40.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Định đăng sớm cho mọi người mà dl dí tui cả tuần quaT^T
Chap cuối hơi dài, lúc tui vạch ý nó ngắn lắm mà không hiểu sao lúc triển khai ra nó lại dài như vậy=)))

.

Red Skull sớm đã cảm nhận được Tony Stark muốn làm gì đó, linh cảm mách bảo hắn phải ngăn gã thiên tài ấy lại, nhưng Steve liên tục ngáng chân khiến hắn không có cách nào tiếp cận Tony.

Cỗ năng lượng trong cơ thể đột nhiên bùng lên như những cơn sóng dữ dội ngoài biển xa, bản năng của một chiến binh thôi thúc Red Skull chạy trốn. Sắp có chuyện chẳng lành...

Cột ánh sáng xanh biếc lóe lên, cùng với âm thanh gào thét thống khổ của gã sọ đỏ. Dòng năng lượng vô hạn chạy dọc toàn thân, kéo theo cơn đau như cơ thể đang rách toạc. Red Skull ôm đầu lùi lại, liên tục quờ quạng hai tay, giống như muốn trút bớt đau đớn của mình ra bên ngoài. Nhưng dù hắn làm thế nào, nỗi đau ấy vẫn chẳng hề thuyên giảm.

“ Ngươi điên rồi Tony Stark!! Ngươi đang hủy hoại quyền năng vô hạn của chúng ta!!!”

Mặc cho hắn kêu gào, Tony chẳng mảy may đáp lại. Tình trạng của gã không khá hơn Red Skull là bao, đau đớn từ khối Tesseract khiến gã tái mặt, tưởng chừng như bản thân đang bị kéo vào một hố đen vũ trụ và lực lút kinh khủng trong ấy hung hăng nghiền nát cơ thể phàm thịt của gã. Tầm nhìn của Tony mờ dần, gã không đủ tỉnh táo nữa, cơn đau ấy khiến Tony sợ hãi và chỉ muốn ngất đi. Nhưng rồi bóng hình của Steve lọt vào mắt gã, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng ấy, gã thiên tài lại cố gắng duy trì sự tỉnh táo ít ỏi của mình.

Cơn đau kéo dài khoảng ba phút, sau khi cột ánh sáng tan đi, cả Tony và Red Skull đều mệt mỏi gục xuống. Bộ giáp của Tony đã bị tàn phá nặng nề, nhiều bộ phận đã rơi ra, không còn hoàn chỉnh nữa. Cánh tay, trước ngực và khuôn mặt đều không còn được hợp kim siêu bền bao phủ.

“ Anthony, em ổn chứ?!”

Steve gần như là lao tới bên cạnh Tony bằng tốc độ ánh sáng. Chàng lính đỡ lấy omega đang kiệt sức, sốt ruột để Jarvis khám cho gã một lượt. Sau khi chắc chắn không có vết thương nào quá nghiêm trọng, anh mới có thể an tâm thở ra. Nhìn lại Red Skull, cơ thể hắn đã bị khối năng lượng tàn phá nghiêm trọng. Nếu không nhờ có huyết thanh, với lượng máu đã mất kia cũng đủ để tiễn hắn lên đường. Dù sao, Red Skull cũng không có phản trọng lực.

“ Haha...”

Ánh mắt Red Skull có vẻ bất lực, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tony, rồi bật cười với sự mỉa mai:

“ Đúng là gã điên nhà Stark, về điểm này thì ngươi lại rất giống cha ngươi đấy. Ta quả thực đã đánh giá thấp sự điên rồ của ngươi rồi. Ngươi đã thắng lớn đấy, Tony Stark.”

“ Hơn nhau ở cái đầu thôi, đã sớm bảo ngươi không thắng được rồi.”

Tony dựa vào đống đổ nát phía sau để ngồi vững, hơi thở có chút nặng nề, gã tới giới hạn rồi.

Hai bé con...sẽ không bị dọa chứ?!

“ Stark, ngươi thật tự mãn.”

Red Skull nhếch môi cười, ánh mắt lim dim như muốn ngủ, rồi lại nhàn nhạt nhìn vào Tony phía đối diện:

“ Nhưng ngươi cũng không sai, ta quả thực đã không thắng. Chỉ là, sao ngươi dám khẳng định ta đã thua chứ?!”

Tony hơi nhăn mày, gã cảm thấy rất bất an. Thế nhưng Red Skull hoàn toàn không cho gã thêm một giây để suy nghĩ. Âm thanh điếng tai của khẩu súng ngắn Glock 17 vang lên, cùng với viên đạn xé gió lao tới. Gã gần như không kịp chuẩn bị cho bất kỳ một phản xạ nào khác, đôi đồng tử nâu cà phê phản chiếu đường đi của viên đạn đỏ rực, một cách bất lực.

Sau đó, một cái ôm ấm áp bao phủ lấy Tony, chắn mất tầm nhìn của gã. Cả khuôn mặt của Tony áp vào một khuôn ngực rắn chắc, lắng nghe tiếng trái tim của người ấy đập “thình thịch” từng hồi. Cho tới khi đầu kim loại nóng rát của viên đạn ghim lên lò phản ứng trước ngực, dập tắt ánh sáng xanh biếc quen thuộc, Tony mới hoảng hốt nhận ra tình hình. Gã tỉ phú run rẩy vươn bàn tay trầy xước của mình ra, bịt lại miệng vết thương đang chảy máu của Steve.

Rồi cơn hoảng loạn ngay lập tức ập tới, vồ lấy Tony một cách dồn dập. Gã tỉ phú lúc này đã tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, đỡ lấy cơ thể của Steve đang đổ xuống. Hai bàn tay không ngừng ép lên miệng vết thương, không ngừng kêu gào nó mau khép lại, đừng chảy máu nữa. Nhưng sau đó gã mới bần thần nhận ra, vết thương không chỉ đến từ trước ngực, mà còn có ở sau lưng. Chúng nối với nhau, tạo thành một khuyết thiếu trí mạng trên cơ thể alpha của gã. Mà Tony, dù có làm cách nào cũng không thể che kín nó được.

“ Không...không đâu...Steve...anh đừng ngủ! Anh mau nhìn em!! Chỉ nhìn em thôi!!!”

Tony Stark luống cuống, vội vàng tìm cách để băng bó tạm thời cho vết thương. Nhưng gã quét mắt khắp khu đổ nát này cũng không tìm được thứ gì ra hồn. Nỗi bất lực như luồng khí độc lan tỏa, dường như muốn nhấn chìm cả sự sống của Tony. Gã cảm nhận được người trong lòng đã càng ngày càng yếu đi, gã cảm nhận được cái chết đang cận kề.
“ Em xin anh mà!!! Steve...anh đừng như vậy!! Em sợ...em sợ mà Steve...”

Đôi mắt xanh biếc của chàng lính vẫn dịu dàng nhìn omega của mình, nhưng ẩn sau nét dịu dàng ấy là sự mệt mỏi tràn lan, cùng với chút gì đó luyến tiếc. Steve vươn tay, muốn chạm lên khuôn mặt của người yêu mà mình luôn khắc ghi, chầm chậm cảm nhận từng đường nét quen thuộc, đáy lòng lại dấy lên từng đợt xót xa.

“ Ngoan...nói anh nghe...em có phải...đang mang thai không...?”

“ Vâng...em mang thai...là sinh đôi đó...hai bé con đáng yêu lắm...”

Hai mắt của Tony rơm rớm nước, đã đỏ hoe cả lên. Gã tỉ phú cúi đầu, cọ nhẹ chóp mũi lên má của Steve, giống như một chú mèo khi thấy chủ nhân sắp xa nhà, chỉ muốn quanh quẩn bên cạnh anh.

“ Tên...của hai bé con...”

“ Con gái là Aurelia, con trai là Daziel.”

“ Có nghĩa...là gì vậy...”

“ Có nghĩa là anh...chúng có nghĩa là Steve...”

Bên môi Steve mang theo một nụ cười dịu dàng, sau đó anh chàng alpha tóc vàng chầm chậm nhắm mắt lại, bàn tay ấm áp đang đặt trên khuôn mặt của Tony trượt xuống. Alpha đã không còn ý thức, nhưng bàn tay còn lại vẫn nắm chặt ngón út nhỏ nhắn của rượu vang nhà anh. Sự lưu luyến ấy xuất phát từ bản năng, và bản năng ấy thì chưa bao giờ biến mất, kể cả khi ý thức đã chẳng còn.

“ Steve...?!”

Tony cất giọng khe khẽ, nhưng đáp lại gã chỉ là khuôn mặt an tĩnh nhắm mắt của Steve. Gã tỉ phú cắn chặt răng, ôm lấy alpha càng chặt hơn.

“ Tony Stark, ta không thắng, ngươi cũng không thắng. Chúng ta đều mất đi những thứ quan trọng, phải không?”

Giọng nói của Red Skull mang theo sự chế giễu cùng trào phúng, hắn mỉm cười tự mãn, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn đang đón chờ cái chết của mình.

Tony chẳng nhìn hắn, gã chỉ ngồi ngẩn ra và ôm lấy Steve lâu nhất có thể. Đầu óc gã trống rỗng, đôi mắt nâu sáng kia từng chứa đựng một ngọn lửa mãnh liệt, vậy mà giờ đây lại bị dập tắt mất, giống như đem theo cả tia hy vọng sống của Tony.

Cho tới khi tiếng bước chân từ xa vọng lại và Natasha ngồi xuống bên cạnh gã với ánh mắt kinh ngạc:

“ Steve...anh ấy...”

“ Nat...tôi có nên giết hết bọn chúng không...?”

Tony chẳng ngẩng đầu lên, gã chỉ nhìn alpha trong lòng rồi nói tiếp:

“ Tôi rất tức giận, bọn chúng khiến tôi phẫn nộ, tôi muốn giết tất cả bọn chúng...”

Natasha là beta, cô vốn không thể cảm nhận được pheromone của omega và alpha. Thế nhưng ngay lúc này, cô có thể mơ hồ nhận ra một sự đàn áp tràn lan trong không khí.

“ Tony...chúng ta cần đưa Steve tới bệnh viện trước, vết thương của anh ấy...”

Gã tỉ phú giật mình, hoảng loạn nhìn người trong lòng mình. Vết thương tuy vẫn còn chảy máu nhưng tốc độ so với trước kia rõ ràng đã chậm hơn rồi. Tony giống như kéo lại một tia sáng le lói giữa đêm đông buốt giá. Gã vội vàng đỡ Steve đứng dậy, nhưng cơ thể gã vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi phá hủy khối Tesseract, hoàn toàn không có sức để đỡ alpha của mình đứng lên.

“ Giao Steve cho tôi, chúng ta sẽ di chuyển nhanh hơn.”

Bucky muốn chạm vào người của Steve, nhưng ánh mắt của Tony ngay lập tức khiến hắn rùng mình. Rõ ràng đang đối diện với một omega nhưng Bucky lại có cảm giác bản thân đang đứng trước một alpha ưu tú và cường đại. Giống như cái cảm giác khi nhìn thấy Steve nổi giận vậy...

“ Tôi sẽ làm.”

Tony cố chấp ôm Steve đứng lên, giọng nói mang theo sự gấp gáp và có phần hoảng loạn mà ra lệnh cho Jarvis:

“ Kích hoạt hạt nano dự trữ.”

“ Sir, hạt nano chưa hoàn thiện, việc sử dụng nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe của ngài!!”

“ Cứ làm đi!!”

Tony trở nên gắt gỏng hơn bình thường và Jarvis không dám trái lời gã. Khối nano dự trữ được kích hoạt thành công, những phần bị hở trên bộ giáp ngay lập tức được các hạt nano bù vào. Chẳng mấy chốc, bộ giáp đã khôi phục gần như nguyên trạng. Động cơ phản lực ở chân dù đã hỏng trước đó nhưng các hạt nano đã tích hợp cùng phản trọng lực và sửa lại, tạm thời có thể sử dụng. Tony chẳng nán lại thêm một giây nào, gã lại gần Red Skull, tặng cho hắn một quả tên lửa mini và ôm lấy Steve phóng đi.

Đó là lần đầu tiên Tony Stark thể hiện ra một mặt tàn bạo của mình.

.

Tony không quay về căn cứ, cơ sở thiết bị ở đó không đủ hiện đại để xử lý vết thương của Steve. Gã đẩy nhanh hết tốc lực, hướng tới bệnh viện tư nhân của T’Challa. Nó nằm trên địa phận châu Phi, là kết quả của một cuộc tình nguyện mà tập đoàn T’Challa tổ chức. Tony chẳng còn quan tâm tới tình trạng hao hụt năng lượng quá mức cho phép của bộ giáp, gã chỉ biết rằng nếu mình không nhanh lên thì Steve sẽ chết mất. Tony thậm chí đã làm ngơ mọi lời cảnh báo của Jarvis về tình trạng ngộ độc hạt phóng xạ nano của gã.
Bộ giáp đỏ rực tiếp đất an toàn, Tony túm lấy một bác sĩ ở gần mình nhất, giọng nói run rẩy tột độ:

“ Cứu anh ấy...mau cứu anh ấy...”

“ Đại úy Rogers?! Sao lại...”

“ Ngẩn người cái gì? Cứu anh ấy ngay đi!! CỨU SỐNG ANH ẤY!!!”

Tony quát lên đầy phẫn nộ. Gã không ngăn được pheromone của mình tỏa ra, càng không biết mùi rượu vang kia đã trở nên hung bạo cùng dữ tợn thế nào. Trước uy áp của một omega, vị bác sĩ alpha kia hoàn toàn không phản kháng nổi, thậm chí là run sợ chùn chân.

“ Mau...mau chuẩn bị phòng cấp cứu...”

Nhìn thấy bác sĩ alpha kia đã chịu xốc lại tinh thần đỡ Steve lên cáng cứu thương, Tony cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Gã đỡ trán lùi lại, có chút bối rối nói xin lỗi.

“ Ngài Stark nên nghỉ ngơi một lát đi, tinh thần của ngài đang rất căng thẳng.”

Tony chẳng còn hơi sức mà phản đối nữa, gã tháo bỏ bộ giáp và gục xuống, bất lực dựa vào bức tường lạnh lẽo. Ngay lúc này, gã thật chán ghét cái danh hiệu thiên tài này của mình. Làm thiên tài có ý nghĩa gì khi mà ngay cả người quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ được chứ? Nếu lúc đó gã phản ứng nhanh một chút, kích hoạt hạt nano dự trữ nhanh một chút...liệu Steve có gặp chuyện như thế này không...?!

“ Jarvis...là lỗi của tao...đúng không?!”

“ Sir, khoảng cách giữa Red Skull và ngài lúc đó chỉ hơn hai mét, cùng với vận tốc đạn bay của khẩu Glock 17, ngài không thể tránh kịp là chuyện chắc chắn.”

Có lẽ âm thanh điện tử của Jarvis là thứ duy nhất có thể trấn an Tony lúc này.

“ Cảm ơn, Jarvis. Tao cũng xin lỗi vì vừa nãy đã lớn tiếng với mày...tao chỉ...”

“ Không sao, tôi hiểu mà.”

Nghe thấy lời khẳng định ấy của Jarvis, Tony nhẹ nhàng thở ra, sau đó tự gặm nhấm nỗi đau của mình. Đầu của gã bắt đầu ong ong, hậu quả của việc cưỡng chế sử dụng hạt nano đến rồi. Cơn choáng váng xâm chiếm đại não, cùng với một trận co thắt ở tim. Tony đã ngất đi sau một hồi vật lộn.

.

Khi Tony tỉnh lại là ngày thứ năm sau khi cuộc chiến kết thúc. Gã đã được đưa về New York và chuyển tới bệnh viện trung tâm để chăm sóc. Natasha nói rằng suýt chút nữa thì Tony đã mất lũ trẻ. Khi gã được chuyển vào phòng cấp cứu, cái thai tưởng chừng như đã chết và bọn họ đã dự định sẽ loại bỏ hai đứa trẻ để đảm bảo sự an toàn cho Tony. Nhưng sau đó bác sĩ Strange đã đưa ra một đề nghị là sử dụng pheromone của Steve để kích thích bào thai và điều này thực sự hiệu nghiệm. Hai đứa nhỏ dường như rất quan tâm đến ba lớn của mình.

“ Hydra đã bị tóm gọn. Sau khi anh phá hủy khối lập phương thì vũ khí của bọn chúng hoàn toàn trở nên vô dụng. Liên minh Phản chiến đã có cơ hội lật ngược thế cờ. Anh góp công lớn đấy Stark.”

“ Steve đâu?”

Tony chỉ hỏi một câu ngắn gọn như vậy.
Natasha nhìn vẻ mặt lạnh tanh của gã, muốn nói thêm vài câu an ủi, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng. Tony Stark lúc này không cần bất kỳ ai an ủi, có lẽ điều tốt nhất với gã chính là thông tin về Steve. Dù là tốt hay xấu, Tony vẫn nên được biết...

“ Huyết thanh có thể giúp anh ấy hồi phục mọi vết thương, nhưng điều kiện tiên quyết là Steve còn sống. Như anh đã thấy vết thương của Steve lúc đó rồi, đó là vết thương trí mạng.”

Natasha khẽ thở dài:

“ Sau ca cấp cứu, mạch đập của Steve rất yếu, viên đạn tạo thành vết thương không thể chữa lành ở tim cho anh ấy, trái tim không thể hoạt động bình thường, không thể cung cấp đủ máu lên não. Mặc dù Steve khi ấy chưa chết nhưng rất có thể không thể nào tỉnh lại ngay được. Chúng tôi nghĩ tới việc anh ấy từng ngủ say trong băng nên đã áp dụng cách đó để duy trì cơ thể và tốc độ hồi phục của Steve không bị chậm lại.”

“ Anh ấy...sẽ ngủ bao lâu?!”

“ Có lẽ là một năm, hai năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm. Không ai nói rõ được.”

Nghe những lời này, Tony cũng chỉ cúi đầu nhìn hai bàn tay mình. Sau đó gã hỏi Natasha với giọng chua xót:

“ Là vì tôi để anh ấy chờ năm mươi năm, nên anh ấy đang trả thù tôi sao?”

“ Tony...”

“ Không...không đâu, Steve không nỡ xa tôi lâu vậy đâu. Đây có lẽ là quả báo của tôi khi đã quên mất anh ấy ngần ấy thời gian.”

Tony bước xuống giường bệnh, vịn vào Natasha để đứng vững. Gã nói:

“ Tôi có thể gặp anh ấy không...?”

.

Thời tiết khi vào đông quả thực rất giỏi hành hạ người khác, một người cuồng công việc như Tony cũng chẳng thể tiếp tục ôm đống tài liệu của mình nữa. Gã tỉ phú giấu mình trong chăn, cho tới khi một cái đầu bông xù cựa quậy lung tung trên người gã. Tony dụi dụi mắt, nhìn đầu sỏ quấy rầy giấc ngủ của mình:

" Aunie, để papa ngủ cái nào."

Bé gái nằm trong lòng Tony cười khúc khích. Mái tóc của bé con ngắn ngang vai, vàng óng như màu của ánh nắng. Đôi mắt xanh nhàn nhạt, mang theo sự trong vắt như tuyết đầu đông. Aurelia xấu xa bẹo má ba nhỏ của mình, thúc giục papa mau mau thức dậy.

" Aunie! Càng ngày càng quậy phá rồi, papa có nên dạy dỗ lại con không?"

" Đã rất muộn rồi Anthony, mau dậy đi."

Bé trai tóc nâu chạy tới xốc chăn lên, phồng má bĩu môi với Tony. Nhóc con này giống hệt Tony hồi còn nhỏ, chỉ khác mỗi đôi mắt của bé con có màu xanh biếc, giống như đúc từ một khuôn với Steve. Hai đứa nhóc này, chẳng có ai thừa hưởng gen mắt nâu của gã hết.

" Anthony, hôm nay theo lịch là ngày tới thăm ba lớn đó!"

Daziel nhào lên người Tony, quậy cho gã muốn ngủ cũng không được. Tên nhóc này lúc nào cũng có cách khiến cho Tony Stark bó tay.

" Rồi, ba dậy đây. Danie, phải gọi papa, không cho gọi Anthony."

" Không thích, Anthony có trưởng thành hơn con tí nào đâu."

Bé con sáu tuổi làm ngơ yêu cầu của ba nhỏ, còn hung hăng véo má papa. Nhãi con cười đắc ý, sau đó kéo tay em gái chạy mất dạng.

" Con báo nhỏ này!!!"

Tony lật đật bò dậy, sau đó lê lết cơ thể vào phòng tắm.

Hai bé con chào đời vào một ngày thu se lạnh, non nớt và bé bỏng như hai chú cún con. Tony lần đầu tiên chăm em bé, tay chân luống cuống không biết để đâu cho đúng. Hai đứa nhóc lúc mới sinh cũng không hề ngoan ngoãn chút nào, có lẽ là vì thiếu vắng pheromone của Steve. Ba tháng đầu Tony bị hành đến nỗi cả người rệu rã, hai đứa báo con kia mà òa khóc là rất dọa người. Tony bị tiếng khóc của chúng làm cho đầu óc choáng váng.

Aurelia lớn lên lại rất ôn hòa mềm mại, tính tình dịu dàng và trầm ổn, đặc biệt thích quấn lấy Tony. Cái tính cách này chắc là di truyền từ Steve rồi, bé con ngọt ngào đến nỗi gã tỉ phú nhũn cả tim.

Trái ngược hẳn với em gái, Daziel lại có tích cách hơi giống Tony, chính là cái kiểu ương bướng ngoài miệng nói không, trong lòng kêu có. Đứa nhóc này từ khi nhận thức được thế giới xung quang liền không chịu gọi papa, chỉ cần mở miệng ra là một câu Anthony, hai câu cũng Anthony. Cái xưng hô này không cách nào sửa được, Tony cũng bó tay.

Điểm chung hiếm hoi giữa hai anh em là trí tuệ thiên tài di truyền từ ba nhỏ và thể lực vượt trội hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Thật may mắn vì hai nhóc con này lớn lên trong môi trường lành mạnh, bằng không chúng sẽ là hai con báo phá hoại bậc nhất với sự ưu tú về cả trí tuệ và sức mạnh.

Tony nhìn bản thân trong gương, sau đó cúi đầu cười nhạt.

.

“ Anh ấy...sẽ ngủ bao lâu?!”

“ Có lẽ là một năm, hai năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm. Không ai nói rõ được.”

.

Đúng vậy, chẳng ai nói rõ được...

" Sáu năm rồi, Steve. Khi nào anh mới tỉnh lại đây?"

Tony lẳng lặng rời khỏi phòng tắm, gã ngồi ngẩn ngơ trên giường, sau đó đôi mắt lại lơ đãng nhìn về phía chiếc khiên treo trên tường.

Chờ đợi và chờ đợi, loại giày vò này vừa bức bối lại đáng sợ. Nhất là khi chính mình còn chẳng biết sẽ phải chờ đến bao giờ. Tony có cảm giác bản thân ngày càng bị bào mòn càng nhanh, nếu không có hai bé con, gã sẽ không chống đỡ nổi.

" Anthony."

" Danie, ba xuống liền đây, đừng có giục!!"

" Vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên em quên mất giọng nói của alpha mà em yêu nhất rồi sao?"

Tony khựng lại, bàn tay đang cầm áo sơ mi run lên nhè nhẹ. Gã quay đầu lại một cách máy móc, giống như một con robot bị thiếu mất những linh kiện quan trọng. Đôi mắt nâu nhạt kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước cửa, hai bé con nép phía sau anh. Steve dùng đôi mắt xanh biếc dịu dàng ngày nào mà nhìn gã, chăm chú và cưng chiều. Mái tóc của anh vàng óng như màu của nắng, trông anh giống như một chiến binh vừa trở về sau tin thắng trận vậy.

" S...Steve...?!"

" Anh còn tưởng em quên mất tên anh rồi."

Steve bật cười khe khẽ, sau đó nhẹ nhàng giang rộng hai tay với tên ngốc còn đang ngơ ngác. Anh nói:

" Lại đây nào, rượu vang của anh."

Tony gần như bật dậy theo bản năng, sau đó hấp tấp chạy về phía Steve. Gã nhào tới ôm lấy anh một cách hoảng loạn, sau đó ở trong lòng anh bật khóc, đem tất cả tủi thân trút ra ngoài. Gã nức nở gọi tên anh, hỏi anh vì sao bây giờ mới chịu tỉnh lại.

Steve bao bọc omega của mình trong vòng tay, cảm nhận mùi vị rượu vang mà mình nhớ da diết. Bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn, chẳng thể thốt lên lời, chỉ còn cách dùng hành động chứng minh, ôm lấy người mình yêu càng chặt.

" Anthony là đồ mít ướt!!"

Bé con Daziel bám lấy ống quần của Tony, bĩu môi chê bai không chút khách khí. Thế nhưng hai mắt của nhãi con đã phiếm hồng, sau đó liền khóc oa oa. Aurelia cũng ôm lấy chân ba nhỏ, hai mắt phủ một tầng nước mỏng manh, nức nở vài tiếng.

" Sau này...papa có thể không gặp ác mộng nữa rồi...đúng không?"

" Đêm nào cũng thấy Anthony mơ ác mộng hết...bọn con lo lắm..."

Hai đứa nhỏ được Steve ôm lên, lại giống như đã tìm được chỗ dựa vững vàng, nghẹn ngào để lộ ra nét trẻ con ủy mị đã bị đè nén từ lâu. Hai bé con khóc rất lâu, vừa ôm ba lớn vừa khóc, tựa như chú cún con đi lạc, thật lâu sau đó mới tìm được đường về nhà.

Steve vừa an ủi hai bạn nhỏ, vừa dịu dàng hôn lên khuôn mặt của bạn lớn hơn, sau đó cụng trán với Tony, thì thầm bên tai gã:

" Anh về rồi đây, Anthony."

.

Vậy là kết thúc rồi, một nhà bốn người hạnh phúc^^
Sẽ có ngoại truyện của Thorki nha, tui sẽ tiết lộ tung tích của đôi này, đảm bảo kích thích:))
À sẵn đây tiết lộ cho mọi người thông tin truyện mới luôn, chap đấu tiên sẽ đăng vào cuối tuần, lúc đó tui mới rảnh được


Cảm ơn mọi người đã đón đọc^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro