CHAP 10 : ĐỔI TRẮNG THAY ĐEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn cơm dọn dẹp xong Nhật Vy trở về phòng để ôn luyện những bài tập có trong tài liệu mà Minh Hạo đã đưa. Dù sao muốn thi đậu cũng phải dựa vào thực lực của cô, điều này không làm cô thấy phiền lòng mà ngược lại nó còn là điều mà cô cảm thấy tâm đắc nhất. Ít nhất cô cũng dựa vào thực lực của mình đường đường chính chính mà thi tuyển vào. Nghe nói chương trình học trung học phổ thông bên Mỹ khác xa Việt Nam nên cô rất lo lắng.

Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cô phải nghe thông nói thạo tiếng Anh, trình độ tiếng Anh của cô so với những đứa trẻ cùng trang lứa chênh lệch nhau khá nhiều nếu không nói cô là một " hiện tượng". Thường xuyên có mặt ở những giải hùng biện tiếng Anh và tham gia các tổ chức phi chính phủ cũng như từ thiện cùng với nhóm chuyên gia nước ngoài. Một phần cũng nhờ vào gia thế trước đây đã cho cô cơ hội tham gia rất nhiều hoạt động. Ngay từ nhỏ đã tỏ ra hoạt bát thông minh lại yêu thích học tiếng nên mẹ đã tạo điều kiện cho cô.

Đa số những bài toán và bài luận 3000 từ đều không làm khó cô ngoại trừ bài thi tâm lí. Khi cô sang bên đó tiếp nhận một chương trình học mới sẽ đúng vào giai đoạn chọn phân ban chuyên ngành mà cô muốn theo đuổi. Đều này có nghĩa nếu cô muốn chọn chuyên ngành Nguyên cứu tâm lí tội phạm , chính cô là người đầu tiên phải trãi qua bài thi tâm lí. Nếu là cô của lúc trước, cô vô cùng tự tin với bài thi này nhưng cô của bây giờ.... Trãi qua những kinh hoảng, tâm trạng luôn phải đề phòng, trong mơ luôn gặp ác mộng. Hôm trước khi tỉnh dậy cô còn thấy chân mình dính toàn bùn đất . Không lẽ căng thằng thần kinh có thể dẫn đến bệnh mộng du ? Tình trạng tâm lí bất thường như vậy làm cô hoài nghi chính mình. Nhưng cô nhất thiết phải thi đậu cửa ải này !

Cảnh sát Phong thấy con gái tập trung học hành nên pha sẵn sữa nóng để trên bàn dặn cô đừng học hành quá sức, nên đi ngủ sớm. Nhật Vy biết cô là người trong họa gặp may, nếu ngày đó không có ba nuôi không biết chuyện gì đã xảy ra.... Có thể cô đã không còn trên đời này rồi cũng nên. Cô cũng biết ông không hề thích việc cô đi du học nhưng xem biểu hiện lúc tối cũng ông. Chắc chắn đã ngầm đồng ý đến 80%. Dù sao cô cũng chỉ đi có 5 năm, 5 năm sẽ sớm trôi qua thôi khi cô về vừa lúc ông cũng đã nghỉ hưu. Sẽ không còn ai có thể uy hiếm cô nữa, kế hoạch trả thù sau 5 năm cũng dễ dàng thực hiện hơn.

Lại nói, chắc chắn nếu cô còn ở lại trong nước bọn chúng sẽ nhất quyết truy đuổi đến cùng, ba nuôi chức sắc cũng không lớn lắm, cùng lắm chỉ là một cảnh sát trưởng. Ông không thể che giấu sự tình được mãi, đối với thân thế gốc gác của cô sớm muộn gì cũng có sơ hở. Vừa hay, ra nước ngoài sau một thời gian để cho mọi chuyện lắng xuống từ từ như vậy, để bên kia cũng từ từ mà quyên đi vẫn còn một đứa trẻ sống sót. Cô không muốn mình sống trong thấp thỏm sợ hãi như khi nãy cũng không muốn liên lụy đến những người đã cưu mang mình trong lúc hoạn nạn.

Làm bài được một lúc lâu Nhật Vy xuống lầu lấy thêm một ít nước tiện thể đi lại cho đỡ buồn ngủ. Đúng là những bài luận luôn có chức năng ru ngủ tuyệt vời, cô mới chỉ đọc qua có 5 bài thôi mà hai mắt đã nhíu vào nhau rồi. Lúc đi ngang qua ban công, thấy có bóng người nên cô nán lại. Thì ra là ba nuôi, nhưng mà không phải ông đã đi ngủ mấy tiếng trước rồi sao. Bây giờ sao lại đứng ở ban công, hình như là đang nói chuyện điện thoại . Nhật Vy không có ý nghe lắng nhưng hình như loáng thoáng có nhắc đến tên của cô còn có tên của ba cô !. Cô rón rén đi lại gần đứng sau cái rèm cửa.

" Anh nói cái gì ? Họ nói sở dĩ cả nhà Hạ Vỹ bị giết là do ông ta làm ăn bất chính, gây thù chuốc oán. Cái gì ? Ông có nhầm không vậy ? Làm sao Hạ Vỹ lại là người đứng đầu trong đường dây buông bán thuốc phiện chứ. Qúa vô lí!" Cảnh sát Phong nôn nóng đến độ đi qua đi lại.

" Vậy toàn bộ tài sản của họ bị tịch thu sao?"

" Ai là người điều tra vụ án này vậy?"

Những câu hỏi dồn dập của cảnh sát Phong làm người bên kia không nói được gì.

" Anh xem, tôi cũng chỉ là cảnh sát như anh thôi. Vì anh nhờ vả tôi mới nghe ngóng giúp. Nghe nói ngày mai họ tổ chức đưa xác con gái nhà đó về. Toàn bộ tài sản bị tịch thu vì là tài sản phi pháp. Tên đó chết cũng đáng, nếu có sống cũng sẽ có một ngày chết thảm hoặc bị bắt mà xử tử hình. Hazzz chỉ tội cho mấy đứa con. Mà anh có vẻ quan tâm đến vụ án này nhỉ ?" người đầu dây bên kia đang thao thao bất tuyệt thì vặn hỏi lại cảnh sát Phong một câu.

Ông đằng hắng giọng sau đó trả lời lưu loát, ông biết chắc người kia sẽ hỏi nên đã chuẩn bị câu trả lời thỏa đáng tránh phiền toái sau này " Tôi là bạn trung học của vợ Hạ Vỹ. Mấy năm qua nghe nói gia đình nhà anh ta làm ăn phát đạt không ngờ lại có kết cục bi thảm như vậy"

" Thấy đồng tiền trước mắt quên cả đạo đức thôi anh ạ. Trên đời này có biết bao doanh nhân bị như vậy, nhưng tên này thì đáng chết thật. Hắn dám bán loại thuốc phiện đá làm chết biết bao nhiêu người hại bao gia đình tan nát, chết như vậy là còn tốt cho hắn đấy....." người đầu dây bên kia bắt đầu mắng xối xả

Có những người luôn như vậy, không hề biết về bản chất sự việc. Nhưng một khi bị người khác giật dây hiệu ứng ghét bỏ miệt thị đồng loạt. Họ không giữ được chính kiến hùa theo số đông. Lời nói dối nói mãi rồi cũng thành sự thật.

Nhật Vy đã không còn giữ vững bình tĩnh để nghe tiếp cuộc nói chuyện. Tay cô vì tức giân mà run lên bần bật. Ba cô từ một người hiền hậu, chính trực không làm theo cái ác trong miệng bọn họ lại biếng thành một kẻ khốn nạn vô nhân tính không khác gì ác quỷ. Họ... chính bọn họ một tay che trời đổi trắng thay đen đến người chết bọn họ cũng muốn vu oan giá họa.Ba cô không thể cứ chết oan oan ức ức như vậy được, còn em trai cô cùng cả " cô" người đã chết trong miệng bọn họ nữa cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ. Gia đình nạn nhân của những người nghiện thuốc phiện cũng sẽ phỉ nhổ gia đình cô. Nhưng cuối cùng " cô gái" đã chết đó là ai? Là một người vô tội đã chết oan cho cô ?.

" Ách .Sao con lại đứng ở đây Giai Nhi ?. Con nghe hết cuộc điện thoại lúc nãy rồi hả?"

" Cô gái đó là ai vậy ba?" vẻ mặt phờ phạt cô ngước lên hỏi ông.

" Con ngồi lên ghế đã. Ba sẽ kể tất cả những gì ba biết cho con" Cảnh sát Phong hít một hơi thật sâu dìu cô qua ghế sôpha.

" Sáng nay ba nhận nhiệm vụ là án mạng của một cô gái trẻ. Thi thể đã phân hủy thối rửa rất nhiều, không thể nhận diện được. Đội của ba đang xem xét hiện trường thì lại bị thuyên chuyển đội điều tra, một nhóm cảnh sát khác tiếp nhận điều tra vụ án này. Ban đầu khi nhận án ba đã thấy nghi nghi vì hiện trường rất gần nơi cả nhà con bị thảm sát, theo tình trạng của cái xác thì thời điểm chết rất có thể trùng với thời điểm nhà con bị truy sát." Ngừng lại một chút ông nhìn qua Nhật Vy thấy cô vẫn ngồi yên tĩnh lặng ông kể tiếp.

" Ba cũng không nắm rõ sự tình bên trong cục cảnh sát như thế nào nhưng thuyên chuyển đội điều tra trước nay chưa từng có. Không ngờ họ lại có kết quả khám nghiệm tử thi nhanh như vậy, càng không ngờ hơn cô gái đó lại được giám định là " con". Vả lại họ lại công bố kết quả điều tra sớm như vậy có nghĩa là họ muốn đóng lại vụ án càng nhanh càng tốt không muốn cho người khác biết những tình tiết khác. Ba càng chắc chắn hơn khi được nhắc khéo giữ mồm giữ miệng với vụ án. Chắc chắn những kẻ gây ra án mạng đã thao túng tất cả việc này." Ông nhìn xa xăm.

" Nhưng nếu đã có người " thế mạng" không phải con sẽ rất an toàn sao?"

" Bọn họ thật không bằng loài súc sinh. Giết người giá họa. Đến người chết mà cũng không tha" cô đưa đôi mắt ngập nước sang nhìn ông. " Ba! Con phải báo thù cho gia đình của con, họ không thể chết oan ức như vậy... thật sự không thể để họ chết oan ức như vậy được" Đôi bời vai run lên theo mỗi tiếng nấc tức tối tủi hờn của cô.

Cảnh sát Phong không biết phải an ủi như thế nào nữa, chính ông cũng đã ở trong tình trạng này. Ông biết rõ an ủi cũng chẳng thể giúp ích được gì nhiều ngoại trừ càng chà xát nỗi đau. Ông chỉ yên lặng ngồi đó vỗ vai cô con gái bé bỏng. Vì ông cũng bất lực và không thể làm gì được. Bọn họ đều ở trong bóng tối , không biết ai là người tốt ai là kẻ xấu cũng chẳng biết tin ai ?.

Nắng sớm chiếu vào phòng, có một cô gái đang yên lặng ngủ,đôi mắt sưng tím vì khóc quá nhiều.Tối qua sau khi khóc lóc thảm thiết cảnh sát Phong đã phải bế cô về phòng vì cô đã kiệt sức. Kiệt sức vì đấu tranh với chính mình, đấu tranh để kiên cường, đấu tranh để sống tiếp... nhưng cô gái nhỏ đã không thể kiên trì đấu tranh được thêm nữa. Con người mà ! Dù có kiên cường đến đâu rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

Tiếng ồn ào dưới lầu đánh thức Nhật Vy dậy, hình như có người đang đôi co bên dưới. Cô vội chạy xuống bên dưới đã thấy ba nuôi đang đứng ngăn trước cửa không cho người bên ngoài vào. Đứng gần lại mới thấy là nhân viên của Minh Hạo, hắn sáng sớm lại đến đây làm gì nhỉ ? Ba nuôi thấy cô lại gần định mở miệng nói gì đó thì tên nhân viên kia nhảy cẫng lên như vớ được vàng. " Auyo... cuối cùng cũng gặp được cô rồi! Cô hai !. Ông chú này cứ nằng nặc bảo tôi đứng bên ngoài không cho vào lại điều tra lịch sử 18 đời tổ tÔng nhà tôi lên... đến mặt tôi bao nhiêu cái râu ông ấy cũng muốn hỏi luôn rồi. Gặp được cô còn khó hơn gặp Hoàng thượng nữa lại phải trãi qua điều tra thân thế mới được gặp cơ đấy. Người yêu cô là giám đốc của tôi cơ mà đâu phải tôi đâu." Mặt người nhân viên rõ hằn học nhìn cô từ trên xuống dưới rồi bểu môi, chắc hắn bị nán lại khá lâu.

" Con xem, hắn lai lịch không rõ lại muốn gặp con. Người này rất khả nghi" ba cô trừng mắt với hắn.

" Ông lại nói tôi khả nghi hả? Làm trễ nãi biết bao nhiêu thời gian quý báu của tôi ông...." Tên nhân viên cố đứng rân cổ cãi lại thì bị Nhật Vy cắt ngang

" Anh đến đây để làm gì?"

" Giám đốc bảo tôi đem cái này đến cho cô. Nói cô sau này đi đâu cũng mang theo nó để tiện liên lạc" Nói xong hắn đưa ra một cái hộp điện thoại.

Tên Minh Hạo này đúng là âm hồn bất tán. Cô đã đem cái điện thoại " ném chó chó lỗ đầu" lại cho hắn. Hôm nay, hắn lại mang cái mới tặng. Thật là bực mình !

Cô nhận lấy điện thoại thuận miệng hỏi : " Anh còn việc gì nữa không?"

" Không ! Chỉ có vậy thôi! Xin chào!" Hắn trả lời nhát gừng rồi quay quắt đi.Cô nghe lấp lửng phía sau còn có never see you again. Đúng là tính tình quái đản. Anh ta quái đản, thú nuôi của anh ta quái đảng, đến nhân viên của anh ta cũng quái đảng. Trông cái điệu bộ đi của hắn kìa trời !!!

Cô ôm hộp điện thoại tính vào nhà thì ba nuôi ngăn lại.

" Tại sao cậu ta lại nói con là người yêu của giám đốc cậu ta. Con còn nhận quà của tên giám đốc đó nữa hả?" Cảnh sát Phong nãy giờ đứng như trời trồng vì không biết chuyện gì đang xảy ra.

" Không phải như ba nghĩ đâu. Hắn là nhân viên của Minh Hạo, để tiện liên lạc nên anh ta mua cho con chiếc điện thoại này. Nếu con không nhận chắc chắn tên nhân viên này cứ đứng đây lãi nhãi . Cứ nhận trước rồi tính sau vậy"

" Tên đó suy nghĩ cũng chu đáo đó. Có điện thoại vẫn tiện muốn thảo luận chuyện gì chỉ cần gọi không cần phải đích thân đi đến đó" Cảnh sát Phong vừa nói vừa đóng cửa lại.

Ba nuôi cũng thật là chưa gì đã đi nghĩ tốt cho hắn. Nói không chừng cái tên thối tha đó chỉ muốn gọi điện canh chừng không cho cô chạy trốn thôi.

" Thôi con đi đánh răng đi rồi ăn sáng. Ba có nấu cháo nghêu. Mùa hè ăn cực kì mát"

" Dạ" Nhật Vy đáp gọn một tiếng rồi lên lầu.

Bữa sáng dọn ra, cháo trên bàn nghi ngút khói.

" Con ăn cay được không Nhật Vy? Ba sợ con ăn cay không được nên không bỏ tiêu với ớt vào. Cháo nghêu ăn cay mới ngon" ông cười cười ròi múc cháo ra bát cho ngụi.

Thấy cô vẫn thất thần ông gọi tên cô to hơn đến lúc này Nhật Vy mới nghe tiếng đáp lời lại.

" Ba biết chuyện tối qua đã kích con rất nhiều. Nhưng dù sao cũng phải bình tĩnh vực dậy mà sống. Ba con, em trai con và cả những người khác nữa đang cần con minh oan. Nhưng họ cần nhất là thấy con được sống hạnh phúc. Con hiểu không?"

" Dạ con biết rồi" nói rồi cô gắp thật nhiều ớt thái lát bỏ vào bát. Khói cay xông lên mũi cảm giác như đang xát muối vào vết thương vô cùng cay rát.

Con bé này cứ làm những hành động làm cho người ta cảm thấy lo lắng. Cũng may sáng nay ông không bật chương trình tin tức buổi sáng nếu không không biết con bé sẽ thương tâm đến nhường nào.

" Ba, tại sao sáng nay không bật tin tức buổi sáng vậy?" đang ăn Nhật Vy vớt tay lấy điều khiển từ xa bật TV lên.

Ông thầm oán trách, con bé này có thể đọc được suy nghĩ của người khác sao!

Dù sao nó cũng bật lên rồi ông không thể ngăn lại được. Biết chắc tin tức sáng nay sẽ tràn ngập thông tin đã tìm ra xác đứa con gái của giám đốc công ty vận tái Kiến Hoa . Nhưng điều ông không ngờ nhất là hình ảnh khóc lóc chửi bớt ném trứng thối vào đám tang của đứa bé " thế thân" đó. Cùng với dòng tít đang chạy trên màn hình. " Đã tìm thấy xác của con gái tên trùm bán ma túy đá– Hạ Vỹ người đã ngụy trang với chức danh Tổng giám đốc công ty vận tải Kiến Hoa."

Trong TV phóng viên tại hiện trường đang phỏng vấn một số người được cho là người nhà nạn nhân của cái chết trắng. Tiếng gào khóc của bọn họ vang mỗi lúc một to.

" Trả chồng lại cho tôi. Nếu thằng chó này không bán thứ thuốc chết người đó con tôi đã không thân tàn ma dại."

" Hạ Vỹ cùng với con cái nhà mày hãy xuống địa ngục đi. Xuống địa ngục đi...."

" Tán tận lương tâm vì lợi nhuận bán loại thuốc làm thối rửa con người..."

Tiếng chửi bới mỗi lúc một ồn ào mặc cho lực lượng chức năng đang giàn hàng ngắn cản.

Do chịu không nổi, Cảnh sát Phong đã tắt TV.

" Thật may ! Cô gái đó không phải là con" nói xong cô nhìn ông nở một nụ cười buồn.

Có phải đây là cảm giác tuyệt vọng không ? Cảm giác bất lực hoàn toàn với những việc đã và đang xảy ra. Là người vô tội lại bị mặc định gián cho tội danh như vậy.

" Con đã ăn no rồi. Con lên lầu trước đây"

Cửa phòng đóng lại cô trượt dài theo cửa ngồi phệt xuống đất.Cô đã quá mệt mỏi rồi, ước gì đây chỉ làm một cơn ác mộng. Nhật Vy à người mau tỉnh lại đi đừng nằm mơ mãi thế. Cô tự đánh vào đầu mình đánh đau tới nỗi chỉ nghe mỗi tiếng ù ù.

Cảnh sát Phòng đứng bên ngoài nghe tiếng cô khóc nghẹn lên lo lắng không yên. Chuyện tối qua đã làm cho con bé tổn thương đến cỡ nào thì tin tức sáng nay như một đòn knock out cuối cùng. Người kiên cường nhất cũng không thể trụ vững.

Cuối cùng tiếng khóc uất nghẹn trong phòng cũng dừng. Cảnh sát Phong đã gọi điện thoại xin nghỉ một ngày để chăm con bị đau. Ông không thể yên lòng khi để cô ở nhà một mình trong tình trạng này.

Mãi đến lúc chiều cảnh sát Vũ đồng nghiệp của ông nghe nói con bé bị đau nên mua đồ đến thăm thì con bé mới ra khỏi phòng. Trông bộ dáng vẫn phờ phạt lắm.

" Sao? Cục cưng của chú bị đau hả? Chắc do thời tiết thay đổi đó, nóng quá mà" cảnh sát Vũ vừa cười vừa lôi quà từ túi ra.

" Này con lại đây ngồi nào. Chú có mua qua chè vải hạt sen. Đảm bảo ăn xong khỏi bệnh ngay".

" Con cảnh ơn chú" cô ngồi xuống bên cạnh ba nuôi.

"Anh Phong lấy bát lại đây múc ra đi. Tôi mua nhiều lắm"

Cô không muốn ăn nhưng với sự nhiệt tình có thừa của cảnh sát Vũ cũng buộc phải ăn vài muỗng rồi.

Vừa ăn cảnh sát Vũ vừa luyên thuyên một hồi về chuyện trên cục. Về chuyến công tác sắp đến không hề để ý ánh mắt ái ngại của cảnh sát Phong nhìn con gái không để ý ông nói đến đoạn nào rồi.

" À phải rồi anh Phong, trên cục chúng ta đang có một suất học bổng dành cho con cái của cán bộ công an có thành tích xuất sắc. Nghe nói học bổng 100% đấy anh, khi về nước còn được nhận thẳng vào cục làm." Nói xong cảnh sát Vũ nhìn sang Nhật Vy.

" Vừa hay nha. Bé Nhi nhà ta nhìn thông minh lanh lợi. Ông cũng nên đăng kí cho nó đi. Chắc chắn được đó."

" Điều kiện đăng kí là gì vậy chú?" Nhật Vy từ đầu đến bây giờ mới mở miệng hỏi thăm.

" Là con của cán bộ viên chức công an. Thành tích học tập xuất sắc hoặc có năng khiếu bẩm sinh về một chuyên ngành công an. Nghe nói là học bổng trường danh tiếng bên Mỹ đó con." Cảnh sát Vũ hớn hở thuyết minh cứ như vị trí đó chắc là của cô rồi.

" Nhưng mà thành tích con không được tốt cho lắm" cô cúi mặt. Không phải là không được tốt mà là không được tiết lộ. Đó là thành tích của Nhật Vy không phải của Giai Nhi.

" Vậy hả? Vậy con có năng khiếu nào bẩm sinh thuộc chuyên ngành công an không. Như võ thuật chẳng hạn, bắn súng... hazz cái này không được" Ông đang băn khoăn suy nghĩ thì Nhật Vy lên tiếng.

" Phân tích tâm lý tội phạm thì sao chú?"

" Hả con nói cái gì? Phân tích tâm lý tội phạm hả? Ngành học cao siêu như vậy? Trông con ít nói mà đùa cũng vui phết nhỉ. Haha"

" Con không nói giỡn đâu. Ngành này cũng thuộc chuyên ngành đúng không chú?"

Cảnh sát Vũ đang cười híp mí khen trí hài hước của cô thì bị lời nói làm cho câm lặng luôn.

" Cháu nói cái gì vậy? Cháu nhỏ tuổi như vậy mà đòi phân tích tâm lý cái gì chứ?"

" Chú Vũ, hôm trước chú có nói qua vụ án Kí túc xá Kinh tế. Chú có hứa qua là cho cháu xem hồ sơ vụ án. Nếu chú muốn con chứng minh thì cho con hồ sơ vụ đó đi."

" Hôm đó chú chỉ nói đùa thôi. Cháu còn nhỏ mà xem không hiểu mấy cái hồ sơ đó đâu."

" Vậy lời hứa của chú không có tí tác dụng nào sao? Uổng công con đã tin. Chú muốn con chứng tỏ tài năng thì cũng phải cho con nền tảng chứ" Ánh mắt Nhật Vy vô cùng kiên quyết.

Cảnh sát Phong nãy giờ đang xem báo đưa mắt nhìn sang cô. Ông cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cả ngày nay nó u ám, khóc lóc nhưng khi nhắc đến chuyện này đôi mắt lại sáng như sao, cảm thấy rất hứng thú. Ông không cần biết chuyện hoang đường như thế nào chỉ cần nó cảm thấy tốt hơn và quên đi những chuyện kia là tốt rồi. Cuối cùng ông cũng lên tiếng.

" Nó đã nói như vậy, thì photo cho nó một bản cũng tốt" .

" OK, được thôi sếp" cảnh sát Vũ kiểu " ok tôi biết ông cưng chiều con cái rồi...haha".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro