Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không biết nó bắt đầu từ khi nào." Mũi Stiles nhăn lại vì không biết hoặc có thể là do gió buốt. "Derek chỉ nói là tôi khác biệt, thế thôi."

"Là trước hay sau khi cậu mơ thấy tôi?" Jordan liếc nhìn cậu.

Khóe môi Stiles nhếch lên thành một nụ cười bí mật.

Đó là một trong những ngày hiếm hoi mà thời tiết chậm lại một chút, khiến lòng người trở nên nóng nảy. Bầu trời xám xịt và gió vẫn thổi rất to nhưng alpha nhất quyết nói rằng người bạn đời của mình cần chút không khí trong lành.

Vì vậy, một chuyến dã ngoại đã được tổ chức.

Được bọc trong nhiều lớp lông thú lộng lẫy, Stiles đang dựa vào thân một cây sồi già. Cậu không động đến thức ăn và cuốn sách bị bỏ quên trên đầu gối. Trọng tâm đôi mắt xuyên thấu của cậu là một con sói đen khổng lồ có kích thước bằng một con nai sừng tấm, với đôi mắt đỏ như máu và hàm răng sắc nhọn.

Công tước chạy ra khỏi rừng, liếm miệng và nhìn chằm chằm vào người bạn đời của mình trước khi lại biến mất.

Jordan ngồi gần đó, run rẩy và đưa ánh mắt nhìn về phía hai người họ.

"Trước đây" Stiles cuối cùng cũng lẩm bẩm khi con sói lại bỏ đi. "Tôi không biết anh ấy đang nói gì, tôi cảm thấy ổn."

Jordan nói: "Tuy nhiên, tôi đã ở đây. Cậu đã gọi tôi. Chắc hẳn phải có lý do gì đó mà tôi lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu."

Stiles tiếp tục cau mày.

Jordan nhìn xuống và đặt vài viên sỏi rời khỏi chăn xuống bãi cỏ.

"Tôi đã làm gì ở đó?" Anh lặng lẽ hỏi.

Stiles nhún vai. "Tôi không nhớ. Tôi chỉ biết anh đã ở đó."

"Nó phải có ý nghĩa gì đó. Cậu nói rằng mình cũng nhìn thấy Bệ hạ như vậy. Đó có phải là lý do hai người kết hôn không?"

"Không," Stiles quay lại nhìn anh. Nụ cười của cậu héo đi. "Anh ấy đã mua tôi."

Jordan cứng đờ. Anh bắt gặp ánh mắt kinh hoàng của Tia lửa. "Chắc chắn, ý cậu không phải là..."

"Tại sao tôi phải nói dối anh, Jordan? Tôi nghĩ chúng ta là bạn." Stiles nhướng mày, nụ cười của cậu trở nên tinh nghịch.

"Tôi- chúng ta ... "

"Vậy thì hãy yên tâm rằng tôi sẽ nói sự thật cho anh." Cậu khịt mũi trước cơn gió bất chợt. "Tôi mất cha mẹ khi còn trẻ. Thầy tôi đã nuôi lớn, bảo bọc tôi. Mặc dù hắn ta giống một con dơi hơn là một thiên thần."

"Là vậy sao?"

"Mm-hmm. Khi hắn phát hiện ra tôi là một Tia lửa, hắn không để tôi rời khỏi tầm mắt. Phép thuật của tôi không hoạt động nhưng vẫn có thể gây ảnh hưởng đến người khác, vì vậy tên khốn đó hiểu rất nhanh rằng hắn có thể kiếm được nhiều tiền từ tôi. Hắn ta ra giá. Hắn không để tôi lựa chọn vì điều đó đồng nghĩa với việc tốn nhiều tiền hơn nên hắn đã sắp xếp người khác để tán tỉnh tôi."

Jordan ậm ừ. "Tôi tưởng tượng hàng đợi lên tới hàng trăm?"

Trái tim anh rung động khi tia lửa bật cười. Nụ cười làm khuôn mặt cậu bừng sáng, đôi mắt cậu cũng sáng hơn. "Ồ, đúng vậy. Harris rất biết tận dụng. Hắn ta biết rất nhiều người muốn có tia lửa cho riêng mình - và ai lại không muốn giữ nguồn ma thuật vô tận bên cạnh chứ? - thế là giá tiếp tục tăng và quà cứ liên tục đến. Và rồi..." cậu hít một hơi thật sâu, "...Tôi mơ thấy Derek. Tối hôm sau, anh ấy đến mua tôi."

Nói như vậy, cuộc hôn nhân này quả thực giống một cuộc mua bán hơn. Được mọi người mong muốn, Stiles là nguồn sức mạnh vô hạn được đảm bảo, bất cứ ai bên cạnh cậu sẽ được nhân đôi phép thuật và phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Stiles là mặt trời khiến hoa mọc, mặt trăng chơi đùa với đại dương như thể chúng là những vũng nước. Cậu là vô tận của các vì sao và sự bí ẩn quyến rũ của chúng.

"Làm sao..." Jordan bắt kịp nhưng đã quá muộn.

Stiles nhếch mép cười. "Tôi giá bao nhiêu?"

"Tôi... tôi không có ý..."

"Quá nhiều để một người như anh có thể kiếm được trong đời. Tôi nghĩ ít nhất là vậy. Derek chưa bao giờ nói."

"Ít nhất là đủ để người giám hộ của cậu đồng ý?"

"Vấn đề là thế đấy, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ làm thế." Stiles nheo mắt lại. Hai má cậu bắt đầu ửng đỏ vì lạnh. "Bất cứ điều gì Derek làm để khiến hắn ta bán tôi... Chuyện đó đã là quá khứ. Anh ấy yêu tôi và tôi yêu anh ấy. Cho đến ngày tôi chết, chúng tôi vẫn bị ràng buộc."

Đáng ra nó không nên nghe quá nghiệt ngã như vậy, nhưng nó lại giống như một lời khẳng định.

Stiles đang cố thuyết phục ai? Có lẽ, việc giả vờ yêu con sói sẽ dễ dàng hơn đối với cậu. Cậu bị mắc kẹt trong hang ổ của một con thú vô độ trong khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi.

Cho đến khi Jordan tìm ra cách cứu cậu, anh sẽ để tia lửa tiếp tục mơ mộng.

"Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì tôi phải đến đây vì điều gì đó," Jordan nói sau vài phút im lặng. "Tôi là một người chữa bệnh. Tôi ở đây để chữa lành cho cậu. Có thể có điều gì đó xảy ra với cậu. Thoạt nhìn là điều gì đó khá nhỏ nhặt và không đáng kể."

Stiles cau mày. Ánh mắt cậu lạc mất đâu đó trong gió.

Những đám mây cuồn cuộn phía trên, và những cây thông thì thầm.

"Tôi nghĩ..." đôi mắt của tia lửa đờ đẫn một chút. "Tôi nghĩ tôi đang bắt đầu quên đi mọi thứ."

Dù trời rất lạnh nhưng Stiles vẫn không run rẩy. Jordan rút hết dũng khí trong lòng và tiến lại gần cậu. Anh liếc nhìn bìa rừng - không có bóng dáng con sói.

"Ví dụ?"

"Tôi không nhớ mình đi ngủ bằng cách nào vào buổi tối," Stiles lẩm bẩm. "Tôi biết Derek cho tôi ăn và ngay sau đó tôi đang nằm trên giường và..." cậu dừng lại, chóp tai ửng hồng. "Tôi đang trở nên ngu ngốc. Có lẽ là do rượu."

"Vậy thì hãy uống ít rượu đi," Jordan đề nghị, cố gắng không nghĩ quá nhiều về những gì xảy ra trên giường của họ. "Tối nay tôi sẽ gọi trà."

"Tôi không quan tâm. Tôi chỉ uống theo ý muốn của chồng mình". Stiles bồn chồn, vuốt ve bộ lông trên ngực. "Anh ấy luôn muốn mang lại chút ấm áp cho tôi. Nhìn này," đột nhiên cậu đặt tay lên tay Jordan, "Thế này có lạnh không?"

Tất cả hơi thở đều rời bỏ anh ngay lập tức. Jordan sững người, sợ làm mất đi cái chạm nhẹ nhàng quý giá này. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sự tương phản giữa bàn tay của họ, bàn tay nhợt nhạt của tia lửa trên đôi bàn tay thô ráp rám nắng của anh.

Jordan nuốt khan. Anh liếc nhìn khu rừng vẫn im lặng và lấy tay che tay Stiles. Ánh mắt nhiệt thành của anh chạm vào đôi mắt ngập nắng của Stiles. Trái tim anh hát vang. "Đối với chúng tôi, những sinh vật của hơi nóng, cậu sẽ luôn giống như hơi thở trong lành của trận tuyết đầu mùa."

Ánh mắt của Stiles nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của họ. Khóe môi cậu nhếch lên một chút.

"Anh thật ấm áp," cậu thì thầm. "Ấm hơn cả sói."

Jordan nói: "Có một ngọn lửa trong tôi mà không con sói nào có thể sánh được."

Stiles nhìn anh. Cậu không hề cử động, không chút nào, chỉ nhìn chằm chằm Jordan bằng đôi mắt thần thánh của mình.

"Ngọn lửa?" Cậu hỏi gần như thì thầm.

"Đúng."

"Khỏe như thế nào?"

Jordan không thích nghĩ về bản chất của mình. Bản chất của anh mang đến sự hủy diệt, hỗn loạn, địa ngục. Anh không bao giờ có thể chạy trốn khỏi chính mình nhưng anh có thể chứa đựng ngọn lửa bên trong.

Nhưng đối với Stiles?

"Mọi thứ sẽ cháy," anh nói khi nhìn thẳng vào mắt tia lửa, "và thậm chí cả tro cũng không còn."

Có thứ gì đó gần như là niềm vui lấp lánh trong ánh mắt của Stiles. Cậu mỉm cười, rút ​​tay lại và đặt nó lên đùi. Ánh mắt cậu hướng về phía khu rừng.

"Tốt"

Trái tim Jordan vẫn còn run rẩy khi một bóng đen hiện ra từ hàng cây. Đó là công tước, trong miệng anh ta mang theo một thứ trông giống như một con thỏ chết. Anh ta chậm rãi bước về phía họ, ánh mắt hướng về người bạn đời của mình.

Stiles tiếp tục mỉm cười. Cậu giơ tay lên và khi con sói đến đủ gần, cậu vùi chúng vào chiếc bờm dài trên cổ con thú.

"Cái này dành cho em phải không?" cậu lẩm bẩm.

Công tước thả con thỏ vào lòng Stiles.

Jordan đã khá quen với việc nhìn thấy máu và cái chết, nhưng nỗi lo lắng khủng khiếp vẫn đọng lại trong lòng anh. Không phải cho chính anh, không, mà là cho Tia lửa.

Stiles đang ở trong tâm trạng bất ổn. Có thực sự cần thiết phải bắt cậu nhìn động vật chết không?

Lo lắng, Jordan liếc nhìn khuôn mặt Stiles nhưng trước sự nhẹ nhõm của anh (và một chút ngạc nhiên) Tia lửa trông giống như một người khác.

Bàn tay của Stiles lơ lửng trên con mồi đã rơi xuống, ánh mắt cậu tập trung vào vết rạch nhỏ trên cổ con thỏ. Cậu chậm rãi hạ tay xuống, đầu ngón tay nhuộm đỏ.

Cậu dường như không chú ý đến ánh mắt xuyên thấu của cả con chó săn địa ngục và con sói đang dõi theo từng bước di chuyển của mình. Với một ánh sáng mê hoặc kỳ lạ trên khuôn mặt, cậu nhấc tay lên và nhìn những ngón tay dài dính máu với đôi mắt gần như... đói khát. Chúng tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết.

Jordan không dám thốt ra lời nào.

Nụ cười của Stiles vẫn chưa tắt. Đột nhiên, cậu nao núng trước chuyển động của con sói - Hale nghiêng người về phía trước, giận dữ vào mặt cậu và liếm máu trên ngón tay của người bạn đời.

Tia lửa thư giãn trở lại và thở ra.

"Cảm ơn anh yêu," cậu lẩm bẩm, và khi con sói liếm xong, cậu hôn vào một bên mõm đầy máu của anh.

Thật là một cảnh tượng dã man. Stiles không nên tuân theo những nghi lễ và cử chỉ ngông cuồng này. Phải, cậu đã cưới một con sói, nhưng cậu không phải là một con sói. Cậu nghĩ mình yêu công tước, tự thuyết phục mình về điều đó, nhưng nếu cậu lùi lại một bước, cậu sẽ hét lên kinh hãi trước việc mình đang làm.

Có máu trên tay và trên môi cậu - những nơi lẽ ra không bao giờ có.

Con sói nghiêng đầu. Đã rất khó để hiểu anh ta trong hình dạng con người, nhưng điều này? Đây là một con thú hoang.

Jordan thở hổn hển khi con sói bất ngờ dùng răng tóm lấy tay Stiles. Anh sợ cử động, sợ thở và chỉ biết run rẩy nhìn bóng dáng đông cứng của Stiles.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy thứ gì đó gần như sợ hãi lóe lên trong mắt Tia lửa trước khi chiếc mặt nạ cẩn thận được đeo trở lại.

Jordan không thể chịu đựng được nữa. "Có lẽ, chúng ta không nên-"

Anh lùi lại trước tiếng gầm gừ hung ác. Đôi mắt anh nhắm nghiền nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng chết người bao phủ toàn bộ khuôn mặt mình.

"Suỵt. Hãy bỏ đi," Stiles nói với giọng nhẹ nhàng.

Mở mắt ra, Jordan nhìn Tia lửa kéo con sói về phía mình. Đôi mắt lóe sáng của công tước hướng về phía Jordan, răng nanh nhe ra.

Một khao khát trỗi dậy bên trong Jordan - được tổn thương, được bùng cháy, được đánh bại và được bảo vệ. Tuy nhiên... Stiles đang ở gần. Cậu đã chịu đựng đủ rồi.

"Về nhà thôi," Stiles thì thầm. Cậu dùng tay nắm chặt bờm của con sói để nâng mình lên, và công tước thậm chí còn không hề nao núng. "Chúng ta sẽ mang con thỏ vào bếp và bảo họ nấu món hầm. Anh biết em yêu thỏ như vậy mà"

Stiles liếc nhìn Jordan cảnh cáo một lần nữa và dẫn con thú căng thẳng trở lại lâu đài. Cuốn sách, chăn và giỏ thức ăn còn nguyên của họ bị bỏ quên.

Cuối cùng, khi cặp đôi biến mất khỏi tầm mắt, Jordan lấy lòng bàn tay che mặt lại và thở dài.

***

"Stiles?" Giọng Hale nhẹ nhàng.

Khi Stiles không trả lời, Jordan quay khỏi giá sách và liếc nhìn cặp đôi. Hai người đang ngồi trên chiếc ghế bành nhung màu đỏ tía với một chiếc bàn gỗ sồi nhỏ ở giữa và chơi cờ. Hầu hết các quân cờ vẫn ở vị trí cũ của chúng.

Con sói nghiêng người về phía trước và không rời mắt khỏi người bạn đời im lặng. Cả ngày hôm nay Stiles không gì nói nhiều nhưng bây giờ dường như không nghe thấy gì cả.

Đôi mắt của Tia lửa đờ đẫn, tỏa sáng ảm đạm. Cậu thả lỏng trên ghế, một tay chống má và nhìn chằm chằm vào bàn cờ một cách khó hiểu.

"Em yêu?" Con sói lại gọi.

Stiles không phản ứng. Cậu chớp mắt chậm rãi và buồn ngủ.

Jordan liếm môi và hắng giọng.

"Cậu ấy có bị mất ngủ không?" anh hỏi. "Cậu ấy nói với tôi rằng mình gặp ác mộng..."

Con sói phớt lờ Jordan như thể anh không hề ở đó.

Jordan siết chặt mép cuốn sách mình đang cầm trên tay. Than ôi, anh không thể làm gì khác ngoài việc nhìn con sói đứng dậy khỏi ghế và quỳ xuống bên cạnh người bạn đời với trái tim đập thình thịch.

Công tước đưa một tay ra và dùng ngón tay vuốt ve má Stiles, cái chạm nhẹ như lông vũ, đầy tôn kính. Tay còn lại của anh đặt trên đùi Stiles.

Stiles không đáp lại ánh mắt lo lắng của con sói và tiếp tục nhìn chằm chằm vào một điểm vô định.

Hale thở dài. Anh nghiêng người về phía trước và hôn thật lâu lên trán cậu trước khi đứng dậy.

Chưa bao giờ sự dịu dàng vợ chồng, vốn có nguồn gốc rất tự nhiên, lại mang đến cho Jordan nỗi thống khổ như vậy. Làm sao trái tim anh có thể tan chảy khi tận mắt nhìn thấy vết thương của Stiles? Làm sao có thể?

Đó chính là bản chất thực sự của con sói. Con vật bẩn thỉu suýt xé xác bạn đời của mình - người duy nhất mà hắn thề sẽ bảo vệ bằng mạng sống của bản thân.

Jordan không hiểu. Và anh sẽ không bao giờ hiểu. Anh cũng sẽ không bao giờ tin vào nỗi lo lắng trong mắt Hale vì ​​đó chẳng qua chỉ là lời nói dối trắng trợn.

Một lần nữa, anh chứng kiến ​​công tước bế người bạn đời của mình trên tay.

"Tôi có thể-"

"Câm miệng."

Jordan mím môi và đỏ mặt vì tức giận. Mệnh lệnh đó khiến anh nổi da gà, và anh nghiến răng.

Công tước không đưa người bạn đời lên lầu như mọi khi. Lần này anh chỉ đặt cậu nằm trên ghế dài với một chiếc gối được kê cẩn thận dưới đầu. Bản thân con sói cũng ngồi xuống chiếc ghế dài đó và đặt chân của tia lửa lên đùi mình.

Mảnh da sáng trên mắt cá chân của Stiles biến mất trong giây lát khi con sói dùng tay che nó lại.

"Hãy nhỏ giọng xuống," con sói càu nhàu cáu kỉnh, lần đầu tiên liếc nhìn Jordan. Đôi lông mày rậm của anh gần như gặp nhau ở giữa. "Cậu muốn gì?"

Jordan quay sang anh, hạ cuốn sách xuống bên cạnh. "Tôi có thể làm thuốc ngủ. Nhiều người lính gặp rắc rối có thể chứng thực tính hiệu quả của nó. Nó sẽ giúp cậu ấy nghỉ ngơi."

Hale càu nhàu. "Làm được gì thì hãy làm đi, hoặc bất cứ điều gì cậu phải làm để không để mắt tới người bạn đời của tôi."

Jordan đỏ bừng mặt, không khỏi hạ ánh mắt xuống.

Anh rõ ràng đến vậy sao? Chết tiệt.

"Tôi..." Jordan lắc đầu.

Hale xua tay, bực tức. "Đừng nói dối tôi. Cậu nghĩ tôi ngu ngốc hay mù quáng? Cậu nghĩ mình là người đầu tiên à?

Jordan mím môi và liếc nhìn khuôn mặt thiên thần đang ngủ của Stiles. "K-không. Tôi không cho là vậy."

Anh bắt gặp ánh mắt nặng nề của con sói. Họ nhìn nhau như hai con sư tử rình mồi.

Cuối cùng, công tước gắt gỏng. Anh ta phá vỡ cái nhìn chằm chằm đó và gần như thể đang trêu chọc Jordan, trượt lòng bàn tay lên xuống mắt cá chân của Stiles.

Jordan không thể nhìn vào nó. Anh ấy không thể.

"Đúng rồi," Công tước Hale dài giọng với giọng điệu đầy thù hận. "Tôi cho rằng việc Stiles không thu hút được những ánh nhìn mới là một điều bất thường. Em ấy đẹp lắm phải không?"

Jordan nhắm mắt lại rồi nhấc mắt lên trần nhà.

Bình tĩnh. Bình tĩnh.

"Đúng vậy," anh nói.

"Ừm. Em ấy đã làm tan vỡ biết bao trái tim khi chọn tôi. Thậm chí còn nhiều hơn nữa bằng cách nhất quyết làm theo sự lựa chọn của chính mình. Tất cả bọn họ chạy theo Stiles như những đứa trẻ mù run rẩy-"

Jordan không thể chịu đựng được nữa. "Vậy làm sao ngài có thể trách tôi được?" Anh hỏi một cách nhiệt tình. "Trong tất cả mọi người, ngài phải biết cảm giác say mê đó là như thế nào."

Ngay lúc này. Jordan đã nói điều đó. Anh đã thú nhận.

Nghĩ mà xem, có lẽ con sói đã đoán trước được.

Hale nâng cằm lên. Các cơ ở quai hàm của anh ta thỉnh thoảng phình ra, mặc dù trên môi anh ta đang nở một nụ cười tự mãn kỳ lạ. "Ồ, có chứ. Đừng nghi ngờ điều đó. Sự khác biệt duy nhất là tôi biết cảm giác có được em ấy là như thế nào"

"Ồ, làm ơn đi" Jordan chế nhạo.

"Có chút xấu hổ đi," Hale nhe răng. "Cậu đang quên mất chính mình."

"Tôi..." Jordan hít vào bằng mũi. "Tôi đến đây để chữa trị cho Stiles, thưa Bệ hạ. Chỉ có bấy nhiêu thôi."

"Vậy thì tốt nhất cậu nên nhớ điều đó," công tước mỉm cười. Răng nanh của anh ta cắm sâu vào môi dưới. "Cậu thậm chí không biết có bao nhiêu người theo đuổi em ấy đã chết dưới móng vuốt của tôi."

"Tôi đảm bảo với ngài, ngài không cần phải đe dọa tôi," Jordan nói, cố gắng xua tan hình ảnh đó trong đầu. Anh im lặng một lúc trước khi ngước mắt lên. Anh không nên hỏi, không nên đặt suy nghĩ đó vào đầu con sói nhưng anh không còn cách nào khác. "Ngài muốn tôi rời đi?"

Ôi, thật đau lòng khi thốt ra câu hỏi đó. Tâm hồn anh nhức nhối khi nghĩ đến việc để lại Stiles một mình với con thú này.

Trước sự ngạc nhiên của anh, con sói giận dữ. "Cậu nghĩ tôi sẽ để sự ghen tị của mình cản trở quá trình hồi phục của Stiles?" Anh ta nhướng mày. "Tôi không phải là một con chó lai vô tâm."

"Tôi không-"

"Stiles không phải là một người lính, đối với em ấy đây không phải là trên một chiến trường," Hale gầm lên, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế bản thân. Anh ta thở ra một cách gay gắt và xoa ngón tay lên chân Stiles như thể đang tự an ủi mình. "Cậu không thấy em ấy kì lạ thế nào sao? Cậu không thấy điều đó là sai sao?"

"Kiệt sức có thể khiến người ta ngủ mà vẫn mở mắt."

Hale quan sát Jordan với khuôn mặt ngày càng nhăn nhó. Cuối cùng, anh ta thở dài. "Cậu thật vô dụng." Và, trước khi Jordan có thể đáp lại một cách phẫn nộ, con sói đã đuổi anh đi. "Đi pha chế thuốc hay gì đó đi. Tôi không biết tại sao Stiles lại mơ thấy cậu nhưng tôi tin tưởng em ấy. Vậy nên cậu sẽ ở lại, vì bất cứ lý do chết tiệt nào. Tôi không quan tâm. Tôi sẽ tự mình giải quyết tất cả." Anh ta xoa mặt và nhìn Stiles đang ngủ. Ngực Tia lửa nâng lên rồi hạ xuống đều đặn. Công tước nhìn cậu với ánh mắt như bị thứ gì đó tra tấn. "Hãy biến khỏi tầm mắt của tôi."

Jordan nuốt nước bọt, thu thập vài cuốn sách rồi rời khỏi phòng.

***

Jordan nhảy dựng lên. Nhanh chóng, anh quay người lại và hít một hơi thật mạnh khi nhìn thấy Stiles.

"Bệ hạ," anh cười lớn và xoa xoa ngực.

Tia lửa cười lớn.

Stiles trông sảng khoái đến lạ thường: cơn gió se lạnh tô điểm cho đôi má cậu một màu hồng quyến rũ, sự tinh nghịch lấp lánh trong đôi mắt vàng. Cậu cắn môi, cố gắng giữ nụ cười.

Jordan lần thứ hai ngập ngừng, mặt anh nóng bừng. Anh vội vàng hạ ánh mắt xuống và chỉ vào chiếc túi nhỏ đựng đầy hoa cúc dại. "Tôi chỉ đang thu thập một số loại thảo mộc thôi."

"Để làm gì?" Stiles cứ nhìn anh và lắc lư trên đầu ngón chân như một đứa trẻ.

"Ừm... Trà ngủ, thưa bệ hạ. Tôi cho rằng nó có ích?" Anh quan sát sự vui vẻ sôi nổi dường như đang lấn át cơ thể của Tia lửa.

Stiles cười toe toét. "Đúng vậy. Tôi đã có một đêm tuyệt vời. Nó đã đánh gục tôi ngay lập tức. Cảm ơn bác sĩ."

Cậu đáng yêu đến mức khiến Jordan không thể không mỉm cười đáp lại. "Thật là một tin tuyệt vời!"

"Đúng vậy." Stiles dùng ngón tay tóm lấy chiếc túi và kéo nó về phía mình. Cậu nghiêng người lại gần, liếc nhìn vào trong và ậm ừ. "Anh đi bộ xuống núi để thu thập chúng à?"

Miệng Jordan khô khốc vì sự gần gũi đột ngột của họ. "V-vâng."

"Cho tôi?"

"Đúng."

"Thật đáng yêu."

"Thật sao?"

"Ừm." Stiles nhìn anh từ dưới hàng mi dài và kéo chiếc túi lại.

Jordan nhìn cậu, gần như hụt hơi.

Tia lửa có biết mình đang làm gì với trái tim tội nghiệp của Jordan không? Cậu có nghe thấy nó run rẩy thế nào không? Đôi mắt đó, cái miệng đó... Đây là nhiệm vụ khó khăn nhất để giữ bản thân không nhượng bộ.

Anh thậm chí còn không nhận ra chiếc túi đã tuột khỏi ngón tay mình khi nào. Với một nụ cười tự mãn, Stiles giấu nó ra sau lưng và nghiêng đầu.

Jordan thở dài. "Đây có phải là một trò chơi không?"

Stiles gật đầu.

Jordan liếc nhìn lâu đài ngay sau lưng Stiles. Cửa sổ tối om, nhưng- họ đang giấu ai?

Anh hắng giọng và nhìn Tia lửa vui vẻ. "Tôi không chắc chúng ta được phép."

Có điều gì đó gần như khó chịu lướt qua ánh mắt của Stiles nhưng nó đã biến mất ngay lập tức. "Tôi tưởng anh sẽ thú vị lắm," cậu bĩu môi, vung chiếc túi ra phía trước. Gió làm rối tung mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của cậu. "Đầu tiên là Derek, bây giờ là anh. Tôi đang rất chánnnn."

Jordan bật cười. "Công tước đã làm gì?"

Stiles nhún vai và giận dữ. "Anh ấy là một con gà mái. Anh ấy cấm tôi tham gia hoặc cấm tôi vượt quá ranh giới công việc, rồi vùi đầu vào đống giấy tờ và càu nhàu bắt tôi ăn" Cậu nhăn cái mũi xinh đẹp của mình. "Thật là một con sói cáu kỉnh."

Jordan liếc nhìn cơ thể Stiles, anh gần như không thể rời mắt khỏi vòng eo thon gọn.

Ồ, Jordan sẽ phải cho đi cái gì để có thể giữ nó...

Anh lắc đầu. "Người có nước da như cậu không nên ăn nhiều như vậy. Nếu cảm thấy no thì hãy dừng lại."

"Thấy chưa!" Stiles mở to mắt. "Bây giờ tôi đã có lời khuyên của bác sĩ. Anh thích nước da của tôi à? Cậu dang rộng cánh tay và xoay người xung quanh.

Jordan mỉm cười trước trò hề của Stiles. "Đúng."

Đôi mắt của Stiles lấp lánh.

Đột nhiên, cậu bước lại gần - gần đến mức Jordan cảm thấy hơi thở ấm áp của cậu trên môi mình - và hơi ngước nhìn vào mắt Jordan.

Con chó săn địa ngục ngừng thở và chết cứng tại chỗ.

Ánh mắt của Stiles nhìn xuống môi anh.

"Anh có thích đôi mắt của tôi không?" Cậu nói, trầm lặng và bí mật.

Jordan nuốt nước bọt. "Có."

Thứ ánh sáng vàng sáng tinh khiết đó tỏa ra nhiều sức sống hơn cả mặt trời. Anh có thể nhìn vào chúng mãi mãi.

"Derek nói ánh sáng đó thật kỳ lạ," Stiles lắc lư tại chỗ. Mặt cậu gần đến mức Jordan có thể đếm được hàng mi của cậu. "Có phải bác sĩ dũng cảm cũng nghĩ rằng chúng thật lạ lùng không?"

"Không, hoàn toàn không." Anh liếm môi và nhìn xuống miệng Stiles. "Thưa bệ hạ, tôi... người đang... cám dỗ tôi."

Stiles cứng người lại.

Tim Jordan đập thình thịch trong bụng và anh cảm thấy đầu mình quay cuồng.

Anh có vừa xúc phạm Stiles không? Không, không, làm ơn, anh không thể...

"Hãy tha thứ cho tôi," Jordan nói và lùi lại nửa bước. Tay anh run run, giọng nói khàn đi. "Đáng lẽ tôi không nên nói điều đó... Stiles?"

Tia lửa có vẻ như không hề nghe thấy anh nói.

Giống như ngày hôm qua, đôi mắt của Stiles trở nên đờ đẫn nhưng lần này chúng mờ đi.

"Bệ hạ?" Jordan cau mày. "Stiles?"

Khoảnh khắc Jordan chạm vào cánh tay cậu để chắc chắn rằng cậu vẫn ổn, Stiles giật mình tránh xa anh như thể đang bị bỏng.

Trái tim Jordan đau nhói. Anh không còn cố gắng chạm vào cậu nữa.

"Cậu đang bị tổn thương?" Anh hỏi với vẻ quan tâm.

Cậu không thấy điều đó là sai sao?

Jordan nhắm mắt lại trước những lời nói của công tước lướt qua tâm trí mình một cách vô ích. Có lẽ... có lẽ, bất chấp sự điên rồ của con sói, thực sự có điều gì đó không ổn với người bạn đời của hắn.

"Derek đâu?" Stiles đột nhiên thì thầm.

Nó yên tĩnh đến mức lúc đầu Jordan tưởng mình nghe nhầm. Chỉ khi Stiles ngước đôi mắt u ám lên, nhìn anh chằm chằm, Jordan mới hỏi:

"C-cái gì?"

Hơi thở của Stiles nghẹn lại. Cậu lùi lại một bước, kinh hoàng trước khoảng cách nhỏ giữa họ và nắm chặt tay.

Trông cậu khác hẳn với tâm hồn tinh quái đứng trước Jordan chỉ vài phút trước. Sự nghịch ngợm đó đâu rồi? Điều gì đã làm cậu hoảng sợ?

Jordan cảm thấy mình sẽ vui lòng chết nếu hóa ra anh là lý do.

"Tôi..." Stiles lắc đầu như thể vừa thoát khỏi trạng thái thôi miên. "Tôi cần bạn đời của mình"

Bốn từ đó. Bạn đời của tôi.

Stiles không phải là sói, cậu sẽ không thoải mái sử dụng thuật ngữ đó như vậy.

Chắc hẳn là mối liên kết đã gọi cậu.

Có phải vì họ đã quá thân thiết?

"Stiles," Jordan thở ra.

Stiles lắc đầu, quay gót và vội vã tiến về lâu đài.

Jordan chạy theo, để lại những bông hoa cúc mềm mại nằm rải rác trên mặt đất đóng băng.

Stiles không trả lời tiếng gọi của anh khi họ chạy, cũng như không nhận ra những con sói khác. Cứ như thể cậu không nhìn thấy ai, hoặc nghe thấy bất cứ điều gì.

Cuối cùng, cậu vội kéo cửa của một căn phòng và bước vào trong.

Phổi nóng bừng và tim đập thình thịch, Jordan loạng choạng ở lối vào, vướng vào tay nắm cửa.

Con sói đứng ở bàn làm việc với hai tay chống hông, đánh rơi lá thư đang đọc và cau mày với người bạn đời.

"Em yêu, cái gì-"

Không hề dừng lại Stiles vẫn tiếp tục tiến về phía anh ta, mặc dù tốc độ tiếp cận của cậu đã chậm lại. Một cách lặng lẽ, cậu luồn vào dưới cánh tay của Derek và dán mình vào phía trước, giấu mặt vào bờ vai rộng của con sói.

Tim Jordan quặn thắt trước cảnh tượng đó.

Tia lửa trông thật nhỏ bé và mảnh khảnh khi đứng cạnh con sói. Bàn tay cậu đang nắm chặt lấy tay áo sơ mi của công tước một cách thật dịu dàng đến cầu xin. Thật đau lòng khi nhìn cậu như vậy.

Hoảng hốt nhưng cố gắng không thể hiện ra ngoài, Hale nheo đôi mắt đỏ rực của mình để chúng lại trở thành màu hạt dẻ. Ngay lập tức, cánh tay anh vòng quanh người bạn đời. Anh kéo Stiles vào lòng và ôm chặt lấy cậu, im lặng.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" anh thì thầm nhẹ nhàng, hôn lên cổ Stiles. "Nào thiên thần, hãy nói cho anh biết..."

"Điều gì đó không đúng."

Giọng của Stiles đã mất đi sự vui tươi, gần như khác hoàn toàn so với lúc trước. Không còn sự vô tư, bồn chồn nữa.

Đôi mắt của con sói lướt qua tấm thảm và suy nghĩ nhanh chóng. "Anh biết, tình yêu. Anh sẽ giúp em, em biết anh sẽ làm bất cứ điều gì mà. Em có thể cho anh biết nó là gì không?"

Stiles ôm lấy công tước chặt hơn. "Em- em không..."

Jordan chưa bao giờ nghe cậu có vẻ sợ hãi đến thế.

"Không sao đâu," con sói vuốt ve phía sau đầu cậu. "Anh sẽ tìm ra, em nghe anh nói rồi chứ?"

Stiles gật đầu. Cậu dường như dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên con sói, mặc dù công tước không cần nỗ lực nhiều để giữ cậu đứng vững.

"Đôi mắt," cậu đột nhiên nói.

Jordan liếc nhìn công tước, vừa bối rối vừa lo lắng.

Hale cau mày. "Cái gì?"

"Anh không thích đôi mắt của em sao?" Stiles ngả người ra sau, để tay mình rơi ra khỏi cơ thể con sói.

Jordan không thể nhìn thấy khuôn mặt của Stiles, nhưng anh có thé thấy được công tước đang cẩn thận đeo lên mặt mình một chiếc mặt nạ trung tính. Con sói nhẹ nhàng ôm lấy cổ Stiles, đôi mắt anh ta lướt khắp khuôn mặt của Tia lửa.

Jordan cứng người khi nhìn thấy móng vuốt đen của con sói nhẹ nhàng gãi sau đầu Stiles trong khi tay còn lại ôm lấy eo cậu.

"Chúng thật tuyệt vời," Hale lẩm bẩm, nỗi lo lắng tuyệt vọng trước đó đã được che giấu cẩn thận.

Stiles cười khúc khích và nghiêng đầu.

"Anh ấy không mạnh mẽ sao?"

Hale mỉm cười đáp lại cậu, mặc dù nụ cười không chạm tới mắt anh. "Ai?"

"...Jordan."

"Vậy sao?"

"Đúng. Anh ấy cũng thích đôi mắt của em."

"Ai không làm vậy là kẻ ngốc, em yêu."

Stiles cười và cố gắng gỡ tay con sói ra khỏi mình một cách lén lút nhất có thể. "Anh thật ngọt ngào. Nhưng em và vị bác sĩ tốt bụng phải đi rồi. Có hoa cúc khắp hiên nhà."

"Ừm." Con sói chỉ siết chặt vòng tay của mình hơn. "Em có muốn đi trên hoa như tất cả các thiên thần không?"

Stiles đặt tay lên bàn tay nơi Derek đang đặt trên thắt lưng cậu và cố gắng kéo chúng ra. "Đúng... Vậy thì... Hãy buông ra?"

Derek mỉm cười với cậu. "Không."

"Derek."

"Ừm?"

"Buông ra."

Giọng nói của Stiles nhanh chóng mất đi phần nào sự vui vẻ trước đó. Cậu cắm móng tay vào tay con sói nhưng tất cả đều vô ích.

Khi Hale tiếp tục tiến lên, Stiles rên rỉ. "Đừng mà"

"Anh đã bắt được em rồi, em yêu," Hale tiếp tục nhếch mép cười. Có điều gì đó đen tối trong nụ cười đó, điều gì đó... nguy hiểm. "Anh rất nhớ em."

Stiles đông cứng lại.

Hơi thở của Jordan nghẹn lại trong phổi. Anh biết cặp đôi đã quên mất sự tồn tại của anh từ lâu, nhưng điều đó chỉ giúp con chó săn địa ngục có nhiều tự do hơn để quan sát.

Anh nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của Stiles và thấy cậu đang cố gắng thoát khỏi vòng vây của con sói nhưng thất bại.

"K-không," Stiles lặng lẽ rên rỉ.

Ôi Chúa ơi.

"Ừm" con sói mỉm cười. "Em đang kiệt sức. Hãy để anh chăm sóc em"

KHÔNG.

"Em không muốn làm tình," Stiles nói nhỏ. "Làm ơn, đừng mà"

"Không phải em phải nằm dưới anh bất cứ khi nào anh yêu cầu sao?" Hale thì thầm với cùng một sự dịu dàng và đen tối không thể tha thứ khiến cho Tia lửa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. "Đừng từ chối anh bây giờ, thiên thần."

"Em không muốn."

"Anh biết."

Stiles hét lên khi con sói nhấc cậu lên khỏi mặt đất và vòng tay quanh đùi cậu. Cậu ôm chặt lấy con sói, rên rỉ, thút thít cầu xin.

"Thưa bệ hạ," cuối cùng Jordan cũng tìm lại được giọng nói của mình, nhưng Hale đã đi ngang qua anh. "Bệ hạ... Làm ơn, hãy tỉnh táo lại. Tôi xin ngài-"

Đột nhiên, công tước quay lại và gầm gừ với anh. Khuôn mặt con sói méo mó một cách dữ dội, xấu xí và ghê tởm đến mức Jordan ngay lập tức ngã nhào vào bức tường lạnh lẽo.

Hale nhe răng, gầm gừ trong cổ họng và nhìn chằm chằm vào Jordan bằng ánh mắt đỏ bừng. Lông mày của anh ta đã biến mất, thay vào đó là lớp da thịt nhăn nheo làm khuôn mặt bị biến dạng.

Khi anh ta nói, nó bị bóp nghẹt vì răng nanh sắc nhọn. "Ở yên đây."

Jordan không dám cử động và lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau, anh cụp mắt xuống và nhắm chặt chúng lại.

Sức mạnh trong ánh mắt của người sói alpha thực sự rất lớn.

Jordan ghét điều đó. Anh ghét chính mình. Anh ghét việc bản thân không thể ngăn nó rơi xuống đôi vai mỏng manh không có khả năng tự vệ của Stiles.

Anh lắng nghe tiếng con sói mang người bạn đời đang van xin của mình đi.

Stiles cầu xin, thì thầm và lặng lẽ khóc nức nở trên vai chồng mình nhưng không gì có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của con sói.

Cuối cùng, những tiếng ồn ào dần biến mất. Jordan nghĩ rằng anh đã nghe thấy một số tiếng rên rỉ từ xa và cầu xin chúng chỉ là sự tưởng tượng đau khổ của chính mình.

Jordan sụt sịt, chán ghét những giọt nước mắt của bản thân. Anh ta, một kẻ khốn khổ không có chính kiến, có quyền gì để thương tiếc cho sự tự do của Tia lửa?

Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ về những gì đang xảy ra ngay lúc này trên giường của họ. Những gì Stiles phải trải qua gần như hàng ngày. Vì Chúa, con sói vẫn không dừng lại ngay cả khi Stiles bị thương.

Derek Hale lẽ ra phải bị thiêu trong hố đen tăm tối nhất của địa ngục vì những gì anh ta đang làm.

Có lẽ, chính anh ta là kẻ đứng sau những cơn cuồng loạn của Stiles. Có lẽ, tia lửa đã tuyệt vọng đã cầu xin anh ta một bác sĩ và con sói đã giả vờ đầu hàng chỉ để cho cậu niềm hy vọng hão huyền. Có thể là để làm nhục cậu hơn nữa. Trước mặt người khác.

"Thở đi, thở đi," Jordan thì thầm với chính mình, anh giật mạnh mái tóc của bản thân. "Thở đi, đồ hèn nhát."

Anh không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro