|1| Những Bức Thư Không Thể Gửi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân gửi Iris,

Cuộc sống cùng gia đình mới của cậu thế nào? Tôi thì vẫn ổn, làng của chúng ta cũng thế. Tôi nghĩ cậu đã có khoảng thời gian tuyệt vời nhỉ. Cậu rất khao khát có được tình yêu thương của gia đình mà, nên tôi đoán cậu đang rất hạnh phúc. Tôi rất muốn lớn nhanh thật nhanh để đến thủ đô thăm cậu.

Cậu còn nhớ đến tôi chứ? Tôi đợi mãi không thấy hồi âm của cậu. Tôi thật sự rất rất nhớ cậu.

Clyde Vincent.

Cầm bức thư cùng nhành hoa được gửi kèm trên tay, hốc mắt Iris đã nhoè nước. Cô bé ngã khuỵu xuống sàn nhà mà khóc nấc lên từng đợt. Cô nhớ làng Acacia của cô. Nhớ từng tán cây, từng cánh chim thân thuộc. Đó mới là nơi cô thuộc về. Và cô nhớ cả cậu, Clyde, rất rất nhớ.

Iris đưa tay lau nước mắt trên mặt, tiếng nấc vẫn vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Cô sống có tốt không? Một câu hỏi rất dễ nhưng rất khó để trả lời. Là tốt hay không tốt?

Nhìn không gian tối đen xung quanh mà xem. Ở đây chỉ tốt hơn nhà chủ cũ của cô mà thôi. Nhưng nó không bằng một góc của Acacia, không bằng một góc nhà phu nhân Black cô từng ở.

Với bản tính của Iris, cô không mong cầu những thứ xa hoa. Vì thế mà nhà Bá tước cao sang lại chẳng bằng nhà phu nhân Black-một thương nhân có tuổi.

Thế thứ cô mong cầu là gì?

Như Clyde đã nói, đơn giản chỉ là tình thương mà thôi.

Thế sao được sống cùng cha mình mà cô chẳng thể thấy hạnh phúc?

Iris co ro thân mình lại, cô nhớ lại cảm giác đau buốt khắp người. Trên người cô không có chỗ nào là không có vết bầm tím cả. Nhưng những vết thương bên ngoài này làm sao sánh bằng nỗi đau trong tim.

Nỗi đau trên da dường như đã quá quen thuộc đến mức cô bé chẳng còn bận tâm nữa. Cô bé tự hỏi vì sao Clyde lại bảo cô không hồi âm? Cô rõ ràng viết thư đều đặn cho cậu mà.

Cạch!

Cánh cửa bật mở. Căn phòng tối om của cô được ánh sáng hắt vào trông dễ nhìn hơn. Iris ngước gương mặt có chút sợ hãi lên đối diện với người ở cửa.

Một phu nhân mặt lạnh tanh. Gương mặt bà cao quý hơn mẹ cô cũng nghiêm khắc hơn. Cơ thể Iris bất giác run rẩy nhìn theo từng cử động của bà ấy.

_Iris Walter.

Phu nhân Bá tước gọi cô rất từ tốn nhưng cô bé vẫn cảm nhận được sự uy hiếp trong đấy. Iris sợ sệt nhích đến gần phu nhân. Một nỗi sợ vô hình không phải tự nhiên mà có. Nó được hình thành từ những vết thương trên da, từ những vết bầm còn chưa hết, những vết xước chưa ngừng chảy máu.

_Mày không còn là Iris Miller nữa nên phải nhớ cho kĩ thân phận của mình. Dù mày có là đứa con rách nát nhà Walter đi chăng nữa, cũng không được giao du với bọn dân thường!

Iris sợ hãi gật gật đầu. Cô bé đã hiểu vì sao những bức thư của mình không đến được tay Clyde. Cô không có được sự tự do, cô chỉ là đứa con hoang của nhà Walter không hơn không kém.

Phu nhân Walter hài lòng cất bước quay người đi. Không riêng gì phu nhân, tất cả những người trong nhà Walter đều là nỗi sợ, đều là sự ám ảnh của Iris.

Iris ước bản thân không mang họ Walter. Cô bé từng ước có cha, có một gia đình. Nhưng giờ thì cô đã triệt để hiểu rõ, cô không có tư cách có một gia đình trọn vẹn. Cha không thương cô, cô có thể ép ông bằng cách nào đây? Mẹ cô thì đã bỏ đi từ lâu, cô có thể ép bà quay trở về sao?

Iris ngồi dựa người vào tường, nước mắt lại bắt đầu rơi. Thật nhớ khi còn là hầu nữ của phu nhân Black. Thật nhớ khi được cùng Clyde đi học, ngồi ngắm cảnh trên Thung Lũng Ngàn Cỏ.

.

Lần đầu tiên cô đến Acacia là khi nào nhỉ?

Iris hơi nghiêng người nhìn ra cửa sổ xe lửa. Miệng cô bé hơi mỉm cười. Iris cảm thấy tâm trạng hôm nay rất tốt, cả chuyến đi hầu như không có tí mệt mỏi nào. Trên tay cô bé cầm chắc một thanh chocolate hơi mềm và trông không hấp dẫn cho lắm. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy. Ngoài vẻ mặt hồng hào, sáng ngời của cô bé là có chút quý phái ra thì từ đầu đến chân cô bé trông khá luộm thuộm. Mái tóc trắng lạ thường được tết sang hai bên kĩ càng là vậy nhưng vẫn bị rối nhẹ ở phần mái. Chiếc váy cô bé mặc hơi nga ngả màu vàng nhạt, vài chỗ được chắp vá tỉ mỉ.

Người phụ nữ ngồi cạnh cô bé trông rất mệt mỏi. Bà tựa đầu vào lưng ghế, ngủ ngon lành, mặc cho âm thanh ồn ào mà xe lửa tạo ra. Nhưng khác với Iris, người phụ này sở hữu mái tóc đen óng ả và được búi gọn gàng ở phía sau.

Iris cắn nhẹ, ăn một cách dè chừng thanh chocolate rồi lại nhìn ra cửa sổ đầy nắng. Cảnh vật mùa thu đẹp như tranh vẽ vậy. Những tán cây ở ngôi làng nhỏ này hầu hết đều đang chuyển màu, cái màu cam ấm nóng giữa cơn gió lạnh mùa thu. Trái với sắc cam rực lửa này, bầu trời lại trong xanh và cao như dịu đi màu đỏ của những tán lá mùa thu. Thiên nhiên muôn màu muôn vẻ, dù nhìn thế nào cũng không chán. Iris khẽ nhắm mắt hít thở không khí trong lành nhưng cô bé lại quyết định mở to mắt hết cỡ. Cô bé muốn ghi nhớ hết tất thảy khung cảnh hoàn mỹ này.

Bất chợt, cô bé giật mình. Cô bé cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Iris quay đầu một cách chậm rãi, mắt hơi hướng sang hàng ghế bên kia. Cô bé bắt gặp một gia đình trông rất hạnh phúc. Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trên tay ông là tờ báo mới nhất hôm nay. Vợ ông ấy ngồi đối diện, khoác lên mình bộ váy của một quý bà đích thực. Vị phu nhân cao quý ấy đang ngồi đan một chiếc khăn quàng cho mùa đông sắp tới. Iris thầm nghĩ:"Không thể là hai người họ được. Hai người họ trông có vẻ rất tử tế và khá bận rộn, làm sao có thể nhìn mình kia chứ?" Nhưng rồi ánh mắt của cô bé giao phải một "quý ông nhỏ" đang nhìn chăm chăm vào cô bé. Nói đúng hơn là mái tóc của cô.

Iris hơi cúi đầu, vội tìm nón giấu đi vẻ xấu xí của mình. Tìm không thấy nón đâu cả, Iris thoáng bực mình, chuyển hết mọi rắc rối lên đầu "quý ông nhỏ". Cô bé trừng mắt, chân mày hơi chau lại nhìn nghiêm nghị sang "kẻ nhìn trộm" kia. Iris dùng mọi trí nhớ của mình để cư xử giống mẹ khi giận, nhằm đe doạ "quý ông nhỏ". Nhưng "quý ông nhỏ" quả thật là một quý ông hoàn hảo từ vẻ ngoài đến cách kiềm chế cảm xúc. Cậu bé tuy có hơi sợ ánh mắt của Iris nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh rồi trừng mắt lại với cô. Lần này thì đến lượt Iris giật mình, nhưng cô bé không như "quý ông nhỏ" mà quay sang khẽ kéo vào váy áo của người phụ nữ bên cạnh.

Người phụ nữ vẫn còn hơi ngáy ngủ. Bà bị đánh thức như vậy thì có hơi cáu, nói với cô bé:

_Iris, đừng ồn!

Iris mím nhẹ môi dưới, tay từ từ buông vạt áo mẹ ra rồi tiếp tục quay sang ngắm nhìn cửa sổ. "Quý ông nhỏ" ngồi bên này thấy hết mọi chuyện, cậu bé không hiểu vì sao Iris đột ngột không làm trò với mình nữa thì cũng quay sang giật nhẹ váy của mẹ.

Mẹ cậu buông chiếc khăn đang đan dở xuống, quay sang hỏi:

_Clyde, có chuyện gì thế con yêu?

"Ồ, hoá ra "quý ông nhỏ" tên là Clyde!"-Một ý nghĩa vụt ngang qua tâm trí cô bé. Nhưng thứ Iris để tâm hơn là câu nói của người phụ nữ đấy. Mi mắt của Iris khẽ cụp xuống. Cô bé đang tự hỏi mẹ đã gọi mình là "con yêu" được mấy lần? Nhưng cô bé không tài nào nhớ được. Chẳng lẽ lại chẳng có lấy một lần?

Clyde thì thầm hỏi mẹ:

_Sao cậu ấy lại không nhìn con nữa?

Bố cậu bé nghe xong thì hơi nhướn mắt nhìn sang Iris rồi lại tiếp tục đọc. Mẹ cậu thì khác, bà quan sát Iris rất kĩ rồi lựa lời nói với Conal:

_Có lẽ bạn ấy thích ngắm khung cảnh tuyệt vời ấy hơn!

Clyde không phục nhìn sang Iris. Cậu bé không hiểu nổi, cảnh vật thì đẹp ở đâu chứ? Clyde không hiểu được vẻ đẹp của con đường tẻ nhạt này thì có gì thú vị. Bản thân cậu cũng chán ghét thị trấn Acacia nhỏ bé của mình. Acacia không nhiều cửa tiệm như Charmine-một nơi hiện đại, tấp nập hơn cái thị trấn tẻ nhạt một màu. Người dân ở Acacia đa phần là nông dân, số ít còn lại là thương buôn và gia đình cậu nằm trong phần số ít đó.

Iris khác với những đứa trẻ cùng tuổi, cô bé thích làng quê yên bình tràn ngập mùi hương của cỏ xen lẫn vị nồng của đất. Có lẽ, cô bé từng đi nhiều nơi, từng lang bạt đó đây nên cô bé thích sự yên tĩnh thay vì sự bề bộn của phố phường. Chuyến đi đến Acacia là chuyến đi tuyệt vời nhất, cũng là chuyến đi mà Iris háo hức nhất từ trước tới giờ. Cô bé nghe những người bạn ở khu ổ chuột cũ cô bé từng sống bảo rằng học phí ở các thị trấn nhỏ không đắt đỏ. Như vậy có nghĩa là Iris sẽ được đi học ở Acacia, lại thêm một lí do để cô bé yêu thị trấn này.

Tiếng còi tàu báo hiệu đã đến trạm, bánh xe xình xịch dừng lăn bánh. Hành khác trên tàu thu dọn hành lí rồi nhanh chóng xuống tàu. Iris cũng gấp gáp bỏ thanh chocolate vào túi áo, nhanh nhảu đứng dậy. Cô bé không nỡ đánh thức người mẹ đang ngủ say của mình nên chỉ lẳng lặng đem đống hành lí lỉnh kỉnh đồ đạc xuống. Nhưng vóc dáng Iris quá nhỏ bé, cô bé quá gầy nên dù dẻo dai đến đâu cũng không thể mang nổi hành lí.

"Quý ông nhỏ" ở dãy bên thấy cô bé loay hoay mãi nên có lòng tốt đi sang:

_Quý cô cần giúp một tay không?

Iris đang cúi người thì bất ngờ quay sang nhìn cậu. Clyde hai tay để trong túi quần ra dáng chững chạc. Cậu bé cười thân thiện tỏ ý muốn giúp đỡ. Iris không để tâm tiếp tục gắng sức nhưng cô cũng muốn bắt chuyện:

_Với thân hình nhỏ bé đó sao cậu bé?

Clyde nghe xong thì đôi lông mày hơi nhíu lại, bộ dáng có chút không vừa ý, khó hiểu hỏi:

_Cậu bé?

Đáp lại lời cậu bé là sự im lặng. Iris không muốn phí sức nói chuyện với cậu. Cô bé khom người, dùng hết sức nâng hành lí lên. Cô bé dùng toàn lực vào tay, người hơi ngả về sau. Nhìn bộ dáng chật vật của cô bé, Clyde vốn tính ga lăng nên không tính toán tiến đến. Cậu bé giành hành lí từ tay Iris:

_Để xem cậu bé này có thể làm gì!

Clyde cao hơn Iris tận một cái đầu. Từ nhỏ đã sống trong sung sướng nên thân hình cậu bé cũng có da, có thịt không ốm yếu như Iris. Clyde để hành lí cô bé xuống sân ga. Sau đó, cậu bé quay người, đưa tay ra về phía cô:

_Cho phép tôi chứ?

Iris không hiểu lời cậu nói gì nên đứng yên không động đậy. Clyde khẽ cười nói tiếp:

_Đưa tay cho tôi, thưa quý cô!

Cô bé hiểu ý cậu nhưng có chút rụt rè. Trước nay chưa từng có ai nói với cô như vậy. Iris sinh ra đã định sẵn là nô lệ, như mẹ cô nên cô bé không có khái niệm bản thân sẽ được đối xử tử tế. Chuyến đi đến Acacia cũng vì mục đích phục vụ chủ nhân, chủ nhân mới của cô bé sống ở Acacia.

Clyde thấy cô bé im lặng không đáp cũng chẳng nhúc nhích liền tiến tới nắm lấy tay cô, dìu cô xuống. Cậu bé còn lém lỉnh làm điệu bộ cúi chào như một quý ông thực sự:

_Thật là vinh hạnh của Clyde Vincent tôi đây!

Iris bất ngờ dưới thái độ của cậu nên nhất thời không biết nói gì. Cô bé tự hỏi có nên nói tên của mình cho phải phép hay không. Cô bé có chút lưỡng lự nhưng rốt cuộc vẫn đáp lại:

_Iris Miller.

Clyde cười dịu dàng với cô bé. Cậu bé buông tay cô ra rồi lại dúi vào tay cô món quà nhỏ của mình. Clyde chẳng để Iris kịp phản ứng đã quay người đi vội nhưng cậu bé không quên vẫy tay chào cô:

_Chúc ngon miệng, quý cô Miller!

Iris nhìn vào lòng bay tay mình. Hai thanh chocolate thượng hạng lần đầu tiên cô thấy trong đời. Đôi mắt cô bé tròn xoe, tràn ngập niềm vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẫng lên nhưng cô bé kiềm lại được. Iris bỏ "báu vật" mình vừa được nhận vào túi rồi quay người lên lại tàu gọi mẹ mình dậy.

Khói tàu bay trên nền trời ngả về đêm. Nơi sân ga người người đi đi lại lại nhưng hầu hết đều là những người già, những người nhớ về quê hương Acacia nhỏ bé nhưng ấm áp này. Có lẽ, khi còn trẻ họ từng trải qua nhiều chuyến đi, đi đến những nơi rực rỡ sắc màu, đầy điều mới lạ. Họ khi ấy yêu thích sự náo nhiệt, sự rộn rã, sự cuồng nhiệt ưa khám phá của người trẻ. Nhưng khi trải qua nhiều nơi, đặt chân đến những vùng đất mới họ mới nhận ra họ yêu Acacia đến nhường nào. Acacia như một phần tâm hồn của họ và chúng ta cũng vậy. Sau khi trải nghiệm những mùi vị cuộc đời, có lẽ hương vị ấm áp, yên bình của quê nhà là mùi vị khó quên nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro