5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bangchan trải qua nhiều vụ án nhưng lần này khiến anh cảm thấy ghê tởm nhất. Thủ đoạn không những tàn ác mà còn rất tinh vi. Thi thể luôn được sắp đặt theo những tư thế hết sức kì lạ.

"Minho này, có bao giờ em nghĩ sẽ ngưng làm một việc gì đó mà em đã đam mê từ lâu chỉ vì thất vọng nhân sinh không?" Chan thở dài cầm ly cà phê trong tay nhìn xa xăm trên mái nhà của đồn cảnh sát

"Vụ án lần này quả thật gây ấn tượng rất xấu, nhưng chúng ta là cảnh sát, sẽ luôn gặp những kẻ biến thái như vậy"

"Anh có cảm giác tên hung thủ này có vấn đề tâm lý rất nặng, hắn ra tay hung ác như vậy không biết có phải thù ghét nạn nhân không"

"Vậy nên mới cần chúng ta điều tra. Hyung, nếu thấy mệt mỏi hãy nghỉ ngơi chứ đừng bỏ cuộc"

Minho vỗ vào vai Chan, anh biết lần này rất khó khăn vì kẻ thủ ác không để lại manh mối. Nhưng anh tin rằng Đội 1 đồng lòng sẽ cùng tìm ra được hung thủ.

Trong phòng làm việc, Hyunjin và Seungmin đang có cuộc nói chuyện về diễn biến tâm lý của hung thủ. Sau vụ án thứ ba thì bọn họ suy đoán điểm chung của nạn nhân đều là đàn ông trung niên, đều có thói hư tật xấu, không nghề nghiệp nhưng lại không có kẻ thù nào.

"Vậy thì hung thủ có thù ghét với những đặc điểm này của nạn nhân." Changbin nhếch mép

Minho cũng đồng ý với suy nghĩ này. Nhưng tại sao hiện trường luôn là khu vui chơi? Minho không ngạc nhiên khi thấy các điều tra viên khác có cùng câu hỏi với mình.

Đối với khu vui chơi...

"Lạ thật, em không có chút ấn tượng nào về tuổi thơ." Seungmin cười nhẹ nói.

Chờ đã!

Seungmin cau mày, hình như khi còn bé cậu đã đến khu vui chơi một lần, lúc đó mẹ cậu vẫn còn, ba người cùng nhau bước đến lối vào khu vui chơi nhưng bố mẹ Seungmin lại đột nhiên cãi nhau. Mẹ hất tay cậu ra, bố nén giận đi đến nơi bán vé nhưng lại phát hiện không có vé miễn phí, cần phải mua vé trẻ em.

Ông tức giận đùng đùng, dùng hết sức tát cậu một cái, chấn động não đến mức phải đưa thẳng vào bệnh viện.

Nhưng giấc mơ mà Seungmin gặp phải lần trước rõ ràng là chuyện của người khác, vậy tại sao lần này lại là ký ức của mình?

Một linh cảm xấu chợt hiện ra trong đầu.

Seungmin vội vàng xin nghỉ, loạng choạng về nhà, không thấy bóng dáng của bố, cậu chạy vào nhà vệ sinh, nhìn chằm chằm vào gương, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt gần như gớm ghiếc.

"Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai!"

Seungmin bất tỉnh trong một thời gian ngắn.

Khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang ngồi ở bàn học, trước mặt là cuốn nhật ký cậu viết hồi tiểu học.

Phía trên đột nhiên xuất hiện hai dòng chữ.

"Ta chính là ngươi, là người thương của chính mình."

"Hay nói cách khác, ta mới là ngươi."

Đầu óc cậu ong lên một tiếng, trống rỗng như bị ngắt kết nối.

Tầm mắt rõ ràng trở lại, Seungmin nhìn thấy một đoạn ghi âm trong điện thoại di động trên bàn, ngón tay run run mở ra, bên trong phát ra giọng nói mà cậu đã nghe hơn 20 năm, chính là giọng cậu.

"Ta là ai, ta là ngươi, hay nói cách khác, ta mới là ngươi."

"Có lẽ ngươi cũng nghĩ tại sao bản thân lại xuất hiện, nhưng ta cũng không nghĩ ra, chẳng qua không còn quan trọng nữa, tất cả sẽ kết thúc, mọi thứ sẽ kết thúc, chúc ngủ ngon mơ đẹp, Seungminie"

Đoạn ghi âm ngắn ngủi, sau khi nghe xong cậu lại bất tỉnh.

"Này, kết thúc đi." Seungmin vặn cổ

Ngôi nhà vắng vẻ không có người đáp lại.

'Chậc' một tiếng, hung thủ mặc chiếc áo khoác màu đen dưới gầm giường, đội mũ rồi đi ra ngoài nhưng không cầm chìa khóa, hắn sẽ không quay lại nữa.

Chạng vạng tối, những người trong đồn cảnh sát nhận được một cuộc gọi, bên kia là giọng nói vừa quen vừa lạ, nhưng đó là giọng điệu trêu chọc và khiêu khích mà họ chưa từng nghe thấy bao giờ.

"Sáu giờ tối, tòa nhà chưa hoàn thành ở phía Đông thành phố, có một mạng người đang chờ mọi người."

Tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ có bóng đen trong góc chậm rãi cúi đầu.

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện.

Bầu trời u ám xám xịt, đã cuối thu, những chiếc lá khô bên ngoài đung đưa, bị gió cuốn đi, rơi xuống đất, bị người qua đường giẫm lên vỡ tan tành.

Lúc năm giờ ba mươi phút chiều, Đội 1 phải chia nhau đi ba xe cảnh sát tìm kiếm phía Bắc thành phố mới thấy tòa nhà đang xây dở mà kẻ tình nghi nói.

Seungmin cũng đi theo, dù sao cậu cũng là chuyên gia tâm lý, có thể làm người khuyên giải hung thủ nếu hắn có ý định khiêu khích cảnh sát và hy vọng là hắn vẫn chưa ra tay.

Hung thủ đang đứng trên mép mái nhà, bên cạnh đang trói một người đàn ông, chính là bố của Seungmin.



*Mọi người nghĩ hung thủ là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro