DONUTS are a Superhero's retirement plan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : DONUTS là kế hoạch nghỉ hưu của một siêu anh hùng

Author : Corner016

Translator : Stony1111

Genre : Hurt, Friendship/love, Character death

Pairing : Steve Rogers/Tony Stark, Loki/Tony Stark, Thor/Tony Stark, Peter Quill/Tony Stark, Bucky Banner/Tony Stark, Peter Parker/Tony Stark, Pepper Potts/Tony Stark, Javis/Tony Stark

Rating : G

Permission : Chưa có sự cho phép của tác giả.

Summary :

Gã không chỉ là một người đàn ông trong bộ giáp, gã còn là một thiên tài, một người mơ mộng, một thợ cơ khí, một nhà vị lai học, một anh hùng.

Gã xứng đáng với những điều tốt nhất trên thế giới.

Mọi người đều thích Tony Stark.

Khi gã ra đi, nụ cười biến thành hơi nước, và hoa đã biến thành nước mắt.

-----------------------------

Tony cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ, và gã dùng chút sức lực cuối cùng nhìn những người xung quanh đang vây quanh mình.

Vậy đấy.

Đây thực sự là một kết thúc rất giống Stark.

Tony thả lỏng cơ bắp đang căng chặt và chờ đợi cái chết buông xuống.

Âm thanh ù tai dần làm lu mờ giọng nói của những người xung quanh đang gọi tên gã. Tầm nhìn của gã trở nên tối đi, và điều duy nhất gã có thể cảm thấy là sự mệt mỏi gã chưa từng có trước đây.

Và nhẹ nhõm.

Vậy là xong. Cuối cùng thì, gã chẳng có thời gian để nói lời tạm biệt.

Mọi người không thể quên tôi đâu đấy.

Gã nghĩ một cách vô cùng thoải mái, và đi đến kết thúc.

---

[Jarny]

Gã không biết đã qua bao lâu rồi.

"Sir, làm ơn tỉnh lại đi." Âm thanh của AI được cách điệu với giọng Anh dường như bị pha trộn với sự lo lắng. "Sir."

Tony giật giật mi rồi mở mắt ra.

Gã đang ở trong xưởng, quỳ trước chiếc bàn tròn nhỏ trong phòng thu, mặt áp vào cánh tay, như thể gã đã ngủ.

Gã đứng thẳng dậy và hoạt động cổ một chút. Gã thấy rằng một nửa cơ thể mình không hề đau chút nào, và chẳng có lấy một dấu vết nào của vết bỏng.

Có phải gã đang mơ không? Hay đó chỉ là một giấc mộng?

"Jarvis?" Gã cẩn thận gọi tên của AI luôn ở bên cạnh gã mỗi ngày, nhưng đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, giống như gã đã mất AI của mình.

"Vâng, Sir. Là tôi. Hệ thống phát hiện ra rằng dấu hiệu sinh mệnh quan trọng nào đó của ngài đột nhiên không ổn định, vì vậy tôi đang cố gắng đánh thức ngài." Gã không biết đó có phải là ảo giác của mình không mà gã cảm nhận được âm thanh lo lắng của AI.

"Tao không hiểu là nó không ổn ở chỗ nào, J, mà giọng điệu mới nãy của mày, lo lắng ư? Mày nghiêm túc chứ? Một giấc ngủ sẽ không giết được tao." Tony từ hoảng hốt trong nháy mắt phản ứng lại, và cảm giác kỳ lạ dần biến mất. Vậy, nó chỉ là một giấc mơ thôi, bây giờ mọi thứ đều ổn, phải không?

"Không, Sir, tôi chỉ là chương trình do ngài tạo ra. Tôi không có cảm xúc gì cả."

"Thật sao? Mày đang cười nhạo tao đấy hả?"

"Đương nhiên không phải, Sir." Tuy nhiên, thanh âm của AI lặng lẽ có ý cười.

"Hey, tao nghe thấy mày cười." Tony cau mày và nhanh chóng cười theo. "Vậy, tiếp tục từ chỗ chúng ta dừng lại lúc trước đi."

Tony đứng dậy, vươn vai và bước nhanh qua góc nơi gần như có một đống hộp linh kiện chất đống thành núi.

"Luôn vì ngài phục vụ, Sir."

---

[StarIron]

"Wow, tôi đã đợi vài tháng trước khi anh sẵn sàng đi du lịch với tôi, vậy bây giờ đúng không? Quyết định tốt khi nhìn vẻ đẹp của vũ trụ cùng nhau?" Peter Quill trong lòng đau khổ không thôi, cuối cùng anh ta đã thuyết phục được Nhà phát minh đi cùng mình trên tàu vũ trụ. Vì lý do này, anh ta thậm chí đã đợi đến tháng ba. Thế mà giờ thiên tài sẽ lại lơ đãng như thế này.

Tony đột nhiên phục hồi lại tinh thần. Gã đảo mắt và nhìn xung quanh một cách nhanh chóng. Mới vừa nãy gã nhớ rằng mình còn đang hơi thở thoi thóp ngồi trên đống đổ nát, và bây giờ đột nhiên biến thành một con tàu vũ trụ nhỏ và tinh tế.

Tàu vũ trụ của Quill luôn có một cửa sổ lớn có thể gần như 360 độ nhìn ra toàn bộ cảnh tượng ở xung quanh. Lúc này họ đang thực hiện một cú nhảy và không biết mình đã đi vào thiên hà nào. Các hành tinh đủ mọi màu sắc, lớn và nhỏ, vụt qua phi thuyền, để lại dấu vết của một chuỗi tia lửa vàng rực rỡ, yên tĩnh và tuyệt đẹp.

Peter rõ ràng cũng bị thu hút bởi cảnh tượng mỹ lệ. "Hãy nhìn xem, đây là lý do tại sao tôi luôn nói với anh rằng anh không thể ở mãi một chỗ, và rằng hãy để tôi đưa cả hai chúng ta đi ngắm những ngôi sao."

"Thôi đi Star Lord, lý do duy nhất tôi ở đây là bởi vì anh đang lải nhải không ngừng đấy." Tony khịt mũi và nói điều đó trên miệng, nhưng vẫn không thể không nhìn chằm chằm vào hàng ngàn vì sao.

---

[HammerIron]

"Chú ý bên phải, bạn của tôi!" Tiếng la hét của Thor đã thành công trong việc đánh thức Tony, người đập vào một số máy cơ khí nhỏ gần Stark. "Bây giờ hãy chú ý đằng sau!"

Tony lắc đầu và phát hiện ra rằng những tàn tích trong ký ức của mình biến thành bộ giáp, rõ ràng là gã đang chiến đấu trên một đoạn đường ở New York.

"Cảm ơn, shocking point." Tony không có thời gian để nghĩ về những rốt cuộc nó không ổn ở chỗ nào, và ngay lập tức quay lại và sử dụng repulsor để bắn vào vài cỗ máy cuối cùng.

"Giải quyết xong!" Người đàn ông to lớn tóc vàng mỉm cười phấn chấn và ôm người bạn sắt của mình qua bộ giáp như mọi lần, chỉ kém nói thêm câu "Wow! Chúng ta đã cứu thế giới lần nữa." Sức mạnh của vị thần là quá lớn, và gần như đã làm biến dạng bộ giáp của Tony.

"Ah, well, chúng ta thực sự rất tốt, phải không? Giờ thêm đủ rồi... Thực sự, chàng trai to lớn, tôi không... tôi không thể thở được..." Tony gần như nghẹt thở, giãy giụa một lúc trước khi vị thần bỏ tay xuống.

"Ok, tôi nghĩ hôm nay có lẽ thực sự là một ngày để ăn mừng." Tony mở tấm che mặt và vỗ vai vị thần. "Không bằng buổi tối cùng đi uống một chén nha. Mặc dù tôi vẫn không thể tìm ra lý do tại sao Avengers đều phải được triệu tập khi nhà máy sản xuất robot bị hỏng."

---

[ShieldIron]

"Tony, anh thực sự nên đi ngủ đi. Friday nói rằng anh đã không chợp mắt trong gần 36 tiếng, như vậy thật sự không được. Anh cần phải... Tony--" Steve lo lắng nhìn người bạn thân đang xuất thần của mình. "Tony? Anh có nghe không đấy? Mr. Stark?"

Tony ngước lên và thấy mình đang ngồi khoanh chân trên sàn xưởng, cầm một cái mỏ lết trong tay phải thay vì găng tay vô cực, với một cảm biến từ xa trên tay trái, bốn phía mặt đất phủ kín những linh kiện lung tung rối loạn cùng dây điện ngổn ngang, và Steve cẩn thận tránh những sợi dây và từng bước tiếp cận gã.

"Ồ, tất nhiên là tôi đang lắng nghe, Cap. Nhưng tôi không nghĩ mình cần ngủ nhiều như vậy làm gì. Rốt cuộc thì đối với một thiên tài, ah--" Tony còn chưa nói xong, thì chỉ vì gã quên mất chiếc cảm biến từ xa trên tay, trong quá trình vẫy tay, một mảnh kim loại được hút từ xa cào vào cánh tay gã.

"Mẹ..." Gã ôm cánh tay bị đập đau, và sự kiêu ngạo tự thuật biến thành chửi rủa bực tức.

"Không có việc gì đi, tôi đã bảo anh phải cẩn thận bao nhiêu lần rồi mà." Steve cau mày, lo lắng cho người đàn ông nhỏ bé ngồi trên sàn và kéo cánh tay gã để kiểm tra vết thương. May mắn thay, không có chảy máu, chỉ có một vài vết bầm mờ nhạt. "Anh chẳng nghe gì cả, may mắn là lần này mới chỉ bị đụng thôi đấy, lỡ như--"

"Được rồi được rồi, tôi nhận thua, tôi sẽ đi ngủ ngay đây." Tony bất đắc dĩ giơ tay phải lên, cắt đứt người lính Mỹ lải nhà lải nhải, và Steve thậm chí có thể nói ba ngày ba đêm bất cứ khi nào nhắc đến vấn đề sức khỏe của Tony.

"Đừng quên bôi thuốc, và anh thực sự phải đi ngủ, đừng có mà lẻn về xưởng đấy." Steve không hề thấy phiền mà nghiêm túc lặp lại lần nữa, đi theo Tony trở lại cửa phòng và không có ý rời đi.

"Rồi rồi, tôi hứa sẽ làm theo những gì cậu nói mà." Tony bĩu môi nhưng vẫn hứa. "Bây giờ cậu quay về được chưa, muốn vào đây và kể cho tôi nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ sao, Cap?"

Steve nhận thấy rằng Tony vẫn không gọi tên anh, nỗi buồn trong mắt anh chỉ thoáng qua trong chốc lát rồi biến mất, họ sẽ luôn hòa giải, vào một ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn.

"Chúc ngủ ngon, Mr. Stark."

"Ngủ ngon, Mr. Rogers."

---

[FrostIron]

Loki đã phạm sai lầm.

Y đã chết dí gần New York trong một thời gian dài, và luôn cùng phàm nhân có đôi mắt to thường hay sử dụng cái vỏ sắt bao trùm chính gã đối nghịch, chỉ vì y quá nhàm chán.

Y đã sớm mệt mỏi với việc cai trị thế giới, hoặc trở thành vua của một phương.

Lý do duy nhất y vẫn ở lại trên hành tinh tầm thường này là Stark. Phàm nhân so với người bình thường khác có tâm hồn vui vẻ và trái tim ấm áp dưới túi da, vì vậy Loki không thể ngăn sự thôi thúc muốn tiếp cận gã.

Nhưng y là một siêu ác nhân nha, làm sao một siêu ác nhân có thể tiếp cận một siêu anh hùng đây?

Đáp án là không ngừng tuyên bố muốn thống trị thế giới.

Nhưng y đã phạm một sai lầm ngày hôm nay.

Khi y tấn công một tòa nhà, y đã quá sơ suất chưa kịp chú ý đến chuyển động của phàm nhân. Lúc đó, bộ giáp của Tony gần như báo hỏng. Một tên lính ngoài hành tinh hợp tác với y đã dùng trường đao để xuyên qua kim loại đâm vào bụng gã. Khi Loki phản ứng, phàm nhân đã lăn xuống đất vài lần, vai gã còn bị một mảnh thủy tinh vỡ lớn đâm vào, và bộ giáp rơi rớt bị phân tán khắp nơi. Khuôn mặt dưới bộ giáp và phần lưng dưới lớp áo vest bó sát dính đầy máu.

Tony Stark cảm thấy rằng mình sắp chết. Khi tỉnh dậy, gã không biết làm thế nào mà mình quay lại tòa nhà được. Gã đã không chết sau cú búng tay, nhưng gã gần như sắp chết vì bị đâm. Gã hơi thở thoi thóp nửa dựa trên tấm thảm, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy khó khăn. Tay chân được bao bởi phần còn lại của bộ giáp đau đến nỗi gã không thể di chuyển.

Vậy là nó vẫn kết thúc.

Ngay khi gã nghĩ rằng sẽ không có ai tìm thấy mình, ánh sáng xanh lục đột nhiên xuất hiện trong bóng tối của phòng khách, và rồi vị thần tóc đen xuất hiện trước mắt gã. Không có chiếc áo choàng quá lố, Loki chỉ mặc áo sơ mi và quần dài đen.

Vị thần không nói gì, khuôn mặt vẫn ngạo nghễ lạnh lùng như trước, nhưng y ngồi xổm và di chuyển rất nhẹ nhàng để cầm lấy mảnh vỡ của bộ giáp trên cơ thể phàm nhân, và từng chút một rút ra.

"Ư... Đã lâu không gặp ngươi, Sleep beautiful." Tony kêu lên khi động đến vết thương, nhưng vẫn không thể ngăn gã lải nhải. "Thật tốt khi gặp lại, vậy nên ngươi là tới chuẩn bị lấy thận của ta bán đi sao? Ta phải nói cho ngươi một ít những việc cần chú ý, đầu tiên... trái tim của ta rất mong manh..."

"Câm miệng, phàm nhân." Loki bị Tony nói đến phiền, gần như không thể tìm thấy chính xác vết thương trên cơ thể gã. "Nói thêm câu nữa, ta sẽ cắm lại cái này vào người ngươi ngay lập tức." Y giơ mảnh sắt lớn trên tay, hung tợn uy hiếp.

Tony bĩu môi, biết điều không phát ra tiếng.

Loki chuyển phàm nhân lên ghế sofa và lót gối dưới lưng Tony. Sau đó, y vẫy tay và một chuỗi ánh sáng màu xanh lá cây mềm mại lướt qua cơ thể của Tony và quay một vòng trên bụng gã.

Tony cảm thấy vết thương trên bụng của mình đang dần lành lại, và nỗi đau mà gã cảm thấy ngày càng nhỏ đi. Cuối cùng nó gần như biến mất.

"Wow, ma thuật-- đúng không? Thor nói rằng ngươi là một ảo thuật gia, không, một pháp sư xuất sắc." Tony quên mất lời cảnh báo của vị thần, lại bắt đầu lải nhải, nhìn chằm chằm vào cái bụng khôi phục hoàn hảo không tổn hao gì của mình.

"Tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi? Friday, xin hãy giúp khách của chúng ta với một ly rượu ngon." Tony lại khôi phục sức lực. Gã ngồi dậy và huýt sáo, và đèn của toàn bộ tòa nhà được thắp sáng. "Cảm ơn, tuần lộc."

"Vâng, Boss." Trần nhà phát ra câu trả lời của AI.

Loki không hiểu động thái kỳ lạ đó của phàm nhân.

Loki nghĩ rằng mọi người đều chán ghét y. Rốt cuộc, y là một con quái vật, không phải sao?

Loki không hiểu.

---

[WinterIron]

"Stark." Giọng nói của Bucky vang lên từ trên đỉnh đầu Tony. Siêu chiến binh đang ngồi ở bàn trong xưởng Stark và nhìn chằm chằm vào nhà phát minh đã nói rằng gã sẽ sửa chữa cánh tay của cậu nhưng lại không nhúc nhích.

"Ah, cái gì? Xin lỗi, tôi thất thần." Tony nhìn siêu chiến binh và lại nhìn vào tay mình. Gã thề rằng gã vừa thấy mình mất mạng vì cú búng tay.

"Ah, phải." Tony hắng giọng và rút ra một hộp kim loại từ cuối bàn. Gã thở hổn hển và mở nắp kim loại trên hộp.

Thành thật mà nói, gã vẫn không biết làm thế nào để ở chung hòa hợp với siêu chiến binh trầm mặc kiệm lời này. Steve nói rằng cậu ta là một người hiền lành, nhưng mỗi khi Tony nhìn Bucky, gã luôn cảm thấy đáy mắt của cậu tràn ngập hàn ý, vì vậy gã rất nản lòng.

Cánh tay của Bucky được đặt trong hộp, và Tony đã nâng cấp nó và biến nó thành một vật liệu thoải mái hơn.

"Cảm ơn, Stark." Siêu chiến binh kiệm lời nhẹ giọng mở miệng.

"Không có gì đâu, Barnes." Nhà phát minh thiên tài xấu hổ lắp bắp đáp lại.

---

[SpiderIron]

"Hey, Mr. Stark, đây là cửa hàng cháu đã nói." Peter Parker cao hứng phấn chấn dừng lại trước cửa một nhà hàng thức ăn nhanh nhỏ ở góc phố. Nhìn đến người đàn ông đột nhiên dừng lại ở phía sau, cậu mở miệng đầy nghi ngờ. "Mr. Stark?"

Tony tháo kính râm ra và xoa xoa hốc mắt. Gã dường như trong nháy mắt cảm nhận được cái chết của chính mình. Gã chưa bao giờ có cảm giác chân thật như vậy, nhưng... Thôi kệ đi, hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của gã, khi Peter đưa cho gã một lời mời, gã đã đồng ý không chút do dự. Gã không tin rằng sẽ có người có thể nhẫn tâm từ chối lời mời của Peter Park. "Đi thôi, nhóc, không có gì đâu." Gã bước vài bước và theo kịp thiếu niên trước mặt.

"Bánh mì kẹp thịt ở đây là ngon nhất toàn bộ Queen đấy!" Peter nói một cách khoa trương, đẩy cửa kính. "Chú cũng có thể thử đồ ngọt ở đây."

"Cheng La, nhóc mặc đồ ngủ, có ngon hay không thử qua mới biết được." Tony tuy ngoài miệng nói như vậy, vẫn là bị cậu nhóc chọc cười. Gã đã lâu lắm rồi không cười vui vẻ như thế. Gã đi theo cậu nhóc đến cửa. "Làm thế nào để đánh giá xem một cửa hàng có phải là một cửa hàng bánh ngọt đủ tiêu chuẩn hay không, chỉ cần chọn một cái donut và thưởng thức nó."

---

[PepperIron]

"Bố?" Morgan Stark đang mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, nho nhỏ co lại trên giường, nhưng người cha sẵn sàng kể cho cô bé câu chuyện trước khi đi ngủ đột nhiên bắt đầu phát ngốc.

"Ah, cái gì? Công chúa nhỏ của bố. Oh, phải, câu chuyện, xin lỗi." Tony nhẹ nhàng trả lời cô bé của mình, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu, vừa rồi trong nháy mắt gã không biết tại sao đột nhiên sau lưng rét run, như thể gã đã mất tất cả. Giọng nói ngọt ngào của con gái đưa gã trở về thực tại. Gã lặng lẽ cười nhạo chính mình đa nghi. Mọi thứ đều ổn cả. Đã năm năm kể từ khi họ đánh bại Thanos, và những người đã tan biến đã quay trở lại sau hơn hai mươi ngày sau cái búng tay của Thanos. Gã đã gặp tình cảm chân thành cuộc sống này và kể từ đó, gã đã có một ngôi nhà, và có con, gã cũng đã xây dựng một căn nhà gỗ bên hồ. Bạn bè của gã đã bắt đầu ổn định cuộc sống và mọi thứ đều ổn.

"Con yêu, con hãy tha thứ cho bố nhé. Rốt cuộc, anh ấy đã lớn tuổi rồi." Pepper đột nhiên đẩy cửa ra và bước vào.

"Hey, Ms. Potts, em không thể như vậy. Anh đâu có khác gì với lần chúng ta gặp nhau đâu? Anh vẫn có thể chơi với Steve cả ngày!" Tony không phục phản bác, tuổi của gã vẫn ổn mà.

Pepper bị gã đàn ông bướng bỉnh này chọc cười, đến gần giường và đắp chăn cho con gái, rồi nhẹ nhàng nói vào tai Tony. "Em cũng yêu anh, Mr. Stark."

---

[Vũ trụ chính 2023]

Cơn mưa đầu tiên rơi xuống vào mùa thu ở New York, nhân tài bắt đầu tăng nhiều vào buổi tối, và hầu hết trong số họ đều vội vàng dẫm trên đoạn đường lầy lội.

Gần ba tháng đã trôi qua kể từ trận chiến, và nhiều người đã dần quên đi nỗi đau và bắt đầu cuộc sống.

Rốt cuộc, những người mất vì cú búng tay của Thanos đã quay trở lại. So với mất bạn bè và người thân vĩnh viễn, mất năm năm không là gì.

Pater đeo cặp, một tay cầm dù, tay kia ôm một bó hoa và bước đi.

Cậu đang di chuyển qua một hình ảnh trên màn hình lớn của một tòa nhà:

"Để tưởng nhớ Tony Stark, Một người nhìn xa trông rộng, Một thiên tài, Một người yêu nước, Một nhà vị lai, Một anh hùng."

-----------------------------

T/n: Thực sự là mị vẫn còn sốc sau End Game, nên tìm mấy fic kiểu này về dịch. Ôi, đá đì của tuiiii! I love u thờ ruy thao dần!! .˚‧º·(ฅдฅ。)‧º·˚.

Link: https://archiveofourown.org/works/18680536/chapters/44301067?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro