|3| Giấc Mơ Của Cinderella

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Iris ngồi nhìn đĩa thức ăn trên bàn chằm chằm. Cô bé không dám ngước lên nhìn cha mình, Bá tước Joseph Walter. Con gái ruột của ông mà lại chỉ có thể cúi đầu đối mặt với cha mình.

Trên bàn ăn ngoài cô và Bá tước thì còn ba người nữa. Bá tước phu nhân chậm rãi cắt bít tết cho vào miệng. Động tác lịch thiệp vô cùng quý phái. Hai người còn lại thì một người lớn hơn Iris hai tuổi, một người bé hơn cô một tuổi.

Stephen là anh trai cùng cha khác mẹ của cô. Cậu năm nay mười tám tuổi, hiện đang học ở Học viện Hoàng gia. Giống như nhiều đời trước, Stephen học về kiếm thuật. Cậu chưa từng để Iris vào mắt. Bất quá thì nhà cậu phải chứa thêm miệng ăn. Stephen không có bất kì thái độ ghét bỏ hay bài xích gì với Iris cả. Vì vốn dĩ thứ được cậu để vào mắt không nhiều.

Morela, em gái ruột của Stephen, cô bé được mười lăm tuổi. Khác với tính thâm trầm của anh trai, Morela miệng lưỡi sắc bén hơn nhiều. Tính cách của cô bé quá thẳng tính, khó tránh đôi lúc người khác đau lòng vì lời nói của mình.

_Sao còn chưa ăn?

Joseph không ngước lên nhưng ai cũng hiểu ông đang hỏi ai. Iris lúng túng vì bị gọi, cô bé vội vàng dùng nĩa và dao cắt thịt.

Iris ban nãy chỉ bận mãi nghĩ. Cả nhà Walter này, ai cũng là người nhà người thân của nhau cả. Chỉ duy nhất mình cô là mang nửa dòng máu. Người có liên hệ với cô tuy có ba người nhưng thực chất chỉ có Joseph được tính là phải có trách nhiệm mà thôi. Nhưng cha cô chưa từng bày tỏ tình thương với cô, nói gì đến hai từ "trách nhiệm".

_Đã chuẩn bị tốt cho kì thi chưa?

Joseph vẫn nói trống không như thể đang nói chuyện với không khí. Ông chưa bao giờ gọi tên cô, cũng như gọi cô là "con". Đây có lẽ là một lời khẳng định? Rằng là cô không xứng làm con gái ông?

Iris miên man nghĩ. Kì thi đầu vào Học viện Hoàng gia sắp tới sẽ ra sao. Cô không biết bản thân có được vào hay không, hay sẽ khiến cho mọi người ghét bỏ. Không phải vì cô không có năng lực mà là vì lúc trước bản thân cô là dân thường. Trường học của dân thường không dạy giống như trường Hoàng gia.

Không thấy Iris trả lời, Joseph ngước lên nhìn cô. Mọi người vì động tác của ông cũng ngừng ăn. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Iris. Cô bé căng thẳng cất lời.

_Con có thể không thi vào khoa kiếm thuật được không ạ?

Joseph bất chấp lễ nghi mà để nĩa và dao chạm vào dĩa đánh kẻng. Ông nhìn cô bé như tội phạm mà hỏi.

_Không đủ năng lực?

Iris run sợ trước cha mình. Không biết bao nhiêu áp lực đồng loạt chèn ép lên vai cô. Cô bé không có quyền khước từ cũng như không có quyền đưa ra ý kiến. Cô chỉ được phép tuân theo lời cha mình mà thôi.

_Không phải thưa cha, con không có ý đó! Chỉ là con cảm thấy hơi căng thẳng trước cuộc thi quan trọng!

Joseph nheo mắt nhìn dáng vẻ run rẩy đáp lời của cô. Nếu không vì mái tóc trắng bất thường cùng ngũ quan trên mặt cô thì ông sẽ không tin cô bé này mang họ Walter. Người nhà Walter không bao giờ run sợ, cũng chưa từng chùn bước.

_Ừm.

Joseph không lên tiếng gắt gỏng hay dò hỏi gì nữa mà chỉ đáp cho có lệ. Ông căn bản không để tâm đến coi con gái này. Không trách được, nó không cùng tầng lớp với ông. Con bé đó không cùng tầng lớp với bất kì ai trong nhà này cả. Nó là đứa tạp chủng.

Iris đã qua cơn run rẩy nhưng động tác ăn của cô vẫn rất lúng túng. Cô bé đã học hết các lớp lễ nghi rồi, kĩ năng cơ bản của một tiểu thư cũng đã học hết. Nhưng cô bé không thể đối mặt với những người này. Dường như có một rào chắn vô hình ngăn cách cô, khiến cô vô thức run rẩy sợ hãi họ.

Morela ngồi đối diện Iris. Thấy bộ dáng ngứa mắt của "chị" mình, cô bé bất mãn lên tiếng.

_Ăn không được nữa thì đi ra ngoài! Cô không cần ăn nhưng người khác cần!

Nhà Walter tuy là nhà quý tộc nhưng rất một mực cưng chiều Morela. Cô bé chưa từng kiêng nể ai, nghĩ gì nói đấy. Cả Bá tước và Bá tước phu nhân không quản chuyện này, cũng không hề lên tiếng chỉnh sửa cách xưng hô của Morela. Có thể mơ hồ hiểu rằng, vị trí của Iris trong nhà này là con số không.

Iris bị nói đến mức ngồi ngay ngắn lại. Động tác của cô bé chuẩn xác hơn. Một chút âm thanh va chạm của dao nĩa cũng không có. Cô bé biết rõ phần lỗi này quả thật thuộc về mình và Morela không hề sai. Một tiểu thư quý tộc thì tuyệt đối không được ăn uống phát ra tiếng.

Ăn xong Iris ngoan ngoãn đi về phòng mình. Phòng của cô rất rộng, đầy đủ mọi tiện nghi. Có thể nói, cô không khác mấy tiểu thư quý tộc thực thụ là bao. Nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lạc lõng, một cảm giác không thể giải thích được mà do trái tim cảm nhận.

Iris nằm trên chiếc giường rộng lớn, nhìn lên trần nhà được điêu khắc tinh tế. Đến trần nhà cũng được khắc nhiều hoa văn như thế, đủ biết nhà Walter giàu có cỡ nào. Nhưng Iris bất giác nhớ đến căn phòng tuyệt nhất mình từng ở.

.
Rất lâu trước đây khi cô được nhà Vincent giúp đỡ.

Glenda dẫn Iris đến một căn phòng dành cho khách. Cô bé mở cánh cửa bằng gỗ đắt tiền ra, căn phòng đẹp nhất mà trước đây cô từng thấy. Màu tường là màu kem nhã nhặn. Tuy bày trí không nhiều nhưng căn phòng vẫn nổi bật, nổi bật đến mức hằn sâu vào trong kí ức của Iris. Mãi những năm về sau dù đi đến bất cứ đâu, Iris vẫn nhớ như in căn phòng này.

Iris đặt lưng lên chiếc giường êm ái, một cảm giác sung sướng mà chưa bao giờ cô bé cảm nhận được. Nó không cứng ngắc, lạnh lẽo hay ẩm mốc như sàn phòng chứa củi của người chủ cũ. Iris vùi  đầu vào gối mà hít lấy hít để.

"Tuyệt quá! Không có  mùi gỗ ẩm hay mùi than!"-Iris thầm cảm thán.

Cô bé vui sướng lăn lộn vài vòng trên nệm êm. Mãi lâu sau vẫn chưa ngủ được, Iris ngước nhìn trần nhà. Cảm giác sung sướng ban nãy tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự trống vắng, một cảm giác mà cô bé chưa từng nghĩ mình sẽ có. Tại sao cô bé lại không ngủ được khi chăn ấm nệm êm? Tại sao xung quanh cô bé là tường hoa nhưng cô bé không thể chợp mắt? Có chăng là những thứ sang trọng  này không hợp với cô? Đầu Iris thoáng một ý nghĩ, nơi này không dành cho cô bé, cô bé chỉ thuộc về căn hầm cũ kĩ, mục nát lắm rận mà thôi.

Iris bất giác ngồi bật dậy. Cô bé không ngủ được, không tài nào ngủ được. Ngước nhìn đồng hồ điểm 11h tối, cô bé nhớ đến câu chuyện mà mình nghe lỏm được khi mẹ mình kể cho cô chủ cũ. Cô bé lúc đấy đứng bên ngoài chăm chú lắng nghe câu chuyện về nàng Cinderella, cô bé từng mơ ước mình là Cinderella nhưng sự thật thì như một cú tát vào mặt cô bé. Không, đó thật sự là một cú tát. Andrea đã phát hiện ra cô bé nghe lén. Kể từ giây phút ấy, Iris  biết rõ cô bé không phải Cinderella, mãi mãi không.

Iris tự véo vào tay mình rồi nhìn xem xung quanh. Không, không phải là giấc mơ mà là sự thật. Cô bé không biết mình có phải đã trở thành Cinderella hay không. Nếu thật thì quả là đáng tiếc, vì chỉ còn 1  tiếng nữa thì toàn bộ phép thuật sẽ biến mất. Căn phòng đẹp đẽ biến mất, căn dinh thự lộng lẫy của nhà Vincent cũng biến mất. Có khi nào sau 12h đêm, trước mắt cô bé là những cây táo nhà phu nhân  Black, là màn đêm tĩnh mịch rùng rợn?

Tích tắc...Tích tắc...Tích tắc...

Tiếng kim đồng hồ dường như là nhịp thở của  cô  bé. Iris nghĩ kĩ rồi, nếu là giấc mơ thì cô bé cũng mãn  nguyện. Chỉ còn một khoảng nhỏ nữa thôi là 12h đêm, Iris nhắm nghiền mắt mong rằng sau khi mở mắt màn đêm trước nhà phu nhân Black sẽ sáng hơn một tí. Một ngôi  sao vì cô bé mà mọc lên cũng được nữa, Iris đã ước như thế.

12h đêm, Iris nhắm nghiền mắt, hai tay nắm chặt chăn  sẵn  sàng đón chờ giấc mơ tan biến. Cô bé tưởng tượng ra tiếng gió qua hàng cây mà rùng mình, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên từng đợt.

Cốc...Cốc...Cốc...

"Tiếng gió mà lại cốc cốc sao?"

Iris không tin vào tai mình mà mở mắt. Căn phòng vẫn như cũ, vẫn là tường hoa, vẫn là chiếc giường êm ái.

Cốc...Cốc...Cốc...

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Iris có chút sợ, rụt rè hỏi:

_Ai đấy?

_Clyde đây.

Là "quý ông nhỏ", Iris thở phào một hơi rồi lần ra mở cửa. Clyde đứng bên ngoài, tay cầm giá đỡ nến đi vào phòng Iris. Cậu bé đặt nến lên bàn rồi ngồi xuống giường. Iris thì vẫn đứng ở cửa nhìn cậu. Clyde hơi nghiêng đầu hỏi Iris:

_Cậu nhìn tôi làm gì?

Iris không trả lời mà hỏi ngược lại:

_Cậu gõ cửa phòng tôi làm gì?

Clyde không so đo mà trả lời ngay:

_Gõ cửa phòng cậu không phải tìm cậu thì là gì?

Iris hỏi tiếp:

_Tìm tôi? Tại sao lại tìm tôi?

Clyde cười lém lỉnh, một tay cầm giá đỡ nến, một tay kéo lấy Iris:

_Đưa cậu đến nơi thú vị!

Iris ốm yếu đương nhiên là bị Clyde lôi đi dễ như không. Cô bé vốn sợ  bóng tối mà ánh sáng từ giá nến không đủ sáng nên Iris chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, không biết Clyde lôi mình đi đâu.

Clyde bỗng dừng lại đột ngột làm cô bé  suýt  ngã. Iris gắng gượng nắm lấy vạt áo của Clyde để không ngã. Clyde nhìn dáng vẻ thở hồng hộc ướt đẫm mồ hôi của cô bé thì phì cười. Cậu không chạy nữa mà đi chậm lại hẳn. Iris vẫn nắm vạt áo cậu đi chầm chậm phía sau. Bất chợt một cơn gió thổi ngang qua, rèm cửa ở hành lang không đóng cửa sổ bay lên giữa đêm tối. Đầu cô bé hiện lên những hình ảnh kinh dị tự dọa lấy bản thân. Tay Iris siết lấy vạt áo cậu. Dường như cảm nhận được điều đó, Clyde quay đầu lại hỏi:

_Có chuyện gì hả?

Iris dù không muốn nói ra nỗi sợ hãi của bản thân nhưng cô bé thật sự không chịu nổi sự tra tấn của màn đêm:

_Cậu có thể cầm nến gần hơn không?

Clyde nghe xong thì phá lên cười, còn trêu chọc cô bé:

_Cậu 12 tuổi rồi đấy Iris, vẫn còn sợ bóng tối sao?

Iris tự ti cúi thấp đầu, các ngón tay dần buông lỏng vạt áo cậu. Clyde biết mình đã vô ý thì vươn tay nắm lấy tay cô bé, cười nói:

_Sợ cũng không sao, tôi đi cùng cậu!

Clyde dẫn Iris đi một cách chậm rãi. Tay cầm nến của cậu còn có ý nghiêng  về phía Iris. Cô bé rất cảm kích điều này.

Đi được một quãng khá xa, Clyde đưa cô bé ra hẳn bên ngoài. Iris mở to hai mắt nhìn khung cảnh xinh đẹp trước mặt. Khu vườn nhỏ trồng đầy hoa nhài trắng. Ở giữa còn có hẳn một đài phun nước hình thần tình yêu Cupid. Thấy dáng vẻ của Iris, Clyde vô cùng tự tin hãnh diện giới thiệu:

_Chào mừng cậu đến Vùng Đất Của Những Đốm Trắng Hy Vọng!

Iris nghe đến cái tên dài ngoằng như vậy thì không khỏi bật cười hỏi lại:

_Vùng đất sao? Tên có vẻ khá dài nhỉ?

Clyde thoáng lúng túng nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. Cậu bé nắm lấy tay cô bé dẫn đi xung quanh vườn:

_Cậu không thấy nó giống một vùng đất sao? Đây là thế giới thu nhỏ của tôi đấy!

Iris bật cười:

_Thế giới nhỏ của cậu à? Thế tôi có thể ghé thăm không, thưa ngài quốc vương của Vùng Đất Của Những Đốm Trắng Hy Vọng?

Clyde cố ý bày trò, cậu bé ra dáng một vị vua thực thụ, một vị vua đầy quyền uy nhưng cũng rất rộng lượng:

_Được thôi, quý cô Miller! Vùng đất của ta luôn rộng cửa đón chờ cô!

Iris cười khúc khích trước sự bày trò của Clyde. Cô bé chưa từng được chào đón như vậy trước đây. Bất giác, Iris cảm thấy Clyde rất thú vị. Cậu khác hẳn với những đứa trẻ mà cô từng gặp. Cậu có xuất thân giàu có, nhưng cậu không kiêu ngạo cũng như không khinh thường cô. Một người mà Iris muốn kết bạn, có lẽ là một tâm hồn đồng điệu của cô bé chăng?

Iris mải nghĩ nên chẳng để ý Clyde đã đột ngột cúi người trước cô bé. Iris hơi ngạc nhiên không hiểu. Ở đây không cần phải xuống tàu, vậy thì bàn tay mà cậu đưa ra có ý gì chứ? Clyde lịch thiệp nói:

_Cho phép tôi, thưa quý cô Miller!

Iris dù không biết ý của cậu là gì nhưng vẫn đưa tay ra. Clyde nắm được tay cô bé thì ngước lên nhìn cô cười một cách rạng rỡ. Chẳng kịp để cô bé phản ứng lại, Clyde đã kéo lấy cô, để tay còn lại trên eo cô bé. Iris có chút hoảng chẳng kịp nghĩ gì nhiều, hoàn toàn rơi vào thế bị động. Hiện tại, cô bé chỉ biết đứng trân trân nhìn.Clyde không nói gì mà chỉ đơn giản đặt tay của cô bé lên vai mình, dịu dàng nói:

_Để tôi dạy cậu nhảy được không?

Iris không biết đáp thế nào nhưng vẫn gật đầu.Clyde vui vẻ hướng dẫn cô. Khung cảnh trước mắt như huyền ảo hơn. Hương hoa trong khu vườn nhỏ vờn quanh mũi Iris, một mùi hương dễ chịu. Cô bé bắt đầu tưởng tượng bản thân là nàng Cinderella và đang được khiêu vũ cùng hoàng tử của mình. Iris tâm trạng tốt hơn hẳn mà nở nụ cười, cô bé nhìn vào đôi mắt Clyde dưới ánh trăng thơ mộng.

Clyde cũng cười nói:

_Cuối cùng cũng thấy quý cô Miller nở nụ cười rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro