|2| Ngày Đầu Ở Acacia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống dần bao trùm lấy thị trấn Acacia. Những người đàn ông quay về từ nông trại của mình. Thứ đón chờ họ là lò sưởi bập bùng cùng gia đình ấm cúng. Những con người nhỏ bé quây quần bên nhau thưởng thức bữa ăn. Nhìn nhiều ngôi nhà cùng lúc sáng đèn, Iris thấy đỡ sợ hơn hẳn. Cô bé đi nhanh hơn, cố bắt kịp người mẹ đang  gấp gáp của mình.

Iris rất sợ bóng  tối, một nỗi sợ kinh hoàng không phải sinh ra đã có. Ở nhà của người chủ cũ, cô bé luôn bị phạt nhốt dưới phòng chứa củi chỉ vì chiều lòng con gái cưng của lão. Cô  bé rất muốn  nắm lây  tay mẹ để cùng đi trên con đường nông thôn này, cô bé muốn cùng mẹ đón chào tương lai mới ở làng quê yên bình này. Nhưng mẹ cô bé thì không, bà ấy dành hầu như cả đời mình để vội vàng, chưa từng ngơi nghỉ. Bà cũng như cô bé, từ lâu đã định sẵn là tôi tớ, là người hầu kẻ hạ, phải biết chiều lòng chủ nhân. Bà ấy đặt sự hài lòng của chủ nhân trên cả lợi ích của bản thân.

Cả hai dừng lại trước một căn nhà màu xanh ngọc. Iris có chút tò mò quan sát ngôi nhà. Không xa hoa như những người chủ trước nhưng căn nhà có gì đó làm cô bé thấy thoải mái. Một sợi dây liên kết chăng?

Mẹ Iris gõ cửa. Tiếng bước chân cùng tiếng gậy gõ trên sàn vọng vào tai cô bé. Một người chủ đi lại không tiện, vậy cô bé sẽ không còn bị đánh đập thường xuyên nữa. Iris nghĩ vậy thì có chút hứng khởi, một khởi đầu tốt.

Cánh cửa bật mở, một bà cụ tay chống gậy, khoác khăn choàng đón tiếp:

_Cô là...?

Mẹ Iris hơi cúi người như một thói quen:

_Thưa phu nhân Black, tôi là Andrea Miller-người hầu mới của bà!

Phu nhân Black cầm chắc cây gậy trong tay, bà cố đứng thẳng người hết sức có thể, dùng giọng phòng vệ đáp:

_Nhưng tôi không thuê cô, tôi không có nhu cầu được phục vụ!

Andrea là một người có kinh nghiệm, bà ấy biết dựa vào cảm xúc của chủ nhân. Bà vẫn rất cung kính nói:

_Thưa phu nhân, tiểu thư Adelia đã mua chúng tôi để phục vụ bà!

Phu nhân Black ngay sau khi nghe tên của tiểu thư Adelia liền nổi nóng, bà vung cây gậy lên với giọng điệu giận dữ:

_Tôi không cần bất cứ thứ gì từ con người không biết cội nguồn như nó!

Adelia là con gái bà, Adelia Black-một người cô gái đầy sức trẻ thích khát khao và ước mơ. Nhưng trên cả khát khao và ước mơ là cô ấy có đủ sự bạo gan để thỏa mãn khát khao của bản thân và thực hiện ước mơ. Và cái gì cũng có cái giá của nó cả, cái giá của cô là phải sống xa quê hương, đến một nơi mới, một vùng trời để cô thỏa sức với sự nhiệt huyết của mình. Nhưng phu nhân Black là một con người truyền thống, bà sống ở Acacia cả phần đời của mình và chưa từng có ý định xa rời nó. Đối với bà hành vi của Adelia là sự vô ơn, một đứa con lạnh lùng không nghĩ đến cảm nhận của bà.

Phu nhân Black tức giận đóng sầm cửa. Hai mẹ con Iris buộc phải ở bên ngoài cửa suốt cả đêm. Iris cùng mẹ đợi dưới mái hiên trước cửa nhà bà. Cơn gió mùa thu lạnh buốt thay nhau quật vào người hai mẹ con. Iris ốm yếu đến nỗi tưởng chừng như cành cây khô chịu thua trước cơn gió. Cô bé khó khăn lắm mới đứng trụ được nhưng lại vì hành lí trên tay quá nặng mà ngã xuống.

Andrea có sẵn mệt mỏi cùng bực tức nên liền cáu với cô bé:

_Thật vô dụng! Con chẳng thể làm việc gì cho ta nhờ cả!

Iris đã quá quen với việc này, cô bé không khóc mà gắng sức đứng dậy. Cô bé mười hai tuổi này lớn lên cùng với sự lạnh nhạt của mẹ trong từng ấy năm. Đòn roi trừng phạt của chủ không tài nào khiến cô bé tổn thương như những lời mắng mỏ của mẹ. Cô bé từng oán trách, từng không ngừng hỏi vì sao nhưng bây giờ cô bé không còn ngốc nghếch như thế nữa. Tại sao lại oán trách, lại thắc mắc khi ta dù cố thế nào vẫn không có được câu trả lời?

Iris lầm lũi đứng dậy, cố gắng dùng hết sức mình để đứng thật vững. Cô bé nhìn những cây táo trước nhà của phu nhân Black. Những cây táo vô tri như thế còn có thể chịu được gió lớn, cô bé lẽ nào lại không thể sao? Không, Iris tự nói với bản thân rằng phải đứng thật vững, thật mạnh mẽ để đón gió.

Cơn gió qua đi, bầu trời ngày càng thêm tối. Xung quanh tối om như mực, phu nhân Black đã ngủ. Iris sợ hãi ngước nhìn ánh trăng trên trời, thứ duy nhất chiếu sáng cho cô bé bây giờ. Cô bé vừa nhìn vừa trấn tĩnh bản thân trời rất nhanh sẽ sáng, rất nhanh sẽ sáng.

Một cơn gió nhẹ lại lướt qua. Cơn gió này không đủ mạnh để làm cô bé chao đảo hay rét nữa nhưng nó lại làm cô bé sợ. Những cây táo ban nãy rung mình trong đêm tối, gió lùa qua tán lá tạo nên âm thanh rùng rợn. Iris nắm chặt lấy tay cầm hành lí, chân cô bé có chút run run. Màn đêm nhất định sẽ bị ánh bình minh làm cho tan biến nhưng có mấy ai đợi được khoảnh khắc đón bình minh?

Lộc cộc...Lộc cộc...

Tiếng xe ngựa trong đêm tối chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Iris cho rằng người tốt sẽ không ra ngoài vào ban đêm. Một nỗi sợ to lớn hơn nỗi sợ bóng tối của cô bé chính là con người. Những người kia lẽ nào là bọn buôn người? Chúng sẽ bắt cô bé và mẹ rồi đem bán mỗi người một nơi? Cô bé sẽ không thể đến trường như ước mộng ban đầu của mình? Nhịp thở của cô bé không còn ổn định, sự lo lắng lẫn bất an, sợ hãi khiến cô bé đổ mồ hôi như thể đang là mùa hè.

Một ánh sáng trong đêm tối làm cô bé bừng tỉnh.  Người kia cầm đèn trên tay đưa về phía mẹ và cô bé, một giọng nói êm ái dễ nghe vang lên giữa đêm tối rùng rợn:

_Hai người có cần giúp đỡ không?

Andrea nheo mắt lại cố nhìn nhưng vẫn không thấy rõ được:

_Xin thưa, chúng tôi là người hầu mới của phu nhân Black. Tôi rất biết ơn lòng tốt của hai người nhưng tôi e là tôi phải ở đây với chủ nhân của mình!

Một giọng nói nam tính đáp lại lời Andrea:

_Nhưng hai người có thể sẽ chết cóng! Hai người có thể ghé qua nhà chúng tôi đêm nay và ngày mai quay lại đây!

Andrea có chút lưỡng lự trước lời đề nghị nhưng bà quay sang nhìn Iris. Thấy con gái mình dù run lên nhưng vẫn cố sức làm bà đau lòng. Andrea dùng thái độ rất biết ơn đồng ý họ:

_Tôi thật sự rất biết ơn hai người!

Bà cùng Iris ngồi lên xe ngựa của hai vợ chồng nọ. Người vợ nhìn Iris mà mủi lòng thương, bà nắm lấy bàn tay run nhè nhẹ và lạnh cóng của cô bé, nhỏ giọng an ủi:

_Đừng lo cô bé!

Iris nhìn bà một cách trìu mến. Lần đầu tiên có người nắm lấy tay cô bé, an ủi và tiếp sức cho cô bé. Nhưng đáng tiếc thay đó lại không phải là mẹ cô bé. Iris có chút chạnh lòng tủi thân.

Người đàn ông dừng xe trước một căn nhà lớn màu trắng, bên trong thắp đèn sáng trưng. Iris lần đầu tiên thấy ngôi nhà nào lớn đến như vậy. Cô bé chăm chú nhìn ngôi nhà đến mức quên rằng bản thân đã đến lúc phải xuống xe. Người vợ dắt tay cô bé đến trước cửa. Người hầu từ bên trong mở cửa đón chào bọn họ.

Nhìn những người đnag cúi mình kia, Iris dường như có thể tương lai của bản thân mình-một người hầu kính cẩn và trung thành.

_Ô, cô bé có mái tóc màu trắng!

Một giọng nói kinh ngạc làm cô bé giật mình. Người hầu gái trẻ tuổi bất ngờ sững sốt trước mái tóc của cô bé. Iris có chút mặc cảm tự ti mà cúi đầu. Từ bé đến lớn cô bé luôn gắn liền với những lời kì thị và xa lánh chỉ vì mái tóc này. Thói quen tự ti và hạ thấp mình cũng từ đó mà hình thành.

Người vợ ngồi xuống, hôn lên trán cô một nụ hôn và nói:

_Cháu rất đẹp, đẹp một cách riêng biệt!

Iris hạnh phúc vô ngần. Trước đây mẹ chưa từng hôn cô cũng chưa từng khen cô xinh đẹp cả. Tự tin của cả cuộc đời cô dường như chỉ cần có người đánh thức. Iris nở nụ cười tươi hiếm hoi của mình nhìn người phụ nữ tốt bụng trước mặt.

Andrea đi phía sau đã thấy toàn bộ. Bà chưa từng thấy nụ cười nào của con bé đẹp như thế. Bà quen với gương mặt lắm nước mắt của Iris ngày bé, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc của hiện tại. Nhưng gương mặt hạnh phúc thì nó chưa từng thể hiện. Andrea bắt đầu hoài nghi bản thân có khiến cô bé cảm nhận được tình thương của mình.

Người phụ nữ thân thiện nói với Iris:

_Ta là Glenda Vincent, còn cháu là ai, thiên thần nhỏ?

Iris không rụt rè nữa mà giọng nói tràn ngập sự tự tin:

_Iris Miller, Iris được đặt theo tên của nữ thần cầu vồng Hi Lạp ạ!

Giọng nói trong trẻo của Iris khiến Glenda mỉm cười, khiến Andrea càng thêm chua xót. Glenda nắm lấy tay Iris đi vào phòng ăn:

_Chắc hẳn nữ thần cầu vồng cảm thấy đói rồi nhỉ!

Ngồi trước bàn ăn thịnh soạn, Iris không dám thở mạnh nói gì đến dùng bữa. Thức ăn trên đĩa là những thứ cô bé dùng cả đời để ước. Glenda nhìn cô bé rồi quay sang nói với người hầu bên cạnh.

Ông Vincent cầm cốc  rượu của mình uống một tí cho ấm người. Ông nhìn Iris nhưng khôg  nói gì cả. Iris biết nhưng rất cảm kích ông, thật là một người tử tế. Ông chủ cũ của cô bé thường buông lời chế nhạo lên mái tóc trắng toát của cô.

Tiếng bước chân xuống cầu thang vọng đến tai Iris."Một con người nóng nảy và có chút vội vàng ư?" Iris có thói quen dựa vào âm thanh của mỗi người mà đánh giá người ấy.

_Quý cô Miller?

Iris nghe giọng nói có phần cao giọng này mà kinh ngạc quay sang. "Quý ông nhỏ" mà cô bé gặp ban chiều đây mà. Clyde vận một bộ quần áo trang nhã nhưng lại hấp tấp ngồi xuống cạnh cô bé.

Glenda mỉm cười hỏi:

_Cháu quen Clyde nhỉ?

Iris có ý phủ nhận nhưng Clyde đã cướp lời cô bé:

_Chúng con quen ở trạm xe lửa ạ!

Glenda dường như nhớ ra Iris, bà trêu chọc Clyde:

_Cháu thấy đấy Iris, Clyde nhà ta cứ luôn miệng hỏi tại sao cháu lại không nhìn thằng bé!

Clyde ngược lại không chút xấu hổ trước lời nói của mẹ mình còn quay sang bắt chuyện với Iris:

_Cậu cảm thấy cảnh vật thu hút đến vậy ư? Ngoài những cành cây nhàm chán thì có gì ngoài đó?

Iris im lặng một chút. Cô bé không có thói quen nói lên suy nghĩ của bản thân, hay nói đúng hơn là chưa từng được phép. Glenda dường như cảm nhận được suy nghĩ của Iris qua cử chỉ của cô, bà trách mắng Clyde:

_Clyde, không được nói chuyện trong lúc dùng bữa!

Clyde ngoan ngoãn buông tha Iris mà quay sang dùng bữa. Cậu với tay lấy hai lát bánh mì rồi đưa cho cô bé một lát. Iris nhận lát bánh mì, cũng thuận tiện trả lời câu hỏi của Clyde:

_Cảnh vật ở đây không vô vị, từng cành cây ngọn cỏ đều có linh hồn. Chúng là những linh hồn sống động, cậu không cảm thấy vậy sao?

Andrea nghe xong thì trừng mắt nhìn Iris. Bà cảm thấy việc đặt câu hỏi với những người quyền thế, bề trên là một sự vô lễ. Iris hiểu chuyện mà cúi đầu lặng lẽ ăn. Clyde thì khác, nghe lời mà Iris nói cậu cảm thấy rất vui. Chưa bao giờ Clyde được ăn món khoai tây nghiền ngon đến như vậy. Cậu uống một ngụm sữa, sữa cũng ngon hơn hẳn mọi khi.

Clyde đang cao hứng nên lại tiếp tục bắt chuyện Iris:

_Cậu đến từ đâu? Nơi đó có linh hồn như ở đây không?

Iris không đáp ngay mà nhìn sang mẹ mình dò xét. Bà đang chậm rãi từ tốn dùng bữa, không có dấu hiệu ngăn cấm cô bé. Iris hít một hơi thật sâu rồi quay sang cười nói với Clyde:

_Bất cứ thứ gì trên đời này đều có linh hồn cả! Nhưng linh hồn ở nơi tôi sống không phù hợp với tôi, nó không tạo cho tôi cảm giác yên bình như ở đây! Nơi tôi từng ở là thành phố, linh hồn ở đấy đầy rẫy sự tất bật, rộn rã. Tôi cảm giác bản thân thật sự lạc lõng giữa muôn vàn linh hồn, không như ở đây!

Hay nói đúng hơn là cô bé chưa từng được yên bình. Clyde quan sát thấy Iris ăn xong lát bánh mì liền đưa tiếp cho cô bé lát khác. Iris nhận bánh mì tay Clyde, chút ác cảm ban chiều tan biến hoàn toàn. Iris nở một nụ cười nhẹ với Clyde. Cậu bé cũng cười đáp lại cô, như thể cả hai quen biết từ trước, như thể hai tâm hồn đồng điệu.

Clyde, một người yêu sự mới mẻ, thích hiện đại và ưa khám phá. Iris thì thu mình khép kính, yêu thích nơi làng quê thanh bình. Clyde, cậu bé mười hai tuổi đầy sức sống và sự hồn nhiên của trẻ thơ. Iris cũng mười hai tuổi nhưng lại già dặn hơn, thấu hiểu cuộc sống hơn. Nếu Clyde nhìn cuộc đời bằng lăng kính màu hường hoặc đủ sắc đủ màu thì Iris nhìn bằng một màu đen xám u buồn. Cô bé học được trên đời này không có công bằng, lại càng không có nơi mà tiếng nói cô có giá trị. Iris mãi mãi là một con người nhỏ bé giữa dòng chảy cuộc sống, giữa biển người mênh mông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro