Chương Mười Lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Steve Rogers đã đúng, chàng thư ký của gã... à không, giờ thì đã từng thôi, anh đã nói đúng một điều. Lý do duy nhất khiến gã muốn đẩy anh đi thật xa vào lúc này là vì gã đang cảm thấy sợ hãi. Tony Stark chưa bao giờ cảm nhận nỗi sợ rõ rệt đến thế trong đời mình, ngay cả cái đêm sự việc tệ hại đó xảy ra, Tony cũng chưa từng sợ hãi đến vậy.

"Ngài chính là không tin tưởng vào bản thân mình, ngài sợ để tôi ở lại bên ngài sẽ khiến ngài ngày một động lòng."

Đúng. Không hẳn. Mà gã cũng không biết. Nhưng Tony có thể nói dối được ai chứ? Đối với gã, lừa người đã khó, tự huyễn hoặc bản thân mình còn là loại chuyện khó khăn hơn. Làm sao có thể phủ nhận được cảm xúc của chính mình, khi mà gã nhận thức được thứ tình cảm đó rõ ràng như cách gã cảm nhận được cơ thể mình đang từng ngày thay đổi. Như vào một đêm nọ, Tony mệt mỏi ngả đầu ra sau trên chiếc ghế bành trong phòng khách, một tay khẽ đặt lên bụng. Bên dưới đôi tay chai sần cả đời chỉ biết chăm chút cho công việc, bên trong cơ thể cả đời chẳng biết thế nào là sinh hoạt lành mạnh, một hình hài nhỏ bé hòa cùng dòng máu với gã, nối liền khúc ruột của gã đang dần lớn lên.

Đầu ngón tay Tony bất giác vân vê trên bụng như làm hành động vuốt lấy đầu đứa nhỏ. Một đứa trẻ đáng thương, Tony thầm nghĩ. Nó là điều không hề được chào đón ở đây, vì nó là hậu quả, vì nó ra đời trong lầm lỗi và thành hình trong nghiệt ngã. Cũng giống như tình cảm mà gã dành cho anh...

Tony sớm biết bản thân luôn đối đãi với Steve đặc biệt hơn bất kỳ ai khác. Từ sau khi mọi chuyện xảy ra, gã dần nhận ra thứ tình cảm này không còn đơn thuần là sự ưu ái của chủ dành cho một nhân viên nữa. Hoặc là nó đã trở nên biến tướng, hoặc là nó trước giờ vẫn thế, chỉ là gã không hề hay biết. Tony không rõ, điều duy nhất mà gã biết bây giờ là ngăn cho bản thân mình lún sâu thêm vào chiếc hố cát này nữa.

Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của gã, bởi vì tin tức thăng tiến của Steve vừa hay lại đến thật đúng lúc. 

.

Trận cãi vã buổi sáng ở văn phòng làm cho tâm trạng của Tony cả ngày hôm nay không mấy khởi sắc. Nhưng dẫu sao thì có nhân viên nào cảm thấy bất thường đâu, suốt gần ba tháng nay họ đã quen với việc gã sếp của mình bỗng nhiên vứt bỏ bộ dáng hưng phấn, sôi nổi, lúc nào cũng mang theo vẻ muộn phiền, cáu kỉnh chực chờ trên gương mặt. 

Nhưng ít ra thì ngay lúc này đây, khoảng thời gian hiếm hoi cuối ngày gã cảm thấy thư giãn khi khoác lên chiếc áo choàng ngủ bằng lụa của mình, tận hưởng cảm giác mát mẻ và thơm tho trên giường mà hơi nước sau khi tắm còn đọng lại trên da thịt, xem như đã được gột rửa mọi buồn bực và căng thẳng trong cả một ngày dài, Tony mới không cần phải bày tỏ sự khó chịu đối với ai nữa.

Ngoài trời đêm nay gió thổi lộng, cánh cửa sổ khép hờ trong phòng ngủ bị cơn gió mạnh thổi tung ra làm cho bức rèm màu xám bay vụt lên. Tony lặng lẽ siết phần dây áo choàng ở eo lại, rời khỏi giường, bước đến bên cửa sổ cột rèm và cài chốt cửa. Khung cảnh xung quanh nhà tối đen như mực. Tony chợt nhớ ra đèn đường ở khu này đã bị chập mạch vào khoảng hai ngày trước, đến hôm nay vẫn chưa thấy ai đến sửa làm cho cảnh vật và màn đêm như hòa làm một. Khu nhà này vốn nằm trên một mô đất cao, khá tách biệt. Hàng xóm quanh đây không là thương nhân giàu có thì cũng là con nhà quyền quý, thừa hưởng gia tài kếch xù từ ông bà già, đặc điểm chung là hiếm khi nào thấy bọn họ có mặt ở nhà, thỉnh thoảng họ lại trở về sau các chuyến du lịch, nghỉ dưỡng dài ngày, cuối tuần lại mở các buổi tiệc tùng bên bể bơi, chơi nhạc đến thâu đêm suốt sáng. Nhưng đêm nay thì khác, đêm nay là một đêm yên tĩnh.

Tony phóng tầm mắt về phía ánh đèn pha sáng choang ở xa xa, một chiếc xe đang lăn bánh trên con đường và từ từ tiến về phía này. Cho đến khi ánh sáng từ dàn đèn treo quanh cổng nhà gã đủ để gã nhận ra đó là một chiếc Mercedes-Benz màu xanh đen kiểu dáng cổ điển và nó vừa đỗ xịch trước cửa nhà Tony.

.

"Hôm sau cậu đến cũng được mà, lại phải phiền cậu khuya như thế này ghé nhà tôi." Tony ngồi xuống ghế sofa đối diện vị khách, gã lịch sự mời anh dùng nước. 

Rhodey nhận lấy cốc nước từ tay Tony, hóa ra gã vẫn nhớ là anh chỉ uống mỗi nước lọc chứ không là một loại đồ uống nào khác. Rhodey đưa cốc nước lên uống một ngụm rồi lắc đầu, nói:

"Không thể làm phí thời gian quý báu dành cho công việc của CEO Stark đây được, nghe ngài nói qua điện thoại là tôi liền tranh thủ đến trong tối nay đó, ngài Stark."

Cả Rhodey lẫn Tony đều phì cười sau câu đùa khách sáo của anh. 

Nhiều năm về trước, Tony quen biết Rhodey trong một chuyến đi khảo sát thị trường ở các quốc gia Đông Nam Á, khi ấy gã vẫn chưa nắm giữ chức vụ CEO của tập đoàn Avengers và Rhodey vẫn chưa là một bác sĩ nội khoa như bây giờ. Rhodey là một trong những người hiếm hoi mà gã thật sự xem là bạn, anh là một con người hiền hòa, sống rất tình nghĩa, chưa kể anh cũng rất giỏi trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Dù đã lâu hai người không gặp nhau, nhưng khi vừa nhận được cuộc gọi từ Tony lúc chiều nay, anh đã tranh thủ công việc và lập tức lái xe đến nhà riêng để gặp gã ngay cả khi trời đã tối thế này. 

"Thôi không đùa nữa, làm nhanh để cậu còn về nghỉ ngơi." Tony phất tay rồi liền hỏi. "Thế cậu có đem nó tới không?"

"Có."

Dứt lời, Rhodey lần lượt lấy ra từ chiếc túi dạng hộp mà mình đem theo những thứ dụng cụ y tế. Anh đặt chúng lên bàn rồi bước đến bên cạnh Tony và ngồi xuống.

"Dạo này cậu cảm thấy thế nào?" Rhodey vừa hỏi vừa đeo ống nghe vào, anh điều chỉnh cơ thể Tony ngồi thẳng thớm, đối diện với mình và bắt đầu đặt chum nghe lên tim gã.

"Thường xuyên đau lưng, đau hông, mệt mỏi, buồn ngủ, không có chút sức lực để làm gì. Lại còn cả cái thứ ốm ốm đấy-"

"Ốm nghén."

"Là nó, ốm nghén, nó như muốn tra tấn tôi vậy, thật là kinh khủng." Tony lập tức nhăn nhó khi nhớ lại cảm giác ấy.

Rhodey gật gù, anh ra hiệu cho Tony xoay người lại để tiếp tục khám phổi và lưng.

"Đều là những triệu chứng thông thường khi mang thai thôi, không có gì đáng lo ngại đâu." Rhodey ôn tồn nói. "Ngoài những thứ đó ra thì cậu có cảm thấy gì bất thường không, có đặc biệt đau nhức ở đâu không? Vùng ngực chẳng hạn?"

Tony suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nói:

"Không có, chỉ là thỉnh thoảng thì tôi có hơi tức ngực một chút. Thế có bình thường không?"

Rhodey gật đầu rồi tiếp tục các bước khám tổng quát khác. Sau khi thông báo với gã rằng nhìn chung tình hình sức khỏe của gã và đứa bé trong bụng vẫn ổn, anh cầm lấy một chiếc máy trông như một bộ đàm nhỏ màu trắng (chỉ khác là trên bộ đàm này có một màn hình nhỏ) nối liền cùng một chiếc micro, vừa điều chỉnh chiếc máy Rhodey vừa nói:

"Đây là máy đo và nghe tim thai, cậu có thể nghe được nhịp tim của em bé bên trong và xem thử nó có đang ổn định hay không."

Tony mở to mắt, gã càng ngạc nhiên hơn khi Rhodey bảo mình cởi áo ra để lộ chiếc bụng trần. Rhodey mở nắp một tuýp nhỏ, xịt ra lòng bàn tay một ít gel trong rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng của Tony và tiến hành xoa vuốt.

Rhodey cẩn thận di chuyển theo hình xoắn ốc, đều đặn và nhịp nhàng trên chiếc bụng hơi nhô lên của gã. Cảm giác lành lạnh bởi gel tạo ra lúc đầu dần bị thay thế bằng cảm giác mơn trớn thoải mái và dễ chịu. Tony từ lạ lẫm, nhìn chừng cảnh giác đã chuyển sang thả lỏng cơ thể hoàn toàn. Cứ thế, Rhodey xoa thêm vài vòng nữa rồi dừng lại.

"Cái này là gel chuyên dụng để cho đầu dò tim thai hoạt động tốt hơn." Rhodey bảo, anh đặt tuýp gel xuống rồi cầm lấy phần ống nhìn giống chiếc micro, nhưng hóa ra đó là đầu dò tim thai, anh chậm rãi hạ nó xuống sát bụng gã. "Cậu sẵn sàng chưa?"

Rhodey ngẩng mặt nhìn Tony, nở nụ cười trấn an. Gã chần chừ nhìn anh rồi lại nhìn xuống bụng mình, như đang đắn đo dữ dội vì điều gì đó. Cuối cùng, gã cũng gật đầu.

"Tôi sẵn sàng."

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro