Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jordan Parrish chớp mắt gạt đi giọt nước trên lông mi và ngước nhìn lâu đài hùng vĩ.

Lấp lánh dưới làn nước mưa chảy siết, những bức tường đen lốm đốm đá. Những tòa tháp khổng lồ được bao bọc bởi những chiếc gai nhọn nhìn xuống Jordan như thể đang giận dữ trước sự ngang ngược của anh - sao anh dám đến đây?

Cơn mưa đập mạnh vào chiếc áo mackintosh, làm anh giật mình.

"Tốt nhất là đừng để ngài ấy phải đợi."

Jordan giật mình. Anh quay lại liếc nhìn người đánh xe - một ông già nhăn nheo với chiếc tẩu ướt đẫm trong miệng, gã gật đầu về phía lối vào lâu đài. Màn đêm và cơn mưa che khuất mọi thứ khỏi tầm mắt anh, tuy nhiên, khi nhìn kỹ hơn, Jordan có thể thấy một người đàn ông da đen đang đứng bên cạnh cánh cửa đóng kín nặng nề. Một tia sét lóe lên biến khuôn mặt đen sạm của anh ta thành màu xám khói, giúp Jordan nhìn rõ hơn.

Có một chiếc áo choàng da nặng nề lấp lánh che phủ thân hình to lớn của anh ta, anh không cầm đuốc hay thậm chí là một ngọn đèn đơn giản nào. Người đàn ông tỏ ra không mấy hiếu khách, càng khó chịu hơn vì sự trì trệ của Jordan. Một tay anh ta đặt trên ổ khóa nặng nề của một trong những cánh cửa.

Jordan hắng giọng. "Chắc chắn rồi" Anh quay lại đúng lúc thấy người đánh xe đặt hành lí của mình xuống nền đất ướt và vội vàng ngăn lại. "Tôi sẽ lấy nó, cảm ơn."

Người đánh xe ném cho anh một cái nhìn giận dữ, tặc lưỡi rồi quay lại xe. Nhanh chóng, gã nhảy trở lại yên ngựa và giật dây cương.

"Đi thôi, các cô gái!" Gã hét lên. Những con ngựa kêu lên và bắt đầu quay trở lại.

"Ngài Parrish?"

"À, vâng," Jordan chớp mắt để gạt bỏ những giọt nước và bước đến chỗ người đàn ông đang chờ đợi.

Người lạ nhìn anh từ trên xuống dưới. "Theo tôi."

Cả hai bước vào lâu đài, rời xa những tiếng mưa đang rơi dồn dập đáng thương.

Khi họ đi gần tới cầu thang, Jordan lén liếc nhìn người đàn ông. Anh ta trông không giống lính gác - ăn mặc quá đơn giản. Tuy vậy, mọi người cho rằng người sói không cần nhiều quần áo đến vậy. Lớp da dày của họ tự nó đã là một bộ áo giáp và một tấm khiên.

Jordan biết rõ hơn là đừng mong đợi những lời nói vui vẻ từ bầy sói, vì vậy anh quyết định sẽ thăm quan lâu đài trong cuộc hành trình im lặng của họ.

Có lẽ là do đã quá khuya hoặc là do cơn bão dữ dội nhưng bên trong lâu đàu dường như cũng không khá hơn chút nào. Những bức tường lạnh lẽo và trần nhà cao khiến Jordan cảm thấy như một con bọ tò mò đang bò quanh căn phòng chứa đầy kho báu. Mọi thứ xung quanh đều khiến anh nhớ đến người sở hữu tòa nhà này - từ nhiều bức tranh vẽ mô tả một bầy sói cho đến những mái vòm từ trần nhà đổ xuống các cây cột giống như những móng vuốt sẵn sàng tóm lấy ta từ trên cao. Da động vật nằm rải rác xung quanh, lông thú lấp lánh dưới ánh nến yếu, đầu của những con nai sừng tấm và hươu nhìn chằm chằm vào hư vô với nỗi sợ hãi vĩnh viễn đông cứng trong mắt.

Không có gì ở nơi này trông có vẻ là chào đón ngay cả có được bao phủ  trong ánh sáng ban ngày. Kể cả khi nhìn ra ngoài, họ cũng chỉ có thể quan sát qua tấm chắn cửa sổ những hình dạng phức tạp của những con sói đang gầm gừ.

Bản thân nơi đây vốn không phải là ngọn hải đăng của sự hiếu khách. Những dãy núi dựng đứng, những đỉnh núi cao và hàng thông phtalo bao bọc lấy tòa lâu đài hàng trăm năm tuổi như người mẹ dang tay ôm lấy đứa con. Cái lạnh xuyên qua cơ thể Jordan, nó bò dưới da, khiến anh rùng mình và dựng tóc gáy.

Cuối cùng, Jordan và người hướng dẫn thầm lặng của anh cũng đến được một trong những căn phòng ở phía đông của tầng hai. Họ dừng lại gần cánh cửa đóng kín. Người sói to lớn quay về phía anh, khoanh tay sau lưng.

Jordan cố gắng không rời mắt khỏi đôi mắt vàng sáng của con sói.

"Tôi phải nói rằng, chúng tôi đã mong đợi anh tới sớm hơn. Thật may mắn là Alpha vẫn chưa ăn gì," người đàn ông nói. "Anh sẽ ăn tối với ngài ấy."

"Đó sẽ là một vinh dự" Jordan trả lời một cách cẩn thận.

"Nếu anh cần thứ gì đó, hãy rung chuông ở cửa. Tôi sẽ đón anh sau hai mươi phút." Không cần gật đầu hay cúi chào theo đúng nghi thức, con sói đưa chìa khóa cho anh và đi xuống hành lang.

Jordan nhìn theo, bối rối trước sự kỳ lạ và thở dài nhẹ nhõm khi người đàn ông to lớn rẽ vào góc hành lang. Hai mươi phút là đủ thời gian để tắm rửa. May mắn thay, anh đã đoán trước được thời tiết khắc nghiệt nên đã gói quần áo của mình vào một chiếc túi chống thấm nước.

Căn phòng được sưởi ấm bởi ngọn lửa đang cháy trong lò sưởi đối diện giường. Khi Jordan cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, anh tự hỏi liệu ngọn lửa tí tách này có phải là nguồn sưởi ấm duy nhất trong suốt thời gian anh ở đây hay không.

Thở dài, anh để vali lên chiếc bàn gần cửa sổ - ngày mai anh sẽ xử lý nó. Chắc chắn, alpha sẽ không mong đợi anh phải bắt tay ngay vào công việc của mình - ngay cả con thú mạnh nhất cũng sẽ rên rỉ khi di chuyển trong thời tiết này.

Tò mò, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng than ôi, tấm kính chỉ rung lên vì sức gió. Không thể nhìn được bất cứ thứ gì ngày hôm nay.

Một chậu đầy nước nóng đã đợi sẵn trong phòng tắm. Nhẹ nhõm vì cơn đói, Jordan đặt đôi bàn tay cứng đờ của mình xuống nước và nhắm mắt lại trong sung sướng. Máu chảy dưới da anh vui mừng vì hơi ấm.

Tuy nhiên, đây sẽ là một kỳ nghỉ khó chịu ở một nơi lạnh lẽo như thế này.

Jordan có đủ thời gian để cạo râu lần đầu tiên sau ba ngày. Anh cau mày nhìn hình ảnh phản chiếu hốc hác và quầng thâm dưới mắt mình. Không có gì ngoại trừ một giấc ngủ ngon sẽ thay đổi diện mạo của anh.

Có điều gì đó mách bảo anh rằng con sói đầu đàn sẽ không quan tâm lắm.

Ngài ấy có thể mắc bệnh gì? Mà phải cần sự giúp đỡ của anh nhiều hơn?

Trong bức thư đầy những câu chữ khô khan, lạnh lùng và ngắn gọn, alpha đã đề cập đến một căn bệnh chưa rõ. Vì vậy, trước khi lên xe, Jordan đã nghiên cứu về loài sói để ôn lại trí nhớ dù không tìm ra nguyên nhân nào. Máu của bầy sói giống với máu của Jordan - có thể chữa lành họ khỏi bờ vực cái chết, làn da của họ khỏe mạnh và dẻo dai. Cuối cùng, Jordan sau khi liếc nhanh qua số tiền thưởng hậu hĩnh đã hủy bỏ mọi cuộc hẹn và lên đường đến vùng đất vô danh này.

Con sói thực sự muốn Jordan ở đó.

Có vẻ như anh sắp tìm ra lý do tại sao.

***

"Alpha sẽ sớm đến" con sói nói khi Jordan đang ngồi thoải mái trên ghế của mình.

"Tôi cho là mình sẽ không được ăn cho đến khi ngài ấy..."

"- ăn miếng đầu tiên, đúng" Lần đầu tiên, có điều gì đó gần như thích thú mơ hồ lóe lên trong đôi mắt vàng của con sói. "Anh có quen thuộc với văn hóa của chúng tôi không?"

Jordan ngước mắt nhìn anh ta, không biết có nên cảm thấy bị xúc phạm hay không. "Một ít. Tôi không thường xuyên được gặp họ nhưng tôi đã gặp một vài người sói trong chiến tranh. Họ thường không mấy quan tâm đến bác sĩ..."

Khuôn mặt của người sói lại ẩn chứa sự buồn chán. "Tôi không quan tâm đến việc anh đã gặp ai trước đây. Tuy nhiên, sức khỏe của alpha và người bạn đời của ngài ấy là quan trọng hơn bao giờ hết. Ngài ấy không bị cắn, ngài ấy là một con sói bẩm sinh, nếu anh đã từng nghe một câu chuyện kinh khủng nào đó, tôi cần anh biết rằng chúng là sự thật."

Thật là một bài phát biểu chào mừng.

"Cảm ơn vì đã cho tôi biết," Jordan mỉm cười và cố gắng không nghiến răng quá nhiều.

Cái nhìn chằm chằm kéo dài của con sói bắt đầu làm anh khó chịu. Bản thân là một kẻ săn mồi, Jordan cảm thấy khó mà không chấp nhận thử thách và thể hiện sức mạnh của mình. Nhưng anh đến đây để làm việc. Anh cần phải nhớ điều đó.

"Không được ăn trước alpha," con sói lặp lại với giọng khô khan. "Đừng chạm vào ngài ấy hoặc người bạn đời mà không có sự cho phép rõ ràng. Và đừng đi quá xa."

Jordan cau mày nhìn anh. Đó là một tuyên bố rằng con sói đã giao phối nhưng điều đó không quan trọng lắm với anh. Anh ít quan tâm đến vợ/chồng của người khác. Và, tuy vẫn độc thân, trái tim của anh vẫn còn quá rung động trước cảnh tượng của những trận chiến để có thể để một tâm hồn trong sáng bước vào. Anh còn nhiều thời gian.

"Tôi đảm bảo với anh, tôi không phải là loại người làm những việc hèn hạ đó. Ước mơ của tôi không phải là phá hoại một cuộc hôn nhân, và tôi lo lắng anh sẽ nghĩ gì về tôi khi đưa ra một đề nghị như vậy..."

"Anh sẽ không phải là người đầu tiên." Con sói nhướng mày thích thú. "Và chắc chắn không phải người cuối cùng. Tôi nói với anh không phải để xúc phạm mà để cảnh cáo. Alpha không tử tế với những người quan tâm đến bạn đời của ngài"

Jordan cố gắng chống lại sự thôi thúc siết tay lại. Anh hướng ánh mắt về phía lò sưởi thắp sáng rực rỡ, thở dài và lắc đầu. "Anh chắc chắn biết cách làm cho một vị khách cảm thấy an toàn trong hang ổ của mình."

"Anh không an toàn. Anh đang ở trong hang ổ của chúng tôi.

Họ nhìn nhau chằm chằm. Giờ đây, khi nhìn kĩ làn da sẫm màu của con sói đang bị bóng tối màu cam từ ngọn lửa chiếu vào, Jordan cảm thấy mối lo ngại đầu tiên hiện lên trong tâm trí mình.

Lựa chọn đến đây của anh từ đầu liệu có phải là điều đúng đắn không? Số tiền này có đáng không?

Anh từ chối hạ tầm mắt xuống.

Cuối cùng, con sói nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Alpha đang đến," anh ta thông báo và đứng thẳng lên. "Chúc một bữa tối ngon miệng."

"Cảm ơn," Jordan nói ở phía sau nhưng con sói đã ra khỏi phòng. Anh ta không đóng cánh cửa lại càng khiến Jordan càng bối rối hơn.

Jordan hắng giọng. Anh liếc nhìn ánh sáng lấp lánh của chiếc đĩa trắng, dùng đầu ngón tay dịch mép của chiếc nĩa vàng sang trái một chút và dùng mắt dõi theo ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc của những dây leo phức tạp trên những chiếc cốc pha lê. Vì đã khuya nên phòng ăn chỉ được chiếu sáng bằng hai lò sưởi, cả hai đều cao qua đầu Jordan. Chiếc bàn làm bằng gỗ đen trải dài một khoảng - có lẽ nó vừa với cả một đàn sói mặc dù giờ đây chỉ có ba bộ đồ dùng ở trên.

Bây giờ Jordan đã biết về sự tồn tại của người bạn đời, anh tự hỏi liệu tối nay mình sẽ có thêm một người đồng hành nào không.

Ngọn lửa bập bùng trong căn phòng. Thức ăn, mùi thơm hấp dẫn, dần dần nguội đi dưới chiếc nắp mái vòm màu bạc. Anh tự hỏi liệu mình có được phép tự rót chút rượu cho bản thân không vì không có ai ở đây để phục vụ. Alpha, bất chấp sự đảm bảo của con sói đen, vẫn không thấy đâu cả.

Jordan gõ ngón tay lên bàn. Có lẽ anh nên từ chối lời mời và đi ngủ một giấc xứng đáng nhưng làm sao người ta có thể từ chối một thủ lĩnh đáng sợ của đàn sói?

Không phải Jordan sợ anh ta. Anh không hề run rẩy.

Thoát khỏi nỗi buồn chán u ám, anh liếc nhìn quanh phòng cho đến khi-

"Ah!"

Toàn bộ máu trên mặt anh rút cạn khi nhìn thấy một người sói đứng ngay sau mình.

Người đàn ông nở một nụ cười thích thú. Con sói không hề bỏ lỡ trái tim đang đập thình thịch của Jordan cũng như biểu cảm xanh xao và thở dốc của anh.

"Công tước Hale," anh lẩm bẩm, nhìn người đàn ông đi vòng quanh bàn và ngồi xuống ghế. "Thưa ngài, thật là...ngạc nhiên."

Công tước cười khúc khích. "Tôi có làm cậu sợ không?"

"Vâng, có thể nói là vậy," anh cố gắng cười lớn vì alpha có vẻ đang có tâm trạng tốt nhưng chủ yếu là vì không muốn phá hỏng buổi tối.

"Ừm. Tôi phải khen ngợi cậu vì đã không nói dối."

Ồ đúng rồi. Mọi con sói ở gần chắc hẳn đã nghe thấy sự phản bội của trái tim Jordan.

Lén lút, anh liếc nhìn con sói và cố gắng giữ ánh nhìn mặc dù nó đã dễ dàng bị bắt gặp.

Và, ôi, nó nặng biết bao. Giống như một bàn tay vô hình, nó khiến anh cúi cổ và cụp mắt xuống. Có lẽ đó thậm chí không phải là điều mà người sói cố tình làm. Đó là sức mạnh tuyệt đối của trạng thái alpha.

Nhưng Jordan vẫn kiên trì ngay cả khi cái lạnh bao trùm cơ thể anh trong một vòng ôm trơn trượt.

Người đàn ông to lớn, dáng người gân guốc của anh ta được bao phủ bởi một bộ quần áo đơn giản nhưng chắc chắn là đắt tiền. Chiếc áo sơ mi cotton trắng vắt ngang đôi vai rộng, chiếc áo vest gấm đen ôm sát eo, chiếc quần đen không che giấu được sức mạnh to lớn ở bắp đùi. Đó là cơ thể của một con sói, một kẻ săn mồi đích thực và một chiến binh dũng mãnh.

Nụ cười thân thiện trên khuôn mặt con sói sẽ đánh lừa Jordan nếu anh mệt mỏi hơn. Mọi thứ ở anh ta đều đáng sợ - từ bộ râu đen dày trên khuôn mặt không phù hợp với một người đàn ông có địa vị như anh ta cho đến gò má cao và chiếc mũi nhọn. Dưới đôi lông mày dày rậm, đôi mắt màu hạt dẻ nhạt đang tập trung vào Jordan, theo dõi từng cử động và hơi thở của anh.

Con sói nằm dài trên ghế như thể đó là ngai vàng của mình. Anh ta chắc chắn trông giống như chủ nhân của ngôi nhà đang thư giãn trong hang ổ của chính mình. Jordan thì ngược lại, bị căng như dây đàn.

"Tôi hy vọng chuyến đi không quá mệt mỏi," công tước nói nhỏ. "Tôi biết đường đến đây rất kinh khủng."

Jordan mỉm cười và dang tay một cách lịch sự. "Mẹ Thiên nhiên không quan tâm đến những kẻ lang thang như chúng ta. Không sao đâu, tôi đã được giấu an toàn trong xe ngựa."

"Nhưng những điều kiện đó không xa lạ với cậu" công tước nói. Anh đưa tay ra và cầm lấy một trong những chiếc nắp, để lộ ra một con vịt quay với lớp da màu đồng giòn cùng với một ít khoai tây và cà rốt. "Cậu là một cựu chiến binh."

"Đúng vậy"

"Nói cho tôi nghe về nó đi."

Buổi tối trôi qua suôn sẻ đến tận đêm. Khi dạ dày của họ dần dần no nê với món thịt hảo hạng và rượu cay, Jordan kể câu chuyện của mình. Đó là điều mà anh đã nói nhiều lần với nhiều người rất khác nhau trong suốt cuộc đời: từ thời thơ ấu cô đơn trong trại trẻ mồ côi cho đến sự khám phá bùng nổ về bản chất thực sự của bản thân là một con chó săn địa ngục. Lúc đó anh là một người lính đang huấn luyện, nỗi kinh hoàng về những gì cơ thể có thể làm và sức mạnh to lớn của thứ vũ khí mà bản thân mang trong huyết quản chắc chắn đã dẫn anh đến một quyết định khó khăn nhưng cần thiết để thay đổi con đường trở thành một bác sĩ quân đội.

Jordan luôn muốn cứu mạng sống. Và cuối cùng anh đã làm được. Đối với một con chó săn địa ngục, thật dễ dàng để băng bó vết thương và cầm máu ngay khi cần thiết. Khi nhận ra "món quà" của mình không thể cứu được tất cả mọi người, anh đã đi sâu vào nghiên cứu về các sinh vật siêu nhiên và sau khi nghỉ hưu, anh đã mở một cơ sở hành nghề của riêng mình.

Một số người biết đến anh - công việc này không khó khăn gì, vì anh là chính mình - và nó mang lại nhiều tiền, đủ để sống thoải mái.

Tuy nhiên, lá thư của công tước vẫn gây bất ngờ.

"Tôi phải thừa nhận," Jordan nói vào nửa giờ sau khi cả hai đều đã no và căng thẳng dịu đi, "Tôi vẫn chưa hiểu - và xin thứ lỗi cho tôi vì điều này - chính xác thì tôi đang làm gì ở đây?"

Con sói nghiêng đầu. "Cậu có nghi ngờ về khả năng của mình?"

Giọng điệu của anh ta nhẹ nhàng đến mức khiến suy nghĩ của Jordan loạng choạng.

"K-không," anh vội vàng giải thích. "Nhưng... ngài chắc chắn có nhiều lựa chọn về bác sĩ."

Con sói ậm ừ.

Jordan cựa quậy trên ghế. "Bệnh nhân của tôi chủ yếu là con người. Một số là tiên nữ, thần lùn và tiên cá nước ngọt - những cư dân trong rừng, những con người trầm lặng. Tôi khá tự tin vào kiến ​​thức của mình vì tôi làm việc chăm chỉ vì nó nhưng... Tại sao lại là tôi?"

Cái nhìn chằm chằm của con sói trở nên đáng sợ. Anh ta nheo mắt lại.

"Tôi cũng tự hỏi mình câu hỏi tương tự," anh lẩm bẩm.

Jordan ngậm chặt miệng.

Anh không hiểu. Đây có phải là một trò đùa?

Cuối cùng, con sói thở dài. Vai anh ta chùng xuống khi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa với ánh mắt khó hiểu. Cốc rượu đung đưa trong vòng tay anh, móng vuốt chạm vào chiếc ly tinh xảo.

Khi anh nói, giọng anh u ám. "Bạn đời của tôi... không khỏe."

Con sói rơi vào sự im lặng nặng nề. Jordan không dám thốt ra lời nào.

"Em ấy không phải là chính mình," con sói nói. "Có chuyện gì đó đang xảy ra, và tôi... không biết là chuyện gì."

Câu chuyện dường như đè nặng lên trái tim anh ta. Lông mày của công tước tạo thành một nếp nhăn sâu ở giữa trán, nhưng chính đôi mắt mới là cửa sổ tâm hồn của anh. Trái tim Jordan thắt lại vì cảm thông trước những gì anh nhìn thấy ở đó.

Người bạn đời là người giữ cho con sói tỉnh táo. Họ là chiếc mỏ neo buộc cả hai xuống trái đất, người mà chỉ với một lời nói có thể khiến con sói rời xa sự quyến rũ của Mặt trăng. Không có họ, con sói sẽ mất trí và trở về hình dạng thiêng liêng của tổ tiên mình - loài sói.

"Ngài cần tôi tìm hiểu?" Jordan lặng lẽ hỏi.

Công tước gắt gỏng. "Tôi không chắc cậu có thể làm được."

"Ngài đã gọi tôi đến. Ít nhất thì tôi có thể thử."

"Tôi không gọi cậu," con sói thở dài và uống một ngụm rượu, thứ không có tác dụng gì ngoài việc làm ấm máu. "Bạn đời của tôi đã làm vậy."

Jordan nheo mắt lại. Anh cố nhớ lại, cố khoét sâu vào ký ức nhưng không thể nhớ được đã gặp bất kỳ người bạn đời của sói nào. Chắc chắn là không giàu đến mức này.

"Tôi không-" anh bắt đầu nhưng sững người trước bàn tay giơ lên ​​của con sói.

Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu bữa tối, con sói trở nên căng thẳng. Anh ta ngồi thẳng dậy trên ghế và nghiêng đầu, lắng nghe kĩ càng. Họ ngồi sững sờ trong vài giây thì đột nhiên, cánh cửa cọt kẹt mở ra.

Con sói quay đầu lại nhìn ai đó sau lưng Jordan, toàn bộ khuôn mặt đều dịu lại.

"Đáng lẽ em nên gọi cho anh," anh ta thì thầm.

Jordan quay lại nhìn và nghẹn ngào.

Anh nhanh chóng quay lại, đưa tay lên che miệng và nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa dưới bàn với đôi mắt mở to. Anh liếc nhìn công tước và, trong nỗi khiếp sợ của chính mình, anh nhận thấy ánh mắt nghiên cứu của con sói đang hướng vào chính anh.

Có vẻ như con sói đã nhìn thấu anh ta.

Jordan thật may mắn khi con sói đã sớm bỏ qua anh và đứng dậy với một tay đưa ra. Từ khóe mắt, Jordan nhìn thấy một bàn tay nhợt nhạt trượt vào tay con sói.

"Derek, không cần đâu. Em có thể ngồi-"

"Anh sẽ ngồi với em."

Co một tiếng thở dài mệt mỏi và tiếng ghế cọ vào sàn.

Jordan không thể trốn được nữa. Với khuôn mặt đỏ bừng, anh nuốt nước bọt và nhìn lên với một nụ cười lịch sự yếu ớt.

Anh biết ngay tại sao con sói đen lại nói với anh những điều đó. Tại sao anh ta lại cảnh báo anh... mặc dù có lẽ anh ta biết điều đó là vô ích.

Ngồi nghiêng trên đùi con sói và thở hồng hộc vì kiệt sức chính là người bạn đời của con sói. Da chàng trai nhợt nhạt, đôi môi không một chút huyết sắc, đường cong của nó cầu xin một cái chạm nhẹ nhàng. Có những nốt ruồi rải rác trên da cậu, trêu ngươi. Đôi mắt dường như là thứ lớn nhất trên khuôn mặt cậu, có lẽ là vì chúng đang tỏa sáng.

Màu vàng nhạt, màu của một ngôi sao mới sinh, mong manh nhưng rất sống động. Đó là đôi mắt của một Tia lửa.

Công tước Derek Hale đã đúng khi ôm cậu thật chặt và dịu dàng như vậy.

Hơi thở tội nghiệp của Jordan bị mắc kẹt khi Tia lửa, đặt cả hai tay quanh cẳng tay con sói của mình, mỉm cười với anh, nhẹ nhàng và thoáng đãng.

"Anh đây rồi. Em cảm nhận được sự hiện diện của anh."

Giọng cậu trầm hơn Jordan nghĩ nhưng không kém phần ngọt ngào.

Như thể đang tìm kiếm sự cho phép, Jordan liếc nhìn con sói đang... không ngạc nhiên lắm trước phản ứng của Jordan. Có điều gì đó gần như khó chịu len lỏi vào đôi mắt đen láy đó và quai hàm anh ta nghiến chặt.

"Ờ..." Jordan hắng giọng. "Thật là... một vinh dự lớn khi được gặp ngài, thưa bệ hạ."

Anh cảm thấy da mình đỏ bừng một cách nhục nhã. Chỉ một cái nhìn của đôi mắt thanh tao đó cũng đủ khiến anh muốn khuỵu gối, sức mạnh của chúng mạnh hơn cả một con sói.

Tia lửa rít lên một tiếng cười nhưng sau đó khuôn mặt cậu nhăn lại vì đau đớn. Quên tất cả về con chó săn địa ngục, Công tước Hale đặt một bàn tay dịu dàng lên mạng sườn của người bạn đời, trượt nó qua các lỗ giữa các cúc áo sơ mi của cậu. Một lát sau, gân tay trên tay con sói đen lại, Tia lửa thở ra nhẹ nhõm.

"Cẩn thận," con sói lẩm bẩm.

Tia lửa đặt tay mình lên tay người bạn đời và nhắm mắt lại một lúc.

Lúc này, ánh mắt của Jordan mới rơi vào ngực của tia lửa. Qua khe hở trên áo sơ mi, một dải băng màu trắng và đỏ quen thuộc lộ ra.

Tim Jordan thắt lại. "Tôi có thể giúp gì được không?" anh hỏi, và khi Tia lửa quay lại nhìn anh lần nữa, anh nói thêm, "Đó là lý do tại sao ngài gọi tôi, phải không?'

"Không hẳn," Tia lửa mỉm cười yếu ớt với anh. Những ngón tay mảnh khảnh của cậu thọc vào phần thịt trên cánh tay đầy lông của alpha. "Tôi đã mơ thấy anh."

Cái lạnh buổi tối đã qua, Jordan nuốt khan, cổ họng anh khô rát, đầu óc quay cuồng. Anh chỉ mới gặp người đàn ông này vài phút trước nhưng có cảm giác như anh sẽ phải mất hàng thế kỷ để hồi phục.

"Tôi chỉ có thể hy vọng đó là một giấc mơ đẹp," Jordan rên rỉ và hắng giọng khi Tia lửa cười khúc khích.

Một chuyển động đột ngột thu hút sự chú ý của anh. Jordan chuyển ánh mắt sang alpha và cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.

Alpha vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, không có dấu hiệu nào cho thấy sự thân thiện trước đó.

Ôi, chúa ơi.

Công tước Hale vòng một tay qua lưng người bạn đời của mình và đặt tay lên bụng cậu, sau đó tay kia cầm con dao ăn tối và tựa người vào bàn. Lờ đi chiếc đĩa sạch sẽ bên cạnh, anh ta bắt đầu bày cho mình vịt nguội, khoai tây, một ít pho mát và hai miếng bánh mì.

"Em không muốn," Tia lửa lẩm bẩm nhìn anh ta.

Con sói phớt lờ cậu.

Tia lửa thở dài, vẻ mặt căng thẳng. Cậu nuốt khan và ngước đôi mắt tuyệt đẹp của mình lên nhìn Jordan một lần nữa, một nụ cười giả tạo tô điểm trên môi cậu.

"Đó giống một điềm báo hơn là một giấc mơ," cậu nói và quay lại chủ đề. "Nhưng vì nó khá hiếm nên chúng tôi quyết định không mạo hiểm."

"Trước đây cậu đã từng gặp nó chưa?"

"Rồi." Cậu chơi đùa với cổ áo của con sói, cánh tay quàng qua vai người đàn ông. "Tôi đã mơ thấy Derek."

Con sói vẫn cau mày, dùng tay không cầm một miếng vịt đưa lên môi Tia lửa. Người dường như đã quen với những cử chỉ man rợ như vậy vì một lúc sau cậu đã ngậm đồ ăn vào miệng.

Con sói...

Jordan liếc nhìn alpha đang tập trung hoàn toàn vào người bạn đời của mình.

Chắc hẳn thật là nhục nhã đối với một Tia lửa khi bị đối xử như thế này. Nhất là trước mặt khách.

"Cậu có mơ về thời gian gặp nhau không?" Jordan hỏi, mắt anh hướng về nơi Tia lửa đang giữ cổ tay con sói.

Trước sự bối rối của anh, má của Tia lửa ửng hồng. "Ừm... có"

Màu sắc đó phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Tuy nhiên, vẫn hơi nhợt nhạt quá.

"Tôi phải xin lỗi," đôi mắt Tia lửa lóe lên. "Derek của tôi thường không giới thiệu tôi và tôi nghĩ lần này anh ấy cũng sẽ không làm vậy. Tên tôi là Stiles."

"Khá độc đáo. Tôi chưa bao giờ nghe một cái tên như vậy trước đây."

Con sói lại ngắt lời họ bằng cách đập mạnh chiếc cốc trên bàn. Anh rót một ít rượu vang đỏ vào cốc và đẩy nó vào tay người bạn đời của mình.

"Uống đi," anh ta ra lệnh và quay sang Jordan khi thấy Stiles nhấp một ngụm. "Là Bệ hạ đối với cậu" anh nói. "Em ấy là chồng tôi, không phải vợ lẽ."

Jordan tái mặt. "Tôi sẽ không dám..."

Stiles bịt mũi và dùng mu bàn tay đẩy vào ngực con sói.

"Derek," cậu lẩm bẩm.

Ánh mắt của con sói lại chuyển sang người bạn đời của, anh đặt tay lên đùi Stiles và điều đó buộc Jordan phải quay đi. Nhịp tim đập nhanh của anh lúc này chắc hẳn là điếc tai.

Stiles tiếp tục. "Cho tôi biết thêm về anh đi. Cuộc hành trình của anh thế nào?"

Nhẹ nhõm hơn, Jordan bắt đầu câu chuyện của mình lần thứ hai vào tối nay. Bạn đời của con sói tham gia nhiều hơn vào câu chuyện, cậu tặng Jordan những nụ cười, những tiếng cười quý giá và sự quan tâm từ những câu hỏi của cậu. Stiles nhìn anh, và đôi mắt cậu mê hoặc Jordan.

Ánh mắt cậu không thay đổi khi Jordan nói cho cậu biết anh là ai. Và điều này - sự chấp nhận không sai lầm này - chính là thứ đã đặt con chó săn địa ngục vào bẫy. Anh không chịu nổi hàm răng của cái bẫy đang nhắm chặt lấy anh một cách tự nguyện.

Jordan đã bị quyến rũ.

Khi đôi mắt của Tia lửa bắt đầu nhắm lại vì mệt mỏi hoặc vì rượu, con sói đã kết thúc bữa tối của mình. Jordan nhìn hai người với tâm hồn rực cháy khi công tước bế sinh vật quý giá này vào lòng và đứng dậy. Bàn tay của Tia lửa nhẹ nhàng đặt lên ngực con sói.

Cậu đang làm gì trong tay con thú vậy? Làm thế nào mà con sói có thể bắt được một thiên thần như cậu?

"Bây giờ hãy nghỉ ngơi," Công tước Hale càu nhàu, liếc nhìn qua đầu người bạn đời của mình. "Chúng tôi sẽ gọi cậu vào buổi sáng. Boyd sẽ đón cậu."

"Vâng, thưa ngài," giọng Jordan dịu lại khi con sói quay đi, biến mất ngay lập tức.

Cánh cửa đóng sầm lại, khiến anh chìm trong im lặng.

Jordan nuốt khan. Anh đặt tay lên ngực, cố gắng kìm nén trái tim đang giận dữ của mình.

Dừng lại đi, anh cầu xin. Mày không dám. Mày sẽ không dám nghĩ về nó.

Anh sợ là đã quá muộn.

***

Sáng hôm sau, Jordan ăn sáng một mình.

Sẽ là nói dối nếu nói rằng anh không cảm thấy nhẹ nhõm - sự hiện diện của Tia lửa quá lớn và anh cần một chút thời gian để thở. Đêm qua anh đã nằm thao thức suốt nhiều giờ để cố nhớ lại hình dáng của những nốt ruồi trên một khuôn mặt cụ thể.

Boyd - con sói đen - trông u ám hơn trước. Anh ta không để Jordan rời khỏi tầm mắt của mình và nheo mắt nhìn anh suốt thời gian, bắt chước alpha của mình một cách tồi tệ.

Gần như thể anh ta biết được điều gì trong trái tim Jordan.

Lúc anh được gọi đến đã là gần trưa. Lấy chiếc vali đáng tin cậy và vài tờ giấy sạch, anh vội vã đuổi theo Boyd.

Thời tiết không cải thiện chút nào, mặc dù nó đã ngừng rên rỉ thê lương và thay vào đó trút xuống mọi thứ bằng cơn mưa xám xịt. Người hầu trong nhà không thấy cần thiết phải thắp nến, và nếu Jordan thành thật thì lâu đài cũng sẽ không khá hơn gì từ việc đó. Có lẽ mặt trời sẽ mang lại chút sức sống cho nó nếu nó chịu cúi xuống đủ để tỏa sáng.

Jordan không cần bất kỳ mặt trời nào để thắp sáng tâm hồn anh, khi bước vào phòng anh chỉ tìm thấy Tia lửa.

"Chào buổi sáng," Stiles mỉm cười từ chiếc ghế nhung mà cậu đang ngả lưng. Có lẽ là do ánh sáng từ bầu trời nhưng đôi mắt cậu có vẻ ảm đạm hơn trước. Stiles vẫn xanh xao và ngực cậu từ từ nâng lên, đôi tay mảnh khảnh của cậu khoanh chéo trên bụng dưới để không làm vết thương nặng thêm.

Cậu vẫn là điều tuyệt vời nhất mà Jordan từng thấy.

"Thưa bệ hạ," Jordan gật đầu. Anh được dẫn đến chiếc ghế ở đầu đi văng, bên cạnh là một cô gái trẻ chưa đầy hai mươi tuổi đang cầm một bó băng sạch. Cô sẽ trông thật đáng yêu với mái tóc gợn sóng nhẹ được buộc lại bằng một bím tóc phức tạp nếu cô không mang trong mình đôi mắt vàng rực rỡ với vẻ ghê tởm ác độc như vậy.

Có vẻ như cả Boyd và cô gái này đều muốn đảm bảo không để Jordan thở sai dù chỉ một lời với người bạn đời của chủ nhân họ.

Bản thân Tia lửa ăn mặc rất giản dị, chỉ có áo sơ mi và quần cạp cao trên thân hình mảnh khảnh - có thể là vì bất cứ thứ gì gần với áo vest sẽ có thể khiến cậu bị thương. Những con sói không chớp mắt, và Jordan... cố gắng không nhìn chằm chằm quá nhiều.

Anh đã nhìn thấy hàng nghìn thi thể trong các trạng thái không quần áo và sức khỏe rất khác nhau. Nhưng Stiles... Chúa hãy giúp anh.

Jordan ngồi trên chiếc ghế không có lưng tựa, anh đặt va li xuống sàn và mở khóa. Anh không thể không tặng Stiles một nụ cười ấm áp.

"Buổi sáng của người thế nào, thưa bệ hạ? Người ngủ có ngon không?"

Stiles nhún vai cẩn thận. "Đã lâu rồi tôi mới có được một giấc ngủ ngon. Và bây giờ Derek đã bị sứ giả của bầy Ito cướp khỏi tay tôi." Cậu bĩu môi.

"Tôi-" rất buồn khi nghe điều đó, Jordan muốn nói nhưng đã kịp thời nuốt lại lời nói dối của mình. Lũ sói sẽ đánh hơi thấy nó ngay lập tức. "Tôi chắc chắn ngài ấy sẽ sớm quay lại. Tôi không nghĩ ngài ấy sẽ có thể để một sinh vật như người yên lâu."

Stiles mỉm cười, gửi một niềm hạnh phúc và lòng dũng cảm vào trái tim Jordan.

"Tôi đã nói chuyện với anh ấy," Tia lửa nói, nhìn Jordan xoa cồn vào lòng bàn tay mình. "Anh ấy sẽ không gầm gừ với anh nhiều nữa. Anh ấy khá bảo vệ tôi, còn anh thì, à, là một người lạ. Đừng để tâm đến những lời cau có của anh ấy."

Họ có nói về Jordan không? Stiles đã nhắc đến anh và bảo vệ anh?

Jordan mỉm cười. Ý nghĩ đơn thuần rằng bản thân chiếm giữ tâm trí của thiên thần này dù chỉ một chút cũng đã đủ đưa anh lên thiên đường.

"Đừng lo lắng, thưa bệ hạ" anh nói. "Tôi biết loài sói. Ngài ấy đã đúng khi bảo vệ người bạn đời của mình."

Stiles ngân nga.

Ánh mắt của Jordan lướt xuống cơ thể cậu: đến những ngón tay đang đặt trên xương chậu, cặp đùi săn chắc và đôi chân dài của cậu. Trên người cậu có chút cơ bắp, mặc dù không nhiều bằng chồng mình. Cổ áo sơ mi của cậu (lần này màu xanh) đã được mở ra.

Hình ảnh mép băng màu trắng khiến Jordan trở lại thực tại.

Cố gắng không liếc nhìn cô gái tóc vàng đang giận dữ, anh hắng giọng. "Tôi xem qua được không, thưa bệ hạ?"

Stiles thở dài. Cậu đứng dậy, nhăn mặt và thở ra. Cậu cởi áo sơ mi một cách chậm rãi.

Thật là điên rồ.

"Anh có thể gọi tên tôi," cậu thở ra, mỉm cười nhẹ. Jordan nhìn lên một cách sắc bén. "Ý tôi là khi chúng ta ở một mình. Tôi thấy anh có thể trở thành một người bạn tốt của tôi."

"Alpha sẽ không thích điều đó."

Ngay khi Stiles ngước mắt nhìn bóng dáng rắn chắc của Boyd ở cửa, Jordan hạ ánh mắt xuống và nghiến chặt hàm.

"Thật là trẻ con" Stiles gắt gỏng và cởi áo ra. "Anh ấy không phải là một đứa trẻ, và tôi cũng không phải đồ chơi của anh ấy."

"Người là bạn đời của ngài ấy," Boyd lẩm bẩm.

Làm thế nào mà điều này lại xảy ra? Chắc chắn hệ thống phân cấp của đàn sẽ không cho phép bạn đời của alpha bị mắng mỏ như một cậu học sinh như vậy?

Không ai tôn trọng cậu ấy sao?

"Quả thực," môi Stiles căng thẳng. Đôi mắt cậu sáng hơn. "Anh ấy đã có tôi rồi. Hay là cậu đang ám chỉ điều gì khác?"

Boyd im lặng trong vài giây.

"Không. Tôi xin lỗi."

Stiles giữ ánh mắt của mình thêm một lúc trước khi quay lại với Jordan. "Mặc kệ bọn họ đi, Jordan. Tôi có thể gọi anh là Jordan được không?"

"V-vâng. Vâng tất nhiên." Miệng Jordan khô khốc, tim anh đập mạnh.

Stiles mỉm cười rạng rỡ. "Rồi chúng ta sẽ là bạn bè!" Sau đó cậu thở hổn hển, nhắm mắt lại và đặt lòng bàn tay lên mạng sườn.

"Tôi không nghĩ chúng ta nên đợi lâu hơn nữa," Jordan lo lắng nói. "Để tôi xem."

Stiles từ từ thở ra, mở mắt và rút tay ra.

Cùng với cô gái tóc vàng, họ nhanh chóng xử lý những miếng băng cũ. Trước sự lo lắng của Jordan, máu đầy khắp nơi. Có lẽ anh sẽ cần phải đốt vết cắt.

Tuy nhiên, khi mảnh vải ướt cuối cùng rơi ra, Jordan cứng đờ.

Anh nhìn chằm chằm vào vết thương một lúc trước khi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Tia lửa. Anh thấy Stiles đang quan sát với một chiếc mặt nạ cẩn thận trên mặt.

Họ không nói một lời cho đến khi Stiles thở dài. "Erica, tôi nghĩ máu đã dính vào áo mình. Làm ơn mang cho tôi một cái mới được không?"

Cô gái, Erica, liếc nhìn Jordan với nụ cười cau có trên môi, thu dọn đống băng bẩn và bước ra khỏi phòng.

Stiles liếc nhìn xa hơn. "Boyd?"

"Tôi không đi."

Đôi mắt của Tia lửa lóe lên vẻ khó chịu. Không chỉ vậy dường như còn có một chút phép thuật đang bùng lên trong đó.

Cậu nghiến răng. "Được. Vậy thì không một lời nào được phép rời khỏi căn phòng này."

Boyd trông như bị thứ gì đó đấm thẳng vào bụng.

Rồi Jordan hiểu ra.

Đó là một mệnh lệnh. Một điều kỳ diệu. Dù là bạn đời của alpha hay Tia lửa, điều đó cũng đủ để khiến người sói tuân theo ý muốn của cậu.

Đôi môi của con sói mím chặt. Anh ta gật đầu với vẻ miễn cưỡng thấy rõ.

Stiles mỉm cười.

"Anh có thắc mắc," cậu nói, hướng đôi mắt sáng ngời của mình tập trung vào Jordan.

Jordan không khỏi liếc nhìn cơ thể Stiles một lần nữa.

Bốn vết cắt sâu đầy máu làm rách ngực Tia lửa. Chúng gọn gàng và chính xác như thể có thứ gì đó đã cắt thẳng xuyên qua da và cơ như cắt bơ.

Jordan nuốt khan. Anh lấy một ít vải bông ra khỏi vali và nhúng nó vào hỗn hợp thuốc.

"Có phải..." anh hắng giọng. "Ngài ấy đã vậy với cậu không?"

Stiles tiếp tục mỉm cười, nhẹ nhàng như thể không có bốn vết móng vuốt rõ ràng trên ngực cậu. "Anh có tin nếu tôi nói không không?"

Jordan nhìn cậu chằm chằm.

Khi cú sốc lắng xuống, khi phạm vi của thực tế bắt đầu chìm vào, sự căm ghét sôi sục như mật trong cổ họng anh.

Anh phải tập trung. Anh phải giúp đỡ sinh vật quý giá này và để lại sự căm ghét sau này.

Cắn răng, anh bắt đầu chấm bông gòn lên da Stiles, trước tiên làm sạch xung quanh các mép. Anh nhăn mặt cùng với Stiles và một phần linh hồn nhỏ bé của anh chết đi mỗi khi Tia lửa phát ra tiếng rên rỉ cứng ngắc.

Stiles lẽ ra không biết đau đớn.

Không, nhưng sao hắn dám-

Tập trung. Tập trung!

"Đã bao lâu rồi?" Jordan lặng lẽ hỏi.

Stiles ngân nga. "Có lẽ là một tuần."

Cứng người lại, Jordan liếc nhìn cậu. "Vậy thì nó không nên ở trong tình trạng này. Nó rách ra trước khi có thể lành lại. Cậu không thực hiện bất kỳ hoạt động căng thẳng nào, phải không?

"Anh nghĩ sao?"

Jordan ngậm miệng lại. Anh cảm thấy kinh hoàng khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên và nhẹ nhàng của Stiles. Điều gì đang ẩn giấu đằng sau những nụ cười đó?

Cậu liếc nhìn xuống, khiến Jordan nhìn theo ánh mắt của cậu. Và, ở đó, ở đầu xương hông, ngay mép quần.

Dấu vân tay rõ ràng, màu hoa cà đậm.

Jordan không thể nghe được gì ngoài tiếng tim đập chói tai nơi thái dương anh.

Đã có rất nhiều bệnh nhân qua tay anh, rất nhiều số phận. Jordan đã thấy những gì các sinh vật này có thể làm với nhau. Anh chỉ lau nước mắt và để những người sống dở chết dở trong vòng tay mình trút hơi thở cuối cùng.

Nhưng bằng cách nào đó, Stiles lại đặc biệt hơn cả.

Đã lâu lắm rồi tay Jordan mới run lên như vậy vì tức giận. Tức giận và kinh hoàng, anh muốn lao ra khỏi cánh cửa này, tìm con sói, và-

Một bàn tay lạnh giá nắm lấy tay anh. Jordan ngước lên và nhìn thấy ánh mắt dịu dàng trong đôi mắt to màu vàng trắng của Stiles.

"Tôi hơi lạnh rồi, bác sĩ," cậu cười khẩy và bỏ tay ra ngay sau đó.

Chết tiệt. Anh đã quên mất chính mình.

Không nói thêm lời nào, Jordan lau chùi vết thương. Trong vài phút căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

"Tôi phải khâu chúng lại," giọng anh khàn khàn. "Và sau đó tôi cầu xin cậu hãy nghỉ ngơi. Không bước đi, thậm chí là không đứng dậy. Cậu sẽ phải ở yên ít nhất ba ngày. Một tuần sẽ rất tuyệt"

"Tôi sẽ làm gì đây?" Stiles cau mày. "Bản chất của tôi cấm tôi đứng yên!"

"Và với tư cách là bác sĩ của cậu, tôi cấm cậu di chuyển."

"Mệnh lệnh, mệnh lệnh..." Stiles đặt tay lên trán trong tư thế ấn tượng. Tuy vậy, trên môi cậu vẫn nở một nụ cười. "Vậy đi bác sĩ, hãy biến tôi thành một con búp bê giẻ rách."

Không phải là giẻ rách, Jordan nghĩ khi liếc nhìn làn da nhợt nhạt của Stiles. Là sứ.

"Chúng ta có nên gọi một trong những con sói không?" anh hỏi và lấy ra một cây kim, một sợi chỉ và một chai rượu. "Để giảm bớt cơn đau?"

Jordan không thể chắc chắn nhưng anh nghĩ đôi mắt của Tia lửa đang ngày càng sáng hơn.

"Không," cậu nói lặng lẽ.

Jordan quan sát chàng trai dũng cảm này, cách cậu nhắm mắt và nghiến răng sẵn sàng chịu đau. Nếu cậu không muốn bầy sói chạm vào mình thì... Jordan sẽ giúp cậu vượt qua nó.

"Tôi sẽ nhẹ nhàng," anh trấn an. Đôi mắt của Tia lửa mở ra một chút. "Và cũng nhanh nữa."

"Bằng cách nào đó, tôi đã tin tưởng anh rồi," Stiles thì thầm.

Cậu có thể, Jordan muốn trả lời nhưng thay vào đó lại cúi xuống vết thương của cậu.

Từng chút một anh nhẹ nhàng khâu từng mũi một.

Tia lửa đã chịu đựng một cách đầy kiên nhẫn, thứ mà nhiều quý tộc không có được. Cậu giữ hơi thở đều đặn và quai hàm nghiến chặt đến mức đau đớn. Tay cậu thọc vào lưng ghế sofa, lớp gỗ bên dưới kêu cót két.

Tuy nhiên, tất cả chỉ cần một tiếng thút thít mà Stiles không thể bóp nghẹt đủ nhanh để công tước xuất hiện.

Con sói lao thẳng vào phòng, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn đuốc. Jordan thật may mắn khi có khả năng cầm kim ổn định.

"Cậu đang làm gì?" giọng anh ta vang vọng khắp phòng. Trong chớp mắt, anh chạy đến chỗ cả hai và dường như sẵn sàng tấn công khi-

"Derek"

Tất cả đều đóng băng.

Một giọt nước mắt đơn độc trượt xuống thái dương của Stiles. Cậu đưa bàn tay run rẩy của mình ra và công tước bắt lấy ngay lập tức.

"Không sao đâu," Stiles thở ra, chớp mắt mệt mỏi với chồng mình. "Bây giờ em sẽ khỏe hơn."

Tuy nhiên, công tước vẫn trông rất dữ tợn. Anh nắm lấy tay người bạn đời và chẳng mấy chốc, các đường gân ở mu bàn tay anh chuyển sang màu đen. Đưa mắt nhìn khắp khuôn mặt của Stiles, anh luồn những ngón tay vào tóc cậu, đẩy những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi trán.

Jordan hầu như không giữ được bình tĩnh và cố gắng tập trung vào ba mũi khâu cuối cùng.

Anh muốn lao vào con sói và giật đôi bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi  Stiles, ra khỏi sinh vật thiên thần này. Sao hắn dám chạm vào cậu ấy? Sao hắn ta dám hành động như thể hắn quan tâm?

Hãy để anh mang Stiles đi vào ban đêm và...

Jordan thắt nút cuối cùng và cắt chỉ. Anh phải mất vài phút giận dữ để bôi thuốc mỡ vào vết khâu và băng bó lại.

"Xong rồi," anh nói nhỏ, đặt chiếc vali xuống sàn.

Stiles chớp mắt rất chậm. Cậu trông có vẻ mệt mỏi - có lẽ là do phép thuật chữa lành, vì Jordan nghe nói nó khiến mọi người buồn ngủ. Con sói vẫn giam cầm bàn tay uể oải của Stiles và những đường gân máu của anh ta vẫn chẳng có gì ngoài màu xám nhạt.

"Đừng chiến đấu nữa và đi ngủ đi," con sói càu nhàu.

Nó không giống như một mệnh lệnh và đôi mắt của Stiles vẫn nhắm lại.

Người ta có thể có bao nhiêu sức mạnh đối với một Tia lửa?

Làm thế nào mà công tước có thể có được một Tia lửa như vậy?

Cho dù đó là mối ràng buộc vợ chồng hay điều gì khác, Stiles rõ ràng vẫn rất gắn bó với chồng mình. Có lẽ, cậu thậm chí còn cảm nhận được tình yêu. Một loại tình yêu nào đó, loại tình yêu mù quáng.

Jordan sẽ phải chữa khỏi bệnh mù của cậu.

"Ngài định đưa cậu ấy đi đâu?" anh lặng lẽ hỏi khi công tước trượt cánh tay xuống dưới cơ thể người bạn đời của mình.

Jordan gần như lùi lại một bước trước sự tức giận đột ngột trong ánh mắt đỏ rực của con sói.

"Cậu là ai mà dám hỏi tôi câu đó?" con thú gầm gừ, đủ im lặng để không đánh thức Stiles. "Đáng lẽ cậu không được chạm vào em ấy"

Jordan ngẩng cao đầu ngay cả khi răng nanh của con sói dài ra. "Ít nhất, cái chạm của tôi đang giúp lành lại, thưa bệ hạ."

Hale cứng đờ.

Và rồi anh mỉm cười.

"Em ấy có nói với cậu là tôi đã làm điều đó không?" hàm răng sắc nhọn của con sói sáng bóng.

Jordan nuốt nước bọt nhưng không trả lời. Anh không được phép lùi lại. Không khi có những giọt nước mắt vẫn chưa khô trên gương mặt Tia lửa.

Công tước bật ra một tiếng cười khúc khích buồn bã. Anh lắc đầu và nhìn xuống bạn đời của mình một cách tỉ mỉ, quan sát bộ ngực mới được băng bó của cậu.

"Bạn đời của tôi bị ốm," anh ta nói với giọng nghiêm trọng, không nhìn lên. "Em ấy không giống như hai tháng trước. Không một ngày nào trôi qua mà tôi không tự nguyền rủa bản thân vì đã để em ấy đi hái thuốc một mình... Lúc đầu tôi không nhận thấy điều đó, sự thay đổi quá tinh vi. Nhưng bây giờ tôi thấy rõ rằng có điều gì đó không ổn xảy ra với em ấy, với tâm trí em ấy."

Jordan cau mày. Con sói có vẻ lo lắng thật lòng, với sự tuyệt vọng và đau đớn đan xen trong giọng nói. Nhưng Jordan đã nhìn thấy những dấu vết, những vết cắt - hoàn toàn phù hợp với một người to lớn như Hale.

Cuối cùng, mọi nghi ngờ đều tan biến ngay khi Hale thốt ra những lời tiếp theo:

"Đừng tin bất cứ điều gì em ấy nói."

Nó ám chỉ cả sự bác bỏ và sự cảnh cáo.

Con sói bỏ đi, mang theo người bạn đời của mình. Boyd ngoan ngoãn mở cửa cho alpha và nhìn Jordan bằng ánh mắt chán ghét rồi cũng bước ra ngoài.

Đồng hồ vẫn chạy, tiếng dậm của nó vang vọng trong tiếng mưa dai dẳng.

Jordan nghiến răng, chìm đắm trong suy nghĩ. Anh nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình và siết chặt chúng thành nắm đấm.

Anh đang bị bao vây bởi những con sói. Là một người lạ trong hang ổ của họ, anh cần phải lên kế hoạch cẩn thận.

Có lẽ, còn quá sớm để nói nhưng... cảm giác như mọi thứ, dù là bất hạnh hay niềm vui, đều đã đưa Jordan đến thời điểm này. Anh là một người lính - một người bảo vệ và một người chữa lành. Tia lửa đã mơ thấy anh, vì Chúa!

Lạy Chúa, anh phải cứu Stiles!

***

Cho dù con sói cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Jordan hay Tia lửa, sự thật không thể phủ nhận là - Stiles đang khá hơn.

Thuốc chữa lành có tác dụng kỳ diệu, có lẽ là do được thúc đẩy bởi phép thuật của Tia lửa. Ngày qua ngày, những vết cắt trở thành màu hồng nhạt hơn và chẳng bao lâu sau Jordan đã có thể tháo chỉ khâu ra.

Anh cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể với Stiles. Cùng nhau, họ đến thư viện nơi Stiles đã cho anh xem bộ sưu tập sách quý hiếm phong phú mà chồng cậu đã mua cho, hoặc đến nhà kính nơi cậu một tay trồng cây để làm thuốc.

Chồng của công tước quả là một chàng trai trẻ thông minh! Jordan quan sát sự phấn khích thắp lên trên đôi mắt xinh đẹp của Stiles khi cậu nói về những phát hiện hoặc dự án tương lai của mình. Cậu lẽ ra phải là một học giả, một sinh viên của các trường đại học danh giá, cậu lẽ ra phải đứng đầu trong phong trào phát triển ma thuật, vậy mà... Tia lửa lại bị mắc kẹt ở đây giống như một con bướm bị một đứa trẻ nghịch ngợm bắt vào trong lọ.

Mặc dù được chữa lành thành công nhưng đôi khi Stiles vẫn rất hốc hác. Thông thường, cậu sẽ ngủ quên trên ghế sofa khi đọc sách hoặc chớp mắt uể oải trước những chiếc đĩa trong bữa tối. Đôi khi cậu chỉ chìm sâu vào suy nghĩ, nhưng không hoàn toàn ở đó, và chỉ có tiếng gọi tên hoặc sự đụng chạm nhẹ nhàng của chồng mình mới có thể đánh thức cậu.

Tuy nhiên, đó là đôi mắt mà Jordan thích nhìn vào nhiều nhất. Nhìn vào chúng giống như việc nhìn chằm chằm vào các vì sao, bị mê hoặc. Chúng đã tỏa sáng hơn vào những ngày này.

Jordan nhận ra rằng họ đang ở thời điểm buồn tẻ nhất khi Stiles dành quá nhiều thời gian cho chồng mình.

Công tước không bao giờ để họ một mình lâu. Anh ta là cái bóng đối với mặt trời của Stiles, luôn hiện diện và không thể tránh khỏi. Anh ta đưa Stiles đi giữa lúc họ đang chơi cờ, nắm lấy tay cậu khi họ đang đi dạo và không bao giờ để cậu thức khuya bên ngoài phòng ngủ của họ. Anh ta luôn ở đó.

Nếu Jordan có thể là lối thoát nhỏ của Stiles. Vậy thì số phận của anh sẽ là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro