vào và cửa sổ vào buổi tối trước khi ngủ. Trong vài năm qua, trong trấn trên thường xuyên có người mất tích không rõ nguyên nhân......Nghe đồn...là do có ác quỷ đang quấy phá."

Khi đang nói những lời này anh cố ý kéo dài ngữ điệu, đầy nhịp điệu mà đọc từng chữ, giống như muốn hù dọa Vox. Mà Vox không thể không thừa nhận, không hổ là người từng làm phát thanh viên, hiệu quả quả thực là đến ngay tức thì.

Nhưng cũng không phải bởi vì hắn sợ cái gọi là ma quỷ đó.

So với mấy thứ xấu xa tà đạo vô hình kia, hắn càng có khuynh hướng tin tưởng rằng những vụ án mất tích là do giết người có chủ đích. Vì sự an toàn của bản thân, cách làm chính xác hẳn là lập tức đi yêu cầu cục cảnh sát địa phương tăng mạnh điều tra, đưa thủ phạm thực sự ra trước công lý và đảm bảo an toàn cho người dân.

Nhưng Vox rõ ràng đã có kế hoạch khác.

Suy cho cùng, sự hoảng loạn của mọi người đối với hắn cũng không phải là chuyện xấu, nếu hắn tận dụng tốt nó, có thể hắn sẽ kiếm được thêm một ít tiền để vượt qua giai đoạn đầu khó khăn...... Chính mình vượt ngàn dặm xa xôi đến nơi nông thôn khỉ ho cò gáy này cũng chẳng phải là vì làm mấy việc vô ích.

Cho nên hắn quyết định tiếp tục giữ im lặng.

............

............

Những ngày sau đó dường như trở nên rất buồn tẻ.

Từ khi có linh mục, tín đồ tới thăm nhà thờ trở nên càng đông, đặc biệt là vào ngày Chúa nhật*, hầu hết người dân sẵn sàng dành thời gian để tham dự Thánh lễ tạ ơn, nghe giảng đạo và cầu nguyện. Đây đương nhiên là một tin vui bất ngờ đối với Vox.

(Lễ ngày Chúa Nhật (hay còn gọi là Lễ Chúa Nhật) là ngày lễ của người Công giáo được cử hành vào đúng ngày chủ nhật hằng tuần (trong trường hợp đặc biệt có thể cử hành vào chiều ngày trước đó). Lễ này rất quan trọng đối với người Công giáo và họ không được phép bỏ bất kỳ một ngày lễ nào nếu không vì lý do chính đáng.)

Kể từ khi Vox chuyển đến nhà thờ, tần suất Alastor hiện diện ở đây đã giảm đi, nhưng anh không bao giờ vắng mặt vào mỗi Chủ nhật. Anh luôn đến nhà nguyện sớm và giúp đỡ một số công việc chuẩn bị như một nữ tu thực thụ, như thắp nến, chà lau ghế ngồi, ...  Khi Vox bắt đầu giảng đạo, anh thường chỉ ngồi ở hàng ghế đầu và mỉm cười lắng nghe. Có một lần Vox thử đem kinh thánh giao cho Alastor và yêu cầu anh đọc nó, mà Alastor chỉ liếc mắt nhìn hắn, lật nhanh qua kinh thánh và đứng lên bục mà không hề luống cuống.

Khi tiếng nói duyên dáng kia vang vọng trong khán phòng, nó so với  ngày thường càng thêm phần thanh tao kỳ ảo, càng thêm cung kính, cũng càng thêm mê hoặc lòng người.

Sau khi kết thúc lễ Chúa nhật sẽ có rất nhiều tín đồ ở lại xưng tội. Vì công việc này đã được Alastor đảm nhiệm trước khi Vox đến, và vì Alastor dường như có niềm yêu thích sâu sắc với công việc này, nên Vox đã đồng ý cho anh tiếp tục ngồi tòa giải tội với tư cách là một linh mục không chính thức.

Suy cho cùng, cho dù khả năng kinh doanh của Vox có tốt đến đâu thì chính nhờ sự quản lý không ngừng nghỉ của Alastor mà nhà thờ vẫn có thể trụ vững sau nhiều năm bị bỏ hoang. Hơn nữa đúng như lời Alastor, anh có thể thấy được đôi mắt của những tín đồ đến thờ phụng này đang tìm kiếm một thứ gì đó... tìm kiếm một nơi trú ẩn nào đó, một nơi nào đó để dựa vào, một loại an ủi nào đó. Vox không buông tha mỗi một thốc ngọn lửa cầu xin nào. Hắn đã khéo léo khơi dậy tâm lý này và lan tỏa mồi lửa ra một phạm vi rộng lớn hơn, đúng như mong muốn của hắn, số lượng tín đồ ngày càng tăng và đức tin của họ ngày càng vững mạnh hơn... Mọi chuyện đang phát triển theo đúng hướng mà hắn mong đợi.

Tuy rằng lúc vừa đến nơi đây có chút là do bất đắc dĩ, nhưng giờ đây Vox bắt đầu cảm thấy rằng có lẽ hắn đã ăn may.

Lại một ngày công tác kết thúc, Vox ngồi trên ghế tùy ý bắt chéo chân, chờ Alastor nghe xong vị tín đồ cuối cùng sám hối.

"Thật sự cảm ơn cha rất nhiều...... Cha......."

Một người đàn ông trung niên đi ra từ tòa giải tội, ông cúi đầu về phía trước, biểu cảm khẩn trương cảm ơn Alastor. Ông ta thậm chí còn không biết Alastor không phải cha xứ, chỉ là một kẻ lập dị tự gọi mình là "Nữ tu".

Mà Alastor hiển nhiên cũng không có ý làm rõ điều này. Anh chỉ mỉm cười gật đầu, cúi xuống thì thầm thêm vài lời với ông ta rồi đi về phía Vox.

"Có chuyện gì vậy?"

"Vị này xin được ở lại qua đêm. Chờ lát nữa tôi sẽ chuẩn bị một căn phòng cho ông ấy."

"...... Hả?"

Vox có chút kinh ngạc. Alastor đã đề cập rằng anh đã để một số người không có nhà để về tá túc trong nhà thờ.... Nhưng người đàn ông mặc vest kia hiển nhiên không thuộc trường hợp này.  Mà Vox lại có chút ấn tượng với khuôn mặt đó, đây không phải lần đầu tiên ông ta bước vào phòng xưng tội, trong tháng này Alastor đã cùng người đàn ông này nói chuyện rất nhiều lần rồi.

"......Cậu nói gì với ông ta trong tòa giải tội đấy?" Vox dò hỏi.

Hắn chưa bao giờ hỏi Alastor đã nghe được hay nói gì trong tòa giải tội. Hắn biết có rất nhiều người dáng vẻ chín chắn nhưng lại giấu sau lưng rất nhiều thứ bẩn thỉu, hắn cũng biết rằng sẽ luôn có người vì mấy chuyện bịa đặt mà tới sám hối, mà hắn cảm thấy lắng nghe mấy thứ đó thuần túy là lãng phí thời gian của mình. Nhưng Alastor thì khác, anh có vẻ thích thú với cảm giác nắm bắt được điểm yếu của người khác, đồng thời cũng rất giỏi dùng lời nói làm vũ khí tấn công vào những phần dễ bị tổn thương nhất trong lòng người. Anh rất biết chọc vào chỗ đau của người khác. Bất quá những tín đồ đó dường như trở nên trung thành hơn sau khi sám hối với Alastor, nên chỉ cần kết quả tốt thì Vox sẽ không quan tâm đến quá trình cụ thể.

"Không có gì? Tôi chỉ dọa một chút liền làm ông ta sợ đến không dám về nhà ngủ, ha ha!" Trong mắt Alastor lập loè một tia sáng khác thường, "Ông ta cho rằng qua đêm ở nhà thờ là có thể được phù hộ, liền cầu xin tôi để ông ta ở lại đó."

"...... Thật á? Vậy thôi ?! Đây không phải là đang tự chuốc lấy rắc rối sao?!"

Vox cảm giác hơi đau đầu, hắn phải thừa nhận, Alastor rất ưu tú, nhưng cậu ta luôn làm những điều vượt quá sự mong đợi của hắn. Hắn vĩnh viễn cũng không đoán được trong đầu Alastor suy nghĩ cái gì, thật khó để đoán được hành động tiếp theo của cậu ta sẽ là gì.

"Ấy, đừng nói như vậy chứ, vẻ mặt kinh hãi của ông ta thật sự rất giải trí cho thể xác và tinh thần của tôi đấy. Bữa tối hôm nay tôi sẽ lo liệu, nhưng ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ vẫn như thường lệ."

Không hề tốt chút nào.

Alastor sẽ không bao giờ hiểu Vox đã nỗ lực như thế nào để duy trì hình tượng hoàn mỹ của mình trước mắt tín đồ. Suy cho cùng, thái độ của Alastor đối với bất kỳ ai đều giống nhau và anh luôn  treo gương mặt mỉm cười gần như vĩnh cửu kia. Chỉ sau khi ở chung chung lâu rồi, Vox mới hiểu được nụ cười kia căn bản không phải vì muốn thể hiện sự thân thiện với ai, mà chỉ vì làm như vậy sẽ làm chính cậu ta cảm thấy vui sướng.

Nhưng mà, ĐỆCH, Alastor đã nhận lời, nên hắn cũng không thể lại đi yêu cầu tên kia rời đi. Hình tượng trước công chúng của hắn không cho phép hắn làm như vậy.

Hắn buộc phải nở nụ cười lần nữa, giả vờ nhiệt tình cùng người đàn ông kia bắt chuyện vài câu. Tên kia giống y như một con chuột bị mèo cắn phải đuôi vậy, luôn cảnh giác xung quanh một cách lo lắng, mà Vox còn phải nhịn không được cười thành tiếng. Hắn vô cùng tò mò về những gì mà Alastor đã nói với ông ta, nhưng hắn không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo chút nào.

Ít nhất đêm nay Alastor sẽ ở lại nhà thờ, cho nên hẳn là sẽ không có quá nhiều phiền toái cho hắn. Việc này đã thành thông lệ trong mấy tháng gần đây, mỗi khi đến ngày Chúa nhật, Alastor liền sẽ lưu lại qua đêm. Hắn chưa từng hỏi về nguyên nhân, nhưng suy xét đến phong cách hành sự như đồ cổ của cậu ta, có lẽ nó có một ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt nào đó, nhưng không sao cả, điều hắn thực sự quan tâm là Alastor thường vui vẻ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn khi ở lại.

Kỹ năng nấu nướng của Alastor không kém chút nào, đặc biệt là khi xét đến việc chiếc bếp trong nhà thờ có vẻ hơi cũ - không biết là vì tiết kiệm hay sao mà trình độ công nghệ của nơi này dường như đã bị mắc kẹt ở hai mươi năm trước, và phương tiện giải trí thú vị nhất chính là chiếc radio trong phòng Alastor. Vox cũng sẽ lẻn vào nghe một lúc khi hắn cảm thấy buồn chán đến phát điên.

Thế là hiện tại cả ba người ngồi quây quần quanh chiếc bàn gỗ nhỏ, thưởng thức bữa tối ngon lành dưới ánh nến. Ồ, quá tuyệt vời.

"Vô cùng cảm ơn sự chiêu đãi của các ngài..... Thưa cha, con nhất định sẽ báo đáp các ngài vào một ngày khác."

Sau bữa tối, biểu cảm của người đàn ông trông thả lỏng hơn một chút. Đối với Vox, càng nhận được nhiều tiền quyên góp thì càng tốt, vì vậy giờ đây, hắn vui vẻ nhận lời ở lại của người đàn ông đó và cùng Alastor đưa ông ta trở về phòng sau bữa ăn.

"Nhân tiện nói một câu, kiến nghị ngài vào buổi tối trước khi ngủ nên khóa kỹ cửa sổ, xét về lý do an toàn." Trước khi rời đi, Alastor để lại một lời cảnh báo bông đùa có phần ác ý như vậy, sau đó Vox nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông cứng đờ tại chỗ.

............

............

Nhưng mà, lời cảnh báo đó rốt cuộc là dành cho ai?

Khi nghe đến ngoài cửa có âm thanh kỳ lạ, Vox bắt đầu tự hỏi, vào nửa đêm giữ mình tỉnh táo có phải là một ý kiến tồi hay không.

Hắn đã từng nghe người khác nói, có lẽ trên thế giới thật sự có ác quỷ tồn tại. Tựa như tôn giáo miêu tả, nó hóa thành hình dáng của con người, đi vào nhân gian, dụ dỗ bạn bán linh hồn của chính mình, rồi làm bạn từng bước một bước vào vực thẳm. Hắn đã từng khinh thường mấy câu chuyện cổ tích như vậy, nhưng hiện tại hắn đột nhiên bắt đầu tự hỏi, nếu hắn thật sự phải đối mặt với một con ác quỷ như vậy, thì hắn nên lựa chọn như thế nào.

Hắn đã dành nửa đầu cuộc đời để đưa ra những lựa chọn như vậy.

...... Có lẽ hắn đã có câu trả lời rồi.

Vox phủ thêm áo khoác, thắp một cây nến trên giá cắm nến, mở khoá cửa.

Ra khỏi phòng ngủ, đi sâu thêm vài bước chính là phòng bếp, hướng đối diện là con đường dẫn vào nhà nguyện. Không hiểu sao, hắn đột nhiên nhớ lại cái ngày đầu tiên mà Alastor dẫn hắn đi qua đây, qua cái đoạn đường không quá lâu cũng không quá xa này. Lúc đó hắn bắt đầu bắt chước những bước đi của Alastor, những bước đi đều đặn, nhịp nhàng, không nhanh không chậm đó.

Nhà nguyện không thắp đèn.

Nguồn sáng duy nhất đang ở trên tay hắn, khi đến gần hơn, khung cảnh trong bóng tối bắt đầu hiện ra trước mặt hắn. Điều này khiến Vox nhớ lại thời điểm TV được bật.

Nằm ở phía cực đông của tế đàn trong nhà nguyện, dòng máu đỏ tươi đang tràn ra ngoài từ khối thi thể bị mổ xẻ một nửa. Máu chảy dọc theo ruột người, xuống cầu thang làm bằng đá cẩm thạch, sau đó tạo thành một vũng máu trên sàn nhà.

Khoang bụng của thi thể bị thiếu mất hơn phân nửa nội tạng. Xung quanh là những mảnh thịt rách nát như bị xé xuống, những khúc xương trắng chồng lên nhau trần trụi trong không khí, dưới ánh nến lộ ra màu đỏ hồng tuyệt đẹp. Lớp da người trên khuôn mặt đó đã bị lột ra, chỉ còn lại một mớ cơ bắp và xương cốt, loáng thoáng có thể nhận ra ngũ quan ban đầu.

Alastor đang quỳ trước tế đàn.

Anh khoác trên mình chiếc khăn trùm đầu cũ kỹ, bị may vá lại nhiều chỗ của nữ tu, trước ngực dính đầy máu tươi, dưới ánh nến, thân ảnh ấy im lìm như một pho tượng. Đôi mắt ánh lên màu đỏ như máu chậm rãi chuyển hướng về phía Vox, như một con dã thú trong rừng sâu đang tập trung vào con mồi của mình.

A...

Vox ngơ ngác mà nghĩ.

Cho nên đây là lý do vì sao sáng sớm ngày đó cậu ta dọn dẹp tế đàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro