One-Thousand Cranes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : Một nghìn con hạc

Author : FriendlyNeighborhoodFangirls

Translator : Stony1111

Genre : Hậu Endgame, Angst, Fluff, Loneliness, Grief/Mourning, Character death, OE

Pairing : Stephen Strange/Tony Stark

Rating : G

Permission : Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.

Summary :

Rốt cuộc, một người đàn ông với đôi bàn tay run rẩy tạo ra một điều ước.

-----------------------------

Một con hạc, và Stephen lúng túng.

Hắn xé nó ra khỏi một tờ giấy lớn, cắt thành hình vuông, trong một nỗ lực để giữ cho các nếp gấp đều nhau. Nhưng đôi bàn tay run rẩy và kỹ thuật thiếu kinh nghiệm của hắn vẫn tạo ra một thứ gì đó vụng về, xấu xí và lồi lõm.

Hắn không biết tại sao hắn lại gấp nó. Hắn không có thời gian cho Origami, và hắn cũng chẳng giỏi lắm. Rõ ràng là thế.

Nhưng hắn có thể học tốt hơn. Nếu hắn làm điều đó đủ, hắn có thể làm tốt hơn.

Hắn giữ con hạc vụng về đó trên một trong những cái kệ được đánh bóng trên chiếc giường của mình.

---

Ba con hạc, và Stephen bối rối.

Lần này chỉ là không chính xác như hai lần đầu tiên. Stephen để nó rơi xuống từ những ngón tay run rẩy của mình với một tiếng thở dài, tiếng động khi tiếp xúc với mặt đất quá lớn trong khu Sanctum im lặng.

Khi hắn gõ nhẹ vào một cánh, con hạc bấp bênh nhìn lại. Mỏ của nó bị nghiêng về bên trái do nếp gấp ngược vào trong. Stephen đã không chừa đủ không gian khi hắn đưa các góc lại với nhau.

Hắn biết tại sao hắn lại làm cái này. Câu chuyện cổ tích ngu ngốc mà hắn được nghe khi còn nhỏ, đứng trong quán cà phê và nhìn thấy hàng chục giỏ chim giấy nhỏ xếp dọc theo bức tường, vang lên trong tâm trí hắn.

"Gấp một nghìn con hạc," Người đàn ông ở quầy lễ tân nói. "Và điều ước của nhóc sẽ thành hiện thực."

Họ mong ước hòa bình thế giới trong quán cà phê địa phương nhỏ bé đó, và Stephen lắc đầu, cau mày nhìn con chim nhỏ trong tay.

Chỉ là một câu chuyện cổ tích ngu ngốc thôi.

Hắn giữ nó cùng hai cái đầu tiên.

---

Bốn con hạc, và Stephen đang thở dài.

Hắn có quá nhiều điều ước.

---

Chín con hạc, và Stephen tự hào.

Lần này mất gần một giờ để tạo ra, với mỗi nếp gấp và tư thế hoàn hảo. Khi Stephen ngồi lại, tay bị chuột rút do những nỗ lực, con hạc cuối cùng cũng cân đối và dễ nhận ra. Nó gần như trông giống origami, lần này.

Cho phép bản thân một nụ cười, Stephen chọc ngón tay của mình vào cái đuôi nhọn của mô hình giấy. Hắn đứng dậy, và đôi chân gỗ của chiếc ghế rít lên trên nền gỗ cứng của thư viện. Con hạc đu đưa trên tay hắn.

Stephen để nó ở cuối dòng chim nhỏ của mình, dễ nhận ra nơi chúng cong và cân đối nơi chúng mềm mại.

---

Mười sáu con hạc, và Stephen đến trễ.

Hắn đáng lẽ phải ở Kamar-Taj mười lăm phút trước, nhưng hắn không thể bỏ dở mô hình giấy này. Hắn bước qua cổng thông tin của mình khi hắn thực hiện nếp gấp cuối cùng, gấp ngược một trong những cái đuôi để trở thành một cái mỏ, và hắn nhét con hạc vào túi.

"Xin lỗi." Hắn nói với những người mới. Hắn không giải thích, và họ không yêu cầu.

Ai đó giáng cho hắn một cú đánh ấn tượng về phía hắn giữa chừng trong quá trình luyện tập, và hắn chớp mắt lên từ con đường rải đá cuội có phần hơi mơ hồ.

"Oh." Người mới há hốc miệng. Đôi mắt cô mở to, và những ngón tay gõ lên cây trượng trên tay cô.

"Đừng lo lắng." Stephen đứng lên và tạo ra vòng tròn ma thuật của mình một lần nữa. "Tôi ổn."

Tôi ổn.

Khi hắn thò tay vào túi tối hôm đó, con hạc bị vò nát như cái hộp thiếc, đôi cánh của nó cong vào trong và đuôi của nó gần như bị xé toạc.

Stephen cứu vãn những gì hắn có thể và để nó trên kệ, dựa vào cái thứ mười lăm.

---

Hai mươi bảy con hạc, và Stephen mệt mỏi.

Hắn không thể ngủ được. Hắn đã cố gắng, nhưng những mảnh ký ức chạy qua khi tâm trí tỉnh táo của hắn đang nghỉ ngơi, khi hắn không chủ động giữ chúng ở lại. Rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều câu chuyện, rất nhiều lời hắn sẽ chẳng bao giờ nói ra và rất nhiều sai lầm hắn sẽ không bao giờ mắc phải. Quá nhiều cái chết. Quá nhiều lời hứa.

Hắn ngồi trên mép giường, đôi vai gục xuống và mái tóc ngứa ngáy trong đôi mắt ngấn nước. Trên đầu gối của mình, hắn gấp những con hạc, không quan tâm rằng chúng nhàu nát, không quan tâm rằng chúng trông bị hỏng. Hắn thậm chí không thể che giấu sự tan vỡ trong chính mình.

Những con hạc có màu trắng mặt trăng.

---

Năm mươi hai con hạc, và Wong nhận ra.

Anh ta không bao giờ nói với Stephen về nó. Nhưng Stephen biết bạn mình đã chú ý khi anh ta tìm thấy những miếng giấy vuông được cắt sẵn nằm trong góc yên tĩnh yêu thích của Stephen trong thư viện Kamar-Taj. Những tờ giấy rất đẹp và tinh tế, có hoa văn với lông vũ và hoa và các nút thắt, và chúng có mùi bột giấy và keo.

Việc gấp sẽ nhanh hơn khi hắn không phải xé giấy thành những hình vuông.

---

Tám mươi chín con hạc, và Stephen đang xin lỗi.

Hắn và Peter đang nói chuyện, tranh luận về giá trị của một lý thuyết, và Stephen đã lơ đễnh. Hắn đã gấp một con sếu bằng một phần bài tập về nhà của Peter trước khi hắn nhận ra.

Peter cười, mặc dù Stephen xin lỗi lần nữa vì điều đó.

"Cháu không biết chú đã gấp đâu đấy, Doctor Strange." Cậu bé nói.

Stephen nhún vai, di chuyển để mở con sếu ra và trả lại giấy cho chủ sở hữu hợp pháp của nó. "Tôi không có, không cho đến gần đây."

Peter đặt tay lên tay hắn. "Đừng." Cậu nói. "Không sao, chú có thể giữ nó. Cháu sẽ chỉ cần in một cái khác thôi."

Stephen thường quên rằng một số thứ có thể thay thế.

Một số thứ thì không.

Hắn có thể thấy các phương trình tính toán nằm rải rác trên đôi cánh của con hạc. Sơ đồ các hình quay 3D được xếp vào thân tứ diện của nó và một vòng không thể xác định xung quanh mỏ của nó. Stephen gõ nhẹ vào đầu cánh, và nó chao đảo.

"Nó thật đẹp." Peter Peter quan sát. "Cháu đã nghe một câu chuyện một lần khi một cô gái gấp một ngàn con trong số chúng và chúng thực hiện một điều ước."

Stephen nuốt nước bọt, con hạc đang đu đưa trong tay. "Phải," Hắn thở. "Tôi cũng nghe nói vậy."

---

Một trăm lẻ năm con hạc, và Stephen đói.

Hắn đang chờ đơn hàng của hắn ở cửa hàng đồ ăn nhanh, và hắn lo lắng. Hắn đã không ăn ngoài trong một thời gian dài, và chắc chắn không đến Delmar; thông thường chỉ có hắn và Cloak và một ít sữa chua đã hết hạn. Nhưng Wong dừng lại, và Stephen vẫn có đủ niềm tự hào cung cấp để có được thứ gì đó có thể ăn được.

Wong nói hắn có thể trả tiền. Và Stephen chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào anh ta, nhắc nhở theo cách ngây thơ, vô tâm đến mức rất nhiều thứ đã phải thay đổi.

Hắn gấp con hạc bằng một chiếc khăn ăn tái chế. Nó mềm oặt, cổ ngoẹo sang một bên vì giấy quá mỏng để đỡ được trọng lượng của đầu. Đôi cánh thiếu sinh động trên lòng bàn tay của Stephen.

"Đơn đặt hàng cho Stephen?"

---

Một trăm bảy mươi ba con hạc, và Stephen chỉ có một mình.

Đã hai tháng rồi, cho đến nay. Stephen không nhận ra cho đến khi hắn gấp được nửa chừng con chim nhỏ, nhưng đó là lý do tại sao hắn không thể ăn, không thể nhìn thấy, không thể thở. Wong chỉ đến một lần, mang trà và một vài phút đồng hành, nhưng Stephen không thể nhớ cách nói chuyện.

Một người mới gõ một hoặc hai lần. Stephen không xuất hiện.

Hắn ngồi bên cửa sổ và khoanh tay, nhìn ngôi làng Greenwich nhộn nhịp bên dưới. Mọi người đang hồi phục, tất cả đều sửng sốt dù một nửa vừa mới được hồi sinh. Có nhiều thứ xung quanh hơn bình thường, và Stephen tự hỏi một cách mơ hồ liệu họ có ăn mừng không. Chẳng ai nhìn lên cả.

Hắn không chắc chắn nước mắt bắt đầu rơi khi nào, nhưng con hạc trên bậu cửa sổ ướt đẫm khi hắn đặt nó xuống, những vòng tròn nhỏ xíu trên tờ giấy. Tầm nhìn của hắn đang mờ đi. Con hạc không là gì nhưng một đám mây màu đỏ và vàng tương phản với nền trời u ám, và Stephen gục đầu vào tay rồi khóc nức nở.

---

Hai trăm con hạc, và Stephen đang chạy.

Mưa trút xuống rèm cửa đóng băng, không hoàn toàn đủ lạnh trong không khí mùa đông để kết thành các tinh thể pha lê. Stephen giữ áo khoác quá đầu, Cloak quấn quanh tai và cố gắng nhìn qua thác nước để thấy mặt đất bên dưới. Gió khiến những hạt mưa rơi gần như theo phương nằm ngang.

Điều này thật ngu ngốc, hắn biết. Nhưng cơn gió quá bất ngờ, kéo con hạc khỏi tay hắn và quất nó vào cơn mưa. Nó không thể đi được xa, không bị nước đè nặng, vì vậy Stephen quỳ sát xuống những viên đá cuội ướt đẫm và tìm kiếm.

Con hạc nhỏ đang trôi nổi trong một vùng trũng trên đường như một chiếc lá mùa thu cô độc. Stephen cầm nó lên. Nước đóng băng nhỏ giọt giữa những ngón tay run rẩy của hắn.

Con hạc trông ủ rũ và thiếu sức sống trên kệ bên cạnh tất cả những con khác, ngay cả khi nó đã khô.

---

Hai trăm sáu mươi con hạc, và Stephen đang gấp những giấy gói kẹo.

---

Ba trăm lẻ bốn con hạc, và Stephen đang rút ra phương pháp.

Hắn ở một đài tưởng niệm. Tất cả mọi người đều như thế. Không khí nặng nề với sự đau buồn và cảm giác tội lỗi và hối tiếc nhưng Stephen không có gì ngoài sự lạnh lẽo. Trống rỗng.

Hắn không muốn ở đây. Đó là một điều khủng khiếp để suy nghĩ, một điều khủng khiếp để thậm chí xem xét, nhưng Stephen chỉ muốn về nhà. Dù vậy, hắn sẽ không cho đến ngày mai. Đó là ngày lễ và ai đó nhớ rằng hắn không nên trải qua nó một mình.

Chỉ có một tờ giấy trong tập sách nhỏ mà họ đưa ra. Stephen không nhìn vào nó. Hắn chỉ gấp, và đó là con hạc đẹp nhất hắn từng tạo ra, bởi vì hắn dồn mọi sự chú ý của mình vào nó. Mỗi nếp gấp tiêu thụ nhận thức của hắn.

Hắn không thể nghe theo cách này. Hắn không thể nghe.

Hắn không thể cảm nhận.

---

Ba trăm năm mươi con hạc, và Stephen đang xếp với người khác.

"Chú đang làm gì vậy?" Morgan bé nhỏ hỏi, nhìn lên từ chỗ của cô bé bên cạnh cái cây. Cô bé đang chơi với cái tuốc nơ vít nhựa mà Rhodey đưa cho.

"Xếp giấy." Stephen Stephen trả lời. Hắn quỳ gối trước ngực trên chiếc ghế dài, chiếm ít không gian nhất có thể, và đang chơi với tờ giấy đặt trên một tấm bảng trên đùi.

"Chú đang gấp gì vậy ạ?" Morgan đứng dậy và đi đến chỗ hắn.

"Một con chim." Đó là hoa văn với những bông tuyết từ giấy gói.

Đôi mắt của Morgan mở to khi cô bé quan sát chuyển động của hắn. "Đẹp thật đấy."

Stephen mỉm cười, duỗi chân qua mép ghế sofa. Morgan trèo lên cạnh hắn, dựa vào vai hắn, và hắn cố gắng không cứng lại vì ngạc nhiên. "Cảm ơn." Hắn nói.

"Chú có thể dạy cháu không?"

Một nghìn con hạc cho một điều ước.

"Tất nhiên rồi."

---

Năm trăm bốn mươi sáu con hạc, và chúng không còn vừa trên kệ của hắn nữa.

---

Sáu trăm năm mươi con hạc, và Stephen tức giận.

Hắn nhìn chằm chằm vào những cái lỗ trên cái bàn giấy trong khu Sanctum, đôi mắt hắn đầy sự chối bỏ, với sự căm ghét.

Vũ trụ chỉ hoạt động theo cách đó.

Các mốc thời gian mở ra.

Đó là sự lựa chọn của hắn.

Lỗi của mi.

Không còn cách nào khác.

Mẹ nó. Đa vũ trụ chết tiệt, các mốc thời gian chết tiệt, các quy tắc và các lựa chọn và những điều không thể chết tiệt. Stephen không quan tâm đến bất kỳ điều gì trong số đó.

Hắn chỉ muốn nhìn thấy gã một lần nữa.

Với một tiếng gầm nhỏ, Stephen nắm chặt con hạc giữa hai tay và vặn. Đôi cánh bị vò nát bởi những ngón tay nắm chặt của hắn.

Nhưng phần cổ có quá nhiều lớp, quá dày với giấy gấp để kéo ra. Ngay cả khi hắn vặn đầu và thân của con hạc hết lần này đến lần khác và giật mạnh, chỉ có những vết cắt của giấy lốm đốm trong lòng bàn tay hắn.

Con hạc này trông giống như một cái vặn nút chai bên cạnh những con khác, dính máu và méo mó với sự giận dữ.

---

Tám trăm ba mươi con hạc, và Stephen vô tình để một cánh cổng mở quá lâu.

Những con quỷ quá hỗn loạn và làm lộn xộn, và chúng xé nát một số lượng lớn trong bộ sưu tập của hắn trước khi hắn có thể ngăn chúng lại.

Stephen quay trở lại bảy trăm con.

---

Bảy trăm tám mươi bốn con hạc, và Stephen phải mua thêm giấy.

---

Tám trăm chín mươi con hạc, và Stephen viết lên một trong những đôi cánh của chúng.

Hắn đi ngủ đêm đó với hy vọng rằng vào buổi sáng, hắn sẽ khỏe hơn. Vào buổi sáng, hắn sẽ có thể thở, nhìn, và ăn. Rằng vào buổi sáng, hắn sẽ không còn yêu nữa.

Chỉ cần như vậy.

---

Chín trăm con hạc, và Stephen nhìn chúng đổ ra từ kệ và ngăn kéo và cột giường, dòng sông hy vọng bị đặt nhầm chỗ.

Hắn dành cả ngày xâu chuỗi chúng thành những vòng hoa hạc giấy dài lấp lánh. Có rất nhiều, rất nhiều màu sắc, rất nhiều kích cỡ và cảm xúc. Chúng treo trên căn phòng giống như những gì chúng đã làm trước đây, và Stephen giơ một bàn tay run rẩy để lần theo chúng khi hắn rời đi để quay lại với nhiệm vụ của mình.

Việc xếp giấy đã để lại những vết chai trên các ngón tay của hắn.

---

Chín trăm chín mươi con hạc, và Stephen muốn dừng lại.

Đó là một câu chuyện cổ tích ngu ngốc.

---

Chín trăm chín mươi tám con hạc, và Stephen đang run rẩy.

Một nghìn con hạc giấy vì hòa bình thế giới.

Stephen không mong muốn hòa bình. Hắn mong muốn 'tư nhân hóa thành công' của nó. Hắn tự hỏi liệu đó có phải là điều tương tự không.

---

Chín trăm chín mươi chín con hạc, và Stephen thở phào.

Hắn đã gấp rất lâu. Đếm một mục tiêu mơ hồ thứ mà sẽ không bao giờ thực sự đến được đây, không thể đến được đây, bởi vì sau đó Stephen sẽ phải đối mặt với nó, sẽ phải giết nó, và hắn chưa sẵn sàng cho điều đó. Hắn chưa sẵn sàng cho bất cứ điều gì cả.

Con hạc có màu nâu và bạc, có hoa văn như những ngọn đồi trên đường chân trời xa xôi. Stephen chọc ngón tay vào đầu phần đuôi của nó và nhìn về phía con hạc đầu tiên hắn đã gấp. Hắn vẫn có thể bỏ nó ra trong khu rừng rèm che làm từ những con hạc giấy chiếm một phần tư khu Sanctum của mình.

Quá nhiều hy vọng rung động.

---

Một nghìn con hạc, và Stephen ước.

-----------------------------
Link: https://archiveofourown.org/works/19347931

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro