Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi rời khỏi nhà, túi lẳng trên lưng vẻ như sắp bắt đầu một chuyến phiêu lưu lớn tận dãy Himalaya sừng sững. Qua những ngôi nhà trên phố, tôi lọt vào một đám trẻ con chơi nhảy lò cò, giọng chúng chói gắt ồn ào. Nhìn lên trời coi có mưa không, vài giọt nước rơi vào mặt tôi.

Bầu trời xanh ngắt không gợn mây. Một ngày Chủ nhật tuyệt đẹp. Bước qua những con phố, những cảm giác khác nhau vào và ra khỏi tâm trí tôi nhanh như lướt qua mấy dòng chữ. Mỗi khi buồn, tôi thường tìm đến cái thầm lặng, yên bình của cuộc sống- một phần như làm cho bản thân ta sống chậm lại, suy nghĩ mọi thứ theo một hướng tích cực hơn và nhận ra cuộc sống này đáng giá như thế nào.

Cầm trên tay chiếc máy ảnh, ngắm nhìn những em bé nghèo khổ, vất vả kiếm sống từ khi còn rất nhỏ, tôi bỗng thương chúng vô cùng...... Hình ảnh của Hà Nội lúc chiều tà quả thật đẹp và tĩnh lặng !

Đêm ấm và nặng nề. Mấy đám mây bông trôi ngang trời sáng lên nhẹ nhàng dưới ánh trăng mờ nhạt. Tôi ăn tối ở một nhà hàng vắng người, hướng ra hồ, rồi thả bộ chậm rãi theo bờ hồ Tây. Khi đi dạo, cả người tôi nhẹ bẫng, cảm giác khoan khoái sau khi ăn no , thư giãn và hòa mình vào bản nhạc không lời.

Kết thúc một ngày dài,một ngày đáng để ta suy ngẫm về sự bận bịu, cái xô bồ của cuộc sống làm con người ta quên đi niềm vui ....... Đột ngột, mọi thứ trở nên kì quặc, gần như quái đản. Dòng người trôi chảy trên đường tất bật vì những thứ tôi không hiểu nổi, dòng xe cộ tấp nập, những cột đèn đường, đèn giao thông nhấp nháy đổi màu, tiếng bước chân của chính tôi như đều trôi đến cõi nào xa xôi lắm. Như một đứa trẻ mộng du ban ngày, lại như có gì bó buộc, ước gì tôi tránh xa phố thị, xa tiếng ồn và đám đông chen lấn. Ôi, ước gì tôi có những dòng sông nước xanh biếc.Những thành phố xa lạ. Làm sao đến đó được!

Tôi dạo một vòng quanh khu đó.Trời lạnh dần. Đèn đường bật sáng, dẫu trời vẫn còn hừng thứ ánh chiều hôm nhiệt đới chưa tắt hẳn. Thời khắc nhập nhoạng đêm ngày, như thể ánh sáng đang dùng dằng giữa không trung. Hợp tâm trạng lắm. Tôi đổ lòng lên ánh sáng, lên thế giới xung quanh, hay thế giới và ánh sáng xung quanh đè xuống lòng tôi? Chẳng biết nữa. Đâu đó nhập nhoàng lưng chừng



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro