Chương 2: Linh mục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật thú vị, trông anh có vẻ không kinh ngạc cho lắm."

Sau khi đổi quần áo xong, Alastor ngồi trên băng ghế hàng đầu tiên bên cạnh Vox, cẩn thận lau kính trên tay. Anh đã đem cặn đồ ăn còn dư lại xử lý tốt, mà Vox may mắn được quan sát toàn bộ quá trình...... Ít nhất hiện tại hắn đã biết vì sao vườn hoa luôn mọc tươi tốt xum xuê như vậy, cũng sẽ không lại oán trách cống thoát nước hay truyền ra mùi nước sát trùng.

"...... Chỉ là tôi có linh cảm. Nói như thế nào nhỉ, từ ngày đầu tiên đi vào nơi này, trong nháy mắt nhìn đến cậu, liền loáng thoáng có dự cảm."

"Cho nên? Anh không sợ sao?" Alastor nghiền ngẫm mà đánh giá biểu cảm của Vox, "Không sợ vào một đêm nào đó tôi ăn thịt anh luôn à?"

"Ha............ Tôi nghĩ tình hình không tệ đến thế? Hơn nữa, tôi cũng không còn nơi nào để đi ngoài việc ở lại đây, chi bằng ở lại thử thời vận."

...... Tuy ngoài mồm nói như vậy. Vox lặng lẽ thu chiếc kim tiêm gây mê giấu trong cổ tay áo của mình lại. Hắn cũng không có lạc quan đến thế.

Alastor chỉ nhìn chằm chằm mặt của hắn cười: "Đồ quái gở."

"Câu này đến lượt cậu nói à?"

"Tôi cũng đâu có nói là mình bình thường."

"...... Giao tiếp với cậu thật khiến người khác hoảng hồn đấy, và tôi chắc chắn là cậu cố tình."

Vox thực sự có chút chịu không nổi cách Alastor nói chuyện. Dù sao bản thân hắn cũng không phải là một tên sát nhân hàng loạt biến thái, việc hắn có thể bình tĩnh ngồi đây nói chuyện đã là khá cứng rồi.... Hiện tại vừa nhìn đến khuôn mặt của Alastor, dịch dạ dày của hắn liền không ngừng trào lên, hắn thật sự rất muốn tìm một cơ hội để ộc hết món jambalaya tối qua ra.

Nhưng tình trạng hiện tại tốt hơn hắn tưởng tượng. Alastor dường như không để ý đến sự can thiệp của hắn, nhìn có vẻ cũng không có ý định tấn công chính mình ngay lập tức, thậm chí còn hào phóng mà thành thật. Có lẽ hắn nên tận dụng cơ hội này để hỏi những câu hỏi có ý nghĩa hơn.

"Cho nên...... lễ Chúa nhật nào cậu cũng sẽ ăn một người à?" Hắn thử thăm dò hỏi một câu. Mà Alastor đáp lại hắn bằng ánh mắt như đang nhìn một tên đần.

"Sao có thể. Tên đó là người đầu tiên sau khi anh đến. Tôi không chọn ở lại ngày chủ nhật chỉ vì lý do này, chỉ là sắp xếp như thế này sẽ thuận tiện hơn thôi."

"Vậy cậu thuần túy là muốn giết người bừa bãi, hay là cậu có tiêu chuẩn của riêng mình? Ví dụ như lần đầu tôi tới đây, tại sao lại chọn tha cho tôi?"

"Đây không phải việc anh nên quan tâm." Alastor đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, đột nhiên đem mặt để sát vào Vox, "Bất quá có một việc tôi có thể nói cho anh, hiện tại tôi không lựa chọn giết anh, là bởi vì tôi có chút hứng thú đối với anh."

"...... Về cái gì?"

"Về một tên ngoại đạo đang có ý đồ gì khi giả làm linh mục tại một thị trấn vùng biên giới vậy?"

Vox cười gượng: "Cậu phát hiện từ khi nào?"

"Đúng là tôi đã nói mình không theo đạo, nhưng tôi cũng nói rằng mẹ tôi là một người phụ nữ sùng đạo." Giọng điệu của Alastor thường thường, làm người khó đọc được cảm xúc của anh, "Những lời trong bài giảng đạo của anh, hay trong quyển kinh thánh mà anh giao cho tôi đọc càng mang tính kích động và xâm lược hơn hơn bất kỳ giáo lý nào tôi từng gặp."

"......và cậu thực sự đã giữ im lặng sau khi biết điều đó. Tôi cứ tưởng cậu sẽ không muốn tín ngưỡng của mẹ mình bị nhúng chàm này lọ cơ."

"Cũng không? Thực ra tôi chẳng để bụng chút nào đâu." Alastor mỉm cười với hắn, "Nhưng tôi rất tò mò, vì sao anh lại hao tâm tổn trí để tập hợp một đội quân cuồng tín vậy?"

Hắn thật sự không thích cảm giác nói chuyện với Alastor chút nào. Tên kia luôn duy trì thái độ điềm tĩnh trong mọi tình huống, và những suy nghĩ của cậu ta rất khó đoán... Mỗi lời nói thốt ra từ cái miệng đó đều có thể đẩy bản thân hắn đến bờ vực mất kiểm soát.

Hắn không thích mọi thứ vượt quá tầm khống chế.

"Ai biết được? Có lẽ tôi chỉ đang tận hưởng cảm giác được săn đón thôi?"

Vì thế hắn cũng học bộ dáng của Alastor, nở nụ cười đáp trả.

"Và đó không phải là điều cậu nên quan tâm."

............

Thủ đoạn của Alastor rất cao tay, trước đó, anh đã dẫn đường khiến tên đàn ông kia cắt đứt mọi liên hệ với xã hội nên sự mất tích của ông ta đã không bị phát hiện ngay từ đầu. Sau khi quan sát mấy ngày, phát hiện ra Alastor dường như không có nguy cơ bị cảnh sát gô cổ,  Vox thầm thở phào nhẹ nhõm, vì thực ra hắn cũng không chắc liệu Alastor có chọn đồng quy vu tận với mình  hay không nếu cậu ta thực sự không thể thoát tội.

Vox tạm thời còn chưa có ý định chọc thêm phiền toái.

Nhưng mọi chuyện sẽ sớm khác đi. Sau một thời gian nỗ lực miệt mài kinh doanh, giáo phái của hắn cuối cùng đã phát triển đến một quy mô đáng kể, và quan trọng nhất là họ có lòng trung thành tuyệt đối với Vox. Hắn thậm chí còn lợi dụng làn sương mù âm trầm đáng sợ bao phủ trong thị trấn nhỏ do Alastor tạo ra, mọi người càng hoảng loạn, hắn càng dễ dàng nuôi dưỡng niềm tin trong lòng người. Giờ đây, hắn nắm giữ thông tin cá nhân, các mối quan hệ xã hội và phần lớn thu nhập của các tín đồ, đồng thời dùng đường và roi vọt, những lời dụ dỗ ngọt ngào và những lời đe dọa đáng sợ để dựng nên một cái lồng giam cho những người sẵn lòng ở lại.

Trong khi hắn lên kế hoạch cho việc này, Alastor không bao giờ can thiệp. Hai người sống với nhau trong bình yên, giống như hai thanh niên sống chung bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu. Alastor vẫn đến nghe giảng đạo vào mỗi lễ Chúa Nhật. Sau khi xé bỏ lớp ngụy trang, hắn bắt đầu xuyên tạc và dẫn đường một cách trắng trợn hơn. Nếu có người bày tỏ nghi ngờ về hắn, thì hắn vẫn tự tin rằng mình có thể dùng những lời lẽ thông minh để bao bọc lời nói dối, cho dù hắn không làm được cũng không sao - hiện tại hắn là người có thẩm quyền tuyệt đối trong nhà thờ này, hắn đương nhiên có thể lợi dụng sự cuồng tín của những người ủng hộ mình để bịt miệng bất cứ ai. Đây là sức mạnh vô song có thể khiến mọi vấn đề trở nên dễ dàng hơn, thành lập trên một cơ sở quần chúng nhất định.

Đồng thời, hắn cũng sẽ không còn quan tâm đến những tiếng động phát ra từ sâu bên trong nhà thờ vào sáng sớm nữa.

Một lần nữa, vì điều gì mà Vox lại chấp nhất với cái nhà thờ bé tí này, thậm chí hắn vẫn kiên trì như vậy khi phải ở chung với một kẻ giết người hàng loạt chứ?

Một mặt là, hắn thực sự đã cùng đường rồi.

Đây là sự thật. Khi hắn đang gánh những khoản nợ khổng lồ, phải trốn tránh sự truy đuổi của nhiều băng nhóm và chạy trốn từ đô thị thịnh vượng nhất đến đây, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa. Trong những ngày đào vong, hắn vẫn nghĩ rằng may mắn thay hắn đã chuẩn bị sơ bộ cho dự án mà hắn đã giấu kín từ lâu nhưng buộc phải gián đoạn, chẳng hạn như như thị trấn hẻo lánh đã bị ghim định sẵn vào một năm trước này, và một danh tính giả mạo cho phép hắn trà trộn vào.

Hắn đã lừa Alastor. Ngay từ đầu hắn đã không phải là một giáo sĩ mà là một nhà đầu cơ khôn ngoan.

Hắn không thể từ bỏ thành quả đã đạt được ở đây.

Mặt khác, từ góc độ cá nhân, hắn cho rằng Alastor có thể là một đối tác tuyệt vời.

Tìm kiếm sự hợp tác từ một kẻ giết người hàng loạt nghe có vẻ giống như điều mà bạn chỉ nói sau khi bạn cắn thuốc vậy, nhưng sau khi Vox đã ở chung với Alastor một thời gian dài, hắn nhận thấy rằng Alastor quả thực có những ưu điểm đáng để thưởng thức. Anh có đủ bình tĩnh, tâm tư kín đáo, luôn nho nhã lịch sự, và không bao giờ bại lộ điểm yếu của bản thân, giống như một con quỷ ẩn nấp trong bóng tối, từng bước dồn con mồi sợ hãi vào bẫy của mình. Alastor khi đứng  trên bục phát biểu sẽ là một diễn giả có sức thuyết phục hơn Vox.

Hơn nữa, sau khi biết được bộ mặt thật của Alastor, Vox có lẽ có thể lợi dụng anh để loại bỏ một số mối nguy hiểm tiềm ẩn, và một số công việc hậu trường sẽ được tiến hành thuận tiện hơn. Alastor sẽ trở thành trợ lực có giá trị cho Vox.

Trong thâm tâm, hắn đã âm thầm coi Alastor như là một phần tài sản của chính mình, mặc dù hắn không nói ra - hắn biết vẫn chưa đến lúc. Hắn hành động dưới sự đánh giá và từ thiện của Alastor, sống nhờ trong sào huyệt nhỏ ấm áp và thoải mái của anh, đối phương mới là người chân chính nắm trong tay quyền sinh quyền sát. Địa vị của họ hoàn toàn không bình đẳng, hiện tại hắn còn chưa có đủ lợi thế để yêu cầu Alastor hợp tác với mình.

Cho nên, để đạt được mục đích, Vox cần phải tiến thêm một bước nữa.

Chẳng hạn như bây giờ.

"...Rất vui được gặp ngài, thưa cha. Tôi đã nghe nói về những cống hiến to lớn của ngài."

Nếu hỏi hắn học được điều gì khi lăn lộn trong giới kinh doanh thì đó chính là cách dùng lời nói để đùa bỡn lòng người. Và điều có thể làm sâu sắc thêm sức mạnh này là đức tin. Hắn có thể dễ dàng nhận ra những người đã tích lũy của cải bằng cách phản bội lương tâm của họ trong nửa đầu cuộc đời nhưng lại trở nên nhiệt tình với hoạt động từ thiện trong nửa sau của cuộc đời. Để đối phó với những lão già có lương tâm cắn rứt, ngu dốt và mù quáng, tín ngưỡng tôn giáo là một sức mạnh rất hữu ích, nếu làm theo ý họ và hướng dẫn họ một chút, bạn có thể dễ dàng khiến họ bỏ tiền cho mình. Thông qua mạng lưới tín đồ khổng lồ, Vox đã thành công chọn được mục tiêu phù hợp với mong muốn của mình.

Vox nở một nụ cười kinh doanh hoàn hảo, cư xử như một giáo sĩ tốt bụng và giàu lòng nhân ái, ôn hòa chào hỏi ông ta.

"Cám ơn lòng hiếu khách của ngài, thưa ngài. ...Tôi nghĩ ngài có thể không biết mục đích chuyến thăm của tôi..."

"A a, tôi biết, ngài là một linh mục xuất sắc. Chắc là về việc xây dựng nhà thờ phải không?"

Người đàn ông nhấp một ngụm rượu vang đỏ và nở một nụ cười như đã hiểu rõ mọi thứ. Ông ta  cho rằng Vox, giống như những người khác, chỉ ở đó để cầu xin những khoản quyên góp từ thiện của ông. Vox trợn mắt trong lòng, nhưng bên ngoài mặt hắn vẫn giữ nụ cười lịch sự, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước tới chỗ người đàn ông.

"Ngài nói nói đúng một phần. Nhưng sự thật là gần đây tôi đang tập trung vào một vấn đề quan trọng và cấp bách hơn."

Vox đến gần người đàn ông và thì thầm vào tai ông ta, bình tĩnh chia tầm nhìn với cơ thể và lấy ly rượu ra khỏi tay ông ta.

"-về... những tin đồn về linh hồn ma quỷ đang nổi lên trong thị trấn gần đây. Tôi nghĩ ngài đáng lẽ phải nghe về nó rồi."

Thân thể người đàn ông cứng đờ, sau đó ông ta cười gượng: "Tôi nghĩ những tin đồn như vậy đối với chúng ta không ảnh hưởng gì cả? Haha, đó chỉ là chuyện do dân thường bịa ra thôi, thưa cha!"

"Điều này có thực sự là đúng không?....Những vụ mất tích bí ẩn ở quy mô này là chưa từng có, thưa ngài."

"A a, ý của cha là, chuyện này có liên quan đến ma quỷ à?...... Ha ha, thưa Cha, cha biết đấy, tôi  tôn trọng niềm tin của cha, nhưng, ờm, tôi thực sự không nghĩ..."

Đôi mắt ông ta dao động. Người đàn ông đổi vị trí hai chân đang vắt chéo một cách thiếu tự nhiên. Theo bản năng, ông thẳng lưng lên. Vox đứng bên cạnh người đàn ông, xem hết từng chi tiết nhỏ, rồi âm thầm chế nhạo. Quả nhiên vẫn sợ.

"Thực ra, tôi biết nhiều hơn ngài nghĩ, thưa ngài." Vox bước đến gần ông ta, hơi cúi xuống để nhìn thẳng với ông ta, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông, "...Lần này tôi đến thăm, Một trong những mục đích rất quan trọng là... để bảo vệ ngài, thưa ngài."

"...... Cha đang đùa tôi à?"

"Cho dù ngài có tin hay không thì cái ác đã bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta...và đây mới chỉ là sự khởi đầu. Lẽ ra tôi không nên nói về điều này, nhưng tôi nhìn thấy sức mạnh thần thánh trong ngài. Tôi biết ngài chắc chắn đã giúp đỡ rất nhiều người, và cũng có một trái tin nhân hậu, phải không?"

"Đương, đương nhiên!" Người đàn ông có vẻ muốn gấp gáp chứng minh điều gì đó, "Tôi đã giúp đỡ cho hơn mười mấy đứa trẻ vô gia cư! À, còn có công việc từ thiện và tình nguyện nữa! Và..."

"Vâng, tôi biết mà." Vox cắt ngang lời của ông ta, "Nhưng ác quỷ sẽ chỉ tìm tới những người đã phạm sai lầm trong kiếp này. Một khi linh hồn của họ bị vấy bẩn, họ sẽ không bao giờ có thể được gột rửa... dù họ có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa. Và những con ác quỷ đó sẽ ngửi thấy mùi hương của tội ác để tím đến và kéo họ xuống địa ngục."

"...... Ha, không, không có khả năng đó. Con chưa bao giờ làm điều gì phạm tội hay sai trái về mặt đạo đức trong đời. Thưa cha, con khuyên cha đừng cố lừa gạt con nữa."

Vox suýt nữa cười thành tiếng khi nhìn thấy người đàn ông đang giả vờ tức giận. Dù đã cố gắng cao giọng để tăng khí thế, nhưng mồ hôi lạnh trên trán cho thấy cuối cùng ông ta vẫn chột dạ. Ở giai đoạn này của cuộc đời, rất ít người có thể thoát khỏi công lý mà không bị tổn hại, Vox biết rất rõ điều này, đặc biệt là những người truy cầu danh lợi, được mấy người trong số họ có thể leo lên mà không đạp lên xác của người khác chứ.

Vì vậy, hắn giả vờ ngạc nhiên và lùi lại vài bước để tránh xa người đàn ông.

"Không, không, xin ngài đừng cho rằng tôi đang phán xét ngài. Kỳ thật chính là bởi vì ngài có tư cách tiếp nhận sức mạnh của sự ban phước, tôi mới tới đây cầu ngài giúp đỡ."

"Sự giúp đỡ của tôi?"

"Đúng vậy. Thế lực tà ác đang thức tỉnh, chúng bò ra từ vực sâu địa ngục. Đây không chỉ là vấn đề về thị trấn này, mà là dấu hiệu cho thấy chúng đang xâm nhập vào thế giới này... Nếu không ngăn chặn, toàn thể nhân loại sẽ phải đối mặt với sự diệt vong." Vox chân thành cau mày và cầu nguyện: "Nhưng may mắn thay, chúng tôi nhận thấy rằng chúng đã nhận định sai mục tiêu... Xin hãy yên tâm, thưa ngài, chúng tôi có năng lực để bảo vệ ngài và nhân cơ hội này để chiến đấu chống lại cái sức mạnh bên trong lũ ác quỷ kia - miễn là ngài sẵn sàng tin tưởng vào chúng tôi."

Người đàn ông ngồi đối diện lo lắng nuốt nước bọt và không đáp lại. Rõ ràng ông ta vẫn còn do dự khi tin vào lý do thoái thác của Vox.

"À, không dễ để tiếp nhận nhiều thông tin cùng một lúc như vậy... Tôi nghĩ ngài nên thư giãn một chút," Vox nở một nụ cười hiểu biết và đưa tay chỉ vào ly rượu vang đỏ đã lâu không được chạm vào của người đàn ông. Người đàn ông do dự một chút, sau đó nâng ly lên uống một ngụm rượu lớn, lông mày thả lỏng rất nhiều, rõ ràng là giúp tinh thần thoải mái hơn. "Điều chúng ta đang nói là vấn đề sinh tử của cả nhân loại, nhưng đối với ngài, ngài chỉ cần hợp tác với một số nhu cầu của chúng tôi để chúng tôi có thể bảo vệ sự an toàn của ngài tốt hơn."

"...... Thưa cha, theo như con biết, cha chỉ là một linh mục sống ở một thị trấn nhỏ vô danh. Tại sao..."

"Sao tôi lại biết nhiều thế ư?... Kỳ thực, danh tính của tôi không thể bị tiết lộ. Tôi nhận được một nhiệm vụ bí mật và đặc biệt là đến đây để điều tra nguồn gốc của mối đe dọa này, lẽ ra tôi không nên nói cho ngài biết nhiều thông tin như vậy... Nhưng tôi thực sự không đành lòng khi thấy mạng sống của ngài bị đe dọa."

Giọng nói của hắn chứ đầy cảm xúc, vẻ mặt người đàn ông dịu đi rõ rệt. Ánh mắt Vox vừa rồi vẫn dõi theo ánh mắt của người đàn ông, hắn lại bước về phía trước, đặt hai tay lên vai người đàn ông, buộc ông ta phải nhìn mình.

"......Nếu ngài vẫn còn nghi ngờ, hãy để tôi chỉ cho ngài phần nổi của tảng băng chìm của sức mạnh bí ẩn đó. Hãy nhìn vào mắt tôi...Xin hãy nhớ, tin tưởng chúng tôi và trao cho chúng tôi tất cả những gì ngài có."

Người đàn ông ngoan ngoãn hướng ánh mắt về phía hắn. Đôi mắt của Vox sâu thẳm như đáy biển, làm người ta khó thăm dò bên trong, khi nhìn vào đó, bạn sẽ có cảm giác như mình đang bị đôi mắt đó hút vào... Đồng tử của người đàn ông dần dần mở rộng, hơi thở cũng dần trở nên đều đặn và chậm rãi.

Vox nhếch môi hài lòng.

Chất gây ảo giác. Đây là loại hắn thích nhất, không có mùi đặc biệt, dễ bảo quản và dễ dàng thêm vào đồ uống. Hắn đã sử dụng tài sản thu thập được từ các tín đồ để mua được thứ tốt này thông qua một số con đường trong chợ đen.

Cho dù lão già này nhìn thấy gì trong ảo giác, mọi việc sau đó sẽ trở nên dễ dàng. Điều hắn cần không chỉ là tiền, hắn cần mọi người phải hoàn toàn phụ thuộc mình, hết lòng tin tưởng hắn, rồi sẵn sàng dâng hiến mọi thứ.

Hắn sẽ là người hoàn mỹ khống chế toàn cục.

"...Xin hãy tin tưởng vào chúng tôi."

"Tin tưởng chúng tôi."

............

............

"Đây là tác phẩm của anh à?"

Hắn không biết Alstor vào phòng mình khi nào và bằng cách nào, nhưng hắn biết rằng Alastor lúc này chắc hẳn đang rất không vui.

"Hửm? Ý cậu là gì?" Hắn có chút biết rõ còn cố hỏi.

Mặc dù Alastor vẫn nở nụ cười trên mặt, nhưng đôi mắt nheo lại và lông mày nhíu lại cho thấy anh đang rất không hài lòng.

"Tại sao lại tu sửa nhà thờ?"

"...Bởi vì tôi vừa mới nhận được tài trợ?" Vox cười nói, "Tôi cảm thấy nơi này rất quan trọng, cho nên tôi đã cải tạo lại nó. Đây không phải là chuyện tốt sao?"

Thành thật mà nói, hắn đã đoán trước rằng Alastor có thể không đồng ý với kế hoạch của mình, do tính khí truyền thống của anh nên Vox đã không thông báo trước cho anh. Hắn đặc biệt chọn thứ hai để khởi công, cho nên khi Alastor đến vào ngày chủ nhật như thường lệ, anh chỉ có thể chấp nhận cái hiện trạng đã không thể thay đổi này. Alastor chắc chắn sẽ bất mãn với chủ trương tùy tiện của hắn, nhưng hắn không ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy.

Ở một góc độ nào đó, Vox đã làm điều này vì Alastor, nhưng hắn không ngờ anh lại không biết điều đến vậy. Trong vài tháng qua, Vox đã sử dụng các mối quan hệ và ảnh hưởng tích lũy được của mình để thâm nhập vào các ngành công nghiệp khác nhau ở nhiều khu vực khác nhau, đặc biệt là thông qua việc bí mật thao túng các phương tiện truyền hình, để tầm ảnh hưởng của hắn đạt đến mức đáng kinh ngạc. Hắn đã thuê một tòa nhà văn phòng trong thành phố làm nơi tụ tập mới nhưng hắn vẫn xây dựng nhà thờ nhỏ này làm trung tâm, tất nhiên có nhiều yếu tố được cân nhắc nhưng đối với cá nhân Vox, điểm quan trọng nhất là vì nơi này ... Nơi thực sự kết nối hắn với Alastor.

Nhìn bên ngoài thì Alastor có vẻ ôn hòa lịch sự, nhưng thực chất lại lạnh lùng và vô tình, ít nhất theo Vox, dù có sống với hắn bao nhiêu năm, Alastor cũng không thể coi hắn là bạn bè. Mối quan hệ giữa hắn và Alastor giống như hai đường thẳng cắt nhau, họ chỉ giao nhau trong một nhà thờ ở nơi nhỏ bé này, trừ điều này ra thì chẳng còn liên quan gì nữa. Nhưng hắn không muốn đơn giản từ bỏ một cộng sự có giá trị như Alatsor, bất chấp tình trạng sát nhân tâm thần khủng khiếp của anh.

"Nông cạn và thừa thãi. Đặc biệt là mấy cái camera anh đặt ở mọi ngóc ngách. Anh nghĩ tôi không thể nhận ra à?"

Alastor hiếm khi tỏ ra chán ghét rõ ràng như vậy. Vox đành phải cắn răng giải thích: "Phần này hoàn toàn do tôi quản lý. Cậu biết công việc của chúng ta không thể bị bắt quả tang phải không? Đây là vì lý do an toàn, đề phòng lũ chuột nhỏ vô tình đột nhập phát hiện."

"Đương nhiên, nếu cậu thật sự không thích phương án này, tôi có thể cho phép cậu chọn một vài nơi không muốn bị theo dõi, ví dụ như phòng ngủ." Thấy biểu tình của Alastor không buông lỏng, Vox lại nói thêm , "Tôi cũng sẽ thông báo cho cậu những thông tin liên quan. Nhân viên sẽ cho phép cậu ra vào tự do, mọi hành động của cậu ở đây vẫn sẽ không bị hạn chế ".

"......" Mà Alastor chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn, "......có vẻ là tôi đã sai. Anh biết chính xác mình đang làm gì."

Vox nở một nụ cười giả tạo đáp lại.

Hàm ý của câu này chính là Vox đang cố tình cho Alastor thấy quyền khống chế của mình.

Có lẽ đây cũng là một phần nguyên nhân, mặc dù bản thân Vox cũng không nhận ra điều đó - sâu trong ý thức của mình, có thể hắn đang cố gắng thách thức quyền uy của Alastor. Từ giờ trở đi, nhà thờ này sẽ không còn là sào huyệt ấm áp của Alastor nữa mà sẽ trở thành điểm khởi đầu cho sự nghiệp vĩ đại của Vox, quyền lãnh đạo đã được âm thầm chuyển giao vào tay Vox.

Bây giờ, hắn có quyền quyết định có nên nghe theo ý kiến ​​của Alastor hay không.

Bây giờ hắn mới là phe mạnh mẽ hơn.

Sau chuyến viếng thăm này, Alastor ít đến nhà thờ hơn. Thỉnh thoảng anh vẫn xuất hiện vào ngày chủ nhật nhưng không còn đóng vai nữ tu và cũng không còn xuất hiện ở hàng ghế đầu. Vox không ngạc nhiên. Alastor có một ý thức lãnh địa không thể giải thích được, sự kháng cự của anh với hành vi mạo phạm của Vox cũng là trong tầm tính toán của hắn.

Bây giờ Alastor không thể lay chuyển được nền tảng quyền lực của hắn, ngày càng có nhiều tín đồ cuồng tín tụ tập tại đây và lấp đầy nhà nguyện, trong đó có rất nhiều người nổi tiếng giàu có và nổi tiếng. Vox sẽ hướng dẫn cấp phó của mình thắp hương gây ảo giác vào đúng thời điểm để kích động thêm chủ nghĩa cuồng tín mù quáng, và Alastor luôn để ý trước những hành vi nhỏ của họ rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng hắn biết Alastor sẽ không bao giờ thực sự rời khỏi đây. Nhà thờ này chắc hẳn có ý nghĩa gì đó đối với Alastor, mặc dù anh chưa bao giờ đề cập đến nó với Vox.

Nếu không, làm sao anh có thể sẵn sàng từ bỏ tương lai tươi sáng của mình và ở lại vùng nông thôn hẻo lánh này để trở thành một kẻ giết người hàng loạt trong sự cẩn trọng?

-- không sai, hắn còn nắm giữ mạch máu chân chính của Alastor, những bí mật dơ bẩn đó. Giờ đây hắn có thể tiêu diệt Alastor mà không cần lộ diện, như trực tiếp giết chết anh hoặc khiến anh dành phần đời còn lại trong tù. Vì vậy, có thể nói, bất kể Alastor có bị hành động của Vox xúc phạm hay không thì cuối cùng anh cũng chỉ có thể im lặng.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Hiện tại hắn chỉ cần chờ đợi một cơ hội, một sơ hở.

Chỉ kém một chút nữa là có thể thành công bắt được con dã thú hung mãnh này.

............

............

Bởi vì hợp tác kinh doanh, Vox bắt đầu thường xuyên đi đến nhiều đô thị giàu có khác nhau và gặp gỡ giới thượng lưu từ mọi tầng lớp xã hội. Thân phận hiện tại của hắn bề ngoài là giám đốc của một đài truyền hình nổi tiếng, hắn nổi tiếng trong ngành vì tài ăn nói, tuổi trẻ và tài năng của mình. Hắn bắt đầu càng ngày càng ít trở lại cái trấn nhỏ ở vùng nông thôn kia, giao lại phần lớn hệ thống giám sát của nhà thờ cho các cấp phó thân tín, chỉ thỉnh thoảng vào Chúa nhật hắn mới đích thân quay lại giảng đạo.

Mọi thứ dường như đang đi theo một quỹ đạo đã định trước.

Cho đến một ngày, hắn không nhận được báo cáo công việc hàng ngày của cấp dưới. Ngay sau đó, hắn nhận được liên lạc và được biết tên kia đã mất tích không rõ nguyên nhân, cảnh sát vẫn đang tiến hành tìm kiếm.

Khoảnh khắc biết được tin này, Vox gần như cảm thấy tim mình lỡ nhịp. Khóe miệng hắn bắt đầu nhếch lên không kiểm soát, không thể kìm được sự phấn khích.

-- xem ra thời cơ rốt cuộc đã chín muồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro