4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối quan hệ giữa Changbin và các thành viên Đội 1 không mấy tốt đẹp. Một phần vì anh khá ồn ào, thẳng tính có gì nói đó và thường khoe mẽ chiến tích giúp đỡ Đội 1 nhiều lần. Cả đồn cảnh sát đều biết anh rất muốn chuyển sang Đội 1 vì những vụ án hóc búa rùng rợn. Thái độ của Hyunjin mỗi lần gặp Changbin là rõ nhất, cậu không chào đón mỗi khi anh xuất hiện. Nhưng Changbin thì rất muốn lấy lòng điều tra viên giỏi nhất ở đây bởi vì khả năng quan sát của cậu khá tốt.

Anh nhớ về ba năm trước, chỉ với một giây liếc mắt Hyunjin đã nhớ rõ cả biển số xe trên đường vì trông nó khác so với bình thường, giúp Changbin có thể từ đó phán đoán các dấu vết và dần trở thành thám tử số một ở đây.

Việc sang Đội điều tra số 1 có lẽ không còn lâu nữa, Changbin chỉ cần phá thêm vài vụ án là có thể yêu cầu thuyên chuyển được rồi. Khả năng cao anh sẽ thay thế Minho và cạnh tranh với Hyunjin.

"Minho hyung, sao Seungmin lại bị thương vậy?" Changbin hỏi trong lúc Minho đang lái xe

"Anh không rõ, tí nữa hỏi cậu ấy sau"

Bọn họ đến hiện trường, Changbin bắt đầu xem xét từng dấu vết, ngoài những vệt máu của nạn nhân, không hề thấy sự tồn tại của hung thủ. Changbin thất vọng vì không tìm được gì khác so với tổ điều tra. Đang vắt óc phân tích thì có điện thoại từ Jeongin khiến Minho lại thêm một lần phẫn nộ.

"Hyung, chính là hung thủ lần trước, lần này ở phía Bắc thành phố."

Khi Minho chạy xe đến thì đã thấy Seungmin ở đó. Đúng như anh dự đoán, lại ở một khu vui chơi bị bỏ hoang, lần này thi thể xuất hiện trên đu quay.

Trạng thái chết còn kỳ lạ hơn, phần thân còn lại ôm phần đầu trong tay như tư thế bế trẻ con, tay ôm tay như thể nuông chiều, bảo vệ.

Minho sợ hãi trước suy nghĩ của chính mình, nhìn thấy sự nuông chiều trên một thi thể thật sự rất kỳ lạ.

"Nạn nhân là nam, bốn mươi tám tuổi, từng là công nhân sửa chữa gần đó, đã ly dị vợ vì bạo lực gia đình cách đây vài năm, không có con cái, thường kiếm tiền từ những công việc lặt vặt, thích uống rượu vào ban đêm. Phụ nữ quanh đây đều sợ gặp anh ta vào ban đêm." Yongbok thuần thục báo cáo với Minho.

"Không có thù oán gì cả. Vợ cũ của anh ta cũng đã lấy chồng nước ngoài và có một đứa con, đang sống rất hạnh phúc, không đến nỗi sống chết với anh ta chỉ vì chuyện hơn mười năm trước." Jeongin nói thêm vào

Khi Seungmin đang ghi chép thì nhìn thấy dây giày của mình bị lỏng, cậu chuẩn bị đặt cuốn sổ xuống đất nhưng lại bị sợ bẩn nên nói với Hyunjin.

"Hyunjin, cầm sổ giúp tôi được không, tôi buộc dây giày."

Hyunjin đang bận nghe tình tiết vụ án nên ừ một tiếng rồi tiện tay nhận lấy.

Có lẽ lúc ngồi xổm xuống quá mạnh nên trước mắt tối đen như mực, theo bản năng cậu vịn vào thứ gì đó bên cạnh, sau khi qua đi mới nhận ra thứ mình đang vịn là cột đu quay ở hiện trường.

Seungmin ngơ ngẩn, đồng tử đột nhiên co rút lại, ký ức không biết ở đâu tràn vào trong đầu, vô số hình ảnh chồng chất lên nhau, cậu đang muốn nhớ lại cái gì đó.

Sau khi thở hồng hộc, cậu chỉ nhớ được hai hình ảnh.

Hình ảnh đầu tiên là hình ảnh cậu đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao, đang ngả người về phía sau.

Hình ảnh thứ hai là hình ảnh cậu bị bố đánh đập khi còn nhỏ, cuộn tròn lại như một quả bóng và trốn trong góc.

Hình ảnh thứ hai rất quen thuộc.

Vậy hình ảnh đầu tiên có ý nghĩa gì? Gần đây có quá nhiều chuyện kỳ lạ, đầu óc Seungmin không thể xoay chuyển kịp.

Trải qua một buổi sáng bàng hoàng, đến lúc ăn cơm trưa, Jeongin, Yongbok và Jisung bất ngờ nói chuyện phiếm.

"Này, khu vui chơi là một nơi rất đẹp, tại sao kẻ sát nhân lại thích làm chuyện tàn ác ở một nơi đẹp đẽ như vậy chứ." Yongbok buồn bã thốt lên

"Không đoán được tâm tư của kẻ sát nhân. Đúng vậy, hồi còn nhỏ tôi đã từng mè nheo để cha mẹ đưa tôi đến khu vui chơi." Jisung nói

"Khi còn nhỏ, em nắm tay cha mẹ mình, họ bàn với nhau trêu chọc em, buông tay em trong đám đông, kết quả chơi lớn quá, phải báo cảnh sát mới tìm thấy em." Jeongin khều khều chiếc đũa lên mấy hạt cơm

Lắng nghe ký ức thời thơ ấu của họ, Seungmin cũng bắt đầu nhớ lại tuổi thơ của chính mình, dường như từ khi có ký ức, cuộc sống của cậu đầy rẫy những lời sỉ nhục và bạo lực, Seungmin chưa từng thấy hạnh phúc.

Changbin luôn thầm quan sát từng chi tiết trên mặt Seungmin và nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của cậu. Anh bước về phía cậu, đặt khay thức ăn lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên cậu.

"Seungmin à dạo này bố em khoẻ chứ?"

Seungmin giật mình khi nghe Changbin hỏi về bố mình, trong lúc đó cậu cũng đang nghĩ về ông ta. Chỉ là cậu không ngờ Changbin sẽ hỏi như thế.

"Sao anh lại hỏi về bố em?" Seungmin tỏ ra khó chịu

"Chắc em vẫn ở con hẻm đó nhỉ?"

Changbin nhìn cậu và mỉm cười, một nụ cười nửa miệng khó đoán và Seungmin không mấy hài lòng với câu hỏi này. Cả Đội 1 không ai biết về việc cậu ở đâu và sống như thế nào, nhưng tại sao Changbin lại biết và hỏi như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro