Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em có thể quên anh. Có thể vui cười vui vẻ chấp nhận việc em đã mất anh, chấp nhận việc anh vui vẻ bên người khác, chấp nhận việc anh coi em như người xa lạ. Sao cũng được. Anh vốn không còn tồn tại trong thế giới của em nữa. Thế nhưng khi những bài nhạc vang lên. Những bài nhạc trước kia em nghe được nhưng không thấu được. Nỗi đau dường như được phơi bày tất cả như bản thân mình tự móc ruột moi gan mình ra mà tự xem xét vậy. Nhạc. Từng lời nhạc, từng âm thanh đều làm em nghẹn. Nghẹn ở trong lòng. Chua xót. Đắng cay. Đau khổ. Từ bài nhạc này tới bài nhạc khác. Việc em có thể làm là cười tự giễu. Tự giễu mình yếu đuối, ngây ngốc và cố chấp. Tự giễu cái thứ âm thanh chết tiệt. Sao có thể lay động cảm xúc con người như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#foryou