Chương 3: Nhà thờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi có chứng cứ về việc cậu giết hắn. Tôi đã lưu nó lại trong camera giám sát."

Vox đặt tay lên đầu gối, vắt chéo hai chân, vui sướng nói với Alastor.

Alastor đã phá hủy được hai cái camera theo dõi của hắn, nhưng anh không thể phát hiện được cái thứ ba. Khi Vox đang thiết kế và xây dựng lại nhà thờ, nó đã được cố tình chôn một nửa vào tường, nâng lên từ vị trí cao và nhắm thẳng xuống đàn tế của nhà nguyện.

Alastor ngồi đối diện hắn, tầm mắt anh không dừng lại trên người Vox, mà lướt qua cửa sổ kính màu của nhà thờ, nhìn màn đêm đen như mực ở bên ngoài.

"Hắn đã quan hệ tình dục với hai người phụ nữ tại đây." Alastor bình tĩnh nói, "Cho nên tôi dọn dẹp bàn ăn của mình một chút."

"...... Vô luận như thế nào, tôi nghĩ cậu hiểu tình hình hiện tại của mình."

Kỳ thật, Vox cũng nhìn thấy nó qua camera theo dõi. Tên kia đã sử dụng thuốc để đưa các tín đồ nữ vào ảo giác rồi quan hệ tình dục với hắn ta như một nghi lễ đặc biệt. Thành thật mà nói, Vox cảm thấy hành vi vì được chìm đắm trong quyền lực và dục vọng mà đắc chí này có chút buồn cười, nhưng chỉ cần nó không gây tổn hại đến lợi ích của hắn thì hắn có thể chấp nhận. Hắn không quan tâm đến điều này.

Điều hắn quan tâm là vì việc này mà hắn đã bắt được nhược điểm của Alastor.

"Nói thật, tôi không muốn hướng cậu truy cứu việc này, Alastor." Vox làm cử chỉ chân thành nhất có thể, nhìn về phía Alastor. Nhưng mắt Alastor vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. "...... Tôi có thể lý giải sự tức giận của cậu, cũng hiểu rằng nhà thờ này đối với cậu có ý nghĩa rất to lớn, và cậu chắc chắn có tình cảm sâu sắc với nó."

Chiếc mặt nạ mỉm cười hoàn hảo của hắn dường như nới lỏng trong giây lát.

"Và tôi không quên cậu đã giúp đỡ tôi nhiều như thế nào. Cậu đã giúp tôi tạo dựng được chỗ đứng ở đây khi tôi chẳng có gì trong tay. Tôi khá chắc chắn rằng nếu không có cậu, tôi sẽ không đạt được nhiều thành tựu như vậy trong một khoảng thời gian ngắn."

Vox đứng dậy bước tới chỗ Alastor, đặt tay lên vai anh.

"...Tôi nghĩ chúng ta có thể giải quyết vấn đề này một cách nhẹ nhàng hơn." Hắn thì thầm, "Tôi có một hợp đồng khá tốt ở đây... Cậu giúp tôi một chút, sau đó chúng ta có thể xóa bỏ tất cả mọi chuyện."

"Cậu thấy thế nào? Alastor."

Sau khi nói xong, Alastor cuối cùng cũng quay lại nhìn Vox.

Ngay trong lúc đó, Vox ngừng hô hấp - không biết tại sao, hắn cảm thấy một cơn khủng hoảng không thể giải thích được. Trong mắt Alastor hiện lên vẻ lạnh lùng và xa cách mà hắn chưa từng thấy trước đây. Ban đầu hắn nghĩ rằng mình hiểu Alastor đủ rõ để biết rằng anh sẽ không để tâm đến bất kỳ ai, rằng anh sẽ không thân thiết với bất kỳ ai, rằng anh sẽ đối xử với mọi người bằng thái độ như nhau. Hắn cho rằng đó là sự thờ ơ lớn nhất của Alastor.

Nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật xa lạ.

"Nếu đó là tất cả những gì anh muốn nói, còn xin thứ cho tôi cáo từ."

Alastor nở một nụ cười lạnh băng với hắn, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng đi vòng qua Vox, lập tức hướng thẳng về lối ra.

"—— Khoan, khoan đã, tôi nghĩ có lẽ cậu đã hiểu lầm ý của tôi!"

Vox kéo lại cánh tay của Alastor, muốn anh dừng lại. Nhưng sức mạnh của Alastor lớn hơn hắn tưởng tượng, thay vào đó hắn bị kéo loạng choạng đến tận lối ra.

"Chúng ta có thể hợp tác, Alastor! Tôi không hề có ý khiêu khích, cậu phải hiểu rằng đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cậu!" Hắn bị kéo đến cửa nhà thờ, buộc mình phải mỉm cười và cố gắng giữ lấy vai Alastor, "Ý tôi là tôi có thể giúp cậu! Giúp cậu giải quyết mọi hậu quả rắc rối. Tất nhiên, cậu cũng có thể có được quyền lực, sự giàu có hoặc những thứ khác. Nếu muốn, cậu cũng có thể giành quyền kiểm soát nhà thờ này. Cậu hiểu không? Miễn là vì cậu sẵn sàng gia nhập tôi!"

Hắn đã đưa ra một lời đề nghị quá hấp dẫn để có thể từ chối. Alastor là một người thông minh và Vox biết rằng anh sẽ chọn con đường phù hợp nhất với lợi ích của mình. Anh chắc chắn sẽ-

"Không."

——.

"...... Cái gì?"

"Anh đã nghe được câu trả lời của tôi rồi."

Cậu đùa tôi à?

Là do những lời vừa rồi của mình chọc giận cậu ta, nên hiện tại cậu ta đang giận dỗi sao?

Đối với Vox, hủy hoại anh còn dễ hơn bóp chết một con kiến. Alastor không còn lựa chọn nào khác——

"Ha ha, khoan đã, cậu thật sự hiểu ý của tôi sao?" Vox cười gượng, sải bước về phía trước và đặt khuỷu tay lên cổ Alastor, dùng sức kéo anh về phía mình, "Tôi phải giải thích lại cho cậu...."

"Không cần."

Alastor không nhìn Vox, anh vẫn nhìn về phía trước, giữ một nụ cười giả tạo và nắm lấy cổ tay đang vòng quanh cổ mình của Vox. Sức mạnh của anh lớn đến mức Vox không khỏi kêu rên vì đau đớn. Sau đó anh không khách khí bẻ bàn tay đó ra khỏi người mình, Vox cảm thấy nếu không nhượng bộ, tay hắn thực sự sẽ bị anh bẻ gãy.

"Câu trả lời của tôi là, không."

"Chờ, chờ một chút! Tại sao chứ?! Chuyện này đối với cậu chẳng hề thiệt cái gì cả!"

Hắn không hiểu nổi.

Hắn đã chuẩn bị tất cả các điều kiện cần thiết. Tất cả mọi thứ.

"............"

Alastor bước vài bước để tránh xa Vox, sau đó quay lại, cuối cùng anh cũng chịu nhìn thẳng vào mắt Vox. Nụ cười của anh vẫn như thường lệ với vẻ mặt đen tối khó đoán.

"Bởi vì tôi rất rõ ràng —— anh là cái loại người gì."

Anh mở lòng bàn tay ra. Đó là một kim tiêm có chứa thuốc gây mê mà Vox vẫn giấu cho đến tận bây giờ. Alastor bóp nát nó không chút do dự, những mảnh thủy tinh trộn lẫn giọt máu rơi lả tả xuống đất.

Đó là một đêm hoàn hảo bên ngoài nhà thờ, mặt trăng cắt một vết nứt trên tấm màn đen, khiến những tia bạc vụn rỉ ra ngoài, phủ trên ngọn tóc của Alastor. Vox ngây người nhìn anh, nhìn Alastor nở một nụ cười mà hắn chưa từng thấy trước đây, một nụ cười tràn ngập sự chán ghét và ghê tởm.

"Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không biết được tôi là loại người như thế nào."

............

............

Việc đầu tiên Vox làm sau khi trở về nơi ở của mình trong thành phố là liên lạc với sát thủ để diệt trừ Alastor. Vì lý do nào đó, hắn không muốn mạo hiểm liên quan đến cảnh sát mà quyết định chọn phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất.

Nụ cười cuối cùng mà Alastor để lại khiến dạ dày hắn ớn lạnh.

Hắn không thể giải thích sự hoảng loạn này đến từ đâu. Rõ ràng Alastor không đủ để trở thành mối đe dọa với hắn, địa vị giữa họ đã bị đảo ngược, sau khi Vox lấy đi mọi thứ của Alastor, hắn mới là người có tư cách đá văng anh ra. Vậy cái cảm xúc không ngừng day dứt này đến từ đâu? Chẳng lẽ cái nhìn cuối cùng đó thực sự khiến Vox cảm thấy bị bỏ rơi? Không, không có khả năng, hắn không nên sợ điều này, cũng không nên quan tâm điều này, không nên như vậy. Sao Alastor dám? Sao anh dám phớt lờ sự răn đe mà Vox đã dày công xây dựng, sao anh dám phớt lờ hắn?

Nhưng kết quả hắn nhận được là tất cả sát thủ được thuê đều mất liên lạc sau khi tiếp xúc với Alastor một khoảng thời gian, đương nhiên Vox có thể đoán trước được chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó.

Vì vậy hắn đã cử một lượng lớn tín đồ đến giám sát Alastor. Khiến họ quanh quẩn quanh nơi ở của Alastor, để họ theo dõi Alastor mỗi khi anh đi dạo xung quanh hay đi ra ngoài, và để mắt đến mọi hành động của anh, ngay cả khi những người này không thể làm gì được anh. Nhiệm vụ có vẻ phí công và vô nghĩa, nhưng Vox vẫn nhất quyết thực hiện, ra lệnh cho người phụ trách báo cáo hàng đêm cho hắn về hành động của Alastor. Alastor dường như cuối cùng đã bắt đầu khuất phục trước sự áp bức thầm lặng này, anh không còn đến nhà thờ nữa và giảm dần việc đi ra ngoài.

Anh gần như đã tạo cho Vox ảo tưởng như vậy.

Nhưng giọng nói khó chịu phát ra từ radio như sét đánh giữa trời quang lại nhắc nhở hắn: là Alastor, tên kia chính là Alastor.

"Xin lỗi đã làm gián đoạn quý vị đang nghe radio! Nhưng bây giờ xin cho phép chúng tôi bắt đầu với một tin tức thú vị: một thế lực tà giáo mới đang bén rễ ở một thị trấn yên bình nọ, và thủ lĩnh giáo phái cố thủ ở đây đang ở gần hơn bạn nghĩ - theo những người trong cuộc, người khởi xướng tất cả những điều này chính là ngài Vox vô cùng nổi tiếng và ưu tú dạo gần đây!" 

"Các bạn đã bao giờ nghe chương trình truyền hình của hắn chưa? Các bạn có thể tưởng tượng nổi hắn đã làm những điều xấu xa gì sau lưng không? Hắn không chỉ thu tiền của người dân, giam giữ các tín đồ và gieo rắc nỗi sợ hãi, thậm chí còn khiến người ta đột tử trong tay hắn! Đáng sợ hơn là hắn vẫn luôn theo dõi mọi người, có khi các bạn đã bị hắn theo dõi mất rồi!

"Tại sao một người như vậy lại có thể trở thành người quản lý của một đài truyền hình? Liệu sự an toàn của người dân có được đảm bảo không? Chính phủ có làm tròn trách nhiệm của mình không? Các bạn à, chúng ta hãy hết sức chú ý đến vấn đề này, nhà đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin cho quý vị - "

Alastor.

Sóng vô tuyến mang giọng nói của anh đi xa.

'Tại sao? Tại sao? Tại sao? Làm thế nào tên kia thoát khỏi sự giám sát?' Vox đã điều tra hồ sơ của anh , 'lẽ ra Alastor đã từ chức ở đài phát thanh rồi mới phải? Làm thế nào mà hắn ta lại xuất hiện đột ngột như thế này? Chính xác thì tên đó đang làm gì ở sau lưng mình và Vox đã bỏ lỡ thông tin gì?'

Móng tay của Vox run rẩy để lại những vết xước trên bàn, tim hắn đập mạnh trong lồng ngực, như thể toàn bộ máu trong cơ thể hắn lúc này đều dâng lên đỉnh đầu, làm mờ tầm nhìn và cảm giác cơ mí mắt đang co giật. . .

Bình tĩnh, bình tĩnh ——. Hắn buộc mình phải hít một hơi thật sâu và phớt lờ tiếng ù ù chói tai gần màng nhĩ. Giữ tỉnh táo đi, Vox, mày có thể xử lý được chuyện này, nó không phải là vấn đề lớn. Mày còn có biện pháp dự phòng cùng át chủ bài, mày hoàn toàn ứng phó được, chỉ cần duy trì được tư duy logic và kỹ năng giao tiếp của chính mình...

Sau đó, đừng nghĩ về Alastor nữa.

Tất cả điều này đều có thể được giải quyết một cách dễ dàng.

Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, ra lệnh cho người của mình tìm ra người đã báo tin. Kết quả không thu hoạch được gì, lẽ ra hắn phải nhận ra rằng mình không phải là người duy nhất làm giả danh tính. Hắn lập tức hẹn gặp lãnh đạo cấp cao của nhà đài để trao đổi về sự cố phát sóng. Bởi vì quy trình tiêu chuẩn của chương trình phát thanh này đúng là có chút sai sót, cùng với việc Vox hào phóng chi trả, hai bên cuối cùng đã quyết định rằng chương trình phát thanh này sẽ bị đài phát thanh coi là một thiếu sót và xin lỗi công chúng vì đã lan truyền nhầm thông tin sai lệch.

Tuy nhiên, các ảnh hưởng của việc phát sóng vẫn chưa được loại bỏ, một khi gieo mầm mống hoảng loạn, chúng sẽ phát triển và lan rộng nhanh chóng một cách không thể kiểm soát. Mấu chốt của vấn đề hiện nay là ngăn chặn chính phủ vào cuộc và ngăn chặn câu chuyện nội bộ thực sự được công khai trước công chúng.

Hắn đã soạn thảo suốt cả đêm để chọn ra được một phương án tốt nhất, liên hệ với tất cả những người chủ chốt có ảnh hưởng đến các quyết định về việc này, không ngừng đến thăm để xoa dịu các mối quan hệ và giành được sự ưu ái. Hắn cần phải ém việc này xuống, và để làm được điều này hắn cần phải trả giá - không chỉ rất nhiều của cải, tài sản mà còn là một phần quyền lực mà hắn có.

Sau khi hoàn thành xong tất cả mọi việc, Vox đã công khai làm rõ với công chúng: Đây là một lời buộc tội vô căn cứ và ác ý, và bản thân không liên quan gì đến nó. Hắn lại âm thầm lợi dụng nhiều phương tiện truyền thông mà mình đang nắm giữ, để đích thân giám sát việc sản xuất một chương trình truyền hình, cho phép các phóng viên bí mật đi vào nhà thờ ở thị trấn nhỏ, cố tình tạo ra khung cảnh vui vẻ và thể hiện sự bình yên trong nhà thờ. Sau khi chương trình được phát sóng, Vox không quên chú ý đến xu hướng của các bên và dùng nhiều biện pháp khác nhau để trấn áp dư luận nhằm xóa tan sự nghi ngờ, nghi kỵ của quần chúng.

Vox phải mất cả tháng mới giải quyết được sự kiện này. Hắn chỉ ngủ trung bình bốn giờ mỗi ngày, quầng thâm dưới mắt dường như hàn vào tận đáy mắt, mức độ lo lắng cao độ dần dần khiến hắn bị đau đầu, mất ngủ, và hàng loạt các phản ứng bất lợi khác. Nó cũng khiến hắn vô thức hồi tưởng liên tục về những ký ức trong khoảng thời gian bị đuổi giết kia.

Hắn không khỏi nhớ lại cái buổi tối hắn gói bộ áo choàng linh mục cũ kỹ vào vali, từng bước đi bộ vài cây số về phía nhà thờ trong rừng để tránh bị chú ý. Hắn cũng nhớ lại lần đầu tiên khi hắn bước vào nhà thờ đó, sự nhẹ nhõm đến từ đáy lòng làm hắn cứng đờ tại chỗ vì khiếp sợ, cũng không khỏi hồi tưởng lại những cảm xúc phức tạp khi lần đầu nhìn thấy khuôn mặt kia, và khi Alastor dẫn hắn bước vào sâu trong nhà thờ,  tiếng tim đập thình thịch phát ra từ lồng ngực của hắn.

Hắn sẽ bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, theo phản xạ lắng nghe mọi tiếng động bên ngoài cửa.

Để rồi lờ mờ nhận ra hôm nay không phải là lễ Chúa nhật.

Nơi này cũng không phải là nhà thờ.

...Sau khi hắn cuối cùng đã thoát khỏi tất cả mọi thứ, tất cả những điều này, hắn mới nhận ra rằng Alastor không bao giờ xuất hiện nữa. Anh không can thiệp vào sự cấu kết giữa Vox và lũ cao tầng, cũng không cản trở sự kiểm soát dư luận của Vox, sau một lần phát sóng khiến người ta căm hận, mọi thứ lại trở lại im lặng. Trong tháng này Vox căn bản không có thời gian để ý tới dấu vết của Alastor, khi hắn định tiếp tục giám sát thì mới phát hiện ra Alastor đã rời khỏi thị trấn, nơi ánh mắt của hắn không thể chạm tới nữa.

Điều đó dường như tuyên bố rằng họ sẽ không bao giờ giao thoa kể từ bây giờ nữa.

............

............

Để trả ơn cho những ông to bà lớn đã trợ giúp hắn khi gặp khó khăn, Vox đã mời họ đến nhà thờ ở thị trấn nhỏ để làm lễ rửa tội như một lời cảm ơn. Trong một tuần, nhân danh Chúa ban cho họ sự ban phước, thanh lọc thân thể và tâm trí, xua đuổi tà ma.

Nói trắng ra, các nữ tín đồ ở đó đã được dâng lên cho họ để mở một bữa tiệc thác loạn kéo dài bảy ngày, thuận tiện giải quyết vấn đề hối lộ và tiền tham ô trong tay hắn.

Hết cách. Sau khi gặp phải sự cố này thì bên hắn đã bị thiệt hại nghiêm trọng, những người này cũng đã nắm được nhược điểm của hắn nên hắn chỉ có thể mỉm cười đón chào họ. Hắn đành phải tạm thời nhịn nhục nhìn quyền lực mà hắn nỗ lực vất vả mới có được bị chia cắt.

Nhưng...vì lý do nào đó, hắn không phải rất kháng cự với kỳ nghỉ bí mật này. Hắn cố tình tung ra tin tức trước chuyến đi này, đề cập đến hành trình của mình bằng những từ ngữ khó hiểu ở một góc tờ báo rất dễ bị bỏ qua hoặc bị quên mất. Trong lòng hắn có một chút kỳ vọng đặc biệt - có lẽ Alastor sẽ nhìn thấy tin tức này.

Hắn có một ý tưởng mơ hồ. Mặc dù trò hề này đã hoàn toàn tuyên bố mối quan hệ của họ tan vỡ, và mặc dù sự căm hận của Alastor dành cho hắn là vô cùng rõ ràng, nhưng Vox vẫn suy nghĩ, có lẽ giữa hắn và Alastor vẫn còn thiếu một lời từ biệt cuối cùng.

Bầu trời khoác lên mình màu xanh thẳm sạch sẽ, xa xa có thể thấy vài đám mây bồng bềnh mềm mại chồng lên nhau, phía trên tầng mây là ánh nắng dịu dàng xuyên qua những tán rừng, tô điểm những hoa văn lốm đốm trên mặt đường.

Vox ngồi ghế sau xe ô tô đi qua một con đường có chút gập ghềnh xóc nảy, trở về nơi mà hắn đã từng rất quen thuộc.

"Thật vui khi được nhìn thấy anh lần nữa, bạn cũ của tôi." Alastor đang ngồi trên băng ghế đầu tiên, trong tay cầm một quyển sách dày mà hắn không biết tên, quay đầu nở nụ cười mê người với hắn. Thái độ của anh vẫn bình tĩnh như thế, như thể giữa họ chẳng có chuyện gì xảy ra, và họ thực sự chỉ đơn thuần là những người bạn cũ.

"......" Vox nghẹn lời trong giây lát, "Nhà thờ này hẳn là đang trong trạng thái đóng cửa cấm vào."

"Tôi biết."

Nhưng anh luôn tìm được đường vào.

".......Một giờ sau, sẽ có một nhóm khách đến. Họ sẽ ở lại đây trong một tuần."

Ánh mắt Alastor dần dần trở nên buồn chán, anh thấp giọng hừ một tiếng đáp lại.

"...... Cậu có biết họ sẽ làm gì ở đây không?" Vox khô khan cười gượng, "Họ sẽ quan hệ tình dục điên cuồng ở đây, với tất cả các tín đồ nữ hoặc các tín đồ nam."

Động tác của Alastor cứng đờ trong giây lát.

Có thể Vox chưa bao giờ thực sự hiểu Alastor, nhưng hắn chưa bao giờ ngừng tìm hiểu Alastor. Hắn biết —— hắn biết cái tên siêu sao Radio này là người vừa lỗi thời lại vừa cổ hủ, luôn tự mâu thuẫn chống lại công nghệ mới, vì vậy hắn đã lắp một chiếc tivi đời mới nhất bên dưới chiếc radio cũ của Alastor. Hắn biết Alastor lúc nào cũng ẩn giấu nhiều bí mật, không muốn bị bất cứ kẻ nào kiểm soát, cho nên hắn cạy mở tất cả các phòng bị khóa dưới tầng hầm và lắp đặt camera giám sát ở mọi ngóc ngách. Hắn biết Alastor chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với tình dục, cũng không thích tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, bởi vậy hắn đã chọn căn phòng nơi Alastor từng ở và đàn tế của nhà nguyện làm nơi đầu tiên và cuối cùng của buổi thiệc thác loạn.

"Họ sẽ ở phòng của cậu, trong phòng bếp, trước tượng thần, trước đàn tế, làm tình trong mọi ngóc ngách ở đây, chỉ cần họ muốn, họ có thể làm bất cứ điều gì mà họ thích."

Alastor chau mày, nhưng không khỏi bật cười: "Thật là một vị cha xứ có lòng dạ rộng lượng. Vậy ra điều anh muốn nói chỉ có thế thôi à? —— Chúa ơi, thật là một buổi gặp gỡ quý giá."

Anh buông cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy chỉnh lại chiếc nơ trên cổ, rồi nở một nụ cười hài hước với Vox.

"Vậy xin thứ cho tôi không thể phụng bồi."

Anh đi thẳng qua Vox, nhưng lần này Vox không ngăn anh lại. Vox chỉ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, vào lúc trước khi anh chuẩn bị rời khỏi nhà nguyện, mở miệng nói: "Alastor, hôm nay là lễ Chúa nhật, đêm nay cậu có thể ở lại."

Alastor dừng bước, "Tại sao?"

"Tôi hy vọng đêm nay cậu có thể tới phòng tôi một chuyến, tôi có một món quà chia tay muốn tặng cho cậu." Vox nở một nụ cười giả tạo, "Về ân ái."

Alastor đột nhiên quay người lại, hắn nhìn thấy tròng mắt cậu giãn ra trong giây lát, ngay sau đó,  một ngọn lửa lạnh băng bùng lên trong đôi mắt kia. Alastor cười khô khan:  "Thật thú vị. Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ chấp nhận?"

"Bởi vì đây là những điều mà các nữ tu nên làm." Vox nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, "Tựa như mẹ của cậu đã từng đã làm, đúng không? —— làm sao vậy, tôi nói không đúng sao? Ha ha, đừng lộ ra biểu cảm như vậy chứ, không phải cậu rất thích sắm vai thành nữ tu sao?"

"...... Tốt nhất mày nên cẩn thận cái mồm của mình."

"Ha ha, người nên cận thận lời nói không phải tôi." Vox cười lớn, hắn tiến lên một bước. "Để tôi nhắc cậu một chút, hiện tại cậu đang đứng ở địa bàn của tôi, không còn lựa chọn nào khác đâu. Đến đây đi, chấp nhấn món quà này —— tôi sẽ làm cho cậu sung sướng."

Đúng như ý nguyện, Vox nhìn thấy dòng xoáy đen ngòm dâng trào trong mắt Alastor, hơn nữa không ngừng trở nên thâm trầm hơn, tối tăm hơn, nụ cười của anh bắt đầu trở nên dữ tợn, giống như điềm báo trước sự bùng nổ.

Mỹ vị.

Lần đầu tiên hắn nếm trải đến hương vị của sự chi phối trên người Alastor, nó còn gây nghiện hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

"Tốt lắm." Alastor nở một nụ cười gần như đe dọa, " Vậy thì tôi đoán là mình cũng chẳng còn gì để nói nữa rồi."

"Đêm nay anh chờ em trên giường nhé, cưng à —— đừng để anh đợi lâu quá đấy!"

Vox hét lớn với bóng lưng rời đi của anh, sau đó hắn không nhịn được mà cong lưng cười to.

............

............

Sau khi Alastor rời đi, ngày dường như trở nên dài hơn.

Vox chán nản nhìn chăm chú vào mấy người kia, nhìn họ vừa cắn thuốc một cách vui sướng vừa lặp đi lặp lại những động tác thúc đẩy đơn điệu, đắm chìm không mệt mỏi trong ảo giác và ham muốn nhục dục. Trong lúc này, hắn bắt đầu vô thức nhìn chằm chằm vào cửa sổ hoa hồng, nhìn ánh mặt trời dần dần thay đổi phương hướng và màu sắc theo thời gian, hắn cảm thấy bản thân mình càng mong chờ màn đêm buông xuống hơn sau mỗi giây mỗi phút trôi qua.

Những chiếc kim đồng hồ tích tắc theo thời gian, để mọi dục vọng, mọi hận thù cùng tình yêu hòa tan vào quá khứ của sinh mệnh, trở thành những dấu khắc nhỏ nhoi nhưng không thể xóa nhòa, tồn tại vĩnh cửu.

Hắn thắp hương cho những người vẫn còn đang đắm chìm trong buổi cuồng hoan rồi lặng lẽ trở về căn phòng cũ của mình một mình.

Mặt trời đã bắt đầu lặn, ánh nắng đỏ cam xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, tạo thành những vệt bóng kéo dài. Cũng giống như lần đầu tiên, Vox cẩn thận kiểm tra mọi thứ trong phòng rồi khóa cửa lại. Hắn trèo ra ngoài cửa sổ, men theo con đường đá phủ đầy hoa hướng về phía rừng cây đan xen ở sau đồi.

Sâu trong rừng có một chiếc ô tô riêng mà hắn đã giấu kín từ lâu. Hắn mở cửa hàng ghế sau, chào ngắn gọn tài xế- trợ lý riêng của hắn một tiếng, rồi đi xe rời khỏi nhà thờ theo một con đường mòn không ai biết.

Khi chiếc xe đi về phía con dốc cao nơi sườn núi, hắn mở cửa sổ xe và nhìn lại thị trấn nông thôn nhỏ đã cùng hắn vượt qua giai đoạn đau đớn cũng như quan trọng nhất của cuộc đời.

—— sau đó hắn không nhịn được mà cười một cách điên cuồng.

Mặt trời cắt ngang đường chân trời, những đám mây tỏa ra ánh đỏ tím lộng lẫy, nhảy múa cùng ngọn lửa che phủ bầu trời, chúng đan xen, giao triền vào nhau. Nó bùng cháy vô ngần mà nuốt sống toàn bộ nhà thờ, ngọn lửa liếm láp đến tận tầng mây, không chết không ngừng bốc lên hòa vào làm một với thái dương, phát ra ánh lửa vô cùng chói lóa, tạo thành vẻ đẹp lộng lẫy và ngoạn mục chưa từng có trên thế gian. Vậy ra đây là món quà chia tay của Alastor dành cho hắn. Vox không nhịn được mà cuộn tròn ở ghế sau xe cười như điên, cười đến mức cơ thể run lên, lượng oxy trong phổi cạn kiệt, cười đến mức nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, làm khung cảnh ngoài cửa sổ xe nhòe thành ánh sánh màu đỏ. Hắn chợt hối hận vì đã lái xe đi xa như vậy, nếu không hắn đã có thể nghe được tiếng la hét và vùng vẫy phát ra từ nhà thờ, đồng thời có thể nhìn thấy những bức tường trắng của nhà thờ dần dần bị ngọn lửa thiêu rụi, cháy đen, rồi bong ra từng mảnh.

Vào thời điểm phóng hỏa Alastor đã nghĩ những gì nhỉ?

Nhà thờ này từng có một ý nghĩa đặc biệt vượt qua mọi thứ đối với Alastor, nhưng giờ đây đã bị hắn cải tạo đến mức không thể nhận ra, cuối cùng đã bị thiêu rụi trong biển lửa. Vì Vox, anh sẽ không ngần ngại tự tay mình phá hủy tất cả, đơn giản là Vox. Anh nhất định sẽ tức giận lắm, anh chắc hẳn sẽ căm hận lắm, và anh chắc chắn sẽ không từ bỏ một cách đơn giản như vậy.

Cho đến cuối cùng hắn vẫn nghĩ cách để giành được tình cảm tương đương từ Alastor.

Có lẽ vào một đêm nào đó trong tương lai, khi Vox đã trở nên nổi tiếng và hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý, Alastor sẽ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh giường hắn khi hắn đang nằm ngủ ngon lành, rồi chặt đầu hắn như đang chặt một cái cây, sau đó mổ bụng cái thi thể của hắn, nuốt chửng nó từng chút một.

Nhưng hắn lại cảm thấy mong chờ nhiều hơn là sợ hãi.

Có lẽ hắn đã phát điên kể từ cái đêm  chứng kiến ​​Alastor ăn thịt người rồi. Vox hướng một con ác quỷ tìm kiếm sự che chở, tìm kiếm sự bầu bạn, tìm kiếm sự hợp tác, như vậy kết quả cuối cùng là, Alastor sẽ trở thành bóng đè vĩnh cửu của Vox, một con ác quỷ ẩn nấp trong bóng đêm, sẵn sàng thu hoạch linh hồn của hắn. Nhưng cho  dù vậy, xương sống của Vox vẫn run lên vì phấn khích, adrenalin trào dâng ở khắp cơ thể hắn, mỗi sợi mạch máu đều dùng hết toàn lực rung động, gần như giết chết hắn.

Họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau.

Vox vô cùng tin tưởng vào điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro