The Wacky Offer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Min Young gọi lại cho cô vào tối hôm đó khi cô ăn trưa muộn.

"Giám đốc, thư ký của giám đốc Hyun Bin vừa gọi cho em. Anh ấy nói rằng giám đốc Hyun Bin đang trên đường đến nhà của chị và sẽ đến sau hai mươi phút nữa vì chị đã không trả lời cuộc gọi của anh ấy." Ye Jin nghẹn ngay khi nghe tin đó.

Sau khi cảm ơn Min Young, cô chạy vào phòng khách và dọn dẹp nó nhanh nhất có thể. Tiếp theo, cô lao đến tủ quần áo của mình để thay quần áo.

"Mình nên mặc cái gì bây giờ?"

"Mặc váy có quá lắm không nhỉ?"

"Mình có nên trang điểm không?"

"Mình đang nghĩ gì vậy, Son Ye Jin?"

Cô tự trách mình vì đã nghĩ như vậy, anh ấy thực sự hấp dẫn mình đến thế sao?

Cô quyết định mặc một chiếc áo phông cổ chữ U cùng với quần culottes màu đen. Và trang điểm nhẹ để che đi cảm giác nôn nao của cô từ đêm qua.

Ye Jin nghe thấy tiếng chuông và ngay lập tức nhấn nút mở từ hệ thống liên trong nhà khi cô nhìn thấy khuôn mặt của anh.

"Làm thế nào mà anh ấy biết mật khẩu của cổng trước?" Ye Jin lẩm bẩm với bản thân.

Khi anh ấy bước vào, Ye Jin hơi ngạc nhiên bởi vẻ ngoài giản dị của anh ấy với chiếc áo khoác cài khuy màu xanh hải quân và áo sơ mi màu mù tạt. Anh ấy cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen. Hào quang rất khác so với đêm qua nhưng cũng không kém phần sang trọng.

"Em đang nghĩ gì vậy, Ye Jin-ssi?" Anh ấy nói ngay khi cả hai yên vị trong phòng khách. Anh ấy hẳn đã nhận ra cô đã theo dõi anh ấy từ sớm.

Cô hắng giọng để che giấu sự lo lắng của mình.

"Bin-ssi, tôi nghĩ chúng ta nên tuyên bố cho báo chí rằng đêm qua là một sai lầm và chúng ta không có quan hệ với nhau." Cô khoanh tay trước ngực để thể hiện sự cứng rắn.

"Em không nhớ gì cả phải không? Hay anh nên giúp em nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua?" Hyun Bin phá lên cười.

Đợi đã, cái gì? Cô đã làm điều gì đáng xấu hổ? Cô đã không ngủ với anh ấy đêm qua vì sáng nay cô thức dậy với chiếc váy vẫn ôm sát cơ thể một cách hoàn hảo, điều gì thực sự xảy ra?

Tất cả những mảnh vỡ của cảnh đột nhiên lóe lên trong đầu Ye Jin.

........................

Đêm hôm qua

Cô bước ra khỏi xe thì cảm thấy có một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy, giúp cô bước ra.

"Ồ! Hyun Binssi! Tôi có thể chọc lúm đồng tiền của anh được không?" Cô thậm chí còn cho anh ấy xem một số aegyo khi cả hai đi bộ về khu chung cư của cô. Trời ơi, Son Ye Jin!

Cô nhớ anh ấy đã cười khúc khích. "Cẩn thận Ye Jin-ssi."

Cô đột ngột dừng lại trước khi cả hai đến tòa nhà, "Không không không, tôi sẽ không vào trước khi anh để tôi chọc vào lúm đồng tiền trên má anh."

"Em chắc chắn rất biết làm thế nào để chọc tức ai đó, huh? Được rồi, anh sẽ để em làm điều đó." Anh ấy quay đầu lại, để cô có thể chọc lúm đồng tiền của anh ấy. Sau khi chọc vào đôi má lúm đồng tiền của anh ấy, cô cảm thấy mắt mình mờ đi.

Cô vòng tay qua cổ anh ấy để tìm kiếm sự hỗ trợ và ánh mắt của cả hai chạm nhau ngay lập tức. Cô cho anh ấy một nụ hôn trên môi. Đồng tử của anh giãn ra vì ngạc nhiên. Cô lại đặt môi lên môi anh, lâu hơn trước. Môi anh không cử động.

Và, đây là điều tồi tệ nhất.

"Tôi không hấp dẫn với anh nên anh không muốn hôn lại tôi sao?" Cô thở ra nặng nề và tiếp tục cuộc nói chuyện vô nghĩa của mình.

"Em nên chấp nhận rủi ro cho anh, Ye Jinssi!" Giọng cô to hơn và mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm vào cả hai, có lẽ họ nghĩ đây là một cặp đôi đang đánh nhau. Không hài lòng với những gì cô đã nói trước đó, cô tiếp tục nói anh ta vì đã từ chối kế hoạch của tôi.

"Được rồi được rồi, anh hiểu ý của em và anh xin lỗi. Mọi người bắt đầu nhìn chằm chằm vào chúng ta, hãy vào trong trước và em có thể tiếp tục oán giận anh." Anh thì thầm vào tai cô và cô đẩy ngực anh.

"Không dễ đâu thưa anh! Tôi sẽ không để anh thoát dễ dàng như vậy đâu. Tôi sẽ-" trước khi cô có thể nói hết câu, anh đã nắm lấy quai hàm cô và hôn cô thật mạnh.

..........................

"Đúng, đó là lý do tại sao anh biết cổng trước của em. Anh đảm bảo em vào nhà đêm qua rồi anh mới trở về nhà." Anh bắt chéo chân và dựa lưng vào ghế sofa.

Cô cắn môi dưới và cảm thấy muốn đập đầu mình. Sao cô có thể ngu ngốc đến thế?

Trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì. Anh ấy đã nói điều gì đó điên rồ hơn nhiều so với những gì cô đã nói đêm qua.

"Anh sẽ cung cấp cho em một giải pháp đôi bên cùng có lợi cho chúng ta, Ye Jin-ssi. Anh sẽ là nhà đầu tư của em và em có thể sử dụng vốn của anh để xây dựng công ty của riêng em. Nhưng anh muốn yêu cầu một tay của em trong hôn nhân của chúng ta."

"Anh say à, Hyun Bin-ssi? Kết hôn? Chúng ta chỉ biết nhau từ khi nào, hai mươi bốn giờ? Ôi Chúa ơi!" Cô giơ cả hai tay lên trời trong khi chế nhạo anh ta.

"Anh đã có quan điểm của em. Nhưng ngay cả khi chúng ta phủ nhận tin đồn, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì trong khi những bức ảnh lại nói ngược lại. Ngoài ra, ba của em nói rằng chúng ta đã yêu nhau được gần một năm khi ông nội của anh gọi cho ông ấy sáng nay. Ông nội đã rất vui khi nghe điều đó, ít nhất một trong những đứa cháu của ông có vẻ muốn ổn định cuộc sống. Vì vậy, sáng nay ông nội đã nói chuyện với anh, nói rằng đây là thời điểm thích hợp để kết hôn. Ông nội bị ung thư phổi từ năm ngoái, Yejin-ssi. Và tình trạng của ông đang trở nên tốt hơn gần đây. Anh không mạo hiểm sức khỏe của anh ấy bằng cách từ chối ý chí của ông." Anh ấy bình tĩnh giải thích cho cô, mặc dù cô nghe thấy một chút bồn chồn trong giọng điệu của anh ấy.

"Son Hae Jin chắc hẳn đã nói với ba tôi về chuyện 'gần một năm'. Tôi xin lỗi vì anh trai tôi, Hyun Bin-ssi." Cô trả lời anh ấy, nhưng vẫn không biết câu trả lời thích hợp cho lời cầu hôn của anh ấy.

Hơn nữa, cô vẫn tò mò về lý do tại sao anh ấy có vẻ rất háo hức làm Theo ý muốn của ông nội. Ý cô là hôn nhân là một bước nhảy vọt lớn trong cuộc đời của một ai đó. Nhưng có vẻ như đây là một chủ đề nhạy cảm, cô đảm bảo sẽ hỏi anh ấy sau.

"Nếu em đồng ý với điều này như anh đã nói trước đây, anh sẽ là nhà đầu tư của em và anh sẽ cung cấp cho em các nguồn lực của mình. Điều đó về cơ bản bao gồm mọi thứ em cần." Cô có thể thấy sự bồn chồn của anh ấy ngày càng leo thang đến mức đau khổ dựa trên giọng điệu của anh ấy.

"Nhưng chúng ta phải ký một thỏa thuận trước hôn nhân liên quan đến cuộc hôn nhân của chúng ta và công ty kinh doanh." Kết hôn với anh ấy sẽ không tệ lắm phải không? Tôi có được những gì tôi cần để đạt được ước mơ của mình trong khi anh ấy cũng đạt được di nguyện của ông nội.

"Thỏa thuận" Sự bồn chồn và đau khổ của anh ấy tan biến ngay lập tức.

..........................

Hyun Bin và ye Jin đã nói về thỏa thuận trước hôn nhân ngay lập tức và sẽ ký sau tại văn phòng luật sư. Cô có liên hệ với bạn mình là Hyo Jin vì cô ấy là một luật sư thực sự giỏi và cũng là một người bạn thân của cô. Việc Hyo Jin tham gia vào chuyện này sẽ khiến cô bớt bồn chồn hơn.

Anh ấy đồng ý với lời đề nghị của cô vì anh ấy cũng biết về Công ty Luật Gong & Partners thuộc sở hữu của gia đình Hyo Jin. Sau khi cả hai nói chuyện về công việc kinh doanh và thảo luận về con số, chẳng hạn như số cổ phần mà anh ấy sẽ nhận được từ công ty của cô, cả hai tiến tới chuyện kết hôn.

"Đây có phải là một cuộc hôn nhân hợp đồng không, Hyun Bin-ssi?" Cô hỏi anh ấy chỉ để làm cho mọi thứ thực sự rõ ràng.

"Không, không phải Ye Jin-ssi. Anh tin rằng em biết rằng việc xây dựng một công ty sẽ mất nhiều năm, trải qua nhiều thử nghiệm và sai sót. Trừ khi có chuyện gì đó xảy ra và một trong hai chúng ta muốn kết thúc cuộc hôn nhân này."

"Vậy còn cảm xúc, nhu cầu của mỗi người chúng ta thì sao." Cô đã rất cố gắng để làm cho câu hỏi của mình nghe có vẻ khiêm tốn, nhưng anh ấy đã thẳng thắn nói ra.

"Ý em là tình dục?"

"Anh vẫn đang quan hệ thường xuyên, phải không? Em biết anh làm. Cả hai chúng ta đều biết tầm quan trọng của danh tiếng, đặc biệt là trong xã hội này. Anh không thể quan hệ tình dục với bất cứ ai trong khi kết hôn với em, Hyun Bin-ssi. Em không muốn mạo hiểm." Cô cương quyết nói với anh ấy vì cô không muốn sáng mai thức dậy trên mạng đã lan truyền tin chồng của cô vào khách sạn với một người phụ nữ nào đó. Nó chắc chắn sẽ hủy hoại danh tiếng của cô.

Nghe câu trả lời của Ye Jin, anh ấy rút ngắn khoảng cách của cả hai cho đến khi cô có thể cảm thấy hơi thở của anh ấy phả vào tai mình.

"Nếu anh không làm, thì em cũng vậy được không, Ye Jin-ssi."

"Thỏa thuận, đó sẽ là dễ dàng cho em."

"Anh hy vọng em sẽ không hối hận khi nói điều đó, Son Ye Jin!"

..............................

Hyun Bin đưa cho cô một chiếc hộp nhung màu xanh. Tên của Harry Winston được khắc bên trong nó. Cô nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng với một viên kim cương ngọc lục bảo trên nó. Viên kim cương ngọc lục bảo được bao quanh bởi những viên kim cương trắng nhỏ hơn. Chiếc nhẫn này chắc chắn rất mắc tiền.

Anh ấy chỉ nói "Em hãy mang nó đi, vì chúng ta sẽ công bố tin đính hôn vào tối nay."

"Em sẽ không nhận lời cầu hôn của anh như thế, Hyun Bin-ssi. Cuộc hôn nhân thứ hai của em có lẽ sẽ mất mười năm kể từ bây giờ. Tại sao em phải đợi lâu như vậy khi em có thể trải nghiệm nó ngay bây giờ? Em muốn một lời cầu hôn thích hợp từ anh." Cô đẩy lại chiếc hộp cho anh, cười lén và chờ đợi phản ứng của anh.

"Em chắc chắn biết làm phiền ai đó ngay cả khi em tỉnh táo, phải không? Được rồi nếu đó là điều em muốn anh làm". Anh ấy đứng dậy khỏi ghế sofa và cô đi theo anh ấy.

"Ôi Chúa! Anh không thể tin được là mình làm được điều này, hmmm được rồi được rồi-" Cô cười khi nghe thấy anh ấy lầm bầm nhưng vẫn đứng yên.

"Sẽ không được tính nếu anh chỉ nói những câu 'Em sẽ lấy anh chứ'. Anh hãy chắc chắn mình nói thêm một số câu trước." Nghe những gì cô nói, anh ấy đưa ngón tay vuốt tóc, duy trì sự tỉnh táo của mình.

"Son Ye Jin xinh đẹp, Son Ye Jin thông minh, Son Ye Jin đáng yêu và Son Ye Jin gian xảo. Người đã chiếm trọn trái tim anh ngay từ lần đầu gặp mặt, mới 27 tiếng trước. Người luôn làm anh khó chịu với những lời nói của cô ấy. Nhưng em vẫn làm anh sững sờ với đôi mắt cười đẹp lạ thường của em. Em sẽ cho anh vinh dự được trở thành chồng của em chứ?" Hyun Bin quỳ một gối nhưng khuôn mặt anh nói kiểu như "Em sẽ không dám nói không sau tất cả những gì anh đã làm."

"Vâng, thưa quý ông khó tính. Em sẽ làm vợ của anh!" Một nụ cười rời khỏi môi của cô trong khi anh ấy đứng thẳng dậy.

Khi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, anh ấy nói: "Anh hy vọng em thích chiếc nhẫn này, anh vừa nhận được nó chiều nay trước khi anh đến đây."

"Cảm ơn anh, Hyun Bin-ssi. Đối với chiếc nhẫn, em sẽ giữ nó ngay cả khi chúng ta ly hôn phải không?" Cô trêu anh ấy. Anh chỉ cười cho qua chuyện.

"Em không nghĩ rằng chúng ta nên gọi nhau một cách tình cảm hơn sao? Hyun Bin-ssi và Ye Jin-ssi nghe có vẻ trang trọng quá nếu chúng ta nhìn vào thực tế là chúng ta sắp kết hôn." Anh hỏi Ye Jin trong khi cô chiêm ngưỡng chiếc nhẫn tuyệt đẹp trên ngón áp úp cảu mình.

"À! Vậy thì em nên gọi anh là jagiya. Anh cũng sẽ gọi em là 'jagiya'. Em thử gọi anh là 'jagiya' xem?" Anh ấy hành động như một người chồng thực thụ của cô đấy.

"Jagiya!" Cô nói nhỏ, gần như thì thầm.

"Anh không thể nghe thấy em nói gì, jagiya. Em nói lại đi." Anh cố ý ghé sát tai vào môi cô.

"Jagiya!!" Cô hét vào tai anh ấy và anh ấy ngay lập tức lùi lại và xoa tai.

"Anh nghe rồi, anh nghe rồi. Em không cần phải hét to như vậy. À, em hãy để lịch trình của em cho anh vào tối thứ Tư được không, chúng ta sẽ gặp gia đình anh." Anh vừa nói vừa bước ra cửa.

"Được rồi, em sẽ nói với ba của em về kế hoạch của chúng ta tối nay." Cô tạm biệt anh ấy nhưng anh ấy đã ngăn cô lại bằng cách nắm lấy tay cô.

Anh hôn lên trán cô một lúc trước khi nói, "Đó là hình phạt vì đã hét vào tai anh lúc nãy." Ye Jin biết anh ấy đã mỉm cười khi nói điều đó, và cứ thế, anh ấy bước đi.

Ye Jin cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Cô không biết tại sao, nhưng cô luôn coi nụ hôn trán là nụ hôn thuần khiết nhất. Không giống như nụ hôn của 'người' thường bị dục vọng chi phối. Sau khi đóng cửa lại, Ye Jin lại ngồi xuống ghế sofa, nghĩ về nụ hôn lúc nãy và những gì cô nên nói gì với ba của mình tối nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro