Little Hyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ye Jin đã gọi cho ba cô ấy tối qua. Điều bất ngờ là ba của cô lại tiếp nhận thông tin một cách bình tĩnh và cho biết ông và con trai cả sẽ hẹn gặp cả hai vào thứ Sáu tuần này.

Sau khi cô ấy nói chuyện với ba mình, tin tức đã lan truyền trên internet. Nó chỉ đề cập đến việc Ye Jin và Hyun Bin đã yêu nhau một thời gian sau khi họ gặp nhau tại một bữa tiệc vào năm ngoái và hiện tại họ đã đính hôn.

Rất nhiều người đã bình luận về bài đăng mới nhất của cô ấy trên Instagram. Một số nói rằng họ mừng cho cô ấy, rằng họ sẽ sinh ra một em bé xinh đẹp. Tuy nhiên, số khác lại cho rằng Hyun Bin quá tốt so với cô. Điển hình là cư dân mạng ghen tị khi biết anh giám đốc đẹp trai và tài giỏi Hyun Bin đã bị sold out.

Tuy nhiên, bạn bè của cô ấy có một chút ngạc nhiên. Hyo Jin thậm chí đã gọi cho cô ấy ngay khi tin tức nổ ra. Họ biết trước đây Ye Jin miễn cưỡng kết hôn như thế nào. Cô ấy cứ nói rằng còn quá sớm để kết hôn, mặc dù cô ấy đã 30 tuổi.

Khi Ye Jin đến văn phòng của cô ấy vào sáng nay, mọi người đã chúc mừng cô ấy. Nhìn chiếc nhẫn kim cương ngọc đột nhiên nặng trĩu trên ngón tay cô. Cô ấy thực sự sẽ làm điều này? Điều gì sẽ xảy ra nếu kế hoạch cuối cùng không hoạt động như cô ấy nghĩ? Rốt cuộc, hôn nhân là một bước nhảy vọt lớn đối với bất kỳ ai. Và cô nên nói gì với gia đình anh vào thứ Tư này?

Trong lúc nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, Ye Jin chìm trong suy nghĩ. Cô không nghe thấy Min Young đã đứng cạnh bàn của cô.

"Đây là báo cáo từ giám đốc Park, Giám đốc." Min Young vừa nói vừa đặt bản báo cáo lên bàn Ye Jin.

"Ồ, em đang ở đây từ khi nào vậy? Em đã nói gì trước đó vậy?" Cô ấy trả lời Min Young và đôi mắt cô ấy tập trung trở lại.

"Em đã gõ cửa một lúc nhưng chị không trả lời em, Giám đốc. Vì vậy em mới đi vào, và hóa ra chị đang nghĩ về Giám đốc Hyun Bin. Em biết  chị vừa đính hôn, nhưng chị nhớ anh ấy nhiều đến thế à? Aigoo, đôi uyên ương." Min Young cười khúc khích và lấy tay che miệng để không bật cười.

"Ý của em là gì? Không, chị chỉ-" Trước khi cô ấy có thể kết thúc câu nói của mình, mắt cô ấy đã chuyển sang chiếc tivi trên bàn của mình.

Đó là tin tức từ hội chợ triển lãm thường niên gần đây do Tập đoàn Hyun & Co tổ chức. Trong khi người dẫn chương trình nói chuyện, màn hình hiển thị hình ảnh Hyun Bin phát biểu khai mạc và trả lời các câu hỏi của báo chí. Sự rung cảm giống như kinh doanh của anh ấy có thể được nhìn thấy một cách thấu đáo. Quả thật, anh vẫn đẹp trai như ngày nào.

Ye Jin thở dài khi biết tại sao thư ký của mình lại nói như vậy. Cô ấy mở bản báo cáo và nói, 

"Em biết cuộc hôn nhân này chỉ vì mục đích kinh doanh, phải không? Em biết chị không hẹn hò với ai kể từ khi đó, có thể là mãi mãi?'

"Tất nhiên là em biết, Giám đốc. Nhưng có lẽ sẽ không tệ lắm nếu có anh Hyun Bin làm chồng chị đâu."

"Uhmm, cũng không tệ lắm nhỉ?" Cả hai quay qua cười với nhau khúc khích.

***

"Em chưa bao giờ nói với anh về cô ấy! Anh thậm chí còn không biết em đang hẹn hò với bất kỳ ai cho đến khi anh đọc tin tức, đồ tinh ranh!" Hyun Bin cười khúc khích khi nghe anh trai Hyun Won cằn nhằn mình qua điện thoại.

"Ai bảo anh không bao giờ về nhà! Em chắc rằng eomma sẽ mắng anh khi anh trở về."

"Haish, chắc chắn mẹ sẽ làm thế. Hãy chắc chắn rằng em sẽ đón anh từ sân bay vào ngày mai, được chứ? Mang cả Hyun Joon nữa! Anh nhớ thằng bé."

"Được rồi, em sẽ gặp anh vào ngày mai." Hyun Bin cúp máy và cười toe toét đến mang tai, háo hức gặp lại người anh lâu ngày không gặp. Anh ấy ghi chú ngày mai sẽ tự mình đón Hyun Joon từ buổi học taekwondo trước khi ra sân bay.

***

Ngày hôm sau (một ngày trước khi Ye Jin gặp gia đình Bin)

Điện thoại của Ye Jin bất ngờ rung lên khi cô đang họp với đội marketing, đó là cuộc gọi đến từ Hyun Bin. Cô xin lỗi một lúc và nhấc điện thoại.

"Jagiya, em đang ở giữa một cuộc họp ngay bây giờ. Anh nói nhanh đi, Bin."

"Anh chỉ muốn hỏi thăm em thôi và đừng quên về ngày mai. Anh sẽ đón em lúc năm giờ." Hyun Bin nói qua đầu dây.

"Thực ra thì em hơi lo lắng một chút, nhưng em nghĩ mình ổn. Được rồi, em sẽ gặp anh vào ngày mai. Và đừng hôn em như thế nữa, đừng bao giờ làm vậy nữa." Cô ấy cắt ngang và Hyun Bin không thể nhịn cười khi nghe những gì cô ấy nói. Trêu chọc cô ấy là điều yêu thích mới của anh ấy.

***

Sau khi kết thúc cuộc họp, Ye Jin muốn hít thở không khí và đi dạo gần văn phòng của cô ấy. Cuối cùng, cô ấy đến một cửa hàng tiện lợi gần học viện taekwondo, tìm kiếm món kem vani yêu thích của mình trong tủ đông.

Khi cô chuẩn bị trả tiền cho cây kem của mình thì một cậu bé khoảng 12 tuổi ở quầy thu ngân bên cạnh đã quên mang theo tiền. Vì vậy cậu bé không thể trả tiền cho bánh mì và sữa chuối mà cậu bé muốn mua.

Thấy vậy, Ye Jin liền trả tiền cho cậu bé.

"Đây, cháu cầm lấy đi." Cô mỉm cười khi đưa bánh mì và sữa chuối cho cậu bé.

"Cảm ơn, noona xinh đẹp." Cậu bé cúi đầu và mỉm cười với cô. Hai má lúm đồng tiền xuất hiện khiến cô nhớ đến một người nào đó.

"Cháu gọi cô là Chị sao? Cô có thể bằng tuổi imo và samchoon của cháu đấy."  Ye Jin nói với cậu bé khi họ ngồi cạnh nhau trong cửa hàng tiện lợi. Cô ấy ăn kem của mình trong khi cậu bé uống sữa chuối của mình.

"Không ạ, noona. Anh trai của em-"  trước khi cậu bé có thể tiếp tục câu trả lời của mình, chiếc điện thoại đeo quanh cổ cậu bé đổ chuông và cậu bé ngay lập tức bắt máy.

"Appa, ba đã tới chưa? Được rồi, con sẽ đi bộ về." Cậu bé nói với người trên điện thoại.

"Tạm biệt noona, cảm ơn chị rất nhiều vì bánh mì và sữa. Em cần phải quay lại vì appa của em đã đón em và hiện đang đợi em ở gần đây."

"Ồ, Em nên đi luôn đi. Bảo trọng nhé? Tạm biệt." Ye Jin vừa nói vừa vẫy tay với cậu bé và cậu vẫy lại khi bước đi.

***

Ye Jin bồn chồn cả ngày và không thể ở yên một chỗ. Cảm thấy bất an vì hôm nay là ngày cô được gặp gia đình Hyun Bin.

Ye Jin trở về nhà của mình vào khoảng 2 giờ chiều và chuẩn bị sẵn sàng. Cô quyết định mặc một chiếc váy midi hoa màu kem ôm lấy cơ thể cô một cách tuyệt đẹp.

Chiếc váy khá trang trọng, nhưng vẫn mang lại một chút giản dị. Một chiếc váy hoàn hảo để mặc khi cô gặp gia đình chồng sắp cưới của mình.

Khoảng 4 rưỡi, cô nghe thấy tiếng chuông và lập tức ra mở cửa.

Hyun Bin nhìn cô ái ngại một lúc.

"Hôm nay em rất đẹp."  Anh vô thức mờ đi và một nụ cười nở trên khuôn mặt anh. Cô bật cười khi nghe thấy anh khen cô nhưng tim cô hơi đập khi nghe điều đó."

"Anh vào đi, em đi lấy túi trước."  Anh hắng giọng sau khi nhận ra những gì mình đã nói trước đó khi đi về phía phòng khách.

Sau khi cất đồ đạc vào túi, Ye Jin từ trong phòng đi ra, ngồi bên cạnh anh.

"Được rồi, em nên nói gì về chúng ta? Mẹ của anh có phải là mẹ chồng chaebol điển hình của Hàn Quốc ghét con dâu như trong phim truyền hình không? Những gì về ba của anh? Em không thể tìm thấy bất cứ điều gì về ông  trên internet." Giọng nói run run và đôi chân của cô ấy không thể đứng yên.

"Bình tĩnh nào,jagiya. Không cần phải lo lắng. Anh chắc chắn rằng gia đình anh sẽ yêu thương em. Chỉ cần hành động như em thường làm là được rồi." Lời nói của anh khiến cô bình tĩnh hơn một chút trước khi anh nói thêm điều gì đó khiến tim cô thắt lại.

"Mặc dù vậy, mẹ anh có thể đáng sợ. Em cần phải xem những gì em nói khi em đang nói chuyện với bà ấy." Bin mím môi để không bật cười thành tiếng sau khi nhìn thấy phản ứng của Ye Jin.

***

Trên đường đến biệt thự của nhà anh, họ dừng lại ở cửa hàng hoa để mua một bó hoa mẫu đơn cho mẹ của Hyun Bin mà Ye Jin đã đặt trước đó.

Sau 30 phút đi xe, họ đến dinh thự lớn của nhà anh. Sau khi Hyun Bin đỗ xe, họ đi về phía cửa trước lớn và một người phụ nữ khoảng 50 tuổi đã đợi sẵn họ.

"Chào buổi tối, cậu Hyun Bin và cô Son Ye Jin."

"Tại sao dì quá trang trọng như vậy, ahjumoni. Cứ gọi con là Hyun Bin như dì vẫn thường gọi."

"Dì đã chăm anh từ khi anh còn học tiểu học."

"Vợ chưa cưới của con đang ở đây, Bin-ah. Ta nên làm thủ tục một lần." Cả hai cùng cười và Hyun Bin giới thiệu họ với nhau. Sự gần gũi của họ sưởi ấm trái tim cô.

"Ye Jin, đây là dì Sim. Dì ấy đã giúp mẹ anh chăm sóc anh và cả gia đình hơn hai mươi năm rồi. Ahjumoni, đây là vị hôn thê của con, Son Ye Jin."

"Rất vui được gặp cô, cô Son Ye Jin." Sim ahjumoni bắt tay Ye Jin.

"Dì gọi cháu là Ye Jin, ahjumoni. Giống như dì đã gọi Hyun Bin trước đây."  Cô mỉm cười với bà.

"Như vậy có được không nhỉ?"  Sim ahjumoni cười và nói rằng cả gia đình đã đợi họ trong phòng tắm nắng.

Khi họ chuẩn bị rời đi, một cậu bé quen thuộc xuất hiện trước mặt họ.

"Hyun Joon ah!" Bin gọi thằng nhỏ.

"À, thằng bé rất nóng lòng được gặp con đấy, Hyun Bin-ah. Vì vậy, thằng bé muốn đợi con ở đây." ahjumoni nói.

"Noon xinh đẹp! Tại sao chị ở đây?" Hyun Joon hỏi trong khi cười toe toét đến tận mang tai.

'Ồ không, không, bây giờ mình có thể thấy những điểm giống nhau của họ. Chính vì thế mình cảm thấy quen thuộc với nụ cười má lúm đồng tiền. Mình cũng sẽ trở thành một người mẹ bên cạnh trở thành một người vợ sao? Nhưng mình chưa bao giờ nghe nói rằng anh ấy đã kết hôn trước đây, có thể là một tai nạn khi anh ấy còn trẻ?' Tâm trí của Ye Jin mất kiểm soát và cơ thể cô đứng yên, không thể di chuyển.

"Hyun Joon biết cô ấy sao?" Hyun Bin hỏi Hyun Joon.

"Vâng, Joon đã gặp chị gái ngày hôm qua." Hyun Joon bẽn lẽn nói nhỏ vào tai Hyun Bin.

Và bùm! Quả bom đã được thả xuống. Ye Jin nhớ những gì Joon đã nói ngày hôm trước về việc ba của cậu bé đã đợi để đón cậu sau giờ học võ.

Không thể chịu đựng được tin tức, cô ấy nói với Sim ahjumoni "Ahjumoni, cháu cần đi vệ sinh, làm ơn." và ahjumoni dẫn đường cho cô ấy.

Khi vào trong, cô ấy ngồi trong tủ quần áo và đưa tay vuốt mái tóc rối bù của mình. Căng thẳng về những gì phải làm tiếp theo. Một lúc sau, cô chỉnh đốn lại bản thân và đứng trước bồn rửa mặt, soi mình trong gương.

"Mình có thể làm điều này, Ye Jin-ah! Một đứa con trai 12 tuổi? Không có gì. Mình chắc rằng mình có thể làm điều này. Không có đường quay lại nữa rồi!" Cô tự thuyết phục mình.

Sau 15 phút, Bin lo sợ có chuyện gì xảy ra với Ye Jin nên gõ cửa phòng vệ sinh. Ye Jin ngay lập tức mở cửa và đối mặt với anh.

'Em có sao không Ye Jin? Có gì không ổn sao?" Khuôn mặt lo lắng của anh ấy có thể được nhìn thấy rõ ràng.

"Hơi bất ngờ nhỉ? Anh có một đứa con trai 12 tuổi?"

"Ý của em là gì? Anh không hiểu." Một cái nhìn bối rối lướt qua khuôn mặt anh.

Thấy Hyun Bin không hiểu ý mình, cô gần như hét vào mặt anh 

"Hyun Joon! Thằng bé rõ ràng là con trai của anh; cả hai trông rất giống nhau. Ngay cả thằng bé cũng có lúm đồng tiền của anh."

Hyun Bin đã phá lên cười điên cuồng trong cả phút sau khi nghe những gì cô ấy nói. Anh thậm chí còn rơi nước mắt vì cười quá nhiều.

"Đây là lý do tại sao anh thích trêu chọc em, Jagiya. Em và sự sáng tạo của em không bao giờ làm anh thất vọng." Hyun Bin nghĩ khi thấy cô chăm chú nhìn anh.

"Em nghe kĩ nhé, Ye Jin. Hyun Joon là em trai của anh."

"Không, thằng bé không phải! Làm thế nào một người đàn ông 34 tuổi có thể có một đứa em trai chỉ mới 12 tuổi? Đừng cố lừa dối em!"

"Em nghe anh nói, Jagiya. Hãy nhớ rằng em không tìm thấy bất cứ điều gì về gia đình anh ngoài ông nội trên internet trước đây? Đó là vì là ba anh là con một nên ông ấy không tham gia vào tập đoàn Hyun & Co. Ông làm bác sĩ giải phẫu thần kinh, còn mẹ anh là giáo sư khoa học chính trị tại Đại học Yonsei. Cũng như anh trai của anh làm phóng viên Nat Geo, công việc đòi hỏi anh ấy phải di chuyển mọi lúc. Mặc dù mọi người trong xã hội luôn muốn tìm hiểu về gia đình của anh, nhưng gia đình anh tránh xa giới truyền thông, giữ sự riêng tư của họ." Anh giải thích cho cô ấy trong khi nhìn vào mắt cô ấy.

"Em ghét anh. Sao không nói cho em sớm hơn." Cô vỗ vào ngực anh giữa những lời nói của mình. "Sao anh không nói trước với em! Anh có biết là em đã hoảng sợ thế nào không?"

Anh để cô đánh vào ngực anh và cười một lần nữa giữa những lời nói của anh. "Bởi vì em tự mình đi đến kết luận đó thôi."

"Được rồi, anh biết đây cũng là một phần lỗi của anh. Anh đã không nói với em trước. Anh xin lỗi, em muốn đổi lại điều gì?"

"Vậy thì hãy đến Baskin-Robbins trên đường về nhà. Em muốn ăn chiếc bánh dâu." Cô vừa nói vừa lườm anh. Nghe yêu cầu của cô khiến anh càng cười nhiều hơn. Anh ấy nghĩ rằng cô ấy sẽ yêu cầu anh ấy mua cho cô ấy một chiếc ô tô hoặc thậm chí là cổ phần trong Tập đoàn Hyun & Co.

"Được rồi, chúng ta hãy đến đó trên đường về nhà."

"Anh phải mua cho em hai chiếc bánh lớn đấy."

"Anh sẽ mua cho em toàn bộ bánh ở đó. Được chứ?" Anh ấy vừa nói vừa vuốt hẹ lên mái tóc của cô.

Cả hai cùng nhau bước vào phòng khách lớn mà cả gia đình của anh đang chờ họ ở trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro