|4| Titus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Iris vật vã với thanh kiếm trong tay. Cô bé đã điên cuồng tập luyện từ sáng sớm đến lúc nắng trưa gay gắt. Mặc cho mồ hôi đầm đìa trên mặt, Iris vẫn chăm chỉ luyện kiếm.

Dù cho bản thần gầy yếu không có thể lực với môn kiếm thuật nhưng cô không thể khước từ. Vận mệnh định sẵn cho cô chỉ được nghe theo lời người khác. Nếu muốn cãi mệnh, cô phải tự mình thoát khỏi sự trói buộc ruột thịt này.

Stephen đứng trên cao nhìn xuống đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình. Nỗ lực thì có nhưng rõ ràng là không có thiên phú, hoàn toàn không có năng lực đỗ vào Học viện Hoàng gia.

Morela thấy anh trai cứ mãi quan sát đứa nghiệt chủng kia thì không khỏi khó chịu.

_Anh quan tâm đến chị ta làm gì?

Stephen dời tầm mắt nhìn sang Morela. Cậu tự hỏi, đều là con gái nhà Bá tước nhưng tại sao lại có quá nhiều khác biệt?

Morela như ánh mặt trời ban trưa chói loá. Cô bé vừa tự tin vừa có khí chất. Nhìn vào liền biết ngay cô mang dòng máu quý tộc. Khả năng về kiếm thuật cũng là thiên bẩm như cậu.

Iris thì khác hoàn toàn. Cô là chút nắng tàn yếu ớt của hoàng hôn. Không nổi bật, không có khả năng tự bảo vệ chính bản thân mình. Năng lực của gia tộc cũng không được thừa hưởng. Giá trị của cô bé này rốt cuộc là gì?

Trong mắt Stephen không có chút tình cảm. Cậu chỉ đơn giản đặt lên bàn cân đem ra so sánh. Và cậu đã thấy, Iris không có bất kì cân nặng nào cả. Cô chỉ là một kẻ rỗng tuếch, tầm thường, không có giá trị. Một vật vô tri không đáng giá.

.

Iris ngồi xuống tán cây trong sân nghỉ ngơi. Trời đã gần chiều, một ngày mệt mỏi của cô sắp kết thúc rồi. Iris nằm xuống nền cỏ xanh mướt, từng cơn gió lùa làm mái tóc cô bay tán loạn.

Cô nhớ Acacia, nhớ đến đau thấu tim gan. Iris là người mau nước mắt, cô không kiềm lòng được mà bật khóc. Cô bé ghét thế giới này, ghét gia tộc này. Bàn tay cô đang nắm chặt nhành hoa khô được Clyde gửi đến.

Iris không hiểu vì sao mẹ lại không thương cô, không hiểu vì sao cha lại không chấp nhận cô. Chẳng phải con cái chính là kết tinh tình yêu của cha mẹ hay sao? Vậy cô bé tính là gì đây?

Cô đơn không phải là một mình trống vắng. Cô đơn là khi khắp thế gian có vô vàn người mà chẳng có ai để mắt đến mình. Những linh hồn cô đơn đều là những linh hồn đã chết. Thân thể họ chỉ còn là cái xác khô, mơ mơ hồ hồ duy trì sự sống đến hết kiếp.

Iris thiếp đi cho đến khi mặt trời ngả sang màu cam đỏ chói mắt. Màn đêm tĩnh lặng âm thầm bao trùm lấy không gian xung quanh cô. Trong khu vườn nhà Walter tĩnh lặng như tờ.

Iris thức giấc khi trời đã nhá nhem tối. Cô bé nhìn xung quanh, không còn ai cả. Các ngọn đèn từ dinh thự đều đã được tắt hết. Bọn họ cũng không hề đi tìm cô. Dường như sự sống chết của cô bé không hề liên can đến họ.

Iris nhìn bầu trời đầy sao bao quanh lấy mặt trăng tròn vành vạnh. Tại sao mặt trăng vô tri đó luôn có những ngôi sao bầu bạn còn cô bé thì không? Cô bé từng tự hỏi, nếu chẳng may cô lìa xa thế giới này, ai sẽ vì cô mà rơi nước mắt? Mẹ cô? Cha cô? Hay không ai?

Không một ai, có lẽ sẽ không có ai khóc thương cô cả. Iris vĩnh viễn là một linh hồn đơn độc. Cô bé tê dại duy trì sự sống của bản thân, máy móc theo quỹ đạo mà người khác sắp đặt.

Iris rất hận vì sao bản thân lại tồn tại trên thế giới này. Vì sao họ để cô tồn tại mà không chút đoái hoài? Cô như một cây dại nỗ lực mà sống. Nhưng cuộc sống tạm bợ này bao giờ mới kết thúc?

Giữa màn đêm tối đen ấy, Iris bất giác nhớ đến Quốc vương của Vùng Đất Những Đốm Trắng Hi Vọng. Cô bé thoáng chút cười, những đốm trắng hi vọng sao?

Clyde từng nói với cô, cuộc đời này vốn dĩ là một màn đêm tĩnh mịch. Con người dù chật vật cách mấy cũng không thể thoát khỏi bóng đêm ấy. Nhưng những vì sao đã xuất hiện. Các vị thần đã vẽ nên những vì sao để soi sáng cho nhân loại lạc lối. Vì thế, chỉ cần còn một vì sao sáng trên nền trời, chúng ta sẽ luôn có hi vọng, dù cho le lói đi chăng nữa. Các vị thần luôn dõi theo kẻ thiện lương.

Nhưng cô bé có phải là người thiện lương không? Chẳng phải ai cũng thích người thiện hay sao? Nếu thế thì tại sao ai cũng ghét cô? Có chăng cô là kẻ lạc lối đầy rẫy tội ác?

.

Joseph cầm chiếc đèn lồng nhỏ đứng sau góc vườn. Con bé đã ngồi đó suốt mấy giờ đồng hồ và chưa có ý định rời đi. Ông chỉ là vô ý đi ngang qua đây, không may bắt gặp cảnh tượng này.

Buổi chiều không thấy con bé đến phòng ăn, Joseph không nghĩ Iris sẽ ở trong vườn đến tận tối. Ông nhìn theo hướng cô bé, hoá ra là đang ngắm sao. Vì sao thì có gì hấp dẫn đến thế? Con bé đang nghĩ gì? Joseph không hỏi, càng không có ý định hỏi. Ông sẽ không quan tâm chuyện gì, ngoại trừ việc con bé sẽ đỗ vào Học viện Hoàng gia hay không.

Joseph không nói lời nào liền quay lưng rời đi. Đầu ông ngổn ngang những câu hỏi. Ông không biết bản thân xem con bé là gì. Không giống Stephen hay Morela, không có chút tình cảm nào dành cho cô cả. Thứ duy nhất trói buộc họ là trách nhiệm và dòng máu Walter, tất cả chỉ có thế.

Đúng thế, đau lòng thay, thứ liên kết giữa Iris và người thân chỉ là hai từ trách nhiệm. Không chút tình thương nào dành cho cô bé, một chút cũng không. Iris truy cầu hạnh phúc, đuổi theo thứ gọi là tình thương. Nhưng nực cười thay, không có tình thương nào tồn tại cho cô bé cả.

Giữa người với người rốt cuộc có tình thương hay không? Nếu có thì vì sao lại làm tổn thương nhau? Nếu có thì vì sao lại chưa một lần đoái hoài?

Iris vẫn ngồi ngắm sao rất lâu, rất rất lâu. Cô bé muốn với tay bắt lấy một vì sao. Cô muốn có người cùng cô bầu bạn. Nhưng ai sẽ nguyện ý bầu bạn cùng cô chứ? Một kẻ vô dụng và tầm thường.

"Ồ, muốn có bạn sao cô bé?"

Một giọng nói lạ khiến Iris giật mình ngồi bật dậy ngó nghiêng xung quanh. Tiếng cười ghê rợn xen lẫn trong màn đêm tĩnh mịch.

"Ha ha, cô không thể thấy được ta!"

_Ngươi là ai?

Iris hoảng sợ cầm kiếm, cô bé đã chuẩn bị cho trường hợp bất trắc sẽ không chần chừ mà ra tay dứt khoát. Âm thanh đáng sợ kia lại vang lên, không có chút sợ hãi nào cả.

"Ha ha, thật ngây thơ cô nhóc! Thứ sắt vụn đó không thể làm gì được ta đâu!"

Iris run rẩy sau khi nghe hắn nói. Cô bé dù tuyệt vọng cách mấy thì vẫn muốn sống. Iris còn rất nhiều việc phải làm, cô muốn gặp lại Clyde. Cô không thể chết ở đây được.

"Ta sẽ không để cô bé chết."

"Ta là Titus, ác ma của tham lam và danh vọng."

Ác ma? Iris bị doạ sợ đến mức phát khóc. Ác ma đến để đòi mạng cô hay sao? Cô bé vẫn chưa muốn chết.

"Ta không đến để đòi mạng cô, là cô gọi ta đến."

Iris hoang mang tột độ. Cô gọi hắn khi nào? Iris làm sao có năng lực gọi hắn. Một người ngay cả luyện kiếm cũng chật vật như cô thì làm sao có năng lực triệu hồi quỷ dữ.

"Là khát vọng thầm kín của cô triệu hồi ta."

"Ngoài ta ra, còn có ác quỷ nhục dục và ham muốn, ác quỷ chiến tranh và ích kỉ mà cô có thể triệu hồi."

Titus dùng phương thức nói chuyện bằng tâm thức trao đổi với Iris. Cô bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bên trong cô còn hai con quỷ nữa ư? Thế hoá ra cô thật sự không phải người thiện lương được thánh thần ban phước lành.

"Ha ha, thánh thần sao? Cô đùa ta à? Trên đời này làm gì có chuyện thánh thần sẽ cứu rỗi con người? Nếu có thì đã chẳng tồn tại ác quỷ trên thế gian này."

Iris có chút hoài nghi khi nghe Titus nói. Nếu như hắn đúng thì con người khắp thế gian này đều truỵ lạc trong tội ác à?

"Không hẳn là như thế. Phần con sẽ tồn tại song song cùng phần người. Thiện ác sẽ cùng nhau tồn tại. Không có bất kì ai không tồn tại ác tâm, không có bất kì ai không có lòng yêu thương."

"Chỉ là, con người sẽ không chấp nhận phần ác của bản thân. Nhưng lại không biết rằng, linh hồn đã sớm bị gặm nhấm đến mục rữa từ lâu."

Iris thắc mắc rốt cuộc linh hồn bản thân đã thối nát đến mức nào mà có thể triệu hồi được ác quỷ. Cô bé đã làm gì sai sao?

"Linh hồn của cô sao? Nó đã sớm khô héo đến cằn cỗi rồi."

Linh hồn của cô khô héo rồi? Iris rũ mi mắt chấp nhận sự thật. Có lẽ đúng như Titus nói, linh hồn của cô không còn nữa, tất cả đều hoá thành tro tàn. Iris thì có gì chứ, vô dụng rỗng tuếch đến mức linh hồn cũng không còn, thân thể này là tạm bợ sống qua ngày.

"Ta đến để thực hiện giao ước với pháp sư tội lỗi."

Pháp sư? Cô không hiểu Titus đang nói đến ai. Nhưng Iris có thể chắc chắn đó không phải là cô.

"Chính là cô, Iris Walter. Khi linh hồn cô mất đi sự sống thì cô đã biến thành pháp sư bóng tối."

"Ác quỷ chúng ta phục tùng cho pháp sư bóng tối. Hay nói đúng hơn, cô là kẻ nắm tội ác trong tay. Và cô cũng là pháp sư bóng tối trẻ tuổi nhất."

"Cô có thể không chấp nhận nhưng đây là sự thật. Chẳng bao lâu nữa phần người sẽ hoàn toàn biến mất. Thứ thống trị cô chính là dã tâm, ích kỉ, và sự ác độc."

Iris khó tin ngồi thụp xuống bãi cỏ. Cô ngước nhìn trời cao, trăng vẫn sáng, sao vẫn lặng lẽ soi đường cho kẻ lầm lỡ. Nhưng lại bỏ mất cô. Không ai có thể cứu rỗi linh hồn của cô được nữa.

"Iris Walter, không phải là kiếm sĩ, cô là một pháp sư. Pháp sư của bóng tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro