Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc của công tước cũng xa hoa như phần còn lại của tòa lâu đài và tối tăm không kém dù có cửa sổ rộng nhìn ra khu vườn phía trước. Lò sưởi không được thắp sáng, tấm nhung đen trên chiếc bàn lớn bằng gỗ anh đào gần như không thể nhìn thấy được từ dưới núi thư từ và bản thảo. Lọ mực mở toang, và một trong những lá thư đã bị hủy hoại bởi những giọt mực đen từ chiếc bút lông chim vô tình để lại trên tờ giấy da.

Xung quanh có nhiều loại sách về các chủ đề khác nhau một cách kỳ lạ, từ các cuốn sách về thảo dược, ghi chú về thuốc và từ điển tiếng Latinh cho đến tờ báo nhăn nheo mô tả việc phát hiện ra các loài tiên nước mới. Những cuốn sách nằm rải rác trên chiếc ghế dài màu rượu vang, trên lò sưởi, trên bậu cửa sổ, và thậm chí còn được xếp ngẫu nhiên gần các bức tường.

Treo ở phía đông của căn phòng, ngay đối diện lò sưởi là bức chân dung sơn dầu của một người phụ nữ tóc đen trong trang thái nửa sói. Bất chấp những đặc điểm đáng sợ của mình, cô trông rất lạnh lùng với bộ quần áo sang trọng cùng áo choàng màu đỏ và lông dọc theo viền.

Jordan sẵn sàng kiểm tra từng centimet nơi này để không phải suy nghĩ.

Chắc hẳn anh tạo ra một cái lỗ trên tấm thảm với tốc độ đi qua lại của mình.

Cả chục lần trong ngày hôm đó, ánh mắt anh rơi vào bàn làm việc của công tước.

Jordan gõ ngón tay lên nắm tay sau lưng.

Con sói đang viết gì thế?

Jordan liếc nhìn cánh cửa và đứng im lắng nghe. Lâu đài vẫn im lặng đến đáng sợ.

Có lẽ, nếu anh không chạm vào bất cứ thứ gì, con sói sẽ không nhận ra.

Bằng những bước đi nhanh nhẹn và trái tim đập thình thịch, Jordan bước về phía bàn và cúi xuống.

"CẤP BÁCH:

Alpha Hale,

Liên quan đến câu hỏi của ngài: sự tỏa sáng liên tục là không điển hình đối với những Tia lửa không hoạt động. Ở quy mô nhỏ, ánh sáng hiện diện trong giác mạc là bình thường khi nó biểu hiện dưới dạng ánh sáng lung linh cực nhỏ gần như vô hình đối với mắt người. Theo mô tả của ngài, ánh sáng dường như tập trung vào tròng đen, điều này làm tôi lo lắng. Nó đóng vai trò là bằng chứng về một phép thuật xuất sắc đang hoạt động mạnh mẽ. Nói một cách đơn giản hơn, phép thuật của người bạn đời của ngài đã được kích hoạt vì lý do nào đó và đang tiếp tục hoạt động ở mức độ cao.

Tôi sẽ nghiên cứu thêm. Hãy cảnh giác. Hãy đảm bảo duy trì chế độ ăn uống của cậu ấy vì phép thuật đòi hỏi rất nhiều năng lượng. Hãy thông báo cho tôi tin mới nhất.

                                                       Alan”

“Gửi: Alpha Derek Hale

Thật buồn khi nghe tin này.

Thật không may, kiến ​​thức của tôi về căn bệnh của những người có phép thuật xuất sắc (trong trường hợp của ngài là Tia lửa) là không tồn tại. Như ngài có thể biết, ghi chú về họ rất hiếm và—”

Phần còn lại của bức thư được che đậy bởi một bức thư khác:

“Bệ hạ Alpha Hale,

Tôi chân thành hy vọng rằng lá thư này có thể đến với ngài trong hoàn cảnh tốt hơn.

Đối với vấn đề hiện tại: những triệu chứng ngài mô tả khiến tôi không thể kết luận rằng căn bệnh này có liên quan gì đến việc bị quỷ ám. Biểu hiện của ma quỷ bao gồm lòng trắng màu đen, ác cảm ngày càng tăng đối với cây thánh giá và muối, cũng như việc ăn thịt sống và/hoặc máu. Triệu chứng duy nhất mà tôi có thể thấy đáng lo ngại là hành vi bất thường và thân nhiệt giảm, những triệu chứng còn lại không phổ biến trong các trường hợp bị quỷ ám.

Để tránh bất kỳ trường hợp nào, hãy tìm một cây thánh giá bằng bạc. Tôi khuyên ngài nên đặt nó vào lòng bàn tay của người bạn đời khi cậu ấy ngủ và quan sát phản ứng nhất định vào lúc bình minh. Nếu bạn đời của ngài bị ma nhập, cậu ấy sẽ không thể nhấc tay lên và sẽ bị trói vào giường. Trong trường hợp đó, hãy thông báo cho tôi ngay lập tức.

                                              Trân trọng,
                     Nữ tư tế vĩ đại L. Martin”

“Có gì hữu ích không?”

Jordan nhảy dựng lên.

Cổ anh nóng bừng khi ngước mắt nhìn alpha Hale, người hiện đang đứng ở ngưỡng cửa. Thông thường, Jordan sẽ xin lỗi hoặc sẽ không thực hiện việc rình mò này ngay từ đầu, tuy nhiên, việc nhìn thấy con quái vật kinh khủng này gần như khiến anh phát điên.

Dù cố ý hay không, công tước đang thể hiện cực kỳ rõ ràng về những gì anh ta đã làm trong suốt một giờ qua.

Hale có mùi mồ hôi. Một phần của nó vẫn còn đọng lại trên bộ ngực và cái bụng đầy lông và Jordan có thể nhìn thấy nó nhờ chiếc áo sơ mi cotton trắng hở hang thô tục của anh ta. Con sói không thèm mặc áo chẽn, áo vest hay thậm chí là áo choàng.

Tóc anh ta rối bù, không còn nguyên vẹn như thường lệ. Đôi mắt đỏ rực của anh nhắm nghiền một nửa.

Jordan chưa bao giờ ghét Hale nhiều như bây giờ.

“Anh nên bị bỏ tù vì những gì mình đang làm,” anh nói, trừng mắt nhìn người đàn ông.

Nhưng Hale chỉ nghiêng đầu.

Sau khi quan sát dáng vẻ căng thẳng của Jordan một lúc, Hale đi đến chiếc tủ kính nhỏ ở góc xa căn phòng, mở nó ra và lấy ra một chai cognac. Với sự nhàn nhã uể oải vốn chỉ có thể là kết quả của việc quan hệ tình dục kéo dài, anh ta rót một ít vào chiếc ly rồi vặn chặt nắp chai lại.

Chậm rãi, anh ta bước đến chiếc ghế dài và ngã người lên đó, dang rộng cặp đùi săn chắc và vòng tay ôm lấy lưng ghế. Con sói nhấp một ngụm rượu cognac màu hổ phách và mỉm cười không mấy thiện cảm.

“Giam giữ…” anh kéo dài giọng thích thú.

“Đúng,” Jordan nói, run rẩy vì tức giận. “Anh không xứng đáng có được tâm hồn trong sáng của Stiles trong đôi bàn tay bẩn thỉu của mình”

Trước sự ngạc nhiên của Jordan, Hale gật đầu. Mặt anh ta tối sầm lại, anh ta nheo đôi mắt lơ đãng nhìn bầu trời xám xịt qua cửa sổ.

“Có lẽ,” anh ta càu nhàu trầm thấp. "Vậy cậu nghĩ, mình xứng đáng có được em ấy?"

Jordan nghiến chặt hàm. “Tôi sẽ tôn thờ mặt đất mà Stiles bước qua, nếu cậu ấy là của tôi.”

Hale cười khúc khích.

Anh ta nhấp thêm một ngụm rượu nữa.

“Tôi biết cảm giác đó,” anh ta nói.

Jordan thở mạnh và nắm chặt tay. Toàn thân anh căng thẳng và cuộn lại sẵn sàng chiến đấu. Anh muốn, ồ, anh muốn nó rất nhiều.

“Chắc chắn là anh nghĩ vậy rồi” anh nói.

Hale nhướng mày. “Ồ, vậy bây giờ cậu đang nói là tôi yêu Stiles là sai à?” Anh ta cười khúc khích một cách khó tin. “Rằng sự say mê của cậu với em ấy thuần khiết hơn?”

Jordan bước tới một bước và đâm một ngón tay vào ngực mình. “Điều tôi cảm thấy là tình yêu. Tôi sẽ không bao giờ chạm vào Stiles nếu không có sự cho phép. Tôi sẽ không bao giờ— không bao giờ…” anh nghẹn ngào vì sự tức giận tuyệt vọng. “Tôi không biết điều gì đang diễn ra trong tâm trí hoang dã của anh nhưng – ” anh chỉ về phía cửa, “Đó không phải là tình yêu.”

Hale lắng nghe tất cả với tư thế đầu tựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Cuối cùng, anh ta ậm ừ. “Đừng nói với tôi là cậu chưa từng tưởng tượng khuôn mặt em ấy sẽ trông như thế nào khi được thoả mãn nhé.”

Jordan nghẹn thở, tái nhợt, rồi ngay lập tức đỏ bừng mặt.

Con sói nhếch mép cười, không mở mắt như thể đã biết trước câu trả lời. "Đúng. Cậu đã làm vậy. Má em ấy ửng hồng. Mở cái miệng xinh đẹp của mình ra - tội lỗi quá phải không? — và ồ, những âm thanh đó—”

"Dừng lại."

Hale nhún vai. “Tôi chỉ nhắc nhở cậu rằng Stiles đã kết hôn. Với tôi. Tất cả những gì cậu có thể làm là tưởng tượng, còn tôi sẽ làm tất cả những điều mà cậu đã mơ ước. Đúng tôi biết. Tôi biết tất cả những gì cậu và những người khác nghĩ,” anh mở mắt ra và nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đầu gối. Nụ cười của anh thật đáng khinh vì sự ích kỷ của nó. “Tôi biết cậu mơ thấy gì khi nhìn vào môi em ấy—”

“Dừng lại đi.” Jordan lắc đầu.

“—bởi vì tôi cũng giống như cậu,” con sói phớt lờ Jordan. “Tôi đã tưởng tượng ra mọi thứ như cậu, chỉ là giấc mơ của tôi đã trở thành cuộc sống mà tôi đang sống bây giờ. Em ấy ở đây,” anh gõ nhẹ vào thái dương của mình, “Và ở đây,” anh vỗ nhẹ vào ngực mình. “Và cậu sẽ phải giết tôi để tách chúng tôi ra.”

“Anh biết gì không, sói,” Jordan gầm gừ, tiến lại gần hơn. “Tôi nghĩ Stiles đang cố gắng tránh xa anh.”

Hale thả lỏng người trên ghế và nheo mắt lại. “Đó có phải là một trong những ý tưởng tuyệt vời khác của cậu không, bác sĩ?”

“Những lá thư,” Jordan chỉ vào bàn làm việc. “Họ nói rằng phép thuật của Stiles hoạt động quá mức. Đối với tôi, rõ ràng là cậu ấy đang cố gắng cải thiện điều gì đó bên trong mình. Có lẽ, là vô thức hoặc không. Stiles đang cố gắng phá vỡ mối ràng buộc"

Công tước đưa mắt nhìn lên trần nhà và phát ra một tiếng ngân nga ngắn.

Chúa ơi, Jordan muốn bóp cổ anh ta!

“Thú vị đấy,” con sói nói.

Jordan cười khúc khích, đi tới đi lui. "Biết gì không? Sự thật là anh đang cưỡng hiếp chồng mình và cậu ấy đột nhiên muốn ly hôn?”

Và điều đó đã gây ra phản ứng. Ít nhất là ở một mức độ nào đó.

Công tước trừng mắt nhìn Jordan, trong mắt anh ta lóe lên màu máu. Các cơ ở hàm của anh hoạt động một cách khó chịu. “Cậu nghĩ tôi đã cưỡng hiếp Stiles à?”

Jordan bật cười và dang rộng hai tay. "Đúng!"

Hale nhìn anh vài phút rồi cười khúc khích và lắc đầu. “Cậu biết không, tôi thấy hơi bị xúc phạm khi cậu tuyên bố yêu Stiles nhưng lại đứng im lặng trong góc khi nghĩ rằng tôi đang ép buộc em ấy.”

Jordan nghiến chặt hàm nhưng không trả lời. Anh đã tự nguyền rủa bản thân đủ nhiều vì đã không hành động và thề rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Hale nhấp thêm một ngụm rượu nữa và vẫy ly với anh. “Nếu tôi ở vị trí của cậu - điều đó tất nhiên sẽ không bao giờ xảy ra - tôi sẽ không bao giờ để người khác đưa em ấy đi. Tôi chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ đợi việc đó. Cậu đúng là một kẻ hèn nhát, bác sĩ.”

“Hãy tin tôi,” Jordan nói với giọng run run và lặng lẽ, “Lần sau tôi sẽ không ngần ngại đâu.”

Hale nâng ly chúc mừng. Anh ta uống hết phần chất lỏng màu hổ phách còn lại rồi đập mạnh chiếc ly xuống chiếc bàn nhỏ cạnh ghế dài, đứng dậy và đi đến giá sách. Hoàn toàn tỉnh táo, anh ta lấy ra một số cuốn sách và quay trở lại với Jordan.

Hãy đánh hắn. Đây là cơ hội của mày. Cố lên.

“Đây,” con sói nhét ba cuốn sách vào ngực, Jordan. “Hãy trở lên hữu ích một lần và đọc chúng. Hãy tìm kiếm bất cứ điều gì liên quan đến ma thuật Tia lửa và viết nó ra.”

Jordan nghiến răng và trừng mắt nhìn con sói bước ra cửa. "Và anh?"

Hale quay lại với một nụ cười tự mãn. “Và tôi sẽ tham gia vòng thứ hai. Bây giờ em ấy thật ngọt ngào và mềm mại, mmm… ”

Anh ta chớp mắt rồi bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

***

Những ngày tiếp theo Jordan vùi đầu vào sách. Đó là cách duy nhất để anh quên đi và thở một chút vì Stiles đã không còn xuất hiện nữa.

Jordan ăn sáng và tối một mình, bỏ bữa trưa để không phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của công tước. Boyd bám đuôi anh quanh nhà và sau một thời gian, điều đó trở nên khó chịu.

Anh đã xem xét qua những thông tin về Tia lửa, mặc dù Jordan tự nhủ rằng đó không phải là do lệnh của alpha. Không, anh muốn giúp Stiles. Anh sẽ cứu Tia lửa.

Điều thú vị là một số cuốn sách đã xác nhận giả thuyết của anh về phép thuật tác động lên cơ thể Stiles. Câu trả lời vẫn chưa được tìm thấy. Mặc dù vậy, Jordan cảm thấy mơ hồ rằng giả định của anh là đúng - Stiles thực sự đang cố gắng xóa bỏ mối quan hệ bạn đời.

Có thể không? Ai mà biết được? Jordan không có ý định hỏi bất kỳ con sói nào.

Thở dài, anh nhúng bút vào lọ mực và đặt tờ giấy sang một bên cho khô. Như thể bị chúng bùa, ánh mắt của anh rơi vào cửa sổ và từ đó rơi xuống khu vườn bên dưới.

Hơi thở của Jordan đông cứng lại.

Đó là Stiles.

Jordan đứng dậy. Chiếc ghế cọ vào sàn nhưng con chó săn địa ngục không quan tâm đến điều đó. Hơi thở của anh làm mờ cửa sổ khi anh nhìn xuống người mình yêu.

Tia lửa và con sói đanv đứng cùng nhau. Lưng của Stiles quay về phía cửa sổ, cậu đứng bất động. Bờ vai thanh tú của cậu căng thẳng, đầu cúi xuống.

Công tước đang đứng cạnh cậu và nói chuyện. Ánh mắt anh ta tập trung vào khuôn mặt của người bạn đời, trong khi khuôn mặt cậu lại nhăn nhó và khó chịu.

Khi con sói cố nắm lấy tay Stiles, Tia lửa đã đẩy anh ta ra một cách thô bạo.

Trái tim của Jordan chao đảo. Đúng, Stiles. Đúng vậy!

Tuy nhiên, con sói không cho phép điều vô lý đó xảy ra. Với quai hàm nghiến chặt, anh ta nắm lấy vai Stiles và thô bạo xoay cậu để họ đối mặt với nhau.

Mặt Stiles đỏ bừng.

Cậu ấy khóc sao? Ôi, thiên thần nhỏ…

Phớt lờ cái khoanh tay và cái nhìn khó chịu của Tia lửa, con sói bỏ bộ lông trên vai của mình ra và quấn chúng quanh Stiles. Tia lửa ngay lập tức cố gắng nhún vai nhưng lại nao núng khi con sói gầm gừ điều gì đó với cậu. Cúi đầu xuống, Stiles đứng im lặng khi con sói buộc chặt bộ lông vào ngực cậu và vuốt phẳng chúng.

Đó là một phần của vấn đề phải không? Sự kiểm soát liên tục luôn hiện diện này. Có vẻ như Stiles thậm chí không thể thở được nếu không được Hale chấp thuận.

Đây không thể là tình yêu.

***

Anh ấy đã đúng.

Jordan đã đúng!

Ôi, Stiles tội nghiệp, quyết định này đã khiến tâm hồn non nớt của cậu phải trả giá thế nào?

***

"Thức dậy."

Jordan chỉ có thể cảm ơn sự huấn luyện của mình vì đã vâng lời quá nhanh mà không chút hoảng sợ. Nhanh chóng, anh ngồi trên giường với trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Ở lối vào, một ngọn nến nhỏ thắp sáng khuôn mặt giận dữ của Boyd. Trong bóng tối dày đặc, đôi mắt anh ta trông vô cùng to lớn trên khuôn mặt, mặc dù vẫn đang cau mày.

“Cái gì…” Jordan lẩm bẩm, trượt ra khỏi giường.

“Alpha đã bị thương.” Bỏ qua sự mơ màng của Jordan, Boyd đi ngang qua phòng, tìm chiếc túi y tế và nhét nó vào tay anh. “Không có thời gian để chuẩn bị. Hãy lấy áo choàng và đi thôi.”

Cả hai vội vã bước lên cầu thang dẫn tới tòa lâu đài phía Đông, nơi đặt văn phòng vốn đã quen thuộc. Jordan vấp ngã và ôm chặt chiếc vali vào ngực. Anh hầu như không thể nhìn thấy gì ngoài ngọn nến run rẩy của Boyd.

“Sti —bạn đời của bệ hạ có ổn không?”

“Ổn” Boyd trả lời dứt khoát.

“Cảm ơn Chúa,” Jordan thở ra. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Tôi không biết. Mặt ngài ấy bị cắt, có rất nhiều máu. Chúng tôi nghĩ lưỡi kiếm chắc hẳn đã được nhúng vào thuốc độc sói để ngăn quá trình lành vết thương.”

Độc Sói. Wolfsbane.

Trong một khoảnh khắc, bản chất là một người chữa bệnh của Jordan đã lấn át, khiến anh quên mất ai sắp trở thành bệnh nhân của mình. Nhưng đó chỉ là những gì bác sĩ làm, phải không? Họ thề sẽ chữa lành và bảo vệ bất cứ ai. Ngay cả những người đàn ông hèn hạ nhất.

Cảm ơn trời đất, anh đã mang theo thuốc giải độc sói. Anh cũng có đủ chỉ khâu, nhưng có lẽ, anh sẽ phải xin thêm rượu…

Cánh cửa mở ra bởi bàn tay to lớn của Boyd. May mắn thay, bên trong lò sưởi được thắp sáng cũng như vài ngọn nến nên Jordan cuối cùng cũng có thể nhìn thấy những gì trước mặt mình.

Công tước trông… tệ. Rất tệ. Anh ta ngồi trên chiếc ghế bành, với vẻ mặt cau có đau đớn và tranh cãi với Erica, cô y tá tóc vàng, về điều gì đó. Bên trái khuôn mặt của anh ta đầy máu.

“Đừng chạm vào tôi,” công tước rít lên, đuổi người phụ nữ sang một bên.

Erica gắt gỏng. Cô trông hoang dã hơn bao giờ hết với mái tóc tết thành một bím và toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng giận dữ.

“Anh có muốn mất đi một con mắt không?” cô nói một cách cay đắng và đưa cho alpha của mình một cái chậu nhỏ có vải bông bên trong. “Ít nhất hãy để tôi dọn dẹp cho anh.”

"Để tôi yên."

Jordan bước vào. “Cô ấy nói đúng. Nếu chúng ta không loại bỏ độc sói, nó sẽ xâm nhập sâu hơn vào máu và vào—”

“Ai cho cậu ta vào vậy?” Hale gầm gừ, quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy căm thù.

Jordan hít một hơi thật sâu.

Nó rất tệ.

Một vết cắt sắc bén đi sâu vào trong thịt của con sói. Nó chạy từ chân mày trái ngang qua mắt và kết thúc bằng một đường cong sâu ở giữa má. Có vẻ như ai đó đã cố đào con dao găm hoặc móng vuốt vào bên trong vào giây phút cuối cùng, rõ ràng là nhằm vào con mắt.

Mắt trái của anh ta hơi sưng và lòng trắng bị nhuộm đỏ, mặc dù anh ta vẫn có thể chớp mắt và có lẽ vẫn nhìn thấy.

“Tôi biết chúng ta có những bất đồng, nhưng…” Jordan bắt đầu.

“Đưa cậu ta ra khỏi tầm mắt chết tiệt của tôi.” Hale không liếc nhìn anh mà thay vào đó gầm gừ với Boyd.

Con sói đen hếch cằm lên. “Tôi đã thề sẽ bảo vệ anh. Đừng làm con lừa bướng bỉnh nữa và để cậu ta chữa trị cho anh"

“Tôi ổn,” con sói nhe nanh và ngồi lại vào ghế bành.

“Alpha,” Erica rít lên.

“Không,” quai hàm của con sói rung lên. Anh ngước mắt lên và nhìn từng người với vẻ khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt đầy máu của mình. "Ra khỏi đây. Tất cả các người. Ngay bây giờ"

“Vì Chúa…”

"Tôi ổn. Không có gì cả. Nó sẽ tự lành. Ra. Ngoài."

Mọi người nao núng trước tiếng gầm gừ bất ngờ và đóng băng tại chỗ. Với một alpha đang bốc khói nhưng rõ ràng là bị thương và cần sự giúp đỡ của họ, không ai biết phải làm gì. Bản năng bảo vệ thủ lĩnh của beta đè nặng lên trái tim họ đến mức tay Erica run rẩy rõ rệt.

Đột nhiên, cánh cửa kêu cọt kẹt.

Mọi người đều quay lại.

Đó là Stiles.

Cậu cũng trông thật khủng khiếp. Cậu chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản dài đến giữa đùi, bước vào bằng chân trần. Sau khi rời mắt khỏi những cơ bắp ở chân cậu, Jordan nhìn thấy khuôn mặt của Tia lửa, và cảnh tượng đó gần như khiến trái tim anh tan nát.

Khuôn mặt của Stiles ướt đẫm nước mắt, đôi mắt cậu đỏ hoe và sưng húp. Nó không sáng lên, thay vào đó là màu rượu whisky buồn tẻ nhất mà Jordan từng thấy.

Không ai nói gì khi cậu đi ngang qua họ.

Nhẹ nhàng, Stiles lấy chiếc bát có bông ra khỏi tay Erica.

“Đi đi,” cậu thì thầm với Erica bằng giọng khàn khàn mệt mỏi. “Anh cũng vậy, Boyd.”

Hai con sói liếc nhìn nhau, gật đầu rồi bước ra ngoài.

Stiles ngước nhìn Jordan. “Anh có thuốc giải độc không?”

Jordan không thể nói được vì cổ họng anh đang bị siết chặt. Anh gật đầu, đặt vali lên bàn, không quan tâm đến những bức thư rồi mở nó ra. Anh nhanh chóng tìm thấy chiếc lọ nhỏ và đưa nó cho Tia lửa.

Trong thoáng chốc, tay họ chạm vào nhau.

Jordan rùng mình. Stiles dường như không để ý gì cả.

Khụt khịt, Stiles bước đến gần con sói, kẻ luôn theo dõi cậu với bóng  tối che phủ khuôn mặt.

Stiles đặt chiếc chậu cùng với chiếc lọ lên chiếc bàn nhỏ gần họ, vắt cồn ra khỏi bông rồi bước vào giữa hai chân dang rộng của Hales. Stiles không có phản ứng gì khi bàn tay của con sói trượt lên phía sau đùi trần của cậu và giữ nguyên ở đó.

Không nói một lời, Stiles ôm lấy khuôn mặt của alpha trong đôi bàn tay run rẩy của mình và lật mặt anh ta lên, vò mảnh vải và bắt đầu lau chùi nó.

Nhẹ nhàng, chậm rãi, với sự quan tâm mà công tước sẽ không bao giờ xứng đáng nhận được trong suốt cuộc đời mình.

Hale nhìn cậu với vẻ buồn bã gần như tôn kính, đôi mắt anh ta không hề rời khỏi thân hình mảnh khảnh của Stiles. Anh ta thậm chí còn không rít lên, mặc dù cơn đau do rượu sát vào vết thương chắc chắn là rất khó chịu.

“Em không cần phải—” anh ta nhẹ nhàng nói rồi bị chặn lại bởi những ngón tay của Stiles chạm vào môi anh.

Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má hồng hào của Stiles và bị tay Hale quét đi.

“Đừng khóc, thiên thần,” anh nói. "Làm ơn."

Stiles bám chặt vào vai anh ta và ngước mắt lên trần nhà, cậu chớp mắt thật nhanh rồi mhắm mắt lại một lúc và thở ra trước khi quay trở lại.

Dần dần, rượu trong chậu chuyển sang màu hồng.

Khi mặt con sói đã sạch sẽ, Stiles cầm lấy chiếc lọ, mở nắp và nhúng ngón tay vào hỗn hợp. Với những ngón tay thon thả run rẩy như cánh bướm, cậu vỗ nhẹ miếng dán lên mép vết thương.

Tay Hale xoa qua lại đùi Tia lửa.

Toàn bộ tâm hồn Jordan run lên trước cảnh tượng đó.

Khi Stiles xong việc, cậu nắm chặt các ngón tay và quay người như định bỏ đi nhưng con sói đã tóm được cậu.

"Đến đây."

“Em không thể.” Giọng của Stiles không khác gì một lời thì thầm.

“Anh không hỏi.”

Con sói kéo tia lửa lên đùi mình, và Stiles chìm vào trong anh ta như một con búp bê vải bị cắt dây. Cậu đặt tay lên ngực Hale, cuộn tròn trên đùi anh và vùi mặt vào cổ con sói.

Cuối cùng, cơ thể Stiles cũng thả lỏng. Tia lửa đã ngủ quên.

Nhìn cậu lúc này, thật xanh xao và nhỏ bé trong vòng tay của dã thú…

Jordan nghiến chặt hàm.

“Cậu ấy đã làm vậy với anh?” Anh thấp giọng hỏi.

Cơ hàm của Hale giật giật.

"Đúng."

***

Cánh cửa rên rỉ khi mở ra.

Jordan không dám bước vào trong mà chỉ nghiêng người một chút để nhìn vào trong phòng. "Tôi có thể vào không?"

Stiles không trả lời.

Tắm mình trong ánh nắng và quấn trong bộ quần áo thường ngày, Stiles nằm bất động trên giường trong phòng khách. Nó không chứa bất kỳ cuốn sách nào, không quần áo, bút lông bẩn hay giấy tờ nào ở bất cứ đâu. Không có sự sống, giống như Stiles lúc này vậy.

Liếc nhìn hành lang trống trải lần cuối, Jordan bước vào phòng. Do dự, anh đến bên giường và ngồi phịch xuống sàn cạnh đó. Anh không dám ở chung giường với Tia lửa ngay cả khi chỉ là ngồi.

Khuôn mặt của Stiles tái nhợt hơn bình thường. Có vẻ như nó chưa bao giờ khô hẳn kể từ tối qua. Đôi mắt cậu sưng húp và đỏ bừng, môi cắn chặt và má ửng hồng.

Tuy nhiên, cậu vẫn trông giống như người đẹp nhất mà Jordan từng thấy.

“Này,” Jordan nhẹ nhàng thì thầm, nghiêng đầu. "Cậu cảm thấy thế nào?"

Phải một lúc lâu sau Stiles mới chuyển cái nhìn lơ đãng của mình từ cửa sổ sang hình dáng đang quỳ gối trước mặt. Đôi mắt cậu đờ đẫn.

"Anh nghĩ sao?" Cậu cười khẩy một cách đáng thương và nằm xuống.

Jordan nuốt khan trong cổ họng nghẹn ngào. Bàn tay anh run rẩy trong nỗ lực ngăn mình nắm lấy ngón tay của Stiles.

“Nghe này,” Jordan nói, “Em đã làm đúng mọi việc.”

Stiles nhìn chằm chằm vào anh với vẻ kinh ngạc.

“Ừ,” Jordan lê bước lại gần. “Sau những gì anh ta đã làm với em… trong nhiều năm, tôi cho là vậy… Đương nhiên, em sẽ muốn đánh trả. Không có gì xấu hổ khi bảo vệ chính mình. Em là một thiên thần dũng cảm. Đừng bao giờ nghi ngờ những gì mình đã làm.”

Stiles lại sắp rơi nước mắt vì giận dữ. Môi cậu run lên vì bối rối đau đớn khi nói: “Anh ấy là bạn đời của tôi. Điều này đáng lẽ không bao giờ xảy ra.”

“Mối quan hệ của cả hai người lẽ ra chưa bao giờ xảy ra! Hãy nhìn vào sâu bên trong chính mình,” Jordan siết chặt tay để không đặt tay lên ngực Stiles - cảm thấy nhịp tim của cậu là một đặc ân mà anh chưa xứng đáng có được. “Phép thuật của em đang chiến đấu. Em có cảm nhận được nó không?"

Stiles khịt mũi và ngậm miệng lại. Cậu hạ ánh mắt xuống tay Jordan, rồi lên mặt anh, và cuối cùng là ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ. Khi liếc nhìn Jordan, đôi mắt cậu lấp lánh.

Jordan thở phào nhẹ nhõm.

“Ngay đó,” anh lẩm bẩm, khi sắc hồng dần biến mất trên đôi má đáng yêu của Tia lửa. “Em có cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức nào không?”

Im lặng một cách bất thường, Stiles nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu để tìm kiếm thứ gì đó. Sau đó, cậu gật đầu.

Tim Jordan nhảy lên. Trong giây phút yếu đuối, anh nắm lấy tay Stiles và hôn lên mu bàn tay đó.

“Nó đang cố gắng phá vỡ mối liên kết,” anh nói. "Em có-"

“Không thể phá vỡ mối liên kết bạn đời được,” Stiles ngắt lời mà không hề có dấu vết của sự thương tiếc trước đó. Cậu dịch người trên gối, kéo mình lại gần Jordan. “Tôi phải sống với nó.”

“Tôi sẽ luôn có em,” Jordan thì thầm gay gắt, bị mê hoặc và nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng của cậu. “Cho dù mối ràng buộc có tồn tại hay không, tôi vẫn ở đây.”

"Anh thề?"

“Trên cuộc đời tôi.”

Một nụ cười thoáng nở trên khóe môi Stiles. “Ừm. Tôi cần sự hỗ trợ đó. Con sói quá… hoang dã. Không thể thuần hóa được. Nhưng anh?" Jordan thở hổn hển khi Stiles bất ngờ ôm lấy má anh. “Tôi nhìn thấy ngọn lửa trong anh”

"Em không sợ?" Giọng Jordan run run.

"Không." Stiles vuốt má anh và đặt tay xuống với một tiếng thở dài. “Ước gì tôi có được ngọn lửa của anh”

“Em sẽ là tia sáng của tôi, tôi sẽ là ngọn lửa của em” Jordan mỉm cười đáp lại.

"Tôi thích điều đó." Cậu liếc nhìn về phía cửa. “Boyd đang tới.”

Jordan quay người nhìn ra cửa rồi quay lại. Anh hôn tay Stiles lần nữa và thì thầm: “Nếu em muốn vậy, chúng ta có thể chạy trốn. Tôi sẽ bảo vệ em. Em sẽ được sống trong hòa bình. Hãy suy nghĩ về điều đó khi tôi rời đi.”

Jordan nhảy dựng lên và vội vã đi ra cửa. Lần cuối cùng, anh quay lại và thấy Stiles đang ngồi trên giường, vẫn như tượng và nhìn chằm chằm vào anh.

“Hòa bình?…” Tia lửa thì thầm. “Tôi lại muốn điều ngược lại.”

Jordan thở dài.

“Bất cứ điều gì dành cho em,” anh nhiệt tình hứa trước khi rời khỏi căn phòng.

***

Từ đó trở đi, họ luôn nhìn nhau bằng ánh mắt mà chỉ có hai người mới có thể hiểu được. Stiles sẽ mỉm cười - chỉ hơi nhếch lên đôi môi đáng yêu của mình nhưng không kém phần tinh nghịch. Nếu không có đàn sói rình rập liên tục, Jordan có lẽ đã phấn khích đến mức phát điên.

Công tước Hale vẫn luôn ủ rũ và dữ tợn. Vết thương của anh ta đang lành dần nhờ miếng dán giải độc, mặc dù Jordan cho rằng nó sẽ không biến mất mà không có sẹo.

Chắc chắn nó sẽ là lời nhắc nhở về tội ác của anh ta.

Người ta thường thấy công tước với vẻ mặt cau có cùng với những suy nghĩ phiền muộn sâu sắc. Anh ta chưa bao giờ trông tàn bạo như lúc đó, đặc biệt là khi đứng cạnh người chồng thiên thần của mình. Không thể đối mặt với cậu, con sói trốn vào phòng làm việc, vùi mình trong núi thư và sách.

Hầu hết thời gian anh ta đều để Stiles một mình. Có lẽ anh ta đã nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của người bạn đời. Có lẽ anh ta cảm thấy có chút tội lỗi. Dù sao đi nữa, Stiles hiện đã dành phần lớn thời gian cho Jordan.

Họ chơi cờ - Stiles luôn thắng - và chơi bài, đọc sách cùng nhau mặc dù hầu hết thời gian họ đều cảm thấy nhàm chán và đi dạo thật lâu quanh lâu đài.

Jordan không cho phép mình hôn lén lút lên mu bàn tay của Stiles, vì công tước có mắt ở khắp mọi nơi.

Đôi mắt của Stiles lại sáng lên một lần nữa. Giờ đây Jordan đã hiểu được lý do thực sự của nó, gánh nặng về những điều chưa biết đã trút bỏ khỏi trái tim anh và anh vui mừng trước việc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro