2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minho đeo găng tay vào kéo dây cảnh báo rồi chui qua để bước vào hiện trường. Theo báo cáo của Chan, vết cắt ở cổ rất bén, một nhát kết liễu nạn nhân. Có thể thủ phạm sử dụng dao cắt chuyên nghiệp, nhưng khi phân xác thì rất lóng ngóng, sử dụng vật nặng để đập vỡ xương chậu rồi mới cắt phần thân ra được.

Hyunjin đoán có thể nạn nhân đang ngủ và bị giết, thời gian tử vong vào tầm một đến ba giờ sáng. Và rất khó truy vết tội phạm khi ở đây không hề có camera.

"Kẻ sát nhân không tầm thường, hiện trường không để lại bất cứ manh mối nào, phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi thôi" Hyunjin chống nạnh nhìn vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt

"Thủ đoạn của hung thủ tàn nhẫn như vậy có phải là kẻ thù của nạn nhân không? Hoặc là tên này mắc bệnh tâm lý" Jeongin quay đi nén lại cơn buồn nôn của mình

"Cũng có khả năng, chúng ta phải điều tra mới biết, nhìn sơ mà có thể nói vậy thì kiến thức chuyên môn cũng vững đấy Jeongin" Minho vỗ vai cậu "Đi thôi, về đồn họp đã"

Sau khi Đội 1 họp xong cũng đã gần chín giờ tối. Seungmin hoa mắt vì đã thức quá lâu, cậu có vẻ kiệt sức. Minho lo lắng bảo cậu nên về nghỉ sớm để tiếp tục hỗ trợ phân tích tâm lý tội phạm của vụ án này.

"Hai vụ này chắc chắn cùng một thủ phạm, chỉ khác cách thức ở lần một thì nội tạng lòi ra ngoài, lần hai thì lại chia xác ra. Nhưng nạn nhân vẫn là người vô gia cư." Hyunjin đặt hai tay ra sau đầu, ngả ra ghế.

"Nạn nhân thứ hai có chút khác biệt. Hắn là một kẻ thất nghiệp gần đó, thích ăn uống, gái gú, cờ bạc, thỉnh thoảng còn lừa đảo và trộm tiền, thích uống rượu vào ban đêm. Cũng không vợ không con cái." Jeongin thêm vào

"Vậy là có điểm chung giữa hai nạn nhân, đã kiểm tra quan hệ xã hội chưa? Có kẻ thù nào không?" Minho đưa tay lên day day trán

"Em đã kiểm tra, những người mà anh ta kết giao không chỉ là những người từ các sòng bạc ngầm mà còn là những người chơi bài với nhau hàng ngày. Nạn nhân luôn là người thua, thường đưa tiền cho người khác. Nói một cách logic, không có kẻ thù." Hyunjin cung cấp thêm thông tin

Bang Chan gõ cửa rồi bước vào, trên tay là một xấp báo cáo kết quả sau khi khám nghiệm tử thi.

"Thời gian tử vong không sai lắm, trong thi thể có nồng độ cồn cao, sau khi uống say thì bị hại, vết cắt chỗ phân xác gọn gàng, hung thủ ra tay nhanh chóng dứt khoát, không phải là người lương thiện."

Bầu không khí trầm lắng một chút, từ lúc Minho đến Đội điều tra số 1 chưa từng gặp vụ án nào gây ám ảnh như vậy.

"Seungmin à, theo em thì thủ phạm gây án với mục đích gì?"

"Có thể là tâm lý biến thái, muốn thông qua việc giết người để làm dịu cảm xúc của bản thân. Trong hai vụ án, thủ đoạn của hung thủ đều rất tàn ác, không chút do dự, không để lại bất kỳ dấu vết liên quan nào. Không ngoa khi nói đó là tội phạm có IQ cao."

"Tôi ghét tội phạm IQ cao" Hyunjin cau có

"Seungmin à về nghỉ đi, anh chở em về" Minho đứng dậy đưa áo khoác cho Seungmin

"Em đi taxi được rồi hyung, anh cũng về nghỉ đi"

Seungmin lấy áo khoác rồi bước ra khỏi đồn cảnh sát, vẫy một chiếc taxi. Cậu ngồi dựa vào ghế, do quá mệt hay sao mà liền chợp mắt khi xe lăn bánh.

Seungmin mơ thấy một cậu bé không nhìn rõ mặt và một người đàn ông đứng trước cổng khu vui chơi náo nhiệt. Lúc đầu, bầu không khí giữa hai người xem như hài hòa, nhưng khi người đàn ông biết chiều cao của cậu bé đã không được miễn phí vé vào cổng nữa, đột nhiên tức giận, tát một cái vào má cậu bé.

Miệng của người đàn ông mở ra đóng lại, có lẽ đang mắng chửi cậu bé. Giấc mơ đột ngột kết thúc, Seungmin bàng hoàng tỉnh dậy.

"Tuổi còn trẻ đã vất vả như vậy rồi sao?" Tài xế lái xe thấy cậu đã tỉnh, liền chào hỏi và nói chuyện với cậu.

"Dạ vâng, hôm nay làm thêm giờ." Seungmin cười miễn cưỡng.

Người lái xe lẩm bẩm điều gì đó nhưng Seungmin không để ý, giấc mơ này quá chân thực, nhưng nó không giống câu chuyện cậu tự trải qua mà giống như một câu chuyện cậu nghe được từ miệng người khác.

Seungmin lắc đầu, tất cả là do hôm nay cậu mệt quá, ngày nào cũng đối mặt với hiện trường máu me thế này, không thể chấp nhận được, hơn nữa vụ án cũng ở khu vui chơi. Nghĩ như vậy cũng có vẻ hợp lý.

Xe taxi đi qua rất nhiều con hẻm hẻo lánh mới về đến nhà, trả tiền xe xong, cậu đi bộ mười mét dọc theo con đường tối om, mở cánh cửa gỗ ọp ẹp, bên trong nồng nặc mùi rượu, Seungmin cúi đầu.

"Thằng khốn nạn, mày còn biết về nữa à? Chết bên ngoài luôn đi, cái đồ khốn nạn không biết tốt xấu, tao nuôi mày có ích gì chứ, cũng không biết nấu cho bố mày một bữa cơm." Từ bên trong truyền ra giọng nói say xỉn của bố cậu

Seungmin im lặng thay giày, bắt đầu thu dọn mấy chai rượu vương vãi trên mặt đất mà không nói một lời nào, bố cậu ghét nhất là cái bộ dạng này của cậu, quơ tay lấy chai rượu bên cạnh đập vào sau lưng Seungmin.

Xoảng. Seungmin chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, mảnh vỡ thủy tinh văng tứ tung trên sàn, cậu chậm rãi đứng dậy, phớt lờ vết thương trên lưng, cầm cây chổi ở sau cánh cửa quét những mảnh vỡ bỏ vào thùng rác. Bố cậu có lẽ đã say đến mức bất tỉnh.

Trong không gian nhỏ bé chỉ có bóng tối, Seungmin bước vào phòng ngủ, bật đèn lên, lấy sổ tay viết nhật ký.

"Tôi đã gặp một vụ án lớn, một vụ án giết người hàng loạt khó điều tra. Mọi người đều rất vất vả. Tôi hy vọng mọi thứ trong tương lai đều tốt đẹp."

Cậu đặt bút xuống, chui vào chăn bông, thu mình lại thành một quả bóng, ôm chặt chăn bông rồi chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro